Beyblade Burst [Oneshort + Fanfiction]

[Delta x Dante] Hoa Vô Sắc (3)

Ngâm chap quá ư là lâu! Mà còn hơi ngắn nữa!

Chap 3: Từ bỏ quá khứ, hướng tới tương lai

Enjoy!~

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nguyên tối hôm đó, tôi trằn trọc không ngủ được. Tôi cứ nghĩ đến em và những tổn thương mà em sẽ phải hứng chịu khi chơi với tôi, khi mà tôi vẫn còn ở trong trường, khi mà tôi vẫn còn ở trong câu lạc bộ. Một suy nghĩ bất chợt lóe sáng trong đầu tôi. Tôi bật dậy và làm điều mà mình cho là đúng.

Sáng hôm sau, vừa bước chân ra khỏi cửa thì tôi đã thấy em chạy đến nhà tôi. Em lao vào ôm tôi quấn quýt. Thấy em ôm chặt không muốn buông, tôi cũng không nỡ. Nhưng, em cứ ôm thế này thì tôi và em sẽ khó mà đến trường đúng giờ. Tôi đành đẩy em ra và xoa đầu em:

- Được rồi, đi học nào!

Nhưng có vẻ em không muốn vậy. Em lại sà vào người tôi và nói:

- Trời lạnh quá! Em ôm anh thêm chút nha~

Tôi chỉ đành thở dài và để vòng tay của em ôm gọn tôi. Ngước mắt nhìn lên, tôi thấy bầu trời khoác lên mình một bộ áo trắng xóa, lởm chởm vài bông tuyết rơi xuống. Những cành cây từng được những tán lá xum xuê bao bọc, bây giờ chỉ còn là những cành cây trơ trụi, cô độc, lạnh lẽo. Nhưng tôi không giống chúng. Mùa đông này, tôi có ngọn lửa nhỏ ấm áp sưởi ấm trái tim tôi. Chính là em,...

Chà hai tay lại với nhau để nhận thêm hơi ấm. Tôi và em cứ lặng thinh suốt một quãng vì tôi cũng chẳng biết nói gì. Còn em thì cứ loay hoay tìm thứ gì trong túi. Liếc qua nhìn em, em cười mỉm. Chắc là em thấy rồi. Em đưa cho tôi viên kẹo, nói:

- Anh ăn viên kẹo này đi! Mẹ em bảo kẹo này ăn vào giúp ấm hơn đó!

- Cảm ơn em!

Tôi nhận viên kẹo rồi bỏ vào miệng. Viên kẹo chanh mật ong ngọt ngọt chua chua. Tôi cũng dần cảm nhận được hơi ấm. Mà tôi nghĩ đó là hơi ấm từ em. Vì em đang đứng ngay sát tôi. Em sưởi ấm thân thể tôi. Còn viên kẹo, nó cũng sưởi ấm đó. Nhưng mà là sưởi ấm bên trong tôi.

Hôm nay thật sự có khá nhiều điều kí©ɧ ŧɧí©ɧ khát khao của tôi dành cho một thứ gì đó. Đặc biệt phải kể đến chính là...

Flashback

Lúc ở phòng họp của câu lạc bộ, tôi đã thật sự làm một điều mà chưa bao giờ tôi dám nghĩ là mình sẽ làm...

Tôi đưa cho huấn luyện viên một tờ giấy và gần như ông ấy phải ngỡ ngàng.

- Delta, em định rời khỏi câu lạc bộ thật à?

- Vâng. Thế em xin phép được về lớp.

Trong phòng, tôi nghe thấy tiếng bàn tán của cả đội. Chúng nó thật sự đang vui mừng. Cũng phải thôi, chúng nó luôn mong chờ điều này mà. 

Lần này không có ai ra can ngăn vì gần như là bọn nó đều muốn điều này xảy ra. Còn em, em không tham gia cuộc họp này vì cuộc họp này chỉ dành cho học sinh cuối cấp như chúng tôi. Mà nếu em tham gia và biết chuyện, em sẽ nói gì nhỉ?

Đi thẳng ra khỏi cửa, một giọng nói vang lên:

- Thằng què về nghỉ ngơi đi nha! Bọn tao sẽ gánh hết trách nhiệm của mày!

Giọng nói mang đầy sự trêu chọc, bỡn cợt. Tôi siết chặt tay và rời khỏi phòng.

Nhưng đời nào bọn nó lại bỏ qua cho tôi một cách dễ dàng như vậy...

Và như tôi dự đoán, tôi và Washi, tên đội trưởng mà luôn tỏ ra khinh ghét, khó chịu với tôi đã có một lời thách đấu:

- Bây giờ thì để tao xem mày còn hếch mặt nhìn đời nữa không. Mày mất tất cả rồi!

Tôi cũng chỉ nhoẻn miệng cười, một nụ cười khinh bỉ:
- Thế có muốn thi đấu gì ngoài bóng rổ không? Chứ tao cũng chán với cái loại như mày.

Nó nghe xong tức lắm, định lao đến đấm tôi nhưng lại ngưng:

- Trong ngôi trường này, muốn tồn tại thì phải có điểm số. Tao muốn so tài cao thấp với mày qua bài kiểm tra cuối kì!

Muốn thách đấu à? Được nhỉ? Tôi trả lời với biểu cảm đầy tự tin:

- Tao đồng ý.

- Được! Cái thứ hạng của mày sẽ cho mày thấy rằng mày chưa bao giờ là đối thủ của tao!

Nó nói xong rồi đi mất. Chà, cuộc đấu này sẽ hay ho lắm đây!

End Flashback~

Thấy tôi với khóe miệng hơi cong, em hỏi:

- Anh có chuyện gì vui à?

- Không có gì.

Kì lạ thiệt, dạo này tôi gần như không thể chôn giấu cảm xúc của mình giống như trước. Tôi hay cười, nhiều lúc muốn ngưng mà không thể. Cảm giác được cười thật hạnh phúc. Nó giúp tôi cảm thấy yên bình, gạt đi mọi xô bồ, đau đớn ngoài kia. Có vẻ như, tôi thay đổi thật rồi.
Đang nghĩ vẩn vơ thì em quay sang tôi:

- Anh Delta nè, ngày mai em qua nhà anh được không?

Tôi đa số luôn từ chối về cái việc tổ chức tiệc ngủ hay qua nhà chơi vì gần như là tôi sẽ phải dọn dẹp. Và tôi đã quen với cái không khí yên tĩnh ở căn nhà của mình. Nhưng em chắc là người mà lần đầu tiên tôi ngoại lệ để hỏi thêm một câu trước khi từ chối:

- Em qua làm gì?

- Do ba mẹ em tạm đi vắng vài ngày nên em ở nhà anh nha~ Chúng ta đều là hàng xóm mà!

– Không-

Chưa nói hết câu thì em nhìn tôi với ánh mắt van xin. Những tia sáng ảo diệu đó đang làm tôi không thoát ra được. Em nắm thớp được tôi rồi,...

Tôi đành thở dài mà đồng ý:

- Không thành vấn đề.

Em nghe xong vui lắm, nhảy cẫng lên. Em nói:

- Vậy sáng mai em qua nhà anh luôn nha~

Thấy em chạy thẳng một mạch về nhà còn để tôi đứng bơ vơ. Thiệt tình, em cứ trẻ con mãi thế này thì làm sao mà tôi cho em thành của tôi được!
Về nhà, tôi dọn dẹp qua nhà cửa cho đỡ bụi. Biết em đến chơi thì cũng phải tỏ ra hiếu khách. Cũng lâu rồi tôi chưa dọn tổng thể cả căn nhà nên nó khá nhiều bụi. Chúng bám dày đặc trên các kẽ bàn, ghế. Chân tôi hơi đau nhưng vẫn cố dọn dẹp một cách tươm tất và gọn gàng. Nhìn căn nhà như sáng bừng lên vậy. Dọn xong thì tôi cũng thấm mệt nên cố nấu một bữa ăn thật đơn giản để giấc ngủ được ngon hơn. Ai cũng biết là khi để bụng đói đi ngủ thì sẽ gặp ác mộng mà.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ay da, thật sự thì Haru viết chap này dài hơn cơ, nhưng đó đã để mọi người đợi lâu và đoạn sau vẫn chưa được hoàn chỉnh nên đăng vội, mọi người thông cảm nha!

Học làm Haru đuối chẳng muốn viết nên mong mọi người bỏ qua!