[EDIT-ĐM] Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 3

꧁LẠC CẨU TEAM BLUE꧂

Chương 3

Khuôn mặt của Trần Hựu Hàm bỗng dưng đến gần làm Diệp Khai giật mình lui về sau nửa bước, hầu kết chưa phát triển hoàn toàn của cậu lăn lên lăn xuống, dáng vẻ cậu rất hoảng loạn.

Trần Hựu Hàm đứng thẳng người lại, hai tay đút vào túi quần, lại trở về điệu dáng bất cần chẳng màng thế sự: "Anh đùa tí thôi. Đi nào, anh mời em đi ăn khuya."

Xe của hắn đậu cách đây không xa lắm, Diệp Khai theo sau Trần Hựu Hàm, cậu kéo cửa ra ngồi vào ghế phụ, trong lúc thắt dây đai an toàn thì phát hiện một chiếc điện thoại bị rơi vào trong kẹt.

"Của ai đây?"

Trần Hựu Hàm vừa nhìn thấy, trong lòng hắn chửi một câu. Tám chín mười là của cái cậu tiểu Cửu kia rồi. Hắn bình tĩnh đáp: "Của bạn anh, em đưa nó cho anh đi." Một tay anh đưa về phía Diệp Khai, tay còn lại thì để trên vô lăng. Đợi nửa ngày cũng không thấy Diệp Khai làm gì, hắn quay đầu nhìn lại. Màn hình mở khóa được bật lên, ánh sáng từ chiếc điện thoại cũng chỉ có thể rọi soi được nửa mặt cậu. Trong một thoáng chốc, Trần Hựu Hàm cũng không rõ vẻ mặt vô cảm của cậu là do hắn ảo giác hay do đèn tối quá nên hắn nhìn nhầm.

"Anh nhìn gì vậy?"

Diệp Khai cầm điện thoại dúi vào người Trần Hựu Hàm: "Anh mới làm à?"

Trần Hựu Hàm nhướng mày, xong, cái nền màn hình khóa này quen lắm.

Giờ Trần Hựu Hàm tin rồi, cái cậu tiểu Cửu kia thích thầm hắn ta thật, đơn phương cả tháng trời luôn. Cái bức ảnh này vừa nhìn là đã biết chụp lén, ánh sáng không tốt, chụp lại xa, cơ mà cũng bởi những thứ trên lại tạo nên một Trần Hựu Hàm khác, một Trần Hựu Hàm tự tại, phóng khoáng khác.

Trần Hựu Hàm không trả lời câu hỏi của Diệp Khai, hắn cầm lấy điện thoại rồi vứt bừa ở ghế sau: "Ừ, em suốt ngày cứ chê bai anh, thật ra anh được nhiều người theo lắm đấy."

"Người có vấn đề về mắt cũng nhiều ghê, bao nhiêu cái bệnh viện cũng không đủ." Diệp Khai để hai tay lên sau ót, lạnh nhạt nói: "Sáng vừa chia tay xong chiều đã có người mới rồi, khi làm việc khác sao anh không siêng nặng như thế này nhỉ?"

Trần Hựu Hàm nhấn ga, âm thanh động cơ xe ồn ã vang lên, hắn chân thành nói: "Cảm ơn ngài vì đã khen."

Tầm này là lúc chợ đêm nhộn nhịp nhất, Trần Hựu Hàm ghé vào một hàng bán xiên nướng quen thuộc, hắn gọi vài món rồi kêu thêm hai chai bia, tính kêu cho Diệp Khai một ly đồ uống khác nhưng Diệp Khai bảo không muốn uống, cậu bảo là sợ ảnh hưởng giấc ngủ của mình. Diệp Khai không hay ăn đêm, đi chung với Trần Hựu Hàm cũng chỉ ngồi đó thôi.

Xem ra Trần Hựu Hàm không thật sự muốn ăn gì, mấy món hắn gọi hắn chưa ăn qua miếng nào cả. Diệp Khai che miệng ho nhẹ. Cậu và Trần Hựu Hàm cãi qua cãi lại quen rồi, giờ im lặng quá thành ra có hơi kì kì. Trần Hựu Hàm mấp máy môi, hắn vừa mới tạo ra được một âm thanh nhỏ thì Diệp Khai đã giật mình: "Hả?" - Cậu cứ như một con thỏ nhỏ đề phòng xung quanh.

"... Có gì làm em bất ngờ à?"

"Không có, anh muốn nói gì thế?"

Trần Hựu Hàm cầm một cái cánh gà lên, đến chịu với cậu, bảo: "Anh chỉ muốn nói là cánh gà họ làm ăn ngon thôi mà."

"..." Diệp Khai nhận lấy xiên gà từ tay hắn, tự nhiên thấy quạu, đột nhiên trong đầu cậu nảy ra những câu hỏi mang tính triết học cực kì dễ khiến người ta mê mang: "Dm, mình tới đây làm gì nhỉ?", "Phải chăng là do mình mất ngủ không?". " Hay do mình học giỏi quá à?"

Cậu hung dữ cắn xé miếng gà, Trần Hựu Hàm thấy mà sợ, tiếng kêu "Này." của hắn cũng bay đi mất. Đến khi Diệp Khai đỏ cả mặt hắn mới từ từ nói: "... Nhưng- nhưng gà khá cay."

Móa!

Diệp Khai không tìm thấy nước, mắt ướt đẫm lệ nhìn gì cũng mờ mờ ảo ảo. Cũng chả biết cậu cầm trúng cái gì mà uống lấy uống để, khi chất lỏng lạnh như băng theo cuống họng trôi xuống dạ dày thì cái cảm giác cay xé lưỡi kia mới dần dần biến mất. Hai mắt cậu ướŧ áŧ, đôi môi sưng đỏ lên, cậu nhìn Trần Hựu Hàm: "Em mới uống bia."
"Ừa."

Diệp Khai lại xác nhận thêm một lần nữa: "Em mới vừa uống bia xong."

Trần Hựu Hàm giơ hai tay lên, đầu hàng: "Chuyện này đâu thể trách anh được."

Diệp Khai thở dài, cậu vùi đầu vào vòng tay mình, khàn khàn nói: "Anh không thể vứt em ở bên lề đường đâu đấy."

"... Ừa."

"Em muốn đi tắm."

"... Ừa."

"Giúp em xin nghỉ."

"Không thành vấn đề."

Sau khi giao phó xong 3 cái "hậu sự", Diệp Khai ngẩng đầu lên, đôi mắt ửng đỏ đáng thương nhìn Trần Hựu Hàm, cậu nói bằng giọng mũi: "Đừng có nói cho chị em biết."

"... Tuyệt đối không nói."

Diệp Khai lại mở miệng ra, nhất thời không nghĩ ra được thêm điều gì cần bổ sung, đôi mắt cậu ngơ ngác, lát sau đã lăn ra ngủ rồi.

Trần Hựu Hàm thở dài một hơi, ôn hương nhuyễn ngọc (1) thì không chịu ôm, ba chân bốn cẳng đến đây rồi lại hầu hạ người ta. Hắn khom lưng bế ngang Diệp Khai lên: "Cụ tổ, em đúng là cụ tổ của anh mà."
(ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp - Tham khảo tại .)

Diệp Khai từ lâu đã nổi tiếng với danh hiệu "một ly đã gục". Khi cậu tham gia tiệc rượu thì hầu như không có ai mời rượu cậu bao giờ cả. Diệp Khai là tiểu thiếu gia bảo bối của nhà họ Diệp, cho dù cậu chủ nhỏ Diệp Khai không uống rượu cũng chẳng cản trở việc cậu kế thừa sản nghiệp của nhà mình. Gia đình cậu từ trên xuống dưới, bao gồm cả chị Diệp Khai nữa, ai cũng xem cậu là cục vàng cục bạc mà bảo vệ, dẫn đến việc tửu lượng của Diệp Khai mãi không tiến bộ lên được. Lúc Trần Hựu Hàm hẹn cậu ăn khuya cũng không ngờ được chuyện này sẽ xảy ra...

Thôi thì, trước tiên phải bắt đầu cởϊ áσ cậu đã.

Cậu có thân hình gầy gò, khung xương vẫn còn đang phát triển nhưng cũng đã thấy được đôi nét trưởng thành rồi. Diệp Khai thích chơi thể thao, tỉ như: bóng chày, tennis, cưỡi ngựa, bơi, trượt tuyết,.. nên dáng người nhìn cũng đẹp. Trần Hựu Hàm hơi cúi đầu xuống, ánh mắt di chuyển từ phần eo xuống phía dưới. "Haiz..." - Có trời mới biết hôm nay hắn thở dài vì tức mấy lần rồi.
Diệp Khai chả biết trăng sao gì nữa, chân mày cậu giãn ra, đôi môi hé mở, một vẻ ngủ ngon cực kì. Trần Hựu Hàm hít một hơi thật sâu, thở ra rồi lặp lại. Bàn tay đặt bên eo cậu không có vướng bận nào mà cảm nhận được mọi thứ, nhiệt độ cơ thể của người trẻ tuổi, làn da nhẵn nhụi, mịn màng, lại còn đàn hồi nữa. Hắn tìm một nơi an toàn rồi nhìn vào, kế đó mới từ từ cởϊ qυầи cậu ra. Diệp Khai đang mặc đồng phục học sinh, quần là quần có chun, kéo rộng ra là lột xuống được rồi. Tay Trần Hựu Hàm cứ lùi lùi tiến tiến, cuối cùng hắn tự chửi mình một câu rồi đứng dậy, một tay kéo cổ áo, một tay gọi điện thoại:

"Alo? Ừ, gọi người qua đây. Ngay bây giờ!"

Mẹ nó! Nóng hết cả người mà.

Đêm hôm khuya khoắt, dì giúp việc vội vã chạy từ nhà chính gia đình họ Trần đến căn hộ của Trần Hựu Hàm, sau khi hiểu mọi chuyện thì dì nhanh chóng giúp Diệp Khai cởϊ qυầи áo. Cởi xong thì dì cần vác cậu ấy vào nhà tắm. Trần Hựu Hàm ném một cái khăn lông lớn qua, sốt ruột bảo: "Dì trùm lên cho cậu ấy đi! Lo cái gì? Quấn chặt vào."
Dì vội vàng gật đầu, trong lòng nghĩ thầm, cậu chủ nay đổi tính rồi à? Song, dì cũng không dám hó hé cái gì. Dì không biết cậu chàng này là cậu chủ nhỏ nhà họ Diệp.

Trong nhà tắm truyền đến âm thanh xối nước "ào ào". Trần Hựu Hàm giang hai ra, nhắm mắt dựa lưng vào ghế sofa, bắt chéo chân lại. Hầu kết của hắn lăn lên lăn xuống, hắn thở phào nhẹ nhõm, hai cúc áo ngay cổ đã được hắn gỡ ra rồi. Trong phòng chớp mắt yên tĩnh, hắn đoán ắt hẳn dì giúp việc đang thoa sữa tắm cho Diệp Khai, vừa nghĩ tới đó, trong đầu lại hiện ra một hình ảnh.

Đ* má nó.

Trần Hựu Hàm mở mắt ra, hắn lục lọi túi quần lấy gói thuốc lá và bật lửa ra, bực dọc châm một điếu thuốc.

Chờ tới lúc hắn hút xong một điếu rồi thì dì giúp việc cũng đi ra. Dì cẩn trọng xin hắn giúp dì đỡ Diệp Khai. Trần Hựu Hàm dụi điếu thuốc vào gạt tàn, hỏi: "Mặc quần áo xong hết rồi đúng không?"
Dì nhanh chóng gật đầu, Trần Hựu Hàm đứng dậy, hắn mới đi được hai bước đã nghe một tiếng động lớn phát ra từ trong nhà tắm. Hắn lập tức ngây ra, ngay sau hấp tấp chạy vào nhà tắm, Diệp Khai mặc mỗi chiếc áo thun và qυầи ɭóŧ, phần thân dưới vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Dì giúp việc có lẽ đã đỡ cậu ngồi dựa vào bồn tắm kĩ lưỡng, đàm bảo cậu an toàn rồi. Không ngờ Diệp Khai vẫn bị ngã xuống, đầu đập vào thành bồn đau điếng, cậu đang xoa trán mình, vẻ mặt vừa đau vừa ngơ ngác.

Trần Hựu Hàm điên tiết lên, không cách nào kiềm chế được: "Mẹ nó, dì xem dì vừa làm cái chó gì này?"

Dì giúp việc sợ đến mức lắp bắp không thành lời, hai tay dì run lẩy bẩy. Sự giận dữ của đại thiếu gia nhà họ Trần tuy dì chưa từng trải qua nhưng sớm đã như sấm thét bên tai, tiếng xấu vang xa. Giờ mà dì giải thích khác gì đẩy mình vào chỗ chết đâu? Do vậy dì im lặng, hệt như khúc gỗ cái gì cũng không nói. Trong lòng Trần Hựu Hàm cực kì tức giận, ngay cả việc mắng chửi hắn cũng lười làm, bảo dì cút đi ngay bây giờ. Dì giúp việc như được ân xá, chạy nhanh như chớp.
Diệp Khai dựa vào bồn tắm, đôi chân dài duỗi ra, đôi mắt cậu chăm chú nhìn Trần Hựu Hàm, song rõ ràng là không tập trung

"...Đau quá à." Khóe mắt cậu đỏ hoe.

Trần Hựu Hàm cáu kỉnh, đúng là nói nhảm mà. Sao có thể không đau được, chỉ có búp bê mới không biết đau. Hắn ôm ngang cậu lên: "Kiếp trước có khi anh thiếu nợ em."

Hắn đi vài bước đã tới phòng khách, tuy Trần Hựu Hàm lộ vẻ sốt sắng nhưng động tác lại rất dịu dàng. Hắn cẩn thận từng li từng tí bế Diệp Khai lên giường, đắp kín chăn cho cậu, ém góc chăn vào đế tránh nó bung ra. Khi thấy Diệp Khai trợn tròn mắt dòm mình, hắn buồn cười hỏi: "Sao đó? Em tỉnh rượu rồi à? Không ngủ?"

Diệp Khai chớp mắt mấy cái, cậu nghe không hiểu.

Một bàn tay to phủ lên đôi mắt cậu, xung quanh tức khắc tối đen lại. Nhiệt độ từ lòng bàn tay áp lên viền mắt đo đo đau xót của Diệp Khai, cậu nghe được một tiếng thở dài, tiếp đó có người ghé vào bên tai cậu thủ thỉ: "Ngủ đi em."
Như một phản xạ, Diệp Khai ôm lấy cánh tay kia: "Đừng đi."

Trần Hựu Hàm lơ đãng ngồi bên giường: "Ừ, anh không đi đâu." - Câu nói này không đáng tin chút nào.

Diệp Khai cọ vào người Trần Hựu Hàm, không biết là do bản năng hay do cậu muốn làm vậy nữa. Hai tay cậu vòng qua eo hắn: "Ngủ."

Trần Hựu Hàm cứng đờ, hắn nghịch lấy một lọn tóc mềm mại của Diêp, nhẹ giọng dỗ: "Lần sau em nhớ đừng có uống rượu nữa đấy."

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em uống say rồi bị người khác dắt đi đây?