TÔI KHÔNG XỨNG - BJYX

10

Trong bệnh viện

Bà ngoại vừa đeo máy trợ thính nên chưa quen, luôn đưa tay chạm vào tai. Tiêu Chiến giữ chặt tay bà ngoại, nhẹ nhàng gọi một tiếng, "Ngoại ơi?"

Bà ngoại lập tức nhìn về phía anh, trong đôi mắt đục ngầu tràn ngập sự kinh ngạc.

Tiêu Chiến cũng rất kích động. Anh cười lộ răng thỏ, xoay người đi xa một chút, lại gọi, "Ngoại ơi."

Bà ngoại lại gật đầu, tỏ vẻ mình đã nghe thấy. Tiêu Chiến nở nụ cười, hai mắt đỏ hoe. Anh chạy đến bên ngoại, nắm chặt tay bà khàn giọng nói, "Nghe thấy là tốt rồi, nghe thấy là tốt rồi."

Hốc mắt bà ngoại cũng đỏ lên, nói, "Thật thần kỳ nha, có cảm giác như con đang ở trong lỗ tai ta nói chuyện ấy!"

Nói xong chợt tự bụm miệng mình lại, bà hơi giật mình, hạ thấp giọng nói, "Hóa ra trước kia mình nói lớn như vậy sao...?"

Nói xong câu này, hai người vừa khóc vừa cười. Tiêu Chiến cầm chặt tay ngoại, tràn ngập mong đợi nói, "Sau này sẽ tốt hơn."

Bà ngoại cũng tin tưởng gật đầu, "Sẽ tốt hơn thôi. Chỉ cần có Tán oa nhi ở đây, nhất định sẽ tốt hơn."

——

Ông trời dường như đã nghe thấy kỳ vọng này. Hoặc giả là, khi trước Tiêu Chiến chịu khổ quá nhiều, vận khí không tốt. Bây giờ, vận may cuối cùng cũng đến với anh.

Đo xong máy trợ thính phù hợp cho ngoại, Tiêu Chiến đưa bà đi chơi khắp Trùng Khánh hai ngày. Trước khi lên đường đưa ngoại trở về, có người đã tìm đến Tiêu Chiến. Lúc nhìn thấy người nọ, Tiêu Chiến giật mình, ngay lập tức cảm thấy mất hứng. Không có gì khác, đơn giản vì ông ta là người chồng hiện tại của mẹ mình.

Đối phương tên gì, Tiêu Chiến không nhớ rõ, chỉ biết là họ Trần. Bởi anh chỉ từng gặp qua một lần, ở chung được mấy tiếng. Đối phương là điển hình của một người đàn ông Trùng Khánh sợ vợ, làm người trung thực chất phác. Tuy không thích Tiêu Chiến nhưng ông ta cũng không ghét anh.

Bây giờ đột nhiên tìm tới, Tiêu Chiến cũng đoán được, là bởi vì mẹ anh cần 50 vạn.

Anh không muốn làm ngoại lo lắng. Sau khi để lại phương thức liên lạc của mình, chờ anh đưa ngoại trở về sẽ tìm ông. Đối phương đã đáp ứng. Ba ngày sau Tiêu Chiến trở lại, đối phương gửi cho anh địa chỉ, là một tiệm bánh trong nội thành.

Tiêu Chiến bước vào gặp nhân viên, nói mình muốn tìm người. Đối phương vừa đi vào hậu trù, Trần phụ đã nhanh chóng ra ngoài. Nhìn thấy Tiêu Chiến, ông khô khan nặn ra vẻ mặt tươi cười, ý bảo anh tìm một chỗ ngồi.

Bây giờ chưa tới thời điểm đông khách, trong tiệm không nhiều người lắm, vẫn còn hai bàn trống. Sau khi ngồi xuống, Trần phụ khẩn trương hỏi, "Cậu, cậu có muốn ăn chút gì không?"

"Không cần." Tiêu Chiến nói thẳng, "Nếu ông tìm tôi để nói về chuyện tiền bạc, tôi không thể giúp...."

"Không không không không, không phải vì tiền...." Trần phụ vội vàng xua tay, dừng lại nói, "Cũng không phải, là chuyện tiền, nhưng không phải là số tiền như cậu nghĩ."

Tiêu Chiến nhíu mày, Trần phụ ảo não gãi gãi đầu. May thay, ông không nói nữa, chỉ cẩn thận lấy từ trong túi mình ra một chiếc thẻ, đặt trước mặt Tiêu Chiến.

"Tôi biết tôi là một người không có tiền đồ, lại sợ vợ. Nhưng tôi cũng là một người đàn ông biết tốt xấu, coi như có chút cốt khí. Trong này có mười vạn, tôi hiểu, so với số tiền mẹ cậu đã lấy cùng căn phòng thì đây chỉ là chút vật ngoài da, nhưng cũng là số tiền bốn năm qua tôi đã tiết kiệm được...."
Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không nói nên lời. Gương mặt Trần phụ tràn đầy áy náy nói, "Thực xin lỗi, Tiêu Chiến. Những năm qua, tất cả hành động của mẹ cậu tôi đều nhìn thấy, nhưng tôi....thấp bé, lời nói bị xem nhẹ, bọn họ không nghe tôi, tôi chỉ có thể dùng phương thức này để trả lại cậu. Cậu yên tâm, sau này tôi sẽ tiếp tục dành dụm cho đến khi hoàn trả lại tất cả cho cậu mới thôi."

Trong tiệm bánh, mẻ bánh vừa ra lò đã được bưng ra, hương vị ngọt ngào ngập tràn trong không khí, tựa hồ khiến cho tâm tình con người cũng trở nên khá hơn.

Tiêu Chiến nhìn một vòng xung quanh tiệm, "Ông làm thợ làm bánh ở đây?"

Trần phụ gật đầu, ngượng ngùng cười cười nói, "Tôi đã làm ở chỗ này được hai năm rồi. Mẹ cậu không biết, vẫn cho là tiền lương mỗi tháng của tôi được ba ngàn, nhưng thật ra đã lên bảy ngàn, sắp tới có thể sẽ mau chóng trả hết cho cậu."
Con ngươi màu hổ phách của Tiêu Chiến dưới ánh mắt trời chợt trở nên trong suốt, anh nói, "Số tiền này tôi nhận. Nhưng phần còn lại tôi không cần ông trả nữa, tôi chỉ muốn nhờ ông giúp một chuyện."

Trần phụ trừng mắt, "Chuyện gì? Cậu nói đi, chỉ cần có thể làm được, tôi nhất định sẽ giúp cậu."

Tiêu Chiến nhẹ nhàng nở nụ cười, anh nói, "Tôi muốn theo ông học làm bánh. Lương thấp một chút cũng không sao, ông dạy tôi thành thạo là được."

Trần phụ đáp ứng, hơn nữa còn nói với Tiêu Chiến, ông sẽ không cho mẹ anh biết là anh ở lại Trùng Khánh.

——

Đông qua xuân tới, sương xuân luôn ngắn ngủi. Một ngày nọ, Tiêu Chiến đi trên đường, thấy những cô gái xinh đẹp bắt đầu mặc váy ngắn tự tin đi qua lại, anh mới phát hiện, hóa ra mùa xuân đã trôi qua được hai tháng, bây giờ đang là tháng năm, là mùa hè.
Hóa ra khi con người ta trở nên bận rộn, thời gian luôn trôi nhanh như vậy. Đèn đỏ nhấp nháy, đèn xanh sáng lên, Tiêu Chiến lại không hề di chuyển.

Anh nhìn đèn xanh lóe lên, trong đầu chợt nhớ tới màu xanh là màu ưa thích của Vương Nhất Bác. Đã qua nửa năm, người nọ không xuất hiện thêm lần nào nữa. Tất cả đều như anh mong muốn, sau khi giao điểm giữa hai người kết nối trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, càng chạy càng xa.

Em ấy bây giờ, có khỏe không? Đang làm gì?

Tiêu Chiến hơi thất thần, đèn xanh không sáng nữa, nhưng anh lại nhận lầm trình tự, trong lúc đèn đỏ bước chân xuống đường. Một chiếc xe đang lao nhanh về phía Tiêu Chiến, người xung quanh vội vàng gọi anh, Tiêu Chiến mới hoàn hồn. Một chiếc xe đạp điện bất ngờ lái về phía anh, chiếc xe ấy đi ngược chiều áp anh quay lại lề đường.
Tiếng còi cảnh sát vang lên yêu cầu chiếc xe đạp dừng lại. Bởi đang đi giật lùi nên một chiếc xe khác đang lao nhanh về phía trước đột nhiên phanh gấp. Phía sau bị va đập nhưng vẫn không hề giảm tốc độ mà nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.

Tiêu Chiến hết hồn đứng ven đường, người xung quanh không khỏi lên tiếng nói, "Cái đứa nhỏ này..., sao qua đường mà dám thất thần, nguy hiểm lắm đó."

"Cảm ơn ạ...." Tiêu Chiến chớp mắt, hít sâu một hơi bình ổn nhịp tim đang đập loạn lên, đèn xanh sáng lên lần nữa, Tiêu Chiến mới đi qua đường, chợt cảm thấy bản thân thật buồn cười.

Tại sao anh lại để Vương Nhất Bác làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình?

Đi tới bậc thang đối diện đường lớn, Tiêu Chiến thu lại tâm tình. Anh nhìn thoáng qua thời gian. Hôm nay trong tiệm bận rộn, anh về hơi muộn một chút. Nếu không mua đồ ăn về nhà, ngoại sẽ đói bụng.
Anh lấy một chiếc xe đạp ven đường, nhanh chóng trở về nhà.

Đúng vậy. Nhà, anh có nhà, không lớn, hai phòng ngủ, một phòng khách, rộng 70 mét vuông. Sống cùng ngoại, tuy có hơi xa nhưng tình hình vẫn khá lắm. Tiền trả phòng thuê là mười vạn của Trần phụ.

Tiêu Chiến tính toán tỉ mỉ, phòng thuê, chi tiêu hằng ngày. Mười vạn đủ cho anh và ngoại dưới tình huống không có thu nhập sinh hoạt trong ba năm. Tuy hơi cực nhưng không thành vấn đề, anh sẽ nhanh chóng học cách làm bánh, nắm chắc để một nghề để sinh tồn.

Mọi chuyện tốt hơn so với anh nghĩ. Ông chủ tiệm bánh thấy anh có cố gắng, tay nghề làm bánh rất khá. Sau ba tháng thử việc đã trả lương bảy ngàn một tháng. Hơn nữa, hôm trước ông chủ còn nói với anh, chỉ cần anh yên tâm làm ở mặt tiền của cửa hàng, cuối năm sẽ cho anh tham gia bên kỹ thuật.
Tiêu Chiến rất vui vẻ. Càng vui hơn là tiền anh tiếp kiệm đã dư giả, đôi khi còn có thể đưa ngoại đi thăm thú vài nơi.

Tất cả mọi thứ đều như ngoại nói, đang dần trở nên tốt hơn.

——

Sau khi mua thức ăn trở về, thấy có người đang đi qua đi lại trong nhà, anh hốt hoảng, xe đạp cũng không dựng hẳn hoi, đồ ăn chưa kịp xách đã vội vàng chạy vào nhà.

"Ngoại ơi!"

"Tán oa nhi, con về rồi đấy à...?"

Trong bếp truyền đến giọng cười của bà ngoại, Tiêu Chiến chạy tới, trong tay cụ bà là một rổ cà chua nhỏ đã rửa sạch, chuẩn bị được bưng ra ngoài.

Thấy bà không có việc gì, Tiêu Chiến thở phào một hơi, dìu bà đi ra mới thấy hai công nhân đóng gói đồ đạc.

"Các cậu vất vả rồi. Đến đây ăn chút hoa quả đi." Cụ bà nhiệt tình đưa mấy quả cà chua trong tay, hai người công nhân cũng dừng việc, "Không cần đâu ạ, đây là cháu trai của bà sao...? Lớn lên đẹp trai thật đó."
Bà ngoại kiêu ngạo nhưng vẫn tỏ vẻ khiêm tốn, "Ôi, đẹp trai đến đâu cũng vô dụng, có ai yêu nó đâu. Sắp 31 đến nơi rồi vẫn còn là một ông chú độc thân."

Tiêu Chiến bất lực không biết nên khóc hay nên cười, người công nhân cười nói, "Sợ cái gì, hôn nhân tốt không sợ muộn. Người anh em, lắp xong tủ lạnh rồi, cậu kiểm tra xem có vấn đề gì không để chúng tôi còn đi."

Tủ lạnh?

Lúc này Tiêu Chiến mới phát hiện trong phòng khách có nhiều hơn một thứ, anh không hề mua tủ lạnh....

Bà ngoại lấy cùi chỏ chọt anh, giống như đứa trẻ đang khoe khoang, "Ngoại rút trúng đó, má Trương nhà bên cùng ta đi mua đồ, trong siêu thị có hoạt động, ta rút được cái tủ lạnh, còn cô ấy trúng cái quạt điện. Ôi, làm cô ấy tức chết mất."

Tiêu Chiến bất đắc dĩ liếc bà ngoại, anh qua kiểm tra tủ lạnh, không phải loại đắt tiền, là loại gia dụng bình thường. Nhưng đối với bọn họ lại giống như than ấm sưởi giữa ngày đông. Dù sao trời nóng bức nên không thể giữ được đồ ăn, việc đi chợ mỗi ngày lại không được để đồ thừa làm cho khối lượng công việc của Tiêu Chiến tăng lên.
Xác nhận không có vấn đề gì, mấy người công nhân mới rời đi. Tiêu Chiến không yên tâm gọi người đến thay khóa.

Bà ngoại ngồi trên ghế sofa ăn cà chua, nghe được điện thoại của anh không khỏi nói, "Từ lúc nào con lại trở nên lo lắng như vậy, ngoại con cũng không khờ, má Trương của con cũng gặp rồi, người ta chỉ là người làm của siêu thị đến lắp tủ lạnh, trước đó cũng mới đưa quạt cho cô ấy, vô cùng bình thường."

Tiêu Chiến không tranh luận vấn đề này, anh chỉ trầm tư ngồi bên cạnh bà rồi nói, "Vận khí của ngoại cũng quá tốt rồi, đi mua đồ cũng có thể trúng cái tủ lạnh. Đừng nói má Trương tức giận, con cũng ghen ghét theo luôn nè. Hay chúng ta trực tiếp đi mua xổ số đi, nói không chừng có thể đoạt giải nhất."
Bà ngoại cười nghiêng ngả, nhét cà chua vào miệng anh.

"Làm người không thể tham lam như vậy. Nửa năm qua, nhà chúng ta đã nhận được rất nhiều rồi. Chăn, màn, gạo, dầu, tủ lạnh, ra ngoài chơi cũng nhận được quà, trở thành khách hàng may mắn. Tuy không phải vật gì đắt tiền, nhưng cũng coi như bất ngờ trong cuộc sống, mua xổ số xong vận khí mất hết thì phải làm sao?"

Tiêu Chiến dùng răng thỏ cắn cà chua liên tục gật đầu, giơ ngón cái lên với ngoại, "Lão nhân gia đúng là lão nhân gia, rất có thâm ý nha. Vậy người cứ nghĩ xem người còn cần thứ gì, ngày mai gọi má Trương đi cùng."

Tiêu Chiến cười, đứng dậy nói, "Con đi nấu cơm trước, người muốn gì thì nói cho con biết."

"Chờ chút." Bà ngoại bắt lấy tay Tiêu Chiến, kéo người ngồi lại. Sau khi Tiêu Chiến ngồi xuống, bà ngoại chợt muốn nói lại thôi. Tiêu Chiến cố ý trêu chọc hỏi, "Thế nào, ngoại nghĩ kỹ chưa? Khó nói ra miệng lắm sao?"
Đôi mắt mờ đục của ngoại nhìn Tiêu Chiến một lúc, mới mở miệng nói, "Má Trương của con nói, cô ấy có đứa cháu gái, 23 tuổi, là một cô bé người Trùng Khánh, rất xinh đẹp lại còn độc thân, Cuối tuần.. muốn gặp con, con xem có được không?"

Tiêu Chiến trừng mắt ngạc nhiên, rất nhanh thu lại cảm xúc trên mặt, anh khẽ cười hỏi, "Ngoại à, đối phương có biết tình trạng của con không?"

"Biết rồi biết rồi." Bà ngoại thấy có hi vọng, lời nói cũng bắt đầu lưu loát hơn, "Cô bé nói không ngại tai con có vấn đề, cũng không ngại con tay không tấc sắt. Ta cảm thấy đứa nhỏ này rất được, con có muốn gặp không?"

Không biết vì sao Tiêu Chiến nghe xong, gương mặt Vương Nhất Bác vốn đã bị lãng quên lại hiện lên rõ ràng trong đầu anh.
"Tán oa nhi?"

Tiêu Chiến hoàn hồn nhìn bà ngoại cười nói, "Người ta không ghét bỏ con thì lí gì con lại bỏ qua một cô gái tốt như vậy. Gặp. Chúng ta qua hỏi má Trương cách liên lạc..."

"Ta đã lấy cho con rồi." Bà ngoại vui sướng ngắt lời Tiêu Chiến. Từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại, tuy không đẹp lắm nhưng thích hợp cho bà dùng, cái này cũng là quà trúng thưởng.

Tay bà ngoại vụng về nhấn vào phần tin nhắn, đưa cho Tiêu Chiến, "Đây là wechat của cô bé kia, con thêm đi?"

Tiêu Chiến gật đầu, lấy điện thoại mình ra, tìm wechat của đối phương, gửi lời mời kết bạn trước mặt bà ngoại. Ngoại cười tít mắt, vội vã hỏi, "Cô bé ấy có nói gì với con không?"

"Không nhanh như vậy đâu." Tiêu Chiến đưa di động đến trước mặt bà, "Ngoại xem ti vi trước, cô ấy nhắn tin tới, ngoại báo cho con. Con đi nấu cơm đây."
Bà ngoại liên tục gật đầu, tâm tình vui vẻ không nhịn được lẩm nhẩm lời hát trong miệng. Tiêu Chiến đi vào bếp, đứng trước mặt bếp hồi lâu mới phát hiện thức ăn mình mua vẫn còn để bên ngoài...

——

Tiêu Chiến thêm bạn bè với cô gái đó. Sau bữa tối, đối phương cùng anh chào hỏi. Từ cách nói chuyện có thể nhìn ra, đây là một cô gái Trùng Khánh thẳng thắn, cá tính.

Đối phương nói, 【anh lớn lên rất đẹp mắt. Tôi thích lắm, khi ra ngoài sẽ nở mày nở mặt. Tôi có nhà nên cũng không cần anh mua, cũng không cần anh ở rể, tôi với anh sẽ ở một chỗ cùng nhau chăm sóc bà ngoại. 】

Tiêu Chiến tựa vào đầu giường, nhìn câu cuối cùng, có chút cảm động.

Anh trả lời,【 thứ bảy chúng ta gặp mặt nói chuyện đi, có lẽ tôi chỉ có khuôn mặt khiến cô ưa thích thôi, tính cách thì chưa chắc đâu. 】
Đối phương gửi tới một biểu cảm khoa trương, sau đó nói,【 Giá trị nhan sắc là chính nghĩa. Chỉ cần đẹp mắt, tính cách có tệ nỗi nào cũng không sao. Nhưng anh nói cũng đúng, có lẽ anh sẽ không thích tôi, đến lúc đó tính sau. 】

Tiêu Chiến trả lời một chữ Được, đối phương không tiếp tục nhắn nữa. Anh tưởng rằng chỉ có vậy nên nằm xuống. Điện thoại lại chợt vang lên, đối phương nói.

【 Anh có thể gọi tôi là Quả Quả, tôi rất mong chờ thứ bảy được gặp mặt. 】

Có lẽ bởi vì mấy chữ này. Sau khi ngủ, Tiêu Chiến đã nằm mơ. Trong giấc mộng, gương mặt ngây ngô đẹp trai của Vương Nhất Bác hớn hở nói với anh, "Tiêu Chiến, tôi sẽ đi trượt tuyết, học động tác lá rụng, tôi sẽ dạy cho anh. Nhưng cả xe đạp anh cũng không biết đi, ngốc hết biết, đến lúc đó có ngã cũng không được khóc nha...."
Tiêu Chiến dở khóc dở cười, ai sẽ khóc chứ...?

Hai tay Vương Nhất Bác khẽ chống lên mặt bàn, nghiêng người kề sát Tiêu Chiến, trên mặt đều là vui vẻ, "Tiêu Chiến, tôi rất chờ mong...."

Tới sáng, đồng hồ báo thức vang lên. Tiêu Chiến mới phát hiện, không phải ai sẽ khóc mà là anh sẽ khóc. Trong mơ anh đã khóc ướt đẫm chiếc gối đầu.

——

Tiêu Chiến không nghĩ tới. Trước khi gặp được Quả Quả, anh lại ngoài ý muốn gặp phải một người, Trần Manh Manh.

Sáng thứ sáu, anh vẫn đúng giờ đi làm. Tiến vào hậu trù, bữa sáng đã được đặt lên thớt sạch sẽ. Tiêu Chiến đi qua, anh cúi đầu nhìn, "Hôm nay ăn bánh bao gạch cua và cháo à...."

Người làm trong tiệm nói, "Đúng rồi, tôi cảm thấy chúng ta nên đề nghị với ông chủ. Bánh bao này ăn mãi không ngán, ngày nào cũng ăn được, không cần những món khác nữa đâu."
Một người khác lườm hắn, "Bao ăn đã là tốt lắm rồi, cậu còn không biết dừng. Tôi thấy.., nếu không phải vì mặt mũi của anh Chiến, đồ chúng ta ăn chắc chắn sẽ là bánh ế bán không hết đó."

"Với tay nghề của anh Chiến, có nơi nào không bán hết bánh. Cho dù có, anh ấy vừa ra cửa đứng thôi, các cô nương đã tới đây tiêu diệt hết trong vòng mấy phút rồi."

Tiêu Chiến bật cười, lắc đầu không để ý tới lời trêu chọc của bọn họ. Anh lấy phần ăn của mình, ngồi vào bàn ăn.

Ông chủ tiệm bánh đúng là không tệ, là một ông chú trung niên tốt bụng, đối xử với người làm rất tốt, cơm ba bữa đều bao tất. Bữa tối Tiêu Chiến không ăn ở tiệm, nhưng mỗi tháng có thêm 500 tiền trợ cấp. Đồ ăn trong tiệm cũng rất được, tuy nhiên cũng không đắt, đồ ăn lại phong phú, một tuần có thể có ba loại súp.
Ông chủ tốt, tự nhiên người làm cũng tốt theo. Tiêu Chiến rất thích bầu không khí nơi đây. Nửa năm nay người đã mập ra một chút.

"Yo, anh Trần? Mặt anh bị làm sao mà nghiệm trọng vậy."

Tiêu Chiến nghe tiếng, ngước mắt nhìn. Trần phụ đi tới, một bên mặt của ông có dấu năm ngón tay rất rõ ràng. Nghe xong, ông cũng không đáp lại, chỉ đến trước mặt Tiêu Chiến nói, " Tiêu Chiến, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

Nửa năm qua, Trần phụ cũng không dạy Tiêu Chiến, dạy anh là một người thợ già trong tiệm. Tiêu Chiến cũng không so đo lời hứa hẹn trước đó của ông làm gì. Dù sao sau khi lên tay, người thợ già trong tiệm cũng không để Trần phụ lên làm chiêu bài. Huống chi, anh có thể hiểu được.

Có lẽ là Trần phụ sợ thầy dạy xong đồ đệ sẽ chết đói.
Tiêu Chiến là một người chăm chỉ, khi làm việc sẽ không để tâm tới sắc mặt của ông. Không biết từ lúc nào, Trần phụ đã thường xuyên không đến tiệm, cứ ba ngày hai lần xin nghỉ, ông chủ không đuổi việc đã là sự khoan dung lớn nhất rồi.

Mà năm tháng qua, mẹ anh cũng không gọi điện xin tiền nữa, càng không phát hiện Tiêu Chiến và chồng mình là đồng nghiệp. Tóm lại, đối với Trần phụ, Tiêu Chiến không có bất mãn gì mà vẫn cảm kích như trước.

Nghe xong, Tiêu Chiến giải quyết nốt bánh bao và cháo trong bát, vứt rác đứng dậy, ý bảo Trần phụ ra ngoài rồi nói.

Sau khi vào con ngõ nhỏ, Trần phụ bất ngờ quỳ trước mặt Tiêu Chiến. Tiêu Chiến bị hành động của ông làm cho sững sờ, hoàn hồn muốn đi kéo ông dậy, nhưng làm thế nào Trần phụ cũng không chịu đứng lên. Ông nói, "Tiêu Chiến, tôi biết nói ra lời này có chút vô sỉ, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác. Cầu xin cậu hãy giúp đỡ tôi."
Tay Tiêu Chiến vươn ra giữa không trung chợt dừng lại, khóe miệng không khỏi cười lạnh. Lời này sao nghe quen thế nhỉ?

"Không phải về chuyện tiền đó chứ?"

Trần phụ nhìn Tiêu Chiến, gương mặt hết đỏ lại xanh. Ông mấp máy môi, một lúc sau mới mở miệng nói, "Đúng vậy... Em trai cậu, con tôi, nửa năm trước nó tới Hàn Quốc làm thực tập sinh. Bây giờ xảy ra chuyện ở đó, đang bị bắt giam. Tôi muốn xin cậu, cho tôi vay ít tiền, để tôi tìm cách đưa nó trở về..."

Tiêu Chiến đứng thẳng người lên, lạnh lùng nói, "Không thể giúp, ông muốn quỳ thì cứ quỳ đi."

Thấy anh sắp đi, Trần phụ gấp gáp đến mắt cũng đỏ, ông nhanh miệng nói, "Chỉ cần cậu giúp tôi, tôi sẽ nói cho cậu một bí mật về Vương Nhất Bác..."

"Tiêu Chiến?"

Một giọng nữ cắt ngang lời Trần phụ, lưng Tiêu Chiến chợt cứng ngắc. Lát sau, anh mới quay đầu nhìn về phía đầu ngõ, bốn mắt nhìn nhau, anh nhìn thấy trên gương mặt của đối phương là sự kinh ngạc cùng khϊếp sợ.
Trần Manh Manh, bạn gái.... Vương Nhất Bác....

-