|AllTake| • Nhẹ Nhàng

Chap 30

"... Emma từ nhỏ được mẹ đưa tới nhà ông sau đó liền bỏ đi để lại thằng bé ở đây từ hồi ấy đến bây giờ. Thằng bé đó cũng thật đáng thương!"

Vừa chơi cờ, ông Mansaku vừa nhàn nhã kể lại quá khứ của Emma. Em đối diện chú tâm lắng nghe câu chuyện về quá khứ của cậu bạn, công nhận cũng thấy thương Emma thật! Tuy không phải là người từng trải nhưng em hiểu rõ cảm giác của Emma khi đó.

"Chiếu tướng... Hì, cháu lại thắng ông rồi."

Ông Mansaku thở dài đầy ngán ngẩm chính mình, mang tiếng là người đánh cờ giỏi nhất ở khu này ấy thế mà ông lại bất cẩn để thua thằng bé trông mặt tưởng chừng như không biết một tý gì về cờ tướng, ông còn để thua mấy ván liên tiếp lận. Trình độ cao đấy, ông ấy có lời khen.

Dáng ngồi của em chân khoanh chân chống, tay gác lên đùi, đôi mắt híp lại, khóe miệng giương lên cười vui vẻ vì phần thắng của bản thân. Vì thắng mà tự khâm phục bản thân bội phần.

Nhưng mà em thắng cũng do em may mắn thôi chứ em nào giỏi đến nỗi vậy, em phải tỏ ra khiêm tốn.

Đánh cờ tướng với ông Mansaku quả thực là một trải nghiệm thú vị đối với em. Chẳng nhẽ sau hôm nay thì ngày nào em cũng vác thân sang nhà Sano để đánh cờ với ông ấy? Nói gì chứ đó cũng là một điều khá vui, tất nhiên là vui đối với em rồi. Cảm giác đánh mấy ván cờ với ông Mansaku xong, đầu óc của em như được giải tỏa sau cả ngày nhồi nhét kiến thức mình từng học đi học lại nhiều lần.

"Chúng ta chơi nốt ván cuối nhé?"

Ông Mansaku ngỏ lời muốn chơi thêm ván nữa, ông ấy khẳng định rằng mình chắc chắn sẽ thắng em ván này. Em liền đồng ý ngay, môi tươi cười hớn hở, thật sự em chưa muốn kết thúc việc đánh cờ với ông Mansaku lúc này nên được ông ấy rủ chơi thêm ván cờ khiến em tăng độ phấn khích.

Rầm!!! Choang!!! Choang!!!

Kể từ khi ván cờ đầu tiên bắt đầu cho đến ván cờ hiện tại đã là một khoảng thời gian khá dài nhưng những tiếng ồn ào náo loạn phía bên trong phòng khách vẫn chưa hề có dấu hiệu ngừng lại. Thậm chí càng lúc càng ồn ào hơn.

Những âm thanh ồn ào ấy đều do bọn hắn gây nên, những con người tuy lớn nhưng bản chất lại là con nít đang bận bịu đùa nghịch với nhau. Ờm... có một chút vấn đề nho nhỏ khi bọn hắn mải nghịch, đấy là bọn hắn lỡ làm rơi bình hoa của ông Mansaku rồi.

May mắn cho mấy tên nghịch ngợm bọn hắn là ông Mansaku đang đánh cờ với em nên không để ý tiếng vỡ chứ ông ấy mà nghe thấy thì... chỉ có nước vô viện.

Em thì ngược lại, đang đánh cờ bỗng nhiên nghe thấy tiếng loảng xoảng đổ vỡ. Không biết chuyện gì xảy ra bên trong phòng khách, em bèn ngó đầu vào xem sao. Lọt vào mắt là hình ảnh Mikey vội vội vàng vàng dọn đi những mảnh vỡ của bình hoa, Shinichirou cứ liếc mắt ra ngoài coi ông Mansaku có động tĩnh gì không, mấy tên còn lại thì liên tục giục Mikey dọn nhanh dọn nhanh kẻo ông Mansaku biết là toi cả lũ.

Bờ vai run run theo đợt, em kìm nén cơn buồn cười vì cảnh hài hước kia.

Đúng là mấy tên nghịch ngợm, nghịch quá nên làm vỡ bình hoa của ông mất rồi. Nhỡ đâu có tên nào thấy hết xong nhiều chuyện chạy đi mách ông thì sẽ ra sao đây?

"Ông ơi, mấy thằng kia chúng nó làm vỡ bình hoa của ông kìa ông ơi."

Kazutora là một trong hai người chứng kiến được cảnh trên lập tức chỉ vào trong nhà mở miệng ra mách ông Mansaku. Em bên cạnh bất lực thở dài, biết ngay thế nào cũng mà.

"Hả?! Cái gì cơ!? Mấy thằng nhóc này thiệt tình!!"

Nghe Kazutora nói vậy, ông Mansaku hoảng hốt liền đứng dậy đi nhanh vào trong nhà để bắt quả tang bọn hắn. Ôi ôi!!! Bình hoa quý giá của ông ấy!!! Kì này mấy thằng nhóc quỷ yêu kia khôn hồn mà chạy!!! Ông diệt sạch!!!

Sau đó tiếng ồn ào bên trong phòng khách nhà Sano ngày một to hơn. Sự ồn ào bao gồm tiếng chửi mắng đầy tức giận của ông Mansaku, tiếng kêu la thảm thiết của Mikey, thêm vào đấy là tiếng cầu nguyện mình bình an của mấy tên còn lại.
Còn em và Kazutora ở ngoài hiên nhà ngồi giương mắt lên nhìn bàn cờ đang đánh dở dang. Bị bỏ dở ván cờ hay, em chán hẳn. Quay đầu sang đối mặt với đàn anh, em cất giọng rủ hắn đánh cờ cùng em. Hết người nên đành rủ anh ta thôi, anh ta chắc hẳn phải biết cách chơi? Hoặc không...? Thôi, trông mặt ngu ngơ thế kia là đủ để hiểu đàn anh không biết chơi rồi.

"Làm hòa rồi sao không vô chơi cùng mấy tên kia?"

Em vừa nói vừa tự đánh cờ, đi quân bên mình rồi lại vòng tay qua đi quân bên ông Mansaku.

... Lúc nãy đàn anh đã có một cuộc nói chuyện với Mikey, Shinichirou, không thể thiếu đó là Baji. Kazutora ngồi một bên, ba người còn lại thì ngồi một bên, đây là cuộc nói chuyện riêng tư.

Hừm...

Hoặc không hẳn là riêng tư lắm bởi vì từ đằng sau ba người kia có thêm mấy cái đầu ngoi đầu lên nghe ngóng, hóng cùng.
Khi đấy, đối diện ba bọn họ, Kazutora căng thẳng, căng thẳng đến nỗi không khí xung quanh hắn căng thẳng theo.

Khi đấy, Kazutora dường như bị keo dính chặt hai môi lại, hắn chẳng biết phải xin lỗi kiểu nào, phải bắt đầu từ đâu. Hắn bối rối, hắn lúng túng, trong lòng hắn cảm thấy hoảng loạn hết sức.

Khẽ liếc mắt ra ngoài hiên, hắn thấy em làm hành động cổ vũ cố lên. Em đặt hết niềm tin vào đàn anh nhưng cũng hơi sợ vì lỡ đàn anh hoảng quá liền nói linh tinh thì sao?

Tim đập thình thịch, Kazutora hít hơi thật sâu chuẩn bị tinh thần, nhờ hành động cổ vũ của em mà hắn có thêm sự tự tin mạnh mẽ. Được rồi, hắn bắt đầu đây.

"Em... Ờm... Tao..."

Kazutora cúi gằm mặt, hắn lắp bắp nói không thành câu. Khốn kiếp! Cách đấy vài giây hắn đã tự tin mạnh mẽ cơ mà!! Sao giờ chúng tiêu tan mất rồi!!
Hắn chẳng biết phải xin lỗi thế nào nữa. Đàn em khuyên là không được xin lỗi qua loa cho xong, phải xin lỗi một cách cực kì chân thành. Hắn phải chân thành thế nào mới đủ đây nhỉ?

Nhớ lại bộ phim mà hắn xem tại nhà em lúc chiều nay, hắn thấy cách để xin lỗi chân thành nhất đó là khóc rồi xin lỗi người ta, xong người ta trông đáng thương quá sẽ tha thứ. Còn cách nữa đó là quỳ gối dập đầu mà xin lỗi. Không, không, hắn sẽ không làm theo hai cách đấy đâu.

"Chẳng phải mày đang ở trong trại cải tạo sao Kazutora?"

Baji hỏi với giọng đầy kinh ngạc, mấy ánh mắt đằng sau cũng mở to ra càng làm sự kinh ngạc tăng thêm. Anh cứ tưởng nó phải ở trại cải tạo mà nhỉ sao lại ngồi lù lù trước mặt anh được. Kì cục thế nhỉ? Baji còn có ý định đi đến trại cải tạo gặp Kazutora vào ngày mai cơ.
Kazutora ấp úng mãi vẫn chưa trả lời được câu hỏi của Baji. Một hồi sau thì nói mỗi tên em rồi im bặt.

"Takemichi thì liên quan gì tới việc mày ngồi ở đây?"

Baji nhíu mày khó hiểu, biết là đồ đanh đá đưa Kazutora đến đây nhưng đồ đanh đá thì liên quan gì đến việc nó được thả? Đồ đanh đá làm sao có thể đưa Kazutora ra ngoài được? Vậy thì là ai...? Thôi kệ, anh không quan tâm nhiều, miễn là thằng bạn của anh không cần trong trại cải tạo nữa là ổn rồi.

Vẫn thắc mắc, Baji nghe nói án của Kazutora là mười năm thế tại sao mới mấy tuần đã được thả rồi?

Kazutora không đáp lại câu hỏi trên của Baji, hắn đang chìm trong mớ suy nghĩ nên làm gì để người ta cảm nhận hết sự chân thành của mình ở lời xin lỗi.

Hít thêm một hơi, siết chặt lòng bàn tay, lần này hắn nhất quyết phải xin lỗi thành công. Mấy ánh mắt kia khiến hắn khó mở miệng quá!!
"Chuyện tao muốn nói không phải là tao được thả. Mà- là về những lỗi lầm của tao, của em..."

Từ tận đáy lòng, Kazutora nhắm mắt nói ra những câu ăn năn hối hận chân thành nhất. Hắn vừa mân mê ngón tay vừa hối lỗi kể sự việc từ đầu đến cuối, thi thoảng còn liếc qua em ngồi ở mái hiên chơi cờ với ông Mansaku, Cuối cùng, hắn đã xin lỗi ba bọn họ. Hắn không ngồi yên trên ghế mà hắn rời ghế, đầu gối quỳ còn hai tay chống xuống đất, hắn xin lỗi Mikey, Baji và Shinichirou. Có vẻ hắn đã khóc, mũi sụt sịt liên tục, mắt thì đỏ hoe, môi thì mếu máo. Hắn đành áp dụng cách trong phim vậy.

"Thành thật xin lỗi Shinichirou-kun, xin lỗi Mikey, xin lỗi Baji và xin lỗi mọi người vì tất cả. Trong những tuần ở trại cải tạo, tao đã suy nghĩ về hành động của mình. Mọi người không nhất thiết phải tha thứ cho tao đâu, tao chỉ là muốn xin lỗi vì tao đã sai thôi."
Dứt lời, Kazutora lập tức bị Baji nắm cổ áo kéo lên khiến hắn ngơ ngác. Anh dùng ánh mắt săm soi nhìn kĩ gương mặt của Kazutora, anh trề môi, vì anh quá hiểu hắn rồi nên anh biết thừa thằng bạn anh đang giả vờ tỏ ra đáng thương để người khác mềm lòng, dễ tha thứ cho nó.

"Giả tạo quá mày!!"

Baji gắt gỏng nói to vào tai Kazutora, tay nắm thành quyền đấm xuống đầu hắn. Sau đó lại vui vẻ bá vai choàng cổ hắn cười khành khạch làm hắn chả biết Baji bị sao luôn.

"Vì ai cũng biết mày rất trẻ trâu nên mấy hành động điên điên dở dở của mày chẳng ai để tâm đâu. Ai cũng tha thứ ấy mà, đừng lo nhé."

Baji vỗ vỗ vài cái vào lưng Kazutora thật mạnh trấn an hắn. Kazutora bên ngoài cười cười qua qua chứ còn bên trong không cười, đây là vừa đấm vừa xoa hả cái tên Baji này?

"Hehe, bởi tao đã tha thứ cho mày nên ai cũng tha thứ cho mày hết."
Mikey nhe răng ra mà cười tươi roi rói. Hắn là Tổng trưởng, chỉ cần hắn tha thứ cho ai thì mọi người phải tha thứ cho người đó, chỉ trừ vài trường hợp cần suy xét thôi. Hắn đã tha thứ cho Kazutora rồi thế nên người trong Touman phải tha thứ cho Kazutora.

Đúng là tên Tổng trường kì cục!

"Mày đập anh nhưng anh vẫn sống ổn lắm, vậy là tốt lắm rồi."

Shinichirou cười nhẹ, anh tiến tới xoa đầu Kazutora. Tuy vết thương còn đau khi động vào nhưng không ảnh hưởng gì tới anh cả.

Sau đó mấy người còn lại cũng nhanh nhảu xen vào nói cùng luôn. Và họ đã tha thứ cho Kazutora, mọi lỗi sai.

Kazutora mếu, hắn lại khóc, lần này là khóc thật chứ không giả tạo giống ban nãy. Chắc hẳn lời nói của tất cả đã làm hắn xúc động, v-vậy là hắn xin lỗi đủ chân thành rồi sao? Không ngờ nó lại dễ dàng đến thế.
Sau đó, trong cuộc nói chuyện ngắn ngủi, họ đã làm hòa. Nhanh thế đấy.

Kết thúc hồi tưởng, em cười thầm, em đã nhanh chóng chụp lại lúc đàn anh quỳ gối dập đầu mếu máo giả vờ khóc rồi nhé.

Làm tốt lắm đàn anh.

"Mọi người ơi, lẩu xong rồi."

Lẩu đã được Emma chuẩn bị xong, giờ họ chỉ cần vô ăn thôi.

"Vô thôi nào. Lạnh thế này ăn lẩu quả là điều tuyệt vời."

Em vươn vai một cái xong không đợi Kazutora liền kéo áo hắn lê hắn đi. Ăn thôi, ăn thôi, em đói lắm rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau hơn một tháng ngâm chap thì fic Nhẹ nhàng đã trở lại.

Yêu các bác ( ˘ ³˘)♥