TÔI KHÔNG XỨNG - BJYX

7

Tiêu Chiến muốn Vương Nhất Bác đi, Vương Nhất Bác cũng không muốn làm Tiêu Chiến không vui. Nhưng cậu lại không nỡ rời khỏi, dường như hai người đã quên mất, trong nhà còn có một vị lớn tuổi là bà ngoại của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác đưa về, cõng xuống xe, không ngủ không nghỉ chăm sóc suốt một ngày. Lão nhân gia rất thích cậu, cũng cảm ơn cậu, có thể nói là cùng một cấp bậc với Tiêu Chiến, làm sao lại không làm cơm cho người ta ăn mà đã để Vương Nhất Bác rời đi?

Tiêu Chiến thấy bà ngoại mình kiên trì nên anh cũng không nói thêm nữa.

Bà ngoại vẫn luôn được chú Lý chăm nom, vừa rồi Tiêu Chiến cũng không làm được bữa cơm tất niên. Bây giờ anh đã trở về, tất nhiên là muốn làm một bữa cơm cảm tạ gia đình chú Lý. Vương Nhất Bác tựa như một chú chó cỡ lớn, lẽo đẽo đi theo Tiêu Chiến. Nhưng cũng không giúp được gì, chỉ có thể nhìn Tiêu Chiến bận bịu nấu cơm.

Nhìn động tác của anh thuần thục chế biến ra những món ăn mang đầy đủ sắc thái, hương vị, tâm tình Vương Nhất Bác bỗng nhiên cảm thấy sa sút xuống tận đáy vực.

Trước đây, cậu đã từng kiêu ngạo khi phát hiện ra Tiêu Chiến không thích ăn cà tím. Hôm nay cậu mới biết được, thực ra cậu chẳng hiểu gì về Tiêu Chiến cả.

Không biết anh biết làm cơm, không biết gia đình anh bất hạnh, không biết được sự kiên quyết của anh, cậu không biết... tất cả..

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác bỗng nhiên rầu rĩ bước chân ra ngoài, nhìn cậu một cái nhưng cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giúp thím Lý, nghe được thím hỏi, "Tán oa nhi, có phải bạn con cảm thấy nhàm chán không? Con cũng không nói chuyện với người ta, có chuyện gì vậy? Cãi nhau?"

Tiêu Chiến nhàn nhạt nói, "Chắc là cảm giác mới mẻ đã qua nên chán rồi ạ."

Lý thầm cảm thấy có đạo lý gật nhẹ, "Dù sao cũng là đứa trẻ sống trong thành phố, làm sao thích tới nông thôn ngoại thành ở chứ. Thằng bé lớn lên ưa nhìn như thế, đã có bạn gái chưa?"

Tiêu Chiến dừng tay một chút, lúc sau mới nói, "Kể cả không có, cậu ta cũng chướng mắt người trong thôn thôi. Thím đừng nghĩ tới việc mai mối, cẩn thận hại con gái nhà người ta."

Thím Lý cũng cảm thấy đúng gật gật đầu, không nhắc thêm một lời nào về chuyện này nữa.

——

Ở nông thôn trời tối sớm, ăn cũng sớm, chưa tới sáu giờ đã ăn cơm rồi. Vương Nhất Bác sắp say khướt đến nơi, thím Lý mắng chú Lý, "Người ta cũng không phải ông, tuổi còn trẻ không uống được bao nhiêu. Bạn rượu tìm đến ông được thể rót đúng không..?"

Chú Lý cảm thấy hơi oan uổng, không phải ông muốn Vương Nhất Bác uống, là Vương Nhất Bác tìm ông nói chuyện rồi tự mình rót rượu uống nha. Cứ một ly lại tiếp một ly, ông còn khoa trương khen tiểu tử này tửu lượng rất tốt nữa chứ....

Tai bà ngoại Tiêu Chiến chỉ có một bên là nghe rõ, Tiêu Chiến ngồi cạnh để chiếu cố cho bà. Khi Vương Nhất Bác lách vào bên kia, ánh mắt chưa tìm được tiêu điểm, còn quá mức ngoan ngoãn. Tiêu Chiến cảm ơn chú và thím Lý, ly rượu còn chưa nâng lên đã bị Vương Nhất Bác đoạt lấy.

Vương Nhất Bác nói, "Anh còn đang bị cảm, để em thay anh uống."

Nói xong liền kính hai vị trưởng bối cùng bà ngoại Tiêu Chiến. Uống rượu xong, bầu không khí cũng náo nhiệt hơn, Vương Nhất Bác nghe không hiểu tiếng địa phương của bọn họ, chỉ có thể ngồi một bên.
Bà ngoại Tiêu Chiến gắp đồ ăn vào bát của Vương Nhất Bác, cười tủm tỉm nói, "Ăn đi, ăn đi, đừng sợ xấu, ăn nhiều một chút."

Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến, Tiêu Chiến đang nói chuyện với chú Lý, hoàn toàn không để ý tới cậu. Vương Nhất Bác nói cảm ơn với bà ngoại, nhấc đũa gắp đồ ăn trong bát bỏ vào miệng.

Cả ngày hôm qua cậu chưa ăn gì, vừa rồi còn uống rượu với chú Lý đã ăn hết đậu phộng, rượu whisky rẻ tiền, mỗi ngụm đều tựa như axit sunfuric rơi vào bụng cậu, chứ chưa nói đến tất cả đồ ăn trong mâm toàn một màu đỏ...

Cậu không ăn được cay, Tiêu Chiến biết rõ. Nhưng đồ ăn trên bàn không có món nào là không cay...

Vương Nhất Bác bị cay chảy nước mắt, thực sự không biết là cam chịu hay là hờn dỗi, đem từng món ăn trên bàn gắp vào bát, trầm mặc ăn như hổ vồ.
Hồi lâu, cậu định gắp đồ ăn, đôi đũa của mình lại bị Tiêu Chiến dùng đũa ngăn lại. Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến, đối phương cau mày, lạnh giọng nói, "Đừng ăn nữa."

Đối với Vương Nhất Bác bây giờ, lời nói của anh chẳng khác nào thánh chỉ. Chỉ vỏn vẹn ba chữ, nhưng Vương Nhất Bác đã cảm thấy dạ dày không còn đau nữa, cũng không cay. Cậu ngoan ngoãn đặt đũa xuống, không bao lâu lại đứng dậy nói, "Cháu ra ngoài gọi điện thoại, mọi người cứ ăn đi ạ."

Không ai cảm thấy có gì không đúng, Tiêu Chiến phát hiện nhưng cũng không nói gì. Vương Nhất Bác ra khỏi cửa, hơn nửa tiếng sau, mọi người đều phát hiện sao cậu vẫn chưa quay lại. Tiêu Chiến nhàn nhạt nói, "Cậu ấy cũng không uống nhiều, chắc là gọi điện cho người nhà nên nói lâu hơn một chút, không có chuyện gì đâu ạ."
Trên bàn còn lại ba người cũng không cảm thấy có gì không đúng, Tiêu Chiến bắt đầu gợi chuyện, mọi người tiếp tục nói sang chuyện khác

Bên ngoài chiếc xe việt dã, cửa xe được mở rộng, Vương Nhất Bác nôn hai lần, nhưng dạ dày càng đau hơn, đầu cậu như muốn nổ tung. Chỉ còn chuyện duy nhất là tỉnh táo được chính là xem điện thoại, nhìn thời gian trên điện thoại.

Mười phút, hai mươi phút, 30 phút, bốn mươi phút....

Một tiếng rồi, Tiêu Chiến chưa từng đi ra tìm cậu, điện thoại vẫn sáng nãy giờ đã tắt ngúm, hết pin.

Vương Nhất Bác ném điện thoại xuống dưới, đưa tay đặt lên mí mắt, Tiêu Chiến đúng là không thích cậu nữa rồi. Không thích nên sẽ không quan tâm, mặc kệ, không thèm để ý tới, cậu có làm gì cũng vô dụng...
——

Trong phòng

Tiêu Chiến cũng uống chút rượu, anh không còn sức lực dọn đống đồ ăn trên bàn nữa. Thím Lý vịn chú Lý trở về nhà, chỉ có bà ngoại hỏi anh, "Sao bạn con vẫn chưa trở lại?"

Tiêu Chiến đỡ bà nói, "Ngoại vào trong phòng ngồi, con lấy nước rửa chân cho. Cậu ấyđã ngủ rồi, vừa nãy còn gửi wechat cho con."

Bà ngoại nhẹ gật đầu hỏi, "Hai đứa ngủ chung có chen nổi không, nếu không thì lấy thêm chăn với gối?"

Tiêu Chiến không nói lắc đầu, đỡ bà ngoại vào phòng, sau đó đi lấy một chậu nước ấm, lau mặt rửa chân cho bà, hầu hạ lão nhân gia nằm xuống giường. Bà ngoại hỏi, "Tán oa nhi, có phải con có tâm sự gì không? Có liên quan tới người bạn kia? Nhìn con có vẻ không vui lắm."

Tiêu Chiến dịch góc chăn cho ngoại, cười lộ răng thỏ, "Một ngày của lão nhân gia người có nhiều chuyện để bận tâm vô cùng, con nào có mất hứng? Con rất vui nè, chờ đến ngày mai con đưa người tới bệnh viện, đo một chiếc máy trợ thính phù hợp. Đến lúc đó người có thể nghe thấy con cười lớn cỡ nào."
Bà ngoại lẳng lặng nhìn vào mắt anh, "Từ nhỏ con đã là dáng vẻ này, người khác đều nói con hiểu lễ phép vô cùng, dù không thích người ta cũng không biểu hiện rõ lên mặt. Nhưng ngoại thật sự không thích con làm vậy. Tán oa nhi, làm vậy sẽ không có nhân khí. Khi vui thì cười, khổ sở thì khóc, đói thì ăn, không nên giấu trong lòng. Một ngày nào đó ngoại ngủ mãi không tỉnh, con cứ như vậy sao ta có thể yên tâm?"

"Nói lung tung." Ngón tay Tiêu Chiến khẽ run, làm nũng nói, "Người phải sống lâu trăm tuổi, thấy được ngày con kiếm cho ngoại một cô cháu dâu, ôm chắt nội và nghe nó gọi là lão tổ tổ..."

Bà ngoại cười vỗ vỗ tay anh, rượu đã ngấm vào, bà ngoại rất nhanh sau đó đã chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Chiến ngồi bên giường, hồi lâu mới giương mắt nhìn thoáng ra bên ngoài. Nhưng cuối cùng anh cũng không làm gì cả. Anh đứng dậy rót nước, đóng cửa, sau đó trở về phòng tắt đèn, bóng tối đã ngăn cách tất cả....
——

Vương Nhất Bác bị lạnh làm tỉnh. Sắc trời đã tảng sáng, sương sớm làm ướt chân cậu đang duỗi phía ngoài, tư thế không thoải mái khiến cậu tỉnh dậy nhưng chưa thể cử động luôn được, chỉ có thể chờ cảm giác đau nhức đến chết lặng qua đi, cậu mới chậm rãi ngồi dậy thu chân lại.

Cậu ngồi một lúc mới hồi phục tinh thần, đối diện đầu xe là phòng của Tiêu Chiến. Cánh cửa ấy đang được đóng chặt, sáng sớm bốn bề yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy được tiếng chim chóc đang hót.

Vương Nhất Bác ngồi yên trong xe, thẳng đến khi trời đã sáng hẳn, cậu mới xuống xe. Bước chân không nghe theo sai sử của mình, cậu đi tới gõ cửa phòng Tiêu Chiến.

Qua mấy phút Tiêu Chiến mới mở cửa, mắt còn chưa mở hết, vừa từ trong chăn bò dậy nên nhiệt khí vẫn chưa tản đi, trên mặt ửng hồng, so với sắc mặt Vương Nhất Bác đang tái nhợt, khí lạnh bao phủ toàn thân như hai thái cực. Tiêu Chiến hỏi, "Có chuyện gì?"
Trong lòng Vương Nhất Bác tràn đầy ủy khuất, khổ sở, thậm chí còn có chút phẫn nộ, nhưng sau ba chữ kia đã trở thành bất lực cùng tự giễu. Cậu tránh khỏi ánh mắt của Tiêu Chiến, "Em đi đây."

"Ừm, thuận buồm xuôi gió."

Tiêu Chiến qua loa ứng phó một câu, nói xong trực tiếp đóng cửa lại.

Vương Nhất Bác đứng trước cửa phòng, hai tay rủ bên người run nhè nhẹ. Một lát sau, cậu chật vật đưa lên lau mặt một cái, mắt đỏ hoe nhanh chóng quay người lên xe.

Rất nhanh sau đó, tiếng động cơ của chiếc xe việt dã đánh thức chú Lý. Ông mặc áo khoác ra ngoài, xe đã lái ra đường lớn, chú Lý kinh ngạc giật mình, vội vàng chạy vài bước tới gõ cửa phòng Tiêu Chiến hỏi, "Tán oa nhi, bạn con rời đi rồi hả...? Còn sớm như vậy, nó đã tỉnh rượu chưa?"
Tiêu Chiến không đáp lại, chú Lý thúc còn tưởng rằng anh chưa tỉnh rượu, chỉ có thể thu tay lại, vừa lẩm bẩm vừa trở về sân nhỏ nhà mình.

"Ai nha, nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"

Trong phòng, Tiêu Chiến đứng bên cửa sổ, tay anh run lên.... Nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ.... Sẽ không đâu, đến xe motor Vương Nhất Bác cũng có thể lái như một tuyển thủ chuyên nghiệp. Chỉ là xe hơi thôi mà, có thể có chuyện gì được?

Anh sẽ không quay đầu lại, cũng không cần bất kỳ sự đền bù nào từ sự hối lỗi của Vương Nhất Bác. Tuyệt tình vẫn hơn là vướng mắc vào đó. Anh không muốn dây dưa không rõ.

Như vậy là tốt nhất... Quay trở về, sau này mỗi người đều có con đường riêng của mình... Như thế này sẽ tốt hơn....
-