truyện cổ tích 18+ (Tạm Ngưng)

công chúa quỳnh nga (phần7)

Quỳnh Nga đang thở hổn hển vì nứиɠ, nàng hôn chụt vào môi Gióng rồi mắng yêu: “Ngốc! Dì là phụ nữ phải khác chứ!” Nói xong, nàng tháo dải lụa thắt ngang lưng mình ra, chiếc áo khoác lụa mỏng tang bung ra rồi trượt khỏi vai, để lộ ra cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quyến rũ khiến Gióng nhìn như ngơ ngác.

Quỳnh Nga tựa lưng xuống gối rồi ngại ngùng dang đôi chân thon dài ra, để lộ khe âʍ đa͙σ đỏ nồng nàn đã ướt sũng dâʍ ŧᏂủy̠.

Gióng nhìn âʍ đa͙σ Quỳnh Nga say sưa, trong lòng nó dâng lên cảm giác tham lam kỳ lạ.

Quỳnh Nga với tay nắm lấy đầu xương vật của Gióng và kéo nó lại sát giữa hai chân nàng, nàng dâʍ đãиɠ dụ dỗ: “Đâm”kiếm”của Gióng vào chỗ này của dì đi! Nhẹ thôi!”

Lúc này thì người Gióng tin tưởng nhất trên đời không phải phụ hoàng hay mẫu hậu nó là là người vợ thứ hai của phụ hoàng, dì Quỳnh Nga của nó, chỉ trong một lúc mà dì Nga đã dạy nó bao nhiêu cách để sướиɠ khoái, cho nên lúc này dù không biết sẽ ra sao nhưng nó vẫn nghe theo, đã có tay Quỳnh Nga hướng dẫn nên nó chỉ việc đẩy hông tiến vào.

“A…” Đầu khấc của Gióng chạm cửa mình Quỳnh Nga rồi tiến một chút vào trong khiến nàng dâʍ đãиɠ rên lên.

Thấy dì mình hơi nhăn mặt và rên, Gióng ngừng lại định rút ra nhưng bị Quỳnh Nga ngăn lại, nàng lắc đầu: “Cứ đẩy vào đi Gióng!”

Gióng tiếp tục đẩy vào theo hướng dẫn của Quỳnh Nga, đầu khấc nó rất to nhưng âʍ đa͙σ Quỳnh Nga đã ướt sũng nên sau một lúc đẩy thì cũng chui được vào trong. Lúc này thì Gióng đã bắt đầu hiểu tại sao dì nó lại muốn bị “thanh kiếm” của nó đâm vào đây, miệng dì nó rêи ɾỉ nhưng gương mặt nàng thì lộ rõ cảm giác sướиɠ khoái, còn bản thân Gióng cũng thích không kém, không ngờ khi cái thứ mà nó dùng để đi đái hàng ngày khi đặt vào cái nơi ẩm ướt mềm mượt của dì Nga lại tạo ra cảm giác thoải mái và sung sướиɠ như vậy.

“Ư… Đẩy tiếp đi Gióng”

“Ư… A…”

Quỳnh Nga thở dồn dập, sau một hồi cố gắng và chịu đựng ©ôи ŧɧịt̠ của đứa con chồng 3 tuổi đã lấp kín âʍ đa͙σ nàng.

“Giờ làm gì tiếp hả dì.” Đâm được trọn vẹn “thanh kiếm” của mình vào âʍ đa͙σ dì, Gióng cũng sướиɠ không kém Quỳnh Nga.

“Giờ Gióng rút ra đi, từ từ thôi kẻo làm dì đau.”

Tiếng “Ọtt…” phát ra khi Gióng rút được ©ôи ŧɧịt̠ mình ra khỏi âʍ đa͙σ dì nó, dâʍ ŧᏂủy̠ bị ùn ứ trong âʍ đa͙σ Quỳnh Nga cũng theo đó trào ra.

“Gióng đâm vào lại đi!”

“Ư…”

“Giờ thì rút ra, không cần phải rút hắn ra ngoài…”

“Ư… Đúng rồi, cứ lặp lại như vậy…”

“A… nhanh hơn đi Gióng… Ư…”

“A… Ư… nhanh hơn nữa… A…”

“Ư… Ư… chậm lại…”

“Gióng chống tay… lên giường đi, vừa… làm vừa… hôn dì… Ư…”

“Ưhm… Umm… Sướиɠ không Gióng…”

Gióng vừa đẩy ©ôи ŧɧịt̠ vừa đáp: “Dạ sướиɠ lắm, này gọi là gì vậy dì?”

“Đây… là làʍ t̠ìиɦ. Ư… Ưm…”

Gióng gật gù: “Mai Gióng cũng rũ mẫu hậu làʍ t̠ìиɦ, Gióng cũng muốn làm mẫu hậu sướиɠ!”

“Không được… Ư… A…”

Gióng tròn mắt hỏi: “Sao vậy dì?”

“Mẫu hậu chỉ… làʍ t̠ìиɦ… với phụ hoàng… thôi, ư… ư…”

Bản năng khiến tốc độ đẩy ©ôи ŧɧịt̠ của Gióng càng lúc càng nhanh hơn, kèm theo đó là tiếng rên của Quỳnh Nga cũng lớn dần, cũng may là lúc này không có lính gác đi ngang, nếu không thì kẻ đần nghe cũng biết là hoàng tử Gióng đang lσạи ɭυâи với hoàng hậu trong phòng.

Thấy Gióng mở miệng định hỏi tiếp, Quỳnh Nga liền ngắt lời: “Đừng hỏi nữa, làm dì mạnh hơn nữa đi, càng mạnh càng sướиɠ.”
Gióng ngoan ngoãn gật đầu, nó gồng người ra sức ȶᏂασ Quỳnh Nga, những cơ bắp cuồn cuộn lộ ra cùng gương mặt điển trai hấp dẫn của đứa con chồng khiến nàng nhìn vừa rên như si mê.

“Ư… A… A… A…”

“Gióng! Hôn dì! A… A…”

“Ưmm… Ứmm…”

Tiếng da thịt va đập rõ to, tuy mới 3 tuổi nhưng cơ thể và sức khỏe của Gióng lúc này hơn hẳn trai mười tám, tận hưởng những cú ȶᏂασ dũng mãnh được gây ra bởi cơ thể trai tráng của đứa cháu 3 tuổi khiến Quỳnh Nga sướиɠ đê mê, tay nàng ôm chặt cổ Gióng, hai chân quặp lấy hông nó, môi nàng hôn say đắm người tình trẻ.

Lưỡi Gióng như con rắn quậy phá khắp trong miệng Quỳnh Nga, ngực nó và ngực nàng áp vào nhau, Gióng cũng đê mê vì sướиɠ, nó đã biết hưởng thụ mùi hương quyến rũ nồng nàn trên cơ thể dì, nó đã biết hưởng thụ làn da mịn màng ấm áp cùng bộ ngực căng tròn của nàng, nó đã biết hưởng thụ vị môi thơm ngọt và chiếc lưỡi mượt mà của nàng, nó cũng đã biết hưởng thụ chức năng “người lớn” mà dì đố nó, làʍ t̠ìиɦ.
“Ưmm… A… A… Sướиɠ… chết mất!” Quỳnh Nga rên như muốn thét lên. Lσạи ɭυâи với đứa con chồng 3 tuổi gây nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn nàng tưởng tượng. Cơ thể nàng như sắp hóa đá, nàng run lên và bấu chặt tay chân vào người Gióng để chuẩn bị cho màn lêи đỉиɦ đầy sướиɠ khoái.

Gióng còn chưa biết kiềm chế, lúc này bản thân nó chỉ biết ra sức ȶᏂασ dì để tận hưởng cơn sướиɠ, vì vậy mà không lâu sau nó cũng lêи đỉиɦ. Hai cơ thể cuộn chặt lấy nhau, Gióng gồng mình rồi co giật, “thanh bảo kiếm” đang được âʍ đa͙σ Quỳnh Nga ôm chặt cũng lên nòng rồi bắn tinh xối xả vào tử ©υиɠ nàng.

Quỳnh Nga vừa thở hổn hển vừa hôn Gióng trong thỏa mãn, cơ thể hai người nhễ nhại mồ hôi…

Hai người ôm nhau trên giường, Quỳnh Nga lại tiếp tục giải đáp những thắc mắc của Gióng với giọng điệu không phải của một người dì mà là của một cô gái đang nói với chàng nhân tình của mình, hai người cứ nói một vài câu lại hôn môi nhau không nỡ rời.
Được một chốc thì “thanh bảo kiếm” của Gióng lại giương lên cọ vào làn da đùi trắng nõn của Quỳnh Nga, nàng thốt lên: “Ớ! Lại muốn nữa à?”

Gióng cười cười, nó liền xoay người nằm đè lên Quỳnh Nga, “thanh kiếm” lại đâm sâu vào cửa mình đang chảy đầy dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nàng.

“A! Không được! Thả dì ra! A A… Ưmm… Ưmm…”

Màn đêm dần tan, mặt trời như một quả cầu lửa đỏ rực dần nhô lên khỏi mặt biển, trên ngọn những con sóng tỏa ra ánh phản chiếu long lanh.

Một căn chòi nhỏ dựng trên bờ cát trắng, người đàn ông đen ốm yếu mặt đầy râu ria ăn vội miếng bánh nướng rồi cầm xẻng tiến ra bờ biển, đôi mắt gã xa xăm vô hồn trông ra biển khơi như chờ đợi một hình bóng người xưa từ biển trở về. Đứng một lúc, gã thở dài rồi cầm xẻng xúc từng đống cát lấp xuống biển, nhưng cát lấp bao nhiêu thì sóng vỗ đưa trở về bờ bấy nhiêu, ấy thế mà hơn hai mươi năm nay dù ngày nắng hay mưa thì gã vẫn không ngày nào ngưng xúc cát lấp biển, gã không còn gia đình, không người thân, thậm chí chỉ còn rất ít người biết tên gã, Dã Tràng…
“Mẫu hậu, sao phụ hoàng và dì Quỳnh Nga không đi cùng chúng ta?” Gióng thắc mắc hỏi, lúc này nó và Thiên Thanh đang ngồi trên xe ngựa hướng ra biển Đông.

Thiên Thanh xoa đầu con trai và đáp: “Phụ hoàng có rất nhiều việc phải làm, dì Nga phải ở lại chăm sóc phụ hoàng.”

Gióng gật đầu buồn bã rồi không hỏi gì thêm, mới đêm hôm trước nó được dì Quỳnh Nga dạy cách sử dụng “thanh kiếm” rất sướиɠ, định bụng đêm mai lại bắt dì dạy tiếp, thế mà sáng ra mẫu hậu lại bảo nó đi với mẫu hậu về thủy cung thăm ngoại.

Trước giờ Gióng chỉ biết về thủy cung qua lời kể của mẫu hậu Thiên Thanh, đây là lần đầu tiên được xuống thủy cung nên Gióng rất háo hức, còn tưởng sẽ được đi cùng phụ hoàng, mẫu hậu và dì Quỳnh Nga nên khi không thấy Quỳnh Nga và phụ hoàng thì nó hơi buồn bã, lại nghe mẹ nói phải đi vài ngày mới về khiến nó càng buồn hơn.
Thấy đứa con trai 3 tuổi mà thân hình còn lớn hơn người trưởng thành của mình xịu mặt buồn bã, Thiên Thanh vỗ về: “Xuống thủy cung sẽ được gặp ông bà ngoại đấy, Gióng không nhớ ông bà sao?”

Mắt Gióng sáng hẳn lên, vì đường xa và phải cai quản thủy cung nên mỗi năm ông bà ngoại chỉ đến thăm Gióng được 1 lần, ông bà rất cưng chiều Gióng.

Đến xế chiều thì xe ra đến bờ biển, binh tôm tướng cá đã đợi sẵn để đưa Thiên Thanh và Gióng xuống thủy cung, còn đoàn lính hộ tống thì ở lại trên bờ để chờ ngày đưa hai người trở lại hoàng cung.

Trời lặn sao lên, trên mặt biển là một màn đêm yên tĩnh, nhưng trong lòng biển lại có một nơi tràn ngập trong ánh sáng xanh êm dịu.

Thủy thành là kinh đô của nước Thủy Tề, nằm dưới đáy biển Đông. Mỗi tòa kiến trúc nơi đây được bao bọc bằng những bong bóng nước khổng lồ trôi nổi trong lòng đại dương. Nơi trung tâm Thủy thành là một bong bóng nước siêu khổng lồ bao bọc một cung điện uy nga, đây chính là Thủy cung nơi vua Thủy Tề cư ngụ.
Nước Thủy Tề là vương quốc của các loài sinh vật biển tu luyện thành hình người, trong đó nổi trội nhất là tộc tiên cá vốn luôn thống trị đất nước.

Thiên Thanh và Gióng được hộ tống đến thủy cung, vừa tiến vào thì đã thấy có hai người đang đứng chờ.

Gióng mừng rỡ reo lên: “A! Ông ngoại, bà ngoại!” Sau đó nó chạy đến ôm lấy cả hai người.

Ông ngoại Gióng, vua Thủy Tề, là một người đàn ông khoảng chừng 60 tuổi nhưng vẫn rất cường tráng.

Còn bà ngoại Gióng là Thu Thủy phu nhân, vợ lẻ của vua Thủy Tề, mẹ ruột của công chúa Thiên Thanh. Tuy đã có đứa cháu ngoại cao to hơn cả mình nhưng thật ra Thu Thủy phu nhân mới ngoài 40 tuổi, khác với hầu hết thần dân nước Thủy Tề, Thu Thủy vốn là con người nhưng nhờ nhiều kỳ trân dị bảo của thủy cung nên nàng vẫn giữ được dung nhan xinh đẹp không hề kém so với con gái mình. Nàng có gương mặt tựa như Thiên Thanh nhưng thành thục hơn, đôi mắt nàng lại hơn hẳn con gái về phần lẳиɠ ɭơ gợϊ ȶìиᏂ. Cổ áo Thu Thủy phanh hẳn ra để lộ khe ngực hấp dẫn, về độ lớn thì ngực nàng hơn xa ngực Thiên Thanh, kết hợp với đường eo cong gọn gàng và cặp mông to chắc lướt xuống đôi chân thon ngọc ngà tạo thành những đường cong đầy ý vị.
Gặp con gái cưng và cháu ngoại, vua Thủy Tề và Thu Thủy phu nhân vui vẻ trò chuyện một lúc lâu rồi mới cho mẹ con Gióng ngủ, đi đường xa nên Gióng ôm mẹ ngủ một giấc rất ngon.

Hôm sau Gióng được mẹ và ông bà ngoại dẫn đi thăm thú khắp thủy cung nên đến tối về lại ngủ say sưa.

Trong lúc Gióng ngủ, Thiên Thanh và vua Thủy Tề cùng Thu Thủy phu nhân lại đang trò chuyện ngoài sân.

Vua Thủy Tề nghiêm nghị hỏi con gái: “Chuyện lần đó các con điều tra ra sao rồi?”

Thiên Thanh đáp: “Phu quân con vẫn thường tự mình đi điều tra nhưng vẫn chưa tìm thấy tung tích ả phù thủy đó, hỏi khắp nơi cũng không ai thấy phù thủy nào đi cùng một con chó đen.”

Vua Thủy Tề tức giận vỗ bàn nói: “Hừ! Ả phù thủy to gan nào dám động đến con gái và cháu ngoại ta, để ta bắt được thì ta cho cá voi ȶᏂασ tét l*и nó.”
Nghe câu này, Thiên Thanh và Thu Thủy phu nhân cùng ửng hồng khuôn mặt.

Thiên Thanh vỗ về cha: “Thôi phụ hoàng bớt giận, dù sao thì lần đó cũng may là tìm được người đỡ đẻ, Gióng tuy sinh non nhưng cũng phát triển rất bình thường.” Nói đến đây nàng chợt ngập ngừng, giọng nhỏ xuống: “Mà hình như nó… đã dậy thì rồi…”

Nghe xong, vua Thủy Tề trợn mắt còn Thu Thủy phu nhân thốt lên: “Ô! Nó mới 3 tuổi mà! Con khi xưa cũng phải 7 tuổi mới dậy thì.”

Vua Thủy Tề thêm vào: “Đừng nói Thiên Thanh, ngay cả ta khi xưa cũng 5 tuổi mới dậy thì.” Ông nghĩ một lúc rồi nói: “Chắc do đứa bé này mẹ là tiên cá, còn bố lại có thần lực nên mới phát triển nhanh như vậy. Nhưng dậy thì sớm quá sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của nó.”

Thiên Thanh lo lắng hỏi: “Vậy giờ tính sao?”

Thu Thủy phu nhân quát khẽ con gái: “Tính cái gì, con phải dạy nó như ngày trước mẹ dạy con ấy!”
Thiên Thanh đỏ cả mặt: “Nhưng.

… mẹ dạy con là con gái, còn Gióng là con trai mà… Hay khi về con nói chồng con…”

Thu Thủy phu nhân ngắt lời: “Tên đó khờ lắm, bản thân còn lo không xong thì đòi dạy ai, con ngại thì để mẹ dạy cho cháu ngoại của mẹ.”

Thiên Thanh bối rối không biết nói sao đành lảng sang chuyện khác: “Mà dạo này con thường thấy hơi khó thở, không biết có bệnh gì không.”

“Khó thở à? Mai con qua thầy lang cá heo khám thử xem, không chừng không phải bệnh mà lại có tin vui.” Thu Thủy phu nhân nói.

Thiên Thanh đáp: “Vâng, vậy mai mẹ trông Gióng giúp con nhé.”

“Ừ!”