[Đam Mỹ/Xuyên sách] SAU KHI XUYÊN SÁCH BỊ SƯ ĐỆ CỐ CHẤP CHIẾM THÀNH CỦA RIÊNG

Chương 9: Đệ dẫn huynh đi.

Trần Thanh Xuyên quỳ một chân trên đất, chìa tay nhặt lên mảnh vỡ của chén trà trên đất.

Hắn nhìn mảnh sứ vỡ trong lòng bàn tay, vẻ u ám giữa lông mày không ngừng chập trùng, cuối cùng hắn im lặng ngoắc ngoắc khóe môi rồi nhếch lên.

Mặt trời lên cao, sắc trời sáng sủa chiếu vào trong phòng.

Khi Bạch Thiếu Hoa tỉnh lại thì cậu hơi đau đầu, một tay xoa thái dương, một tay chống cơ thể ngồi dậy, một sợi tóc đen bên tóc mai trượt xuống một bên mặt.

Cậu cau mày mở mắt ra, vừa vặn trông thấy Trần Lê đặt một mâm đồ ăn từ trong hộp đựng thức ăn lên cái bàn nhỏ.

Một chén cơm gạo nếp nhỏ, một bàn gà ngũ vị hương, một chén đậu hủ hạnh nhân nhỏ, một chén canh bồ câu non...

Màu sắc lẫn hương vị đều đầy đủ.

Đều là những món cậu thích ăn.

Cậu mơ màng run lên: "... Đây là do đệ làm?"

Trần Lê "Dạ?" một tiếng, một lát sau mới chậm rãi trả lời: "Là ca ca đệ, không phải đệ."

Ngón tay Bạch Thiếu Hoa vô thức siết chặt.

Đúng vậy.

Trần Thanh Xuyên ngấp nghé cậu nhiều năm, đã sớm tìm tòi khẩu vị của cậu, chỉ có Trần Thanh Xuyên mới có thể làm ra một bàn thức ăn phù hợp nhất với khẩu vị của cậu.

Bạch Thiếu Hoa hoảng hốt, trên khóe mắt cậu còn mang theo vết đỏ nhạt khi vừa tỉnh ngủ.

Trần Thanh Xuyên có lòng chiếm hữu cố chấp đến bệnh, cậu đã từng trải nghiệm. Nhưng tên chó sói con đó tự biết mình sai, cho nên bây giờ dịu dàng cẩn thận từng li từng tí làm cậu vui lòng, làm cậu không thể quá mức tuyệt tình với hắn.

Hắn vẫn còn là thiếu niên, nếu tiếp tục quá trớn thì hắn có thể quá trớn đến mức độ nào?

Chờ cậu ăn hết đồ ăn sáng, Trần Lê nói muốn đi ra ngoài đạp tuyết, cậu nhóc nắm tay áo của Bạch Thiếu Hoa đi ra ngoài, trên đường đi đống tuyết đã tan thành nước, không khí đầu xuân vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo.

Vạt áo Bạch Thiếu Hoa lướt nhẹ qua ngọn cỏ, mang theo giọt nước rơi xuống vạt áo cậu.

Trần Lê nhìn chằm chằm vào đai lưng ở bên hông hẹp mảnh mai của Bạch Thiếu Hoa, lại nghĩ tới sáng sớm hôm nay mình bị huynh ruột dùng mũi kiếm chĩa vào yết hầu như thế nào thì lập tức vội vàng thu mắt lại.

Trần Thanh Xuyên muốn cậu nhóc phối hợp hắn diễn một tuồng kịch.

Nghĩ tới đây, bước chân Trần Lê thả chậm, nhẹ nhàng nói dối kéo tay áo Thiếu Hoa, cậu nhóc mấp máy khóe môi, dường như rất cẩn thận hỏi: "Thiếu Hoa ca ca, nếu như đệ có một việc dấu diếm huynh ... Huynh có trách đệ không?"

Bạch Thiếu Hoa thuận miệng hỏi: "Về chuyện gì?"

"Đệ bị hải bộ ở triều đình đưa ra văn thư, bây giờ bốn phía đều đang truy nã đệ." Trần Lê hạ giọng, giọng điệu suy sụp, nói ra lời giải thích đã sớm nghĩ kỹ: "Lúc đệ ở kinh thành đi săn bắn mùa đông theo quan lại, lúc đi săn thất thủ, không cẩn thận dùng một tiễn bắn trúng tiên đế, tới đây là tránh bị đuổi gϊếŧ..."

"Ca ca, ban đầu đệ không định lừa huynh... Mong huynh đừng không để ý tới đệ."

Sắc mặt Bạch Thiếu Hoa khẽ thay đổi, đột nhiên cậu giơ tay dùng tay áo che miệng, nhíu mày, cậu do dự xoắn xuýt, muốn nói rồi lại thôi, thậm chí nhịn không được mà vô thức cắn cắn tay áo.

Cậu đã nhớ rồi.

Cậu đã từng thấy Trần Lê diễn kịch trong nguyên tác.

Bạch Thiếu Hoa cố gắng nhớ lại...

Vào mùa đông, ở bãi săn. Thiếu niên nho nhỏ mang áo bào màu đỏ đất, ung dung ở cưỡi ngựa trong rừng, bỗng nhiên cậu ta vén nhánh cây lên, kéo căng dây cung trong tay, mũi tên cắm vào chính giữa mi tâm của đế vương ngoài trăm bước.

Không phải Trần Lê không cẩn thận!

Rõ ràng đây chính là do cậu ta có mưu đồ đã lâu, bản tính sát thủ, lấy tiền của người ta thay người ta làm việc. Lần này cậu ta làm tốt , bên kia tiên đế băng hà, đất nước rối loạn, Thái tử đăng cơ, ngược lại Trần Lê chạy đến chỗ này tránh tai họa!
Mặt Bạch Thiếu Hoa trắng bệch, bên thái dương chảy ra mồ hôi lạnh, trong đôi mắt cậu là sự sợ hãi, không dám nhúc nhích mà cứng ngắc đứng yên tại nguyên chỗ.

"Ca ca, huynh đang suy nghĩ gì thế?" Trần Lê chầm chậm đến gần cậu, nói khẽ: "Có khả năng chúng ta phải lập tức khởi hành xuống núi, đệ dẫn huynh đi tìm ta ca đệ."

Bạch Thiếu Hoa lấy lại tinh thần, vô thức lùi lại một bước, cổ họng khô khốc, trong giọng nói mang theo chính mình cũng không có phát giác cầu xin hi vọng: "... Tốt, đệ mau dẫn ta đi tìm Trần Thanh xuyên."

Lúc Trần Lê dẫn Bạch Thiếu Hoa vào nhà, Trần Thanh Xuyên đang nói chuyện với hai tên ám vệ.

Trần Thanh Xuyên liếc thấy Bạch Thiếu Hoa tới thì nâng chén trà khẽ cười, sau đó hắn giả vờ giả vịt, ra vẻ chững chạc đàng hoàng, sắc mặt nghiêm túc hỏi ám vệ: "Tiểu Lê thật sự đã gây họa?"
Hai tên ám vệ vừa ngồi xuống, cảm thấy cạn lời mà giật giật khóe miệng, nhưng họ vẫn phối hợp mà diễn kịch với hắn.

Mạc Vũ đứng dậy, mày kiếm mắt sao, giữa lông mày như che đậy một tầng sương băng lãnh, hắn ta cung kính cúi đầu: "Bẩm các chủ, hắn lén nhận treo thưởng từ trong các, sau đó nhanh chóng lên thủ đô bắn chết tiên đế."

Lục Ly ngồi xuống, lông mày thưa mắt sáng, thần thái bất cần đời cà lơ phất phơ, nghe Mạc Vũ nói thì ngồi thẳng dậy, nặng nề đặt chén trà xuống bàn: "Đầu óc hắn ta có nước vào hay sao?"

Mạc Vũ, Lục Ly đã đi theo Trần Thanh Xuyên nhiều năm, từ lúc Trần Thanh Xuyên dựng lên mạng lưới tình báo là Châu Ngọc Các, về sau khi hắn đoạt được chức võ lâm minh chủ, bọn hắn luôn âm thầm hỗ trợ, đã có giao tình nhiều năm.

Trần Thanh Xuyên trầm ngâm một lúc: "Hoàng đế băng hà?"
Mạc Vũ gật đầu.

Trần Thanh Xuyên khẽ nhíu mày: "Xem ra phải tránh đầu ngọn gió, đầu tiên phải tránh xa chuyện này.

Bạch Thiếu Hoa dự thính trong chốc lát, vuốt vuốt huyệt thái dương đang đau nhẹ, cậu xen vào nói: "Đệ là võ lâm minh chủ, tại sao lại phải tránh?"

Bạn xấu Lục Ly trào phúng trong giây lát: "Hắn là võ lâm minh chủ gì chứ? Các môn phái đều không chào đón hắn, chỉ có một thân một mình."

"... Cho nên chúng ta khó mà phản kháng?"

"Không phải sao." Lục Ly khịt mũi coi thường: "Hắn có Châu Ngọc Các, nhưng Châu Ngọc Các chỉ luôn truyền tin tình báo, có sức mạnh quân sự gì đâu?"

Xem ra đúng là Trần Thanh Xuyên rất đáng thương.

Bạch Thiếu Hoa vẫn chưa từ bỏ hy vọng: "Vậy những người mà cùng đánh hạ Ma giáo với các ngươi..?"

"Không quen. Đánh xong liền giải tán." Trong đôi mắt Trần Thanh Xuyên lộ ra sự bình thản và đáng thương: "Đã không còn ai tuần tra bên ngoài."
Dáng vẻ của Trần Thanh Xuyên lúc này cực kỳ giống một con sói con yên tĩnh ẩn nhẫn đến mức làm cho người thấy đáng thương, làm Bạch Thiếu Hoa rất muốn đưa tay xoa đầu của hắn.

Sư đệ của cậu từ nhỏ đã như vậy, gặp khó khăn cũng không chịu nói, lúc yên lặng chịu đựng luôn rủ mắt. Khi hắn tủi thân, cử động hắn làm nhiều nhất chính là mi mắt run run.

Làm sao với dáng vẻ này của tiểu sư đệ mà có thể không làm tim cậu đau chứ?

Bạch Thiếu Hoa khẽ thở dài, mềm giọng nói: "Huynh đi với đệ. Đệ dẫn huynh cao chạy xa bay tới chân trời góc biển có được hay không?"

"..." Hầu kết Trần Thanh Xuyên khẽ nhúc nhích, hắn càng rủ mắt xuống thấp hơn, mí mắt run run, ẩn nhẫn không hành động, hắn không dám mở miệng nói một chữ, bởi vì cuống họng của hắn đã mất tiếng.
Lục Ly và Mạc Vũ ngầm hiểu rồi đi ra ngoài chuẩn bị thủ tục xuống núi, Trần Lê cũng thúc giục Bạch Thiếu Hoa nhanh đi thu thập hành lý.

Đến khi Bạch Thiếu Hoa quay người rời khỏi, người đi trà lạnh, Trần Thanh Xuyên mới thầm lẩm bẩm.

"Không cần đến trên trời góc biển." Trần Thanh Xuyên nói nhỏ, tiếng nói thấp đến mức có lẽ chỉ có mình hắn mới có thể nghe rõ: "Ta sẽ để cho huynh sống tự do tự tại ở nơi phồn hoa nhất trên thế gian này, sẽ không có người dám nói huynh làm việc trái với luân thường đạo lý, ta muốn thần phật ở khắp nơi... Đều thừa nhận huynh và ta."

Trong ba tháng Bạch Thiếu Hoa ngủ say, Trần Thanh Xuyên đã làm hết mọi loại chuyện điên dại, hắn đúc quan tài bằng băng vô cùng xa xỉ cho Bạch Thiếu Hoa, mượn rượu giải sầu nói ý lòng với quan tài băng, cuối cùng ôm Bạch Thiếu Hoa lên giường, ngày đêm chung gối.
Giang hồ các phai vì thế mà kinh sợ, nhao nhao muốn phân rõ giới hạn với hắn, tự đồn hắn tẩu hỏa nhập ma, bị ma quỷ ám ảnh.

Từ khó nghe hơn "Làm ô uế lẽ phải" thì Trần Thanh Xuyên đều đã nghe qua, danh môn chính phái lên án mạnh mẽ rằng hắn không phải quân tử chính trực.

Nhưng Trần Thanh Xuyên thầm nghĩ, hắn đã sớm không phải là quân tử chính trực gì cả.

Năm đó khi hắn nhìn thấy Bạch Thiếu Hoa lần đầu tiên đã không phải.

Chúc các bạn năm mới vui vẻ, mình định đặt pass ở WP và Watt thì để QT để tránh tình trạng reup nê mình muốn hỏi các bạn là các bạn thích pass trong chuyện hay ngoài truyện( yên tâm mình cũng là dân lười giải pass nên pass sẽ rất dễ) 





VUI LÒNG KHÔNG REUP NẾU KHÔNG BẠN SẼ BỊ DÍNH CỚT CON MỒN LÈO NHÀ MÌNH