|LICHAENG| REQUIEM FOR A DREAM

26. Khai Chiến

Dù đã có Lisa ở bên cạnh như một điều chắc chắn, nhưng sâu trong thâm tâm Rosé, nàng vẫn còn ám ảnh nỗi sợ mất đi người mình yêu một lần nữa. Nàng chỉ có thể ngon giấc khi nép mình vào lòng Lisa, buổi sáng nếu tỉnh giấc không có cô bên cạnh dường như là điều kinh khủng đối với nàng. Biết được điều đó nên Lisa dù có thức sớm hơn Rosé, vẫn sẽ cố nán lại giường đợi cho đến khi nàng thấy sự hiện diện của cô.

- Dậy rồi sao? Ngủ có ngon không? – Lisa cúi người hôn lấy gương mặt còn mớ ngủ của nàng âu yếm.

- Ưʍ...chị thức sớm vậy?

- Quen giấc rồi.

- Hôm nay chúng ta phải làm gì? – Rosé tỏ ra lười biếng, rúc người vào lòng Lisa.

- Soạn đồ rồi rời khỏi đây.

- Chúng ta về Hàn sao?

- Không. Chúng ta sẽ không ở đây nữa, tôi đưa em đến một nơi.

- Được thôi. Nhưng mà Lisa...

- Hửm? Chuyện gì?

- Phía sau gáy chị có một vết sẹo dài, từ đâu mà ra?

- Có lẽ là lúc rơi xuống vực, tôi không rõ.

- Có đau không?

- Không. Lúc tôi tỉnh lại nó đã gần lành. Còn em? Có đau không?

- Đau cái gì?

- Cái này... - Lisa nắm lấy cánh tay nàng, giơ lên vết sẹo dài nơi cổ tay. Bị phát hiện, Rosé bối rối rút tay về, cố tình né tránh ánh nhìn của Lisa.

- Bị thương nhẹ thôi, chị đừng quan tâm.

- Rosé. Tôi đã biết sự thật rồi, đừng che giấu nữa. Quay mặt qua đây nhìn tôi.

- Em xin lỗi. Lúc đó em thật sự rất đau khổ khi sống những tháng ngày không có chị ở bên cạnh. Em chỉ nghĩ phải đến bên cạnh chị mà thôi.

- Đừng xin lỗi, người có lỗi là tôi. Tôi sẽ cố bù đắp cho em.

...

Sau khi từ biệt ông bà Robert, nàng cùng Lisa rời khỏi thành phố Florence, di chuyển đến một ngôi làng nhỏ gần đó. Tại đây Elio đưa họ đến một tu viện đã tồn tại từ rất lâu đời, nơi nuôi dưỡng những đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ bỏ rơi. Bề ngoài nơi đây là một nhà thờ cũ kĩ, nhưng khi men theo lối hành lang đi xuống một cầu thang xoắn ốc dẫn đến một căn hầm mục nát và tối tăm, đó lại là nơi toạ lạc của căn cứ. Mảnh đất này thuộc sở hữu của gia tộc Montague, cũng chính là nơi phu nhân Chloé chọn để đặt căn cứ mới cho Lisa.

- Lisa. Đây là đâu? Sao tối tăm quá, em sợ. – Rosé ôm chặt lấy cánh tay Lisa, thỏ thẻ.

- Đừng sợ. Tí nữa em sẽ biết.

Phía cuối đường hầm là một cánh cửa sắt dày, được gia cố chắc chắn và phải dùng bảo mật vân tay cũng như mống mắt mới có thể mở. Rosé trố mắt nhìn theo Elio, nàng vẫn chưa hiểu rốt cuộc nơi này là nơi thế nào. Rosé ngạc nhiên khi cánh cửa được mở ra, trái ngược với sự tăm tối của đường hầm là một dãy hành lang được ốp đèn sáng với lối kiến trúc tối tân. Canh gác cho lối vào này còn có 4 vệ sĩ được trang bị vũ khí hạng nặng khiến Rosé ngỡ ngàng. Lại súng sao?

Lisa nắm tay nàng vượt qua thêm một lớp cửa và đến hẳn gian phòng chính hoành tráng bên trong. Nhìn từ trên cao xuống, Rosé ngỡ ngàng khi thấy phía dưới là vô số máy móc thiết bị và hàng trăm con người đang miệt mài làm việc, nàng dễ dàng nhận ra những người này là tập hợp của đủ mọi sắc tộc, không chỉ có người Ý. Nhìn thấy sự xuất hiện của Lisa, tất cả đều ngưng mọi công việc đang dở, xoay người về hướng cô và nàng cung kính chào. Sự cung kính này khiến Rosé phải nhìn Lisa bằng một cặp mắt khác, nàng thật sự tò mò người yêu mình là người như thế nào.

- Lisa, sao ở đây nhiều người vậy? Mình phải ở đây suốt một tháng sao?

- Đúng vậy. Tí nữa tôi sẽ nói cho em biết. Chúng ta về phòng thôi. – Lisa nắm tay dắt Rosé đi đến dãy cuối của căn cứ, nơi có hai người đàn ông áo đen đứng đợi sẵn. Thấy cô, họ cũng như những người kia, cúi đầu chào và nhanh chóng mở hai cánh cửa trang nghiêm trước mặt.

Rosé vẫn chưa thể hết ngạc nhiên, mọi thứ nơi đây đều làm cho nàng rất bất ngờ. Nàng không nghĩ bên dưới một tu viện nhỏ cổ kính lại là cả một căn cứ bí mật hiện đại và lộng lẫy thế này. Trước mắt nàng là một căn phòng với lối kiến trúc và nội thất đặc trưng của châu Âu, những cái làm nàng bất ngờ nhất chính là những bức tường xung quanh căn phòng đều được ốp bằng những kệ sách khổng lồ. Số sách nằm trên đó nếu muốn đọc có khi mất cả nửa đời người, tất cả đều là sách bọc bằng da và dập mạ vàng. Chính giữa căn phòng được đặt bàn làm việc trang trọng, bên trái bố trí một chiếc ghế sofa lớn mang đậm nét châu Âu cùng lò sưởi, còn phía tay phải Rosé lại là một cánh cửa khác, dẫn đến phòng ngủ của cả hai.
Elio và Mario sau khi đem vali và vật dụng cá nhân của họ vào phòng, cũng nhanh chóng rời đi, trả lại không gian cho hai người. Ngồi trên chiếc giường êm ái, Rosé không hề rời mắt khỏi Lisa, như đang chờ đợi lời giải đáp cho những thắc mắc từ cô. Nhìn thấy gương mặt ngơ ngác tò mò của nàng, Lisa chỉ cười nhẹ một cái rồi tựa lưng vào tường, ôm nàng trong lòng.

- Nơi này gọi là căn cứ, có một chuyện mà bao lâu nay tôi vẫn giấu em, thật ra xuất thân của tôi không đơn giản là sinh ra ở một gia tộc giàu có. Montague là...

Lisa chầm chậm bắt đầu giải thích cho Rosé hiểu nguồn gốc của gia tộc Montague và xuất thân cũng như nhiệm vụ của mình. Nghe đến đâu, nàng kinh ngạc đến đó. Chả trách sao chuyện gì Lisa cũng có thể làm được, chuyện gì cũng biết. Trước đây nàng chỉ nghĩ Lisa được sinh ra trong một gia tộc quyền quý, nhưng khi nghe đến bổn phận của người kế vị Montague, nàng chỉ cảm thấy bên cạnh mình là một con người xuất chúng.
- Vậy mà trước đây chị gạt em, nói mình chỉ là một kẻ bán sách. – Rosé bĩu môi trách cứ.

- Tôi không gạt em. Sách chính là gốc rễ của kiến thức, người của Montague dùng kiến thức để phục vụ cho nhân loại. Cũng giống như một người bán sách, bán cho người cần những kiến thức mình có được thôi.

- Vậy...rốt cuộc có bao nhiêu người làm việc cho chị?

- Em nói căn cứ này hay khắp nơi trên thế giới?

- Thôi coi như em chưa hỏi đi. Sốc quá nghe hết nổi rồi. Nhưng mà sao chúng ta phải ở đây thêm một tháng, chị vẫn chưa trả lời em.

- Để chuẩn bị cho sự trở về của em.

- Em vẫn chưa hiểu, muốn về thì về thôi mà. Cần gì chuẩn bị.

- Từ từ rồi em sẽ biết. Tôi có một bất ngờ dành cho em. Nhưng nhớ đừng để ai biết sự có mặt của tôi cho tới lúc thích hợp, kể cả Jennie và Jisoo.
- Em biết rồi.

- Ở đây nghỉ ngơi nhé! Tôi ra ngoài có việc một lát.

....

Để lại Rosé trong phòng, Lisa nhanh chóng quay trở lại vị trí chỉ huy trung tâm của căn cứ. Từ trên cao, cô đưa ánh nhìn lạnh lùng và quyền lực xuống những con người đang đợi lệnh từ bên dưới.

- Lập tức liên lạc với tất cả mật thám và cận vệ khắp nơi đang chờ nhiệm vụ tập hợp tại Hàn Quốc. Trong sáng ngày mai tôi cần một team theo sát tập đoàn Young Sung, moi hết tất cả nhược điểm, tội chứng và những vụ làm ăn phi pháp hắn sắp giao dịch với các nước, kể cả vũ khí. Những ai có nhiệm vụ quan trọng có thể không tham gia, còn lại gác hết sang một bên tập trung làm việc cho tôi.

- Elio. Anh tập hợp hai đội Alpha A và B đang tập huấn về giúp em. Cố gắng đừng bức dây động rừng.

- Anh gọi E5 và những sát thủ làm nhiệm vụ bên ngoài chuẩn bị đợi lệnh của em. Nhớ kĩ, phải tuyệt đối che giấu hành tung của mình. – Lisa quay sang giao phó nhiệm vụ lại cho Elio và Mario.
- Ok. Anh nhớ rồi. Nhưng mà Lisa, có chuyện này anh muốn báo với em. – Mario ngập ngừng.

- Chuyện gì?

- Tên Sung Jae mấy ngày trước được một toán người giải cứu, trốn mất rồi. Bọn anh vẫn chưa tìm ra tung tích của hắn.

- Không đáng quan tâm. Cứ cho người tìm tung tích của hắn, gặp ở đâu kết liễu luôn không cần đợi lệnh của em.

- Rõ.

—-

Những ngày tiếp theo, Lisa vẫn luôn vùi mình vào công việc, đôi lúc cô phải họp với anh em Russo và những team khác nhiều giờ đồng hồ. Rosé tuy rằng không hiểu họ đang bàn về cái gì, nhưng nàng vẫn thích ở bên cạnh Lisa và ngắm nhìn cô làm việc. Nàng thường chọn ngồi trên ghế sofa và đọc sách, thỉnh thoảng sẽ đưa mắt nhìn sang phía Lisa. Trong mắt Rosé, khác với một Lisa ngày thường chỉ biết đọc sách, nghe nhạc hoặc ở bên cạnh nàng, thì giờ đây là một người chuyên tâm cho công việc với thái độ lạnh lùng và quyết đoán. Nàng có thể ngồi hàng giờ chỉ để ngắm nhìn đôi chân mày hay cau lại của Lisa, hoặc biểu cảm đăm chiêu của cô mỗi khi phải suy nghĩ. Ngày qua ngày, nàng chỉ biết Lisa mà mình yêu thật sự rất tài giỏi, cảm giác mến mộ và yêu sâu đậm hơn dần dần chiếm lấy cảm xúc của Rosé.
Rosé cũng đã quen với việc thức dậy mỗi buổi sáng và chuẩn bị cho Lisa những tách cafe, sau đó sẽ tự tay ủi phẳng những chiếc áo sơmi mà cô hay bận. Nàng rất thích Lisa mặc chúng, tuy không quá cầu kì, đôi lúc chỉ đơn giản là sơmi và gile nhưng Rosé vẫn muốn chăm sóc cho Lisa từ những điều nhỏ nhặt nhất.

Những lúc không có việc gì làm, nàng sẽ xin phép Lisa cho lên tu viện để nghe kinh thánh hoặc vui đùa cùng những đứa trẻ ở đây, hát cho chúng nghe và dạy chúng vẽ. Rosé không cảm thấy chán với cuộc sống hiện tại, nàng tận hưởng nó từng phút giây theo cách của riêng mình. Mỗi bước chân Rosé đi, sẽ luôn được hai vệ sĩ tháp tùng theo, để nàng trong tầm mắt nếu không có Lisa bên cạnh, nàng cũng không cảm thấy quá phiền với điều này.

—-

Hôm nay nàng chọn được một quyển sách có nội dung khá hấp dẫn, mải mê đọc đến mức dù bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn Rosé vẫn không có ý định buông quyển sách trên tay xuống, mặc cho Lisa đã ngồi đó từ bao giờ. Cô đưa tay chống lên má, nhìn nàng với ánh mắt lạ lẫm.
- Từ bao giờ mà em đam mê với việc đọc sách vậy? Cuốn em đang cầm trên tay hình như không phải gu của em?

- Lúc chị không có ở bên cạnh, em dùng nó gϊếŧ thời gian. Riết thành quen, đừng ồn nữa để em đọc. – Rosé chẳng buồn nhìn Lisa lấy một lần, chỉ chú tâm vào quyển sách trả lời một cách hờ hững khiến Lisa không thể giấu được nụ cười trên môi.

Cô cứ để mặc nàng tuỳ hứng, vừa dùng bữa vừa phải quay sang đút thức ăn cho nàng. Lisa có cảm giác Rosé tập trung đến mức ngay cả khi cô cố tình đút một miếng bơ, thứ mà nàng ghét ăn nhất vào cái miệng bé xinh đó, nàng cũng không hề hay biết. Phát hiện ra được sự thú vị này, Lisa ngưng dùng bữa, chỉ ngồi chống cằm, đợi nàng ăn hết thức ăn lại đút thêm vào. Chẳng mấy chốc, thức ăn ê hề trên bàn đã nhanh chóng được Lisa đẩy hết vào bụng Rosé.
- Này, đừng đút nữa. Em no quá, thấy em không nói làm tới hả? – Rosé quăng cái lườm sắc bén cảnh cáo con người đang ngây ngốc cười bên cạnh.

- Ăn thêm đi. Há miệng ra!

- Không. Em no lắm rồi, không ăn đâu.

- Hết đĩa phô mát này thôi.

- Không, béo lắm. Mập chết.

- Tôi chính là muốn vậy. Rosé, nhìn em xem, bây giờ chỉ toàn da với xương. Không mau chóng vỗ cho em béo lên làm sao ôm được vào lòng?

- Chứ chẳng phải mỗi đêm mấy người đều ôm tôi sao? Có ốm miếng nào đâu, vẫn vậy thôi.

- Nhưng có chỗ ốm.

- Ở đâu? Chỗ nào? Chỉ coi. – Rosé bày tỏ thái độ thách thức, hất mặt kênh kiệu với Lisa.

- Chỗ này. Ốm đi nhiều so với lúc trước. – Lisa bật cười khanh khách, đưa tay chỉ ngay vào vòng một của nàng.

- Đồ biếи ŧɦái. Chị đi chết đi. Cái tật vô lại không bỏ !!! – Rosé nhìn thấy ngón tay Lisa chỉ vào chỗ nhạy cảm của mình, tức giận dùng cuốn sách đánh liên tục vào người cô, càng đánh Lisa lại càng cười lớn hơn như thể muốn nàng tức điên lên được mà.
—-

*5 ngày trước khi quay về Hàn*

- Thưa Ngài, chúng tôi đã tìm ra nhược điểm của Young Sung rồi. – Một chàng trai gốc Ấn mừng rỡ hét lên, quay sang báo cáo với người đang ngồi chiễm chệ ở vị trí chỉ huy trung tâm.

- Nói đi.

- Tôi...tôi cũng không chắc lập luận của mình đúng, cũng không biết nó có giúp ích được hay không. Tôi đã hack Megadata của Young Sung, phân tích lưu lượng email đổ về và phát hiện họ thường xuyên sử dụng một loại mật ngữ. Chỉ cần họ không cố ý thay đổi tên trong khi sử dụng, những quy luật này sẽ xuất hiện lặp đi lặp lại, vậy nên...

- Họ cố tình dùng phương pháp này bí mật bàn bạc chuyện quan trọng? – Lisa chăm chú lắng nghe, tiếp lời.

- Vâng. Chính là như thế.

- Mật ngữ đó là gì?

- Spider Lilies ạ.

- Những email có chứa từ này có mật độ gửi đi đâu nhiều nhất?
- Là Tennessee, Hoa kỳ ạ.

- Lập tức tìm xem ở Tennessee gần đây có những doanh nghiệp nào vừa được thành lập, những công ty có liên quan tới Young Sung. – Lisa hạ lệnh. Nhưng chàng trai người Ấn không để cô chờ lâu, đã lập tức đưa ra đáp án mà Lisa cần.

- Là một công ty chế tạo công nghệ sinh học tên là Mona ạ.

- Đã tìm ra luôn rồi sao? Xem ra thiên tài đây rồi nhỉ? – Lisa đổ dồn mọi ánh nhìn về phía anh, mỉm cười ra vẻ hài lòng.

- Dạ chắc là vậy. – Chàng trai cúi mặt đẩy nhẹ gọng kính che đi sự ngại ngùng.

- Được rồi. Tôi cho mọi người một tiếng, điều tra những thứ liên quan về công ty con này và những thứ của nó liên quan đến Young Sung. Làm ngay đi.

- Rõ.

...

Những con người với khối óc thiên tài, tập trung mọi trí lực moi hết những thứ liên quan đến Young Sung, trong chưa quá nửa tiếng. Trước nay họ làm việc dưới trướng của Lisa một phần vì kính nể cô, một phần vì mỗi cá nhân trong họ đều từng được Lisa trọng dụng tài năng và phát triển nó theo cách riêng của mình. Giữa thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau bởi một lằn ranh mong manh, nếu biết đem tài năng đó phát huy thành một điểm mạnh, nó sẽ như hổ mọc thêm cánh. Còn nếu chỉ coi đó là một loại suy nghĩ dị dạng, nó sẽ thành ánh mắt người đời áp đặt cho một kẻ điên. Lisa đã mất rất nhiều thời gian và công sức tìm ra họ, bồi dưỡng mãi cho đến ngày hôm nay.
- Được rồi. Chúng ta bắt đầu mở màn trò chơi này thôi. Trước tiên đừng để họ phát hiện, từ từ mua vào khoảng 10% đi. – Lisa ngồi trên ghế, mười đầu ngón tay vỗ vào nhau, ngước nhìn màn hình nhếch môi cười.

- Rõ.

...

*Young Sung, Hàn Quốc*

- Chủ tịch, không hay rồi. Có một công ty đang mua vào Mona. – Gã thư ký hớt hãi chạy xộc vào phòng của chủ tịch tập đoàn Young Sung.

- Chuyện này là thế nào? Lập tức mở cuộc họp gấp cho tôi. – Tên cáo già Young Sung chột dạ, hắn rời khỏi ghế, bước vội ra ngoài.

...

- Lũ khốn các người làm việc kiểu gì thế hả? Rốt cuộc là kẻ điên nào đang nâng giá cổ phiếu của Mona. – Hắn điên cuồng hét lớn với thuộc cấp của mình.

- Thưa...thưa chủ tịch...chúng tôi vẫn đang cho điều tra.

- Tại sao lại có kẻ nhắm vào một công ty chẳng ai thèm quan tâm. Là đứa nào muốn gây chuyện với ta? – Hắn ngồi vào vị trí trung tâm, ánh nhìn gian xảo đảo mắt khắp không gian căn phòng.
- Chúng tôi sẽ sớm có kết quả. Xin chủ tịch yên tâm. Nhưng bây giờ phải làm sao ạ?

- Còn làm sao nữa. Phải mau chóng tập hợp nguồn vốn lại cái lũ vô tích sự này.

...

*Căn cứ*

- Hình như phía Young Sung đang điều tra xem chúng ta là ai thưa Ngài.

- Bắt đầu thú vị rồi đây. Cứ cho họ biết ta là ai đi, sớm muộn cũng phải biết. Đã chơi thì chơi cho sảng khoái chứ. Kiếm cái tên cho hay vào.

- Nhưng tên gì mới được ạ?

- Rosé. – Lisa nở một nụ cười tâm đắc.

...

*Young Sung, Hàn Quốc*

- Đã điều tra ra được rồi ạ. Một công ty mới có tên là Rosé.

- Gì cơ? Lại là cái tên đó. Có phải là muốn chết nhanh hơn một chút không? Đem hết số liệu kế toán ra đây, còn nữa, liên hệ với những công ty đang muốn mua công ty con của chúng ta, bán hết chúng.

- Chủ tịch? Làm vậy không được đâu?
- Tao bảo lập tức làm ngay. Liên hệ với ngân hàng, bán hết số cổ phiếu rút tiền ra cho tao. – Young Sung nghe đến cái tên liên luỵ con trai độc nhất của hắn, lập tức mất bình tĩnh, điên cuồng quát tháo đám nhân viên trước mặt.

...

*Căn cứ*

- Bọn họ đã biết chúng ta là ai. Cổ phiếu cũng mau chóng tăng vọt, phải làm gì tiếp theo ạ?

- Mở rộng quy mô, tăng lên 30%. Đồng thời thu mua lại công ty con trong âm thầm dưới danh nghĩa khác. Vẫn chưa tới màn gây cấn đâu, chúng ta còn phải đợi sự xuất hiện của khách hàng lớn. – Lisa hạ lệnh.

...

- Thưa, khách hàng lớn đã nhập cuộc rồi, nhưng bên đó vẫn chưa đưa ra giá bán ạ?

- Vậy sao, vậy thì ta lịch sự một chút, đặt giá cho họ đi.

...

*Young Sung, Hàn Quốc*

- Đặt giá? Đấu thầu?

- Vâng thưa chủ tịch. Bọn họ muốn giao hết cho bên nào ra giá cao hơn.
- GẤP ĐÔI LÊN.

- Dạ? Sao ạ?

- Bọn bây điếc hả. Tao bảo gấp đôi lên.

...

*Căn cứ*

- Phía Young Sung đã ra giá gấp đôi rồi ạ.

- Mua đi. Tăng thêm 10%. - Lisa nhắm mắt, ngửa cổ ra sau bình thản hạ lệnh.

...

*Young Sung, Hàn Quốc*

- Có vẻ như bọn họ đã ngừng giao dịch rồi ạ.

- Hahaha, phải vậy chứ. Muốn đấu với ta, còn lâu?

- Chủ...chủ tịch...Bọn họ đã mua vào, còn tăng thêm 10%.

- Sao, cậu nói sao? Tăng thêm 10%?

- Dạ phải. Chúng ta phải làm sao ạ?

- Còn làm sao nữa, tiếp tục nhận. Tăng lên 20% cho tao.

- Không được đâu chủ tịch...

- Tao bảo làm là làm. – Hắn tức giận đứng lên đập bàn, gương mặt đỏ gay khiến những ai có mặt trong phòng họp đều phải khϊếp sợ.

...

Hai bên tiếp tục công kích lẫn nhau, tăng giá trị cổ phiếu lên chóng mặt, đến khi Young Sung liên tục mua vào và nâng mức giá chạm ngưỡng 40%.
- Lần này hắn lên 40% thưa Ngài.

- Chà, chơi lớn đấy nhỉ? Nhưng đắt quá làm sao đủ tiền mua đây? – Lisa bỡn cợt, ngay lúc này cô nhìn thấy Rosé đang đứng ở một góc nhìn mình cười. Vừa thấy nàng, cô đã đưa tay ngoắc nàng lại ngồi lên đùi mình. Đưa tay ôm lấy eo Rosé, Lisa âu yếm hỏi.

- Tiền nhiều quá lỡ như tôi mất trắng lấy gì vỗ béo em đây nhỉ? Em nghĩ nên mua tiếp hay không?

- Em không biết mấy cái này là gì hết. Em không trả lời được.

- Chỉ cần nói với tôi tiếp hay dừng là được.

- Vậy dừng đi. Chị hết tiền em không nuôi nổi chị đâu. – Rosé đưa tay véo lấy má Lisa, tinh nghịch cười.

- Được. Rosé của tôi bảo ngừng, vậy chúng ta không chơi nữa. Huỷ đơn đặt hàng đi. – Lisa quay sang thuộc hạ, đổi giọng ra lệnh.

- Sao? Sao ạ? Huỷ đơn đặt hàng sao?

- Cần tôi nhắc lại lần thứ hai sao? – Lisa đưa mắt, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ khiến tất cả lập tức huỷ bỏ lệnh giao dịch trong chớp mắt.
...

*Young Sung, Hàn Quốc*

- Chủ tịch. Bên đó đã ngừng lại rồi ạ.

- Vậy sao? Hahaha, vậy chúng ta cũng phải mau huỷ thôi.

...

- Sao vậy? Đã huỷ xong chưa?

- Thưa...thưa..chủ tịch...trong lần cuối tăng giá, chúng ta đã ký hợp đồng rồi ạ.

Tên cáo già Young Sung thất thần, hắn toang đứng lên ra về, nhưng khi vừa nhận được tin dữ, đã suy sụp ngồi xuống. Chỉ trong vòng vài tiếng, hắn đã bay mất một khoản tiền hàng chục tỷ đô và mất trắng ba công ty con. Hơn một nửa gia sản của hắn đã không cánh mà bay.

...

*Căn cứ*

- Được rồi. Hôm nay đến đây thôi. Mọi người vất vả rồi. Nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục truy vết số vũ khí hắn chuẩn bị xuất kho cho tôi. Còn cậu, 5 ngày sau thu xếp theo tôi đến Hàn Quốc. – Lisa vừa nói, vừa chỉ tay vào chàng thanh niên gốc Ấn ra lệnh. Sau đó cô quay sang nhìn Rosé, khẽ cười.
- Tôi đã chuẩn bị gần xong quà cho em rồi. Giờ tôi đưa em đến một nơi, vào thay quần áo tôi chuẩn bị sẵn trên giường rồi chúng ta đi.

- Đi đâu vậy ạ?

- Về nhà tôi.

- Ở Ponte sao?

- Không. Saint Angelo.

...

Đây là lần đầu tiên Lisa xuất hiện một cách công khai từ sau khi khôi phục lại trí nhớ, và cũng là lần đầu tiên cô đưa Rosé về Montague. Lisa đã nhờ Elio tập hợp những anh em của mình về Saint Angelo để chuẩn bị đưa ra một thông báo quan trọng.

Toà lâu đài nguy nga nằm ẩn mình giữa khu rừng hoang vắng khiến cho Rosé phải há hốc mồm kinh ngạc, đành rằng nàng biết gia thế Lisa không nhỏ, nhưng đến mức ở một nơi nguy nga tráng lệ thế này, khiến Rosé không thể ngờ tới.

Lisa nắm tay dẫn nàng vào trong trước sự bàng hoàng của người hầu. Họ không tin cô vẫn còn sống và hiên ngang trở về như chưa từng có gì xảy ra, lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi thông báo cho phu nhân Chloé. Cô đưa nàng đi dọc qua lối hành lang rộng, tiến đến một cánh cửa cao lớn. Thuộc hạ đi theo lập tức đẩy cửa mời họ vào, trước mặt Rosé là một thư viện lớn gấp bốn lần ở căn cứ, phía trong chỉ toàn là sách. Nơi đây chính là trái tim của Montague, những tài liệu cổ hay sách cổ được sưu tầm của các đời tổ tiên đều được đặt trong này. Nàng lo sợ nắm lấy tay Lisa, tiến vào trong. Nếu nói đây là thư viện sách lớn nhất nàng từng thấy có lẽ không ngoa, chả trách sao cái tên này cứ luôn miệng khoe mình là người bán sách. Bán hết chỗ này có mà đếm tiền mỏi tay, nàng trộm nghĩ.
- Em ngồi đây đợi, tôi vào gặp phu nhân một lát. Elio sẽ ở đây với em. Thích đọc gì cứ lấy đọc, một lát tôi sẽ quay lại. – Lisa quỳ xuống trước mặt nàng, đưa tay nựng khẽ vào khuôn mặt lo lắng trước mặt, trấn an.

- Nhưng mà em sợ. Ở đây hoành tráng quá, lỡ ai đó vào đây em không biết phải làm thế nào? Đừng bỏ em lại đây.

- Đừng lo. Không ai vào được đây trừ tôi đâu. Ở đây đợi tôi một lát. Ngoan.

...

- Phu nhân, tôi đã về. – Lisa tiến vào phòng làm việc của phu nhân Chloé, nghiêng người cúi chào bà.

- Lisa. Ta không thể tin được con còn sống. Ta cứ tưởng bọn thuộc hạ nói bậy. Lisa, quả thật là con sao? – Phu nhân Chloé không che giấu được sự xúc động, vội tiến lại đưa tay ôm lấy gương mặt không chút biểu cảm kia.

- Vâng, thưa phu nhân. Tôi còn sống.

- Con về đây gặp ta để bàn về lễ kế vị đúng không?
- Không. Thưa phu nhân, tôi muốn nói với bà...tôi sẽ từ bỏ chiếc ghế chủ quản Montague.

...

Lisa ở lại phòng phu nhân khá lâu, sau khi đã an bài mọi thứ, cô theo chân bà tiến ra căn phòng lớn, nơi những người anh em của cô đang ngồi đợi. Nhìn thấy Lisa, họ tỏ vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng, Patrick vội vàng chạy đến ôm lấy cô, nghẹn ngào nói.

- Tạ ơn Chúa. Em vẫn còn sống. Anh thật sự rất vui khi thấy em còn sống Lisa.

- Cám ơn anh, Patrick.

- Được rồi. Tất cả về chỗ ngồi, ta có chuyện muốn thông báo. – Phu nhân Chloé miễn cưỡng ra lệnh, nét mặt bà có chút không vui. Đợi đến khi mọi người đã an vị, bà đưa mắt sang nhìn Lisa, ra hiệu cho cô tiếp lời.

- Hôm nay tôi về đây là muốn đưa ra một quyết định. Tôi sẽ từ bỏ vị trí kế vị chủ quản Montague, phu nhân cũng đã chấp thuận cho yêu cầu của tôi. Sau hôm nay, tôi sẽ quay trở về Hàn cùng với Rosé. Hy vọng các anh sẽ thay tôi ngồi vào vị trí này, còn ai được kế vị đối với tôi mà nói nó đã không còn quan trọng nữa. Tôi chỉ muốn sống cuộc sống bình thường bên cạnh người tôi yêu. Tôi cũng đã xin phu nhân ngưng điều tra về tai nạn của mình. Vậy nên trước khi mọi thứ quá muộn, tôi mong ai đó hãy lập tức dừng tay. – Lisa lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ, như muốn gửi lời đến người đã nung nấu ý định sát hại cô. Nói xong, Lisa ngồi xuống, nhường lời lại cho phu nhân.
- Các con nghe rõ rồi đó. Đây là lần đầu tiên trong suốt mấy trăm năm lịch sử của gia tộc Montague có người từ bỏ vị trí kế vị. Hiện tại ta thật sự rất thất vọng về nó, vậy nên ta sẽ không quyết định ai sẽ là người kế vị tiếp theo. Còn tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ sự kiên nhẫn của ta thì đừng có trách. Lập tức ra về ngay cho ta.

Vị phu nhân trước nay vẫn luôn điềm tĩnh, băng giá trước mặt các con nay lại tỏ thái độ tức giận không thể kiểm soát khiến tất cả những người con trai của bà phải im lặng cáo từ. Chỉ duy có Lisa vẫn ngồi lại đó, dửng dưng chờ đợi.

- Con bé đang ở đâu?

- Trong thư viện, thưa phu nhân. – Lisa lễ phép đáp.

- Dẫn ta đến gặp nó.

...

Cánh cửa vừa mở, Rosé chưa kịp mừng thì sắc mặt đã nhanh chóng thay đổi, nhìn thấy phu nhân Chloé tiến vào, nàng sợ sệt vội đứng dậy cúi đầu chào.
- Xin chào phu nhân.

- Làm gì mà nhìn thấy ta đã sợ đến mặt xanh như vậy? Lần trước con còn đáp trả ta hùng hổ lắm mà. – Phu nhân Chloé mỉm cười, vội đi lại nắm lấy bàn tay đang lạnh của Rosé.

- Con...con...Lisa. – Nàng đưa mắt nhìn Lisa không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ chờ đợi sự cứu giúp từ cô. Nhưng Lisa chỉ đứng cho hai tay vào túi, nhìn nàng nở nụ cười thoả mãn.

- Ngồi xuống đây. Đã ăn gì chưa? Tí nữa ở lại dùng bữa tối với ta, để ta có dịp hiểu con nhiều hơn. Thời gian qua có phải con khổ sở vì đứa con ngang bướng của ta lắm không? Trông con vẫn còn tiều tuỵ đi nhiều so với lần đầu gặp. Lisa, con không chăm sóc tốt cho con bé sao?

- Đã cố nhiều rồi. Phải trông chờ vào thời gian. – Lisa vẫn đứng đó, ngắm nhìn Rosé với ánh mắt hạnh phúc.

- Dạ con không sao. Xin phu nhân yên tâm.
- Ngày mai các con phải về Hàn rồi, ở đây với ta thêm một lúc. Sau này có dịp phải thường xuyên về đây với ta có biết không? – Lời nói nhẹ nhàng cùng với cử chỉ ân cần của phu nhân khiến Rosé vừa cảm thấy ấm áp, vừa có chút khó hiểu. Vốn dĩ trong suy nghĩ của nàng, phu nhân là một người rất nghiêm khắc. Rốt cuộc Lisa đã nói những gì, khiến bà thay đổi hẳn thái độ với nàng so với lần đầu gặp mặt?

...

- Lisa, chị đã nói gì với phu nhân, sao bỗng dưng phu nhân lại tốt với em vậy? Em thấy khó hiểu? – Nàng ngồi trên xe, lo lắng nhìn Lisa chất vấn.

- Nói tôi sẽ cưới em, không cho thì tôi nhảy xuống vực thêm lần nữa.

- Chị đừng có mà nói điên khùng. Em đánh chị bây giờ.

- Từ từ rồi em sẽ biết Rosé, giờ chúng ta chuẩn bị về thôi. Nhưng trước khi về chúng ta phải đến một nơi.
- Chị lại đưa em đi đâu nữa? Cứ tha em đi chỗ này chỗ kia suốt. – Rosé bĩu môi, tỏ thái độ không hài lòng với cô.

- Đến Úc, gặp gia đình em.

- Không!!! Em không đi đâu, chị đi một mình đi.

- Bây giờ muốn về gặp ba mẹ hay muốn tôi quẳng em giữa rừng?

- Đồ...!!! Em giận chị luôn.

—-

*Melbourne, Úc*

Dù ngoài mặt Rosé không muốn bay đến Úc, nhưng Lisa hiểu thật ra nàng không đủ can đảm đối mặt với bố mẹ mình. Cô biết nàng rất nhớ họ nhưng không thể bày tỏ, vậy nên Lisa đã tự ý quyết định thay cho Rosé. Đưa nàng về với bố mẹ, sẵn tiện...ra mắt với gia đình.

Rosé đứng trước căn nhà mà nàng đã trải qua suốt những năm tháng tuổi thơ, nỗi nhớ nhung da diết khiến nàng không cầm được nước mắt. Nhưng đôi chân Rosé vẫn ngập ngừng không muốn tiến vào, nàng chỉ ngây ngốc đứng đó thật lâu.
- Đừng sợ. Có tôi bên cạnh, chúng ta vào thôi. – Lisa nắm lấy tay nàng, siết chặt.

- Nhưng mà em...

- Rosé. Họ đã đợi em rất lâu rồi. Đừng để họ buồn thêm nữa. Ngoan.

Lisa nắm tay nàng, tiến đến trước cửa, gõ nhẹ. Khi chiếc cửa vừa mở, gương mặt Alice thoáng chốc tái xanh. Cô đưa tay che miệng, ú ớ không nói nên lời. Rồi cô bật khóc, giang tay ôm lấy Lisa.

- Chuyện gì thế này? Có phải tôi nằm mơ không? Chị thật sự vẫn còn sống sao? – Alice ôm lấy Lisa khóc lớn, trước sự ngỡ ngàng của em gái mình. Nàng lùi về một bước, ngó lại xem đây phải nhà của mình hay không. Rõ ràng người kia là chị ruột của nàng, rõ ràng nàng mới là người nên được ôm, sao giờ Rosé lại có cảm giác như mình mới là khách của ngôi nhà này vậy.

- Bố! Mẹ! Hai người mau ra xem ai đến này. – Alice quay vào trong, gọi lớn. Rồi cô quay ra, ôm lấy đưa em ngơ ngáo của mình, giọng trách hờn.
- Sao không đi luôn đi con nhỏ này, chị còn tưởng cả đời này em không thèm về gặp chị nữa chứ?

- Còn em thì tưởng người kế bên mới là em ruột của chị.

Ông bà Park nghe tiếng gọi, vội vã bước ra. Cũng như Alice, cả hai đều rất ngạc nhiên với sự có mặt đường đột này. Bà Park nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy Rosé bật khóc nức nở, còn ông Park cố giấu đi sự xúc động, chầm chậm tiến về phía Lisa, bắt lấy tay cô, nghẹn ngào nói.

- Về là tốt ! Về là tốt. Vào nhà đi.

...

So với không khí nặng nề mà Rosé đã mường tượng ra, nhà nàng hiện tại rộn rã hơn cả dịp lễ Phục Sinh. Rosé vẫn luôn lo sợ sự xuất hiện của nàng và Lisa sẽ khiến bố cô, người vẫn luôn khắt khe với định kiến cảm thấy không hài lòng. Nhưng giờ đây, nhìn cả gia đình cô vui vẻ bên bàn ăn cười nói với Lisa, lại chào đón anh em nhà Russo như người một nhà, trái tim Rosé dần dần cảm thấy hạnh phúc vốn dĩ không ở đâu xa, vẫn luôn hiện hữu từ những điều bình dị nhất.
Ăn tối xong, Rosé phụ mẹ dọn dẹp và luôn quấn lấy bà sau những tháng ngày đau khổ và xa cách. Nhường không gian lại cho bố nàng và Lisa trò chuyện. Họ ngồi ngoài vườn, dùng với nhau ly vang đỏ, khoảng cách cũng gần như được rút lại khá nhiều.

- Ta thật sự xin lỗi về những lời đã nói trước đây. Đã sống hơn nửa đời người, mãi đến bây giờ ta mới hiểu, hoá ra trước giờ ta không hề nghĩ cho con bé mà chỉ thích áp đặt nó theo tư tưởng của mình. – Ông Park đưa mắt nhìn ra khoảng không trước mặt, vị đại luật sư luôn hùng hồn trong những vụ kiện giờ đây thật sự đã chịu nhận lấy phần sai của mình.

- Mong bác đừng nghĩ vậy. Thật ra cha mẹ nào cũng đều muốn con cái mình được hạnh phúc, bác không làm sai. Rosé cũng không hề giận bác, chỉ là em ấy không muốn đối mặt với hai bác thôi.
- Ngày hay tin con bé tự sát, ta vẫn một mực đổ lỗi cho cô. Mãi cho đến khi nhìn thấy vợ mình khóc lóc đau đớn, chỉ thẳng vào mặt ta mà chửi "Tôi không quan tâm nếu như con bé đồng tính. Cái tôi quan tâm là con bé cảm thấy thế nào với sự nhạo báng của người đời, liệu rằng nó có được yêu thương, hạnh phúc với tình yêu đó hay không? Đó mới là thứ một người làm cha như ông nên bận tâm, chứ không phải là quay lưng với hạnh phúc của con mình rồi đi quan tâm xem thiên hạ nghĩ gì, khi ông có đứa con như vậy.". Lúc đó ta mới hiểu ra sự ích kỉ của mình. Lisa, ta chỉ mong cô hiểu, trên đời này không cha mẹ nào muốn con mình phải đau khổ, những tháng ngày sau của Rosé, ta mong cô hãy làm cho nó thật hạnh phúc.

- Cháu sẽ không hứa với bác những lời này ngay lúc này. Vì nó hoàn toàn không có căn cứ gì để chứng minh, xin bác hãy cho cháu thời gian để trả lời cho yêu cầu của bác.
Ông Park vốn nghĩ trong đầu, Lisa nhất định sẽ vội vàng đồng ý với yêu cầu của ông. Nhưng khi nghe được câu trả lời, ông mới cảm thấy sự tin tưởng dành cho con người này tăng thêm bội phần. Quả thật, trên đời này lời hứa từ miệng nói ra rất dễ, làm mới khó. Nhưng thay vì hứa, Lisa chọn cách chứng minh bằng thời gian, há phải chăng đó mới chính là bằng chứng thuyết phục lòng người tốt hơn sao? Ông gật gù, lặng lẽ đứng lên đi vào nhà, ngang qua Lisa, ông khẽ đưa tay, vỗ lấy vai cô, như một sự đồng thuận.

...

- Alice. Có chuyện này, tôi muốn bàn với chị? – Lisa nhân lúc Rosé đang vui vẻ bên bố mẹ, kéo Alice ra một góc riêng.

- Chị cứ nói.

- Sau khi tôi về Hàn cùng Rosé, chị có thể sắp xếp công việc và bay sang đó không?

- Uhm, có lẽ được. Vụ kiện tôi đang theo chỉ là vụ ly hôn bình thường, có thể để cho cấp dưới tiếp nhận. Nhưng việc gì mà chị muốn tôi phải về gấp vậy? Không lẽ lại như lần trước... - Alice bỏ lửng câu hỏi, e ngại nhìn Lisa.
- Không. Lần này tôi muốn cho Rosé một bất ngờ, chị là người em ấy tin tưởng nhất, tôi mong chị sẽ giúp đỡ. Luật sư bên cạnh tôi rất nhiều, nhưng để khiến Rosé vui và an tâm, chỉ có chị mới làm được điều đó.

- Được. Tôi đồng ý. Nhưng rốt cuộc chị muốn làm gì?

....