[BHTT] One Piece - Nữ Hải Quân

Chương 2

Ninh Thanh tuy không biết vì cái gì, nhưng nàng rất bức thiết muốn bước lên, đến gần đứa trẻ đó có thể là muốn tìm hiểu năng lực cô bé vừa sử dụng, cũng có thể chỉ là cảm thấy đáng thương. 

Nhưng lúc này thông qua thần thức nàng phát hiện một người phụ nữ và bọn trẻ lúc nãy đang đi đến, chỉ trong giây lát cô ta đã  đến trước mặt đứa trẻ, bà ta mở miệng nói: "Con bé kia, mấy đứa nhỏ nhà ta vừa khóc vừa chạy về nhà nói là bị quái vật đánh mặc dù không có làm gì ngươi hết, ta cấm người không được lạ gần tụi nhỏ nữa!".

Nghe được người phụ nữ nói, bọn trẻ cũng lè lưỡi ra, chọc quê, dường như là hưởng ứng bà ta, đúng lúc này đứa trẻ đột nhiên quay mặt qua nhìn về Ninh Thanh, trong mắt toát ra nghi hoặc như là nghĩ tại sao ở đây lại xuất hiện một đứa trẻ có khuôn mặt lạ, nhưng mọi thứ chỉ là chớp mắt.

Lúc này bà ta tiếp tục nói: "Người lớn nói mà không biết trả lời hả? đúng là đồ quái vật mà, còn nhỏ mà đã ghê gớm như vậy rồi!." 

Nhìn khuôn mặt ủy khuất nhưng ánh mắt tràn đầy kiên cường của đứa trẻ, Ninh Thanh đột nhiên bước lên. "a di, ta ở đây từ lúc bắt đầu, ta thấy rõ ràng là bọn họ bắt nạt cậu ấy, ngươi không được nói như thế nữa." cố gắng bắt chước ngữ điệu và cách cư xử của một đứa trẻ, Ninh Thanh như thế nói.

Tất cả ánh mắt dồn về phía nàng, Ninh Thanh rõ ràng thấy được sự kinh ngạc trong mắt đứa trẻ, nàng không phòng ngừa mà cảm thấy có chút đau lòng, đồng thời cũng không khỏi nghĩ đến chính mình khi nhỏ có phải hay không cũng giống như thế.

"Ngươi là ai? ta ở trên đảo như thế nào chưa bao giờ thấy ngươi, chuyện của người lớn con nít đừng có xen vào, không thấy ta đang dạy dỗ nó sao." người phụ nữ ban đầu hơi kinh ngạc, nhưng ngay khi bà ta thấy Ninh Thanh chỉ là một đứa trẻ liền không quan tâm mà nói.

"Nhưng ta thấy người sai rõ ràng không phải là cậu ấy?" trên mặt mang theo nghi hoặc "bọn họ là người làm sai sao ngươi không dạy lại bọn họ, cậu ấy không sai thì dạy làm gì?" tựa như đứa trẻ chỉ đang tò mò một vấn đề nào đó.

Khuôn mặt bà ta đỏ lên, quát: "Quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, 2 đứa bây đều hỗn như nhau" sau đó bà ta nhìn về phía đứa trẻ nói "Ta nói chuyện này với dì của ngươi, hừ!" bỏ xong lời hù dọa, bà ta liền dẫn theo bọn nhỏ hướng về phía thị trấn đi.

Trong lúc nhất thời xung quanh im lặng lại, tiếng gió thổi làm bầu không khí có chút xấu hổ, Ninh Thanh có chút không thói quen, nàng rất ít có cơ hội tiếp xúc với trẻ con, nên không biết nói gì để an ủi đứa nhỏ này.

"Cảm ơn" một âm thanh nhỏ bé vang lên, nếu không phải Ninh Thanh có thính giác vượt hơn người thường đúng là không nghe được. 

"Không có gì!" nhìn khuôn mặt nhỏ đây nghiêm túc này, Ninh Thanh cảm thấy có chút đáng yêu.

"Ta là Nico Robin" âm thanh có vẻ như là không để ý lắm, nhưng đôi mắt xanh nhỏ dán đầy khẩn trương, có chút tự ti sợ Ninh Thanh chán ghét chính mình "Ngươi không sợ ta sao?"

"Sợ? Ngươi là quái vật sao" ánh mắt mang theo tìm tòi nguyên cứu. Nghe vậy Robin gấp gáp nói "Đương... đương nhiên là không phải, đó là năng lực của ta." nàng giải thích: "đó là năng lực ta nhận đươc từ trái ác quỷ, ta không phải quái vật"

"Trái ác quỷ?" Ninh Thanh thập phần tò mò về nó, một loại trái cây có thể đạt được năng lực, đây là một phần sức mạnh của thế giới này sao, có lẽ đây không phải là một thế giới hiện đại bình thường, nghe được Ninh Thanh nghi hoặc, Robin cũng không có nghi ngờ, trái ác quỷ thần bí, không phải ai cũng biết.
Vì thế nàng trả lời: "Trái ác quỷ là loại trái thần bí có thể được tìm thấy trên khắp thế giới, khi ăn nó con người sẽ có những khả năng đặc biệt, tùy thuộc vào từng loại và sự biến đổi của từng trái, mỗi người chỉ có thể ăn một trái, có 3 hệ trái ác quỷ đó là Zoan, Paramecia, Logia. Và một đặc điểm đó là người sở hữu trái ác quỷ không đυ.ng nước biển."  Robin nghiêm túc phổ cập thông tin.

Nghe được các thông tin Robin nói, Ninh Thanh có phần kinh ngạc về sự đa dạng của trái ác quỷ, quả nhiên là vũ trụ rộng lớn, cũng không biết dị năng của nàng có thể so với nó hay không, như vậy xem ra việc thăng cấp đã là việc cấp bách với nàng.

2 người giao lưu càng nhiều Ninh Thanh càng cảm thán với tài hiểu biết của Robin, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi nhưng cô bé đã cực kì thông minh,  lúc này khoảng cách mặt trời lặn cũng chỉ còn 1 2 tiếng, sau khi hỏi thăm về trái ác quỷ Ninh Thanh lại hỏi rất nhiều thông tin về thế giới này, đây là một thế giới được bao bọc bởi 2 đại dương lớn và chúng được phân cách bởi dãy núi khổng lồ Red line, bởi vì kho báu của vua hải tặc Gol D. Roger mà thế giới này hiện tại đang là thời đại hải tặc. 
"Cái kia, chúng ta còn gặp lại không?" thấy mặt trời đã sắp xuống núi, Robin ngập ngừng hỏi.

"Có lẽ rất dài thời gian ta đều sẽ ở trên đảo này, vì vậy" ngừng một chút, Ninh Thanh tiếp tục nói: "Nếu ngươi muốn gặp, hãy đến đây tìm ta." hiện tại nàng chỉ là một dị năng giả cấp 1, căn bản không có khả năng vượt qua đại dương để đến vùng đất khác, biển đối với nàng không đáng nghi ngại bởi vì một dị năng khác của nàng là thủy hệ, nhưng thật ra các loại thủy quái trên biển mới là thứ nàng lo sợ, ít nhất cũng phải đến cấp 3 nàng mới dám ra biển. Hơn nữa, nhìn khuôn mặt nhỏ trước mặt này, từ 'không' thật sự là không thể hốt lên.

Nghe thấy câu trả lời của Ninh Thanh, Robin cảm thấy bản thân rất vui, có lẽ đây là món quà sinh nhật mà ông trời tặng cho nàng, nhưng nghĩ đến hiện tại phải về nhà nàng lại tiếc nuối. "Ta hiện tại phải quay về, ngày mai ta đến tìm người được không."
"Có thể" Ninh Thanh trả lời một cách nhanh chóng, nghe vậy Robin cuối cùng cũng yên tâm, nàng nhìn Ninh Thanh "Vậy, ta đi trước" không đợi Ninh Thanh trả lời, liền chạy về phía thị trấn, nhưng vừa chạy vài bước Robin đột nhiên quay lại nhìn Ninh Thanh hô lên "Ta còn chưa biết tên ngươi, ngươi tên là gì?"

Nhìn một loạt hành động của Robin, Ninh Thanh khóe miệng hơi cong, không phòng ngừa nghe thấy tiếng nói, nàng mới nhớ tới là bản thân chưa giới thiệu liền cũng đáp lại "Ninh Thanh, nhưng mà sau này ngươi gọi ta là Thanh được rồi." sau đó nàng liền thấy Robin nâng lên tay vơ vơ liền chạy mất bóng, hơi lắc đầu nhịn không được cười nhẹ, lúc này bụng nàng 'ọt ọt' vang lên.

Ninh Thanh sực nhớ sáng giờ nàng chưa có một hột cơm vào bụng, hơi ngó vào không gian bên trong một mảnh trắng xóa gì cũng không có. 1 2 phần thức ăn nàng lấy từ đội đã bị mất trong khi không gian hỗn độn, nhìn về phía thị trấn Ninh Thanh bi ai phát hiện, nàng cũng không có tiền của thế giới này. không có cách Ninh Thanh đi vào lại trong rừng tìm kiếm trái cây, đi khoảng 30 phút nàng cũng đã tìm được một khoảng.
Nàng bò lên một cái cây khá cao, bắt đầu ăn và nhìn thăm xung quanh, xác định không có nguy hiểm, nàng liền nhập định tại cành cây này, và chuẩn bị tu luyện nguyên đêm.

_______________

Bên kia, Robin về tới trước cửa nhà, nàng mở của hô: "Dì, ta đã về" trong nhà trống không, không một ai ở nhà. Nàng đi đến trước bàn cầm tờ giấy được dán ở đấy.

"Hôm nay là sinh nhật con ta.............." 

Nàng ăn miếng bánh mì có sẵn, theo lời dì nàng không dám chét quá nhiều mứt, sau khi ăn xong, nàng dùng năng lực của mình đi rửa chén, phơi đồ, lau sàn như lời dặn của dì. Hôm này là sinh nhật của con dì, một nhà 3 người đã đi chúc mừng. Đột ngột mà Robin cảm thấy có chút ủy khuất, nước mắt nhỏ giọt xuống sàn, nàng luống cuống lau mặt.

Bất ngờ với việc bản thân khóc, nàng nhanh chóng lau phần nhà còn lại, sau khi hoàn thành hết các công việc nàng đi lấy cuốn sách đã mượn của thư viện cây tri thức, dự tính sẽ đi trả ngay lúc này, băng qua đoạn đường vắng, đến trước của thư viện nàng đẩy cửa vào.
"Thưa Tiến sĩ clover, cháu đến để trả sách cho ông" Nhưng vào lúc này "Phanh phanh phanh" các âm thanh bắn pháo vang lên, các âm thanh sôi nổi "Robin chúc mừng cháu ~~" các tiếng vỗ tay "Cháu giỏi lắm cháu sẽ trở thành tiến sĩ thiên tài đó, chúng ta có chuẩn bị bánh ngọt cho cháu nè" 

Tiến sĩ Clover một ông lão với mái tóc kì dị và hàm râu trắng dài đạo: "Robin cháu biết không trong kì thi tiến sĩ mấy hôm trước cháu đã đặt điểm tối đa, nghĩa là từ bây giờ cháu đã là nhà khảo cổ học rồi đó, bắt đầu từ ngày hôm nay cháu sẽ là thành viên trong hội nguyên cứu của chúng ta" Tiếng nói đầy tự hào, vui mừng.

Nghe được các âm thanh chúc mừng Robin cực kỳ kinh ngạc, ngay sau đó nàng vui mừng cười ra mặt. nàng nhìn trước mặt là một chiếc huy hiệu mà tiến sĩ Clover đang cầm, thanh âm của ông ấy "Còn đây là huy hiệu chứng nhận học giả, cháu hãy nhận đi." theo lời ông rơi xuống xung quanh lại vang lên các lời chúc mừng, không khí cực kì náo nhiệt.