Lúc Này Đúng Khi Đó Sai

Chương 2: Hai con nhím (2)

Nương theo ánh sáng yếu ớt, cô gái nhỏ bước về phía cửa phòng, tay vừa chạm vào tay nắm cửa.

"Sâu nhỏ ngốc nghếch, con lại quên đeo kính rồi." Giọng nói êm dịu của người phụ nữ truyền qua khe cửa.

Đúng vậy, cô bé lại quên đeo kính rồi. Chính vì lúc nào cũng quên đeo kính, Sana luôn lải nhải bên tai cô "Sâu nhỏ ngốc nghếch, con lại quên đeo kính rồi."

Sana là bảo mẫu của cô bé, một người phụ nữ Pháp có đôi mắt sẽ híp lại thành hai đường chỉ mỗi khi cười lên. Trước khi trở thành bảo mẫu của cô, Sana làm việc trong lĩnh vực tư vấn tâm lý trẻ em, ở Paris cũng có chút tiếng tăm.

Ngoài "sâu nhỏ ngốc nghếch", Sana còn hay gọi cô là "bé ngốc" hơn.

Công việc của Sana trong mắt những người làm khác rất đơn giản. Cô chỉ cần chăm sóc cho "cô bé ngốc" kia chu đáo là được rồi.

Những đứa trẻ có biệt danh là "bé ngốc" luôn khiến cho người khác liên tưởng đến những điều như "phản ứng chậm chạp", "ít nói, không ầm ĩ". Chỉ là những người đó luôn quên mất rằng "bé ngốc" là nhân vật chính trong cuốn sách "Vianne của chúng ta".

"Bé Ngốc", "Sâu Nhỏ Ngốc Nghếch", "Cô Bé Đeo Kính", "Bé Mọt Sách" đều là những biệt danh mà người dân Paris đặt cho Vianne. Đương nhiên, có một số người tử tế hơn. Ví dụ, một số phương tiện truyền thông ở Paris đôi khi gọi cô ấy là "họa mi nhỏ". Nhưng dì Daisy nói rằng những người gọi cô ấy là "họa mi nhỏ" cũng chẳng phải tốt đẹp gì.

Năm ngoái, cô gái nhỏ mới biết rằng có một Mouline Rouge (*) ở Paris. Ở đó có những cô gái trẻ giỏi ca múa, đám đàn ông gọi những cô gái trẻ này là "họa mi".

(*) Mouline Rouge trong tiếng Pháp có nghĩa là cối xay gió đỏ. Được ví như "động tiên" giữa lòng phố đêm, đây là một nhà hát nổi tiếng nằm trong khu phố - một "khu đèn đỏ" của Paris, với tuổi đời hơn 130. Moulin Rouge được cả thế giới biết đến qua hình ảnh chiếc đỏ với các vũ nữ chân dài quyến rũ trong điệu nhảy nổi tiếng.

Họa mi là loài chim nổi tiếng nuôi trong l*иg, đa tài đa nghệ, là thú vui chí tử, được những kẻ quyền thế ưa thích.

Sana thường ngày vẫn luôn thoải mái nói cười cùng cô bé, thế nhưng cô bé từ trước đến giờ chưa bao giờ dám không nghe lời Sana. Bởi vì những lời phát ra từ miệng Sana đều đại biểu cho những gì dì Daisy muốn nói với cô.

Suy nghĩ một chút, cô bé quay lại.

Cặp kính trông như chỉ có những học giả lớn tuổi mới đeo được đặt cạnh đồng hồ báo thức, nhìn qua là có thể thấy được. Quên mất là ​​lúc nào, cô bé đã hỏi dì Daisy "Tại sao lúc nào con cũng phải đeo kính vậy ạ?"

Người phụ nữ mang dáng dấp điển hình của người Đức hôn lên trán cô bé "Bởi vì Vianne luôn luôn đeo kính."

"Vậy lúc không có ai con cũng phải đeo kính sao ạ?" "Tất nhiên rồi." "Thế thì con phải đeo kính đến khi nào ạ?" "Hãy đeo nó cho đến khi nó trở thành thói quen của con, khi đó con sẽ không còn dễ dàng quên nó nữa."

Cô bé đứng trước gương, đeo mắt kính lên.

Cặp kính này ban đầu chỉ dùng để điều chỉnh thị lực. Theo cùng với sự yêu thích của mọi người đối với Vianne, cặp kính luôn ép sống mũi của cô bé đến khó chịu cũng không thể tháo ra được nữa. Chỉ là cặp kính đã được bí mật thay đổi vài lần. Tròng kính được điều chỉnh dựa theo tình trạng mắt của cô bé, chất liệu gọng thì mỗi lần một nhẹ hơn.

Cặp kính quê mùa cùng tóc đuôi ngựa buộc cao là hình mẫu biểu tượng của Vianne.

Đeo kính vào, cô gái nhỏ trịnh trọng nói với người trong gương như thường lệ: "Mày không phải Vianne."

Không chỉ một lần, cô bé nghiêm mặt giải thích với những người đem quà chất đầy vào vòng tay cô "Cháu không phải Vianne, cháu có tên của cháu."

"Đúng rồi, cháu không phải Vianne." Giọng nói của những người đó dường như đang an ủi một con vật cưng lông lá, rồi lại mỉm cười sờ lên tóc cô. "Vianne, tóc của cháu giống hệt như Daisy miêu tả, sờ vào cứ như tơ lụa vậy."
Daisy là ai? Daisy là tác giả của cuốn sách "Vianne của chúng ta", là dì Daisy trong lời cô bé, trước đó nữa thì là Daisy.

Daisy là một cô gái có thân thế vô cùng đáng thương. Không ai biết cha mẹ của cô ấy là ai, cô ấy đến từ đâu. Daisy lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Nhưng cô gái tội nghiệp không cha không mẹ này vẫn không ngừng phấn đấu vươn lên. Bằng thiên phú bơi lội xuất sắc và sự nỗ lực không ngừng của mình, cô đã giành được hầu hết giải thưởng của các cuộc thi bơi lội về cho người Pháp. Cuối cùng chỉ còn thiếu một tấm huy chương vàng Olympic.

Năm 17 tuổi, Daisy xuất sắc giành được tấm vé tham dự Thế vận hội Olympic. Trong mắt người Pháp, cô trở thành tuyển thủ hạt giống có hy vọng đạt huy chương vàng Thế vận hội.

Ba tháng trước Thế vận hội, Daisy bị tai nạn xe hơi trên đường đi tập huấn ở miền Nam nước Pháp. Lần tai nạn đó đã cướp đi chân trái của cô.
Vô số người Pháp đã đến nhà của Daisy, từ những cụ già tám mươi tuổi cho đến những đứa trẻ vừa tròn năm tuổi. Họ muốn gửi lời chúc phúc đến cô gái bất hạnh này. Hoa tươi và thiệp được gửi đến trước cửa nhà Daisy quanh năm không dứt. Nhưng cửa nhà cô từ đầu đến cuối đều ở trạng thái đóng chặt.

Cánh cửa đóng chặt mãi cho đến khi một cô gái nhỏ với mái tóc đen và đôi mắt đen xuất hiện mới được mở ra từng chút một. Cô bé là con một người bạn của Daisy.

Năm đó Daisy hai mươi bốn tuổi, còn đứa bé gái được gửi cho cô vừa tròn ba tuổi.

Những ngày không có việc gì làm, Daisy cẩn thận ghi vào nhật ký từng khoảnh khắc chung sống của mình với cô gái nhỏ. Khi số từ trong cuốn nhật ký đạt đến một lượng nhất định, vì thấy hay ho nên Daisy đã gửi nó đến nhà xuất bản.
Không ai nghĩ tới, cuốn sổ ghi chép thường ngày gồm năm mươi ngàn chữ, thậm chí có chút vô nghĩa kia sẽ trở thành cuốn sách thiếu nhi bán chạy nhất ở Pháp vào năm đó. Trên các con đường ngõ hẻm của Paris, đâu đâu cũng có thể bắt gặp những bức họa báo với hình ảnh cô bé phương Đông đeo kính kiểu cổ, tóc đuôi ngựa buộc cao. Mọi người dừng lại trước bức họa báo và chỉ vào cô bé trong ảnh, "Cô bé ấy là Vianne, Vianne của chúng ta."

Tại sao lại là Vianne? Bởi vì cô bé trong họa báo lúc mới được gửi đến bên cạnh Daisy, cách phát âm tiếng Pháp duy nhất mà cô bé có thể nói là "Vianne".

Vừa mới thức dậy đã ngay lập tức kêu Vianne, chỉ tay lên trời nói Vianne, lúc đói kêu Vianne, lúc vui cũng hô Vianne, khi tức giận miệng cũng không ngừng hét Vianne.

Năm thứ hai, cuốn sách được ra mắt công chúng với cái tên "Vianne của chúng ta".
Trong buổi họp báo ra mắt cuốn sách mới của mình, Daisy đã nói với cả thế giới bằng đôi mắt ngấn lệ: Là "Vianne đáng ghét", "Vianne phiền phức", cũng là "Vianne đáng yêu" đã giúp cô giải thoát khỏi cơn ác mộng mất đi chân trái.

Một năm này, "Vianne của chúng ta" được bình chọn là một trong mười cuốn sách dành cho thiếu nhi hàng đầu ở châu Âu. Nó đã được dịch ra hai mươi thứ tiếng và phát hành ở ba mươi quốc gia. Trong năm này, Daisy cùng cháu trai cả của gia tộc Roths, một trong số mười gia tộc hàng đầu ở Israel kết hôn, trở thành vợ của một ông chủ ngân hàng.

Daisy đã trở thành vợ của ông chủ ngân hàng cũng vẫn luôn không ngừng ghi lại cuộc sống thường ngày của "Vianne".

Dưới ngòi bút của Daisy, Vianne bước lên ghế để lấy bàn chải cùng kem đánh răng, nhân tiện cầm đi chiếc bαo ©αo sυ để ở một bên. Chiếc bαo ©αo sυ biến thành quả bóng bay treo trên tai cô bé và trở thành bông tai mới của Vianne. Dưới ngòi bút của Daisy, đôi giày cũ không còn vừa chân Vianne nữa rồi. Dưới ngòi bút của Daisy, Vianne lén mặc áσ ɭóŧ của cô ấy, cũng lấy chiếc bánh mì căng tròn nhét vào trong cúp áo. Lúc nào đói bụng sẽ lấy bánh mì từ trong cúp áo ra.
Những chi tiết như vậy luôn khiến cho mọi người thích thú.

Hiện tại, "Vianne của chúng ta" đã được xuất bản tập đến thứ sáu. Trong tập thứ sáu, Vianne đón sinh nhật lần thứ mười của mình. Mà "Daisy xấu tính", "Daisy khiến người ta chán ngán", "Daisy vạm vỡ" trong mắt Vianne bây giờ đã trở thành dì Daisy. Điều này khiến độc giả hò reo vui mừng, họ vẫn luôn mong chờ đến ngày này.

Thật không biết những người đó nghĩ gì nữa. Đây là bước tiến triển dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được. Loại diễn biến này cũng có thể lí giải thành vì làm mọi người vui lòng. Cô bé đứng trước gương nhún vai.

Cho dù trừ lúc ngủ ra thì cô bé đều đeo kính, cho dù khi cặp kính quê mùa đó đang dần trở thành một thói quen, nhưng cô không phải Vianne.

Không phải chính là không phải.

Không những không phải, cô bé cũng chẳng giống Vianne trong sách một chút nào. Dì Daisy vẫn luôn nói dối độc giả.
Vianne trong sách khi ngủ sẽ nghiến răng, sẽ nói mớ, nhưng cô bé lúc ngủ vẫn luôn ngậm chặt miệng. Vianne trong sách luôn quên trước quên sau, còn cô bé sẽ nhớ kỹ từng thứ thuộc về mình. Vianne trong sách thường xuyên lạc đường, còn cô bé chưa bao giờ đi đến những nơi xa lạ đó. Không đi đến những nơi xa lạ thì làm sao lại lạc đường được. Vianne trong sách không được thông minh lắm, nhưng cô bé đã có thể học thuộc một nghìn từ đơn tiếng Anh trong một lần khi mới hai tuổi rưỡi. Còn rất nhiều điều tương tự như vậy nữa...

Nếu nhất định phải tìm ra điểm chung giữa cô bé và Vianne thì đó chính là tiếng Pháp. Tiếng Pháp của cô cho đến bây giờ vẫn chưa được thông thạo lắm.

Được rồi, bây giờ cô bé đã đeo kính lên. Giọng của Sana hẳn là sẽ không lọt qua khe cửa nữa chứ? Bọc chặt áo khoác, cô gái nhỏ lại đi về phía cửa phòng. Mở cửa ra, dép lê làm bằng chất liệu vừa nhẹ vừa mềm, dẫm lên đất không hề phát ra tiếng động.
Trong ánh sáng mờ ảo, từng quả bóng bay đủ màu sắc được dán lên trần nhà. Đâu đâu cũng có thể thấy hoa tươi, đủ loại đồ chơi nhồi bông và những hộp quà chưa mở chất thành đống cao như núi nhỏ. Đó là những món quà độc giả khắp nơi gửi đến cho Vianne. Ở nhà dì Daisy còn có nhiều hơn nữa.

Những món quà sinh nhật mà Vianne nhận được mỗi năm có thể chất đầy một chiếc xe tải. Sau đó, chiếc xe tải sẽ chuyển chúng đến "Nhà của Dora".

"Nhà của Dora" là một tổ chức phúc lợi do bà ngoại thành lập dành cho những người Digan (*) vô gia cư. Dì Daisy lớn lên trong "Nhà của Dora".

(*) Người Digan: là một thuộc nhóm sắc tộc (Indo-Aryan), sống thành nhiều cộng đồng ở tại các trên khắp . Trong văn học hiện đại và dân gian, người Digan (còn biết đến với cái tên là Gypsi hay Gipsi) vẫn được cho là các cộng đồng du cư tại các thành phố thị trấn. Tuy nhiên, ngày nay đa số họ đang sống định cư. Số lượng người Digan tại Pháp ước tính khoảng từ 350.000 - 500.000 người.
Không khí vẫn còn thoang thoảng mùi nến cháy và mùi kem của bánh ga tô. Có lẽ chỉ có hai thứ này mới thực sự thuộc về bóng dáng nhỏ bé đang di chuyển trên hành lang lúc này.

Cô bé thở dài một hơi trong lòng.

Ngay lập tức...

"Dì nói này, cô bé đeo kính, người thì bé tí như vậy mà thở dài cái gì chứ?" Dì Daisy giả vờ làm động tác gõ đầu cô.

Không nhớ là lúc nào, những người từ bốn phương tám hướng ùa tới vây quanh cô bé làm cô sợ hãi, mắt kính rơi trên mặt đất. Đầu tóc vốn chải gọn gàng rối như ổ gà, khuôn mặt dày đặc dấu môi, ôm lấy những bó hoa chất đống lên người cô một cách bị động. Đợi những người đó đi hết rồi, cô bé hỏi dì Daisy "Bọn họ đều rất thích những bé gái ngốc nghếch ạ?"

Trong nhận thức của cô bé, Vianne trong "Vianne của chúng ta" là một đứa bé ngốc nghếch không hơn không kém.
"Ai nói con ngốc vậy?" Dì Daisy có vẻ rất không vui.

Thôi được, đổi một cách nói khác.

"Dì Daisy, bọn họ đều thích bé gái hay quên sao?"

Ánh mắt dì Daisy rơi vào xa xăm: "Bởi vì cô bé hay quên này có bà ngoại tên là Lan Dora, nên những thói quen bất cẩn đó trở thành một kiểu vẻ đẹp mang chút khiếm khuyết. Người dân ở đất nước này tôn thờ vẻ đẹp không hoàn chỉnh, thần Vệ Nữ bị gãy tay, Van Gough mất đi tai trái.

Cô gái nhỏ vẫn không thể hiểu nổi những lời dì Daisy nói lúc đó, nhưng cô bé tin rằng lớn lên mình sẽ có thể hiểu được những lời này. Nhưng đến bao giờ thì cô bé mới trưởng thành đây. Mặc dù những người đó ai ai cũng nói "Vianne lớn nhanh thật đấy."

Haiz, bọn họ lại gọi cô bé là Vianne nữa rồi.

Tiếng thở dài mới lên đến cổ đã nhanh chóng bị đè xuống. Nếu cô lại thở dài, cuốn sách trên tay dì Daisy sẽ không khách khí đâu: "Được nhiều người thích như vậy con còn thở dài cái gì đây."
Thế nhưng những người đó thích một Vianne luôn luôn đánh rơi thứ nọ, làm mất thứ kia. Còn tính cách của cô bé và Vianne hoàn toàn đối lập, chỉ cần là đồ của cô thì vĩnh viễn sẽ không buông tay.

Đúng vậy, vĩnh viễn không!

Hình bóng in trên sàn nhà lướt qua hành lang, hướng về phía cầu thang.

Thư phòng của mẹ ở dưới tầng. Lúc đặt chân lên thảm cầu thang, cô bé nhìn thấy ánh đèn từ phía bên trái chiếu sang. Đó là hướng thư phòng của mẹ.

Mẹ đúng là vẫn còn làm việc. Thật đúng là một người cuồng công việc.

Nương theo ánh đèn, bước chân cô bé nhẹ nhàng như ông chồng làm chủ ngân hàng của dì Daisy trở về vào buổi tối.

Ngay cả khi vị tiên sinh làm trong ngành ngân hàng đó ở phương diện lễ nghi luôn được người người khen ngợi, người ta vẫn luôn lấy chú ấy làm hình mẫu khi nói về điển hình của "phong thái quý ông". Ngay cả khi chú ấy nhiều lần thể hiện một mặt thân thiết dễ gần của mình với cô bé. Nhưng cô gái nhỏ vẫn luôn nhắc nhở bản thân phải chú ý đến từng lời nói và hành động. Người Isarael có rất nhiều quy tắc.
Tia sáng dẫn lối cho cô bé là từ cánh cửa thư phòng chưa đóng kỹ của mẹ hắt ra.

Cách cửa phòng chừng năm bước, cô gái nhỏ không biết tại sao tim lại đập loạn lên. Cô bé nghe thấy tiếng nức nở đè nén của phụ nữ từ trong thư phòng.

Là mẹ đang khóc sao? 

Không, không không, mẹ chưa bao giờ khóc. Ít nhất là từ khi hiểu chuyện tới giờ cô bé chưa thấy mẹ khóc lần nào. Mái tóc ngắn gọn gàng, trang phục chủ yếu là màu trắng, xám và đen là ấn tượng của cô bé về mẹ.

Không nhớ là lúc nào, cô bé từng hỏi mẹ rằng "Tại sao mẹ không mặc chiếc váy mà mỗi khi có gió thổi vào sẽ trở nên rất đẹp như cô giáo Thu?"

"Bởi vì mẹ làm việc ở Bộ Ngoại giao. Chiếc váy mà mỗi khi có gió thổi vào sẽ trở nên rất đẹp sẽ khiến cho những người chuyên gây phiền phức cho mẹ nghĩ rằng "người đàn bà kia vừa nhìn đã biết là người dễ nói chuyện".
Khi đó, câu trả lời của mẹ đối với cô bé vẫn chỉ tính là lời giải thích nửa vời.

Đi thêm hai bước nữa, tìm một góc khuất, cẩn thận dỏng tai nghe. Cô bé cần phải làm rõ xem có phải mẹ đang khóc hay không. Tức khắc, cô có thể xác định rằng âm thanh nức nở từ phòng làm việc không phải do mẹ phát ra. Rõ ràng, người phụ nữ đang khẽ thút thít này cũng không xa lạ gì với cô bé.

Lại tiến lên phía trước nửa bước, lắng tai...

Một tiếng "rầm"

Cô gái nhỏ che miệng lại.

Giọng nam quen thuộc vang lên sau âm thanh ban nãy: "Tú Cẩm, xin em đấy, đừng làm A Trăn tỉnh giấc. Hôm nay là sinh nhật con bé."

Cô bé vẫn gắt gao che miệng.

Một giọng nữ quen thuộc đè một đợt nức nở trầm thấp khác lại, ngữ khí còn khiến người ta khó chịu hơn cả tiếng khóc kia: "Lâm Mặc, cuối cùng anh cũng ý thức được hôm nay là sinh nhật của Lâm Phức Trăn."
Không chỉ một lần, cô bé nói với những người đem quà chất vào vòng tay cô: "Cháu không phải Vianne, cháu tên là Lâm Phức Trăn."

Tên của cô bé không phải là Vianne, tên cô là Lâm Phức Trăn.

Hơn một tiếng trước, Lâm Phức Trăn đã đón sinh nhật lần thứ mười. Hôm nay là sinh nhật của cô bé.