|AllTake| • Nhẹ Nhàng

Chap 36

"Không, tao không muốn!! Thích thì tự đi mà làm!"

Em nằm trên giường và giãy lên đành đạch như cá mắc cạn làm chiếc giường rung không ngừng sau đó úp mặt vô gối lắc đầu nguầy nguậy. Em làm vậy bởi vì không muốn tiếp tục làm nhiệm vụ hệ thống giao nữa mà chỉ muốn ở lại thế giới của mình. Em không nghe bất cứ lời nào hệ thống nói, em đang bị cái hệ thống chết tiệt bắt ép làm nhiệm vụ, điều đó làm em bắt buộc phải vùng dậy mà đả đảo hệ thống.

Vẫn là chất giọng máy móc quen thuộc, lần này có chút rè rè, chắc là do nhắc em làm nhiệm vụ nhiều quá nên khản cả giọng. Hệ thống hoàn toàn bất lực, sao nó lại xui xẻo gặp một người cứng đầu như thế chứ? Đã vậy, nó không thèm sự đồng ý của em nữa, nó thay em đồng ý luôn.

- Bắt đầu đếm ngược... 3... 2... 1... Nhiệm vụ: Thay đổi cái chết của Tổng trưởng thứ 11 của Hắc Long, Shiba Taiju.

Em ngước đầu lên, hai mắt liền nheo lại vì có luồng sáng xuất hiện bao trùm lấy em. Có xuyên thì cho em xuyên nhẹ nhàng nhất có thể, đừng có kéo chân như lần trước nữa...

Rầm!!!

"A!!"

Từ dưới cằm truyền lên một cảm giác vô cùng đau đớn khiến em phải rít lên một tiếng, cơ thể nhỏ bé đập mạnh xuống đất, em thấy xương mình sắp gãy đến nơi. Em đờ đẫn, không ngồi dậy, chỉ bất động tại chỗ mặc kệ máu mũi chảy nhiều đến thế nào. Em tự hỏi...

Cái gì đang diễn ra vậy?

Hệ thống gì mà ác ôn dữ vậy?! Mới xuyên chưa kịp định hình mọi thứ đột nhiên bị tên nào cho ăn đấm. Này không lệch cằm thì cũng gãy mấy cái răng trên lẫn dưới.

- Thông báo, đây là lỗi kĩ thuật, hệ thống đã vô tình cho cậu xuyên nhầm thời điểm, cậu xuyên quá thời điểm cần xuyên rồi.

Em bức bối trong lòng, sao em lại dính phải cái hệ thống dởm thế này, đã vậy lại còn ác nữa chứ. Muốn khóc cũng chẳng được, muốn yên cũng chẳng xong, ông chú này khổ quá mà! Mệt mỏi quá, chắc em phải nhắm mắt ngủ một giấc cho nhanh, không cần quan tâm đến bọn người đang nhìn mình chằm chằm kia.

- Bắt đầu đếm ngược... 3...2...1...

Lại là ánh sáng bao trùm lấy toàn bộ không gian, em nhắm mắt sau đó mở mắt, em thấy mình đang ở một nơi khác. Đợi chút, em phải định hình mọi thứ.

"Strike!! Cậu giỏi quá Takemichi!!"

Hinata cười tươi roi rói, tiến tới quàng vai em khen tấm tắc khiến em ngơ ngác chẳng hiểu hắn khen em cái gì. Não load một hồi, cuối cùng em mới nhận ra mình đang chơi bowling.

Nói đến bowling thì lâu rồi em chưa chơi, hồi trước, hình như cũng là sơ trung, em chơi nhiều lắm, chơi còn đỉnh nữa, cao thủ đấy. Nay có dịp chơi lại, để em xem trình độ của mình có tụt đi không. Em nhìn bàn tay đang đeo găng tay của mình, nắm rồi mở vài lần, em thấy cảm giác vẫn nhạy bén như vậy. Có lẽ cơ thể này cũng hay chơi bowling.

"Hinata, ngồi xuống đi, tớ sẽ cho cậu chiêm ngưỡng strike liên tiếp của tớ."

Em phất tay nói Hinata hãy quay về chỗ ngồi, chọn một quả bóng bowling cầm lên, sao lâu rồi chưa cầm thấy nó nặng nặng? Em quên, nó nặng sẵn rồi.

Thổi phù một hơi, em tiến đến trước đường băng, toàn thân hừng hực lửa cháy, bao nhiêu sự tập trung quan sát dồn hết vào đường đi của quả bóng, vào tư thế, em ném bóng. Quả bóng bowling theo tính toán kĩ càng của em mà lăn trên đường băng, thẳng trơn tru. Không nằm ngoài dự đoán của em, strike!!

Và cùng lúc đó, bên cạnh em cũng có một chàng trai cao ráo cũng strike luôn.

Hai cú strike liền một lúc, thật là trùng hợp.

"Ồ!? Cùng lúc nhỉ... Thật hoàn hảo nhỉ!"

Chàng trai lên tiếng, một cô gái ngồi ngay đó cũng công nhận. Chàng trai đấy đẹp trai, lại cao ráo, giống người mẫu. Nhưng em không để ý điều ấy, em để ý là cậu ta cao vãi!! Cao hơn em hẳn một cái đầu và xíu chỗ vai!! Tự nhiên em thấy... tủi thân... muốn khóc!!
Nhưng không sao, tiền của em cao hơn cậu ta.

"Ủa!? Theo như tao nhớ thì mày là Hangaki Takemichi nhỉ?"

"Ế?"

Em lại trở thành một chú nai vàng ngơ ngác, sao cậu ta biết? Trước họp bang cũng có thấy cậu ta có mặt ở đấy đâu? Giờ trả lời đúng rồi hay sai rồi, nếu trả lời sai rồi thì bản thân em thật tàn ác khi khiến người ta quê, còn trả lời đúng rồi thì sẽ như nào? Có cho tiền không? 

"Sao hả... Thành đội trưởng rồi thấy ổn không? Tao là phó đội trưởng nhị phiên đội, Shiba Hakkai."

Chàng trai kia thân thiện giới thiệu. Em vẫn giữ nguyên khuôn mặt ngu ngơ như không hiểu bài của mình. Shiba Hakkai? Quen, nhưng không quen. Ý là nghe tên quen chứ nhìn mặt chẳng quen chút nào.

"Về thôi nào."

Cô gái ban nãy bảo với Hakkai nhưng hắn chỉ chán nản bảo nói với cô im đi, hắn vẫn còn đang chơi mà.
Quay qua quay lại có mấy giây, khi nhìn lại em, hắn đã thấy em cách xa hắn tận mấy bước. Hắn khó hiểu, trông hắn đáng sợ lắm hả...? Hay là em không muốn làm quen với hắn, nhân lúc hắn không để ý liền chạy đi?

Chân em nhích dần về đằng sau, không phải là muốn bỏ chạy, đó là do đối mặt với chiều cao mà mình ước nhưng lại không có được, khiến em cảm thấy thật áp lực, nghiệt ngã. Nếu cứ nhìn chiều cao này mãi, chắc em khóc trước mặt họ luôn quá. Đau đớn quá mà!

Cơ mà cậu ta là Shiba Hakkai à... Shiba, Shiba. Em lẩm bẩm tên của hắn, đầu cũng đang cố nhớ ra. Cậu ta, Shiba Hakkai... Shiba Taiju. À, à, nhớ rồi, em nhớ rồi.

"Cậu biết tôi à?"

Em khoanh tay nghiêng đầu, nhướn một bên mày, và cất giọng. Bây giờ em mới mở miệng hỏi hắn câu đầu tiên.

"Tao đã nghe từ đội trưởng."
.....

Nét mặt em gượng gạo, nở một nụ cười cứng nhắc. Trái ngược thì cái người đang choàng vai bá cổ thân thiết với em kia lại rất tự nhiên, cười rõ tươi. Còn tự nhận rằng từ giờ em và cậu ta là "anh em kết nghĩa", là gia đình. Quen chưa đầy nửa ngày, đùng một phát đã làm như thân nhau lâu rồi ấy, còn rủ về nhà hắn chơi nữa chứ. Em thực sự muốn đi về, không hiểu sao mặt bỗng thấy nhói nhói, dấu hiệu chẳng lành là đây chứ đâu.

Hinata xách cặp đi phía sau, cười thì vẫn cười đấy nhưng nụ cười chứa sự tức giận và ghen tị, mặt cũng tối sầm lại luôn rồi. Đừng sát nhau như thế chứ!!! A, tránh ra đi đồ chết tiệt!! Sao Takemichi cứ để tên đó áp sát em thế?

"Nếu mày và Shiba là "anh em kết nghĩa" thì cũng sẽ là "em trai kết nghĩa" của chị mày rồi.

Cô gái ban nãy nói, cô ấy là chị gái của Shiba Hakkai, tên Shiba Yuzuha. Yuzuha rất xinh đẹp, nhưng trong mắt em, cô ấy có gì đó rất lạ. Nhìn chân cô ấy đi, còn chắc hơn cả em. Tại sao chị em nhà này đều có điểm hơn em hết vậy? Người ta cũng biết đau lòng.
"Tại sao mày đánh đấm kém vậy mà lại thành đội trưởng của Touman?"

Yuzuha ngoảnh lại nhìn em, hỏi một câu khiến em khó trả lời, em đành ậm ừ cho qua. Hakkai nghe vậy ngay lập tức đáp lại cô rằng chỉ nghĩ là đứng trên người khác thôi cũng phiền phức, hắn thích tự do hơn.

"Dù có nghĩ thế nào đi nữa thì Hakkai rõ ràng là có tài năng khí chất hơn mà, cái đó hoàn toàn không thể phớt lờ được. Trừ việc nó nhát gái khác thường tới nỗi cô gái nào bắt chuyện với nó thì nó sẽ im bặt và ra vẻ lạnh lùng."

Yuzuha nói vậy làm em với Hinata không biết là cô đang khen hay chê Hakkai nữa. Có lẽ là vừa đấm vừa xoa.

Em nhớ tên phó đội trưởng nhị phiên đội này thân với Mitsuya lắm, đối với hắn Mitsuya giống như anh trai kết nghĩa vậy. Nhị phiên đội coi bộ cũng sướиɠ vì có đội trưởng và phó đội trưởng đẹp trai như này cơ mà, tha hồ ngắm. Hình như tên Hakkai nhà cũng giàu... Em cũng biết hình nền điện thoại của Hakkai là Mitsuya đó nhé. Mối quan hệ giữa Mitsuya và Hakkai ở quá khứ tốt vậy mà ở tương lai lại bị chia tách, trở nên tồi tệ một cách bất thường.
"Sắp về tới nhà rồi, ở bên đó đấy!"

Hakkai vui vẻ nói với bọn em. Nhưng rồi, Yuzuha vẻ mặt hốt hoảng, bảo rằng anh hai của họ đã về.

Ngay lúc này, trước cổng nhà Shiba, một đám người mặc bang phục trắng, đằng sau in đen hoạ tiết uốn lượn giống một con rồng và hai chữ BD. Đám người với khuôn mặt trông dữ tợn.

Nhìn đám người, em tiếp tục hoá con nai vàng ngơ ngác. Nỗi bất an càng dâng trào, em khẽ níu áo của Hinata, đoạn này dường như rất quen. Cảm tưởng nó diễn ra với em rồi. Hm, BD sao? Hắc Long? Đừng nói là ở cảnh này em bị ăn đập đấy nhé?!

"Hanagaki, xin lỗi nhé hôm nay tới đây thôi."

Thôi không cần nói em cũng tự biết về. Cáo từ các anh, em xin phép phắn lẹ, kẻo bị đại ca của mấy anh đập cho nhừ tử mất, hỏng hết khuôn mặt sáng ngời đẹp trai này thì ai đền được.
"Chà chà, đây không phải là "cậu ấm" đây sao!!"

Đám người dạt sang một bên nhường đường cho một tên khác. Em hít hít mũi, thoảng ngửi được mùi tiền toát ra từ tên này, điều này đã báo hiệu cho em biết tên này giàu, phải mau bắt tay làm quen thôi, bỏ lỡ là chết dở. Cơ mà em phải nhanh chóng chuồn đi vì tránh bị cấp trên của bọn chúng đấm cho rơi răng, lệch hàm. Ở lại bắt tay làm quen hay đi về bảo toàn mạng sống, nên chọn cái nào? Em phân vân, song đã chọn đi về, trước hết cứ lo cho khuôn mặt này.

Tay nắm lấy áo Hinata, kéo hắn lùi dần về phía sau chuẩn bị chuồn lẹ. Mong các anh sẽ không để ý đến hai người bọn em, tạm biệt em chạy đâ...

"Hả? Bọn nào đây?"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Yêu các bác ( ˘ ³˘)♥