TÔI KHÔNG XỨNG - BJYX

11

Trong tiệm bánh, Tiêu Chiến mang tới mẻ bánh vừa mới ra lò, Trần Manh Manh tiếp nhận nói, "Cảm ơn."

Tiêu Chiến ngồi xuống đối diện cô, nói, "Đã lâu không gặp."

Trần Manh Manh hướng mắt nhìn Tiêu Chiến, một giây sau lại tránh đi, "Đã lâu không gặp."

Tiêu Chiến thấy vậy, chỉ cười nói, "Không phải cô cố ý tới gặp tôi sao? Có gì cứ nói thẳng ra là được rồi."

Trần Manh Manh nghe xong mặt đỏ bừng, cô ngượng ngùng nhìn Tiêu Chiến hồi lâu, hai vai thả lỏng, cô cũng cười theo, thản nhiên nói, "Em thấy đàn ông quả là thông minh, chuyện gì cũng không thể gạt được anh."

Lời này khiến cho mặt Tiêu Chiến cũng hơi đỏ, Trần Manh Manh thu hồi ý cười trên mặt, cô nói, "Tiêu Chiến, em sắp kết hôn."

Tiêu Chiến sững sờ, nhìn về phía chiếc nhẫn trên tay cô, chân thành nói, "Chúc mừng."

Trần Manh Manh sắp kết hôn, đối tượng là ai? Là Vương Nhất Bác?

Nửa năm qua, em ấy đã bắt đầu cuộc sống mới rồi sao?

Không trách được tại sao anh lại nghĩ vậy, Trùng Khánh lớn như thế, Trần Manh Manh xuất hiện trước mặt anh hiển nhiên không phải ngẫu nhiên, là cô cố ý đến tìm anh....

"Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến hoàn hồn, Trần Manh Manh đứng dậy từ trên ghế, đi tới trước mặt Tiêu Chiến, cho anh một cái cúi đầu thật sâu, cô cúi đầu nói, "Thực xin lỗi, Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến còn chưa mở miệng, Trần Manh Manh lại tiếp tục nói, "Em biết một câu xin lỗi không thể đền bù được gì cho anh, nhưng đây là lời từ tận đáy lòng của em. Đã bốn năm rưỡi, nếu như không thể đem chuyện này nói ra, cả đời này lương tâm em sẽ không được yên ổn. Tiêu Chiến, thật sự rất xin lỗi, trước kia... tin đồn giữa Vương Nhất Bác và anh ở trường, là em truyền...."

Tất cả lời nói như nghẹn lại trong miệng Tiêu Chiến, đôi đồng tử màu hổ phách hơi co lại, dường như anh không nghe rõ nên hỏi, "Cô nói cái gì?"

Trần Manh Manh ngước mắt, trong đôi mắt xinh đẹp đã tràn ngập sương mù. Cô cắn chặt môi, lát sau mới lấy dũng khi nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến nói, "Khi mới bắt đầu đi học, tin đồn anh và Vương Nhất Bác ở bên nhau, là em lan truyền."

Tiêu Chiến trầm mặc hồi lâu, tay đặt trên bàn siết chặt đến run rẩy, anh không hiểu, "Tại sao?"

Hỏi xong, dường như Tiêu Chiến chợt ngộ ra điều gì, cười tự giễu hỏi, "Là vì Vương Nhất Bác? Cô thích cậu ấy, cho nên cô muốn làm cậu ấy ghét tôi?"

"Không phải." Nước mắt trên mặt Trần Manh Manh thi nhau rơi xuống. Dù chịu không nổi, dù hổ thẹn đến mấy, cô vẫn nhìn vào mắt Tiêu Chiến nói, "Em, là bởi vì em thích anh..."

Ý cười trào phúng trên miệng Tiêu Chiến càng sâu hơn, "Bởi vì tôi?"

"Lúc anh từ chối em, nói đã có người mình thích...." Cuối cùng Trần Mạnh Manh không nhịn được khóc lên. Không phải vì cô cảm thấy uất ức mà là vì cảm thấy có lỗi với Tiêu Chiến, cô cũng vì những hành động chính mình gây ra mà cảm thấy xấu hổ.

"Sau sinh nhật Quách Thừa, em thấy anh và Vương Nhất Bác cãi nhau. Khi ấy, em đã nhận ra, anh thích cậu ta, nhưng em không phục. Cậu ta có chỗ nào tốt hơn em, tại sao anh lại thích cậu ta chứ. Nhưng sau đó, em còn nhận ra, Vương Nhất Bác cậu ta cũng thích anh, chẳng qua mạnh miệng không chịu thừa nhận. Em không muốn anh và cậu ta ở bên nhau. Em cũng biết, anh sẽ không bao giờ đến bên em, cho nên em.... Em cũng không muốn hai người về với nhau...."
Đôi đồng tử đã nhiễm đỏ của Tiêu Chiến nhìn thẳng vào Trần Manh Manh không chớp mắt, cho đến khi chua xót không chịu nổi nữa, anh mới dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trần Manh Manh nói, "Tiêu Chiến, em biết, lời xin lỗi này không thể bù đắp lại được vì những lời đồn đó đã làm anh tổn thương, em cũng không biện minh rằng đó chỉ là sự bất cẩn. Em không mong chờ hão huyền rằng sẽ có được sự tha thứ của anh. Em, nếu như em có thể làm gì giúp anh được, em nhất định sẽ làm, chỉ cần anh mở miệng..."

"Cô đi đi."

Trần Manh Manh ngước mắt, kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến. Sắc mặt Tiêu Chiến hơi tái nhợt, nhưng trong mắt lại bình tĩnh không gợn sóng, anh nói, "Cô nói không sai, tôi sẽ không tha thứ cho cô. Nhưng tôi sẽ cho cô biết yêu cầu của tôi, chính là, cách xa tôi một chút, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
——

Trần Manh Manh rời đi, Tiêu Chiến xin nghỉ phép, trở về nhà. Còn Trần phụ đi từ lúc nào, anh không còn tâm trạng để quan tâm nữa.

Về đến gần nhà, Tiêu Chiến lại dừng bước, anh ngồi xuống một chiếc ghế dài bên đường, trong đầu hỗn loạn.

Trước kia, anh đã từng nghĩ tới những tin đồn rốt cuộc bị dựng lên bằng cách nào. Anh suy ra rất nhiều người, duy nhất không nghĩ ra là Trần Manh Manh. Càng không ngờ tới, lời đồn của Trần Manh Manh, ước nguyện ban đầu lại là cô không muốn anh và Vương Nhất Bác ở bên nhau...

Tiêu Chiến chợt cười, đưa tay hung hăng lau mặt. Cô ấy đã đạt được mục đích rồi. Nếu không phải vì lời đồn ấy, những chuyện sau này sẽ không xảy ra, khi đó giữa anh và Vương Nhất Bác, rõ ràng còn có thêm nhiều... thời gian.....
Nhưng anh có thể trách Trần Manh Manh được sao? Anh càng tự trách chính mình hơn, càng trách Vương Nhất Bác hơn. Nếu mình dũng cảm hơn một chút, nếu Vương Nhất Bác có thể thẳng thắn hơn một chút.....

Hai tay Tiêu Chiến chống lên đầu gối, che kín mặt.

Sai rồi, sai hết rồi, ai cũng đáng trách, ai cũng có lỗi như nhau. Tất cả chỉ là hữu duyên vô phận mà thôi....

"Ca ca, anh đang khóc đấy à...?"

Tiêu Chiến bỏ tay ra khỏi mặt, lọt vào tầm mắt anh là một chiếc bánh nhỏ được làm rất tinh xảo. Anh ngước mắt, không biết một bạn nhỏ đã đứng trước mặt mình từ lúc nào. Khuôn mặt cậu bé mũm mĩm, đang dùng đôi mắt trong sáng, đơn thuần nhìn anh.

Bạn nhỏ nói, "Ca ca, anh đừng khóc nữa, bánh ngọt của em cho anh ăn nè. Ăn hết bánh sẽ vui vẻ nha."
Tiêu Chiến lau mặt, nặn ra một nụ cười, "Cảm ơn em, nhưng ca ca sẽ không khóc nữa, nên bánh ngọt em cầm lấy đi."

Đôi mắt bạn nhỏ chợt sáng rực lên, nhìn thoáng qua chiếc bánh rồi nuốt nước bọt, nhưng vẫn kiên định lắc đầu, "Không không không, ca ca anh ăn đi, bánh ngọt ăn rất ngon. Ca ca nói, bây giờ anh rất buồn, em..."

Dường như cậu bé phát ra hiện mình nói sai gì đó, quên mất bánh ngọt đang cầm mà đưa hai tay bụm miệng mình. Tiêu Chiến nhanh tay tiếp được hộp bánh để nó không rơi xuống đất. Thấy anh đã nhận bánh, bạn nhỏ nhanh chóng nói, "Ca ca ăn hết bánh rồi sẽ không thể không vui."

Nói xong liền quay người chạy, Tiêu Chiến tỏ vẻ khó hiểu nhìn chiếc bánh ngọt trong tay, thật ra vừa rồi cậu bé nói gì anh vẫn chưa nghe rõ...
Nhìn đứa trẻ chạy đến bên cạnh một người giao hàng, chàng trai đó đội mũ bảo hiểm, mặc đồng phục giao hàng màu vàng đang vẫy tay với bạn nhỏ, hoặc cũng có thể đang xua tay với cậu bé, để cậu bé đừng đi qua. Xa quá, Tiêu Chiến nhìn không rõ....

——

Hôm sau

Tiêu Chiến như thường lệ đến tiệm bánh, Tiểu Lưu trong tiệm đưa cho anh một phong thư, nói là cô gái hôm qua để lại cho anh.

Tiểu Lưu nháy mắt ra hiệu hỏi, "Anh Chiến, cô gái xinh đẹp đó là ai vậy..., khi ra ngoài mắt cô ấy còn sưng đỏ lên, bạn gái cũ của anh à....?"

Tiêu Chiến lạnh lùng liếc Tiểu Lưu. Hắn ngượng ngùng cười cười, quay người rời khỏi hậu trù. Tiêu Chiến mở ra phong thư, bên trong là một tờ chi phiếu, còn có một mảnh giấy, viết mật khẩu tài khoản ngân hàng.
Trước kia, lúc anh cần tiền, mỗi ngày đều ở bên ngoài làm đến ba bốn giờ sáng. Bây giờ anh có chút tiền tích cóp rồi, lại có người đưa thêm tiền cho anh.

Tiêu Chiến trào phúng đem phong thư bỏ vào tủ đồ, trở lại hậu trù làm việc.

Giờ cơm trưa, trên mặt Tiểu Lưu vui vẻ tràn đầy hóng chuyện chạy vào tìm Tiêu Chiến, nói bên ngoài có một mỹ nữ tìm anh. Tiêu Chiến nhíu mày, còn tưởng là Trần Manh Manh. Sau khi ra ngoài mới phát hiện, anh hoàn toàn không quen đối phương.

Cô gái trẻ cũng rất cởi mở, sau khi nhận ra anh là Tiêu Chiến, liền đến trước mặt anh, chìa tay ra, "Chào anh, tôi là đối tượng xem mắt của anh, tên tôi là Bạch Quả."

Tiêu Chiến mới nhớ ra, hôm nay là thứ bảy, anh đã hẹn gặp đối phương mà quên mất....

——

Bạch Quả là một cô gái Trùng Khánh điển hình, cá tính, sáng sủa, xinh đẹp.
Để tỏ lòng áy náy, Tiêu Chiến mời cô một bữa. Bạch Quả đã chọn một quầy hàng, cô rất thẳng thắn tự giới thiệu bản thân.

Bạch Quả nói, "Ba mẹ tôi yêu vào mùa bạch quả, tôi cũng sinh ra vào mùa đó, vừa hay ba tôi họ Bạch, nên đã đặt tên Bạch Quả cho tôi. Còn anh, anh tên Tiêu Chiến, chắc vì ba mẹ anh muốn trăm trận trăm thắng* nên mới gọi anh là Tiêu Chiến đúng không?"

*Thành ngữ "Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng." - 知己知彼 、 百 战(Chiến) 百胜.

Tiêu Chiến nghe vậy, không khỏi bật cười, anh nói, "Không phải, ba mẹ tôi mở từ điển ra vừa hay nhìn thấy chữ này."

Bạch Quả cười híp mắt, "Vậy bây giờ anh là bạn trai tôi, tôi sẽ cho định nghĩa mới cho tên của anh được không, tôi nói anh có thể trăm trận trăm thắng, anh có tin tôi không?"
Tay Tiêu Chiến đang châm trà cho cô chợt dừng lại. Lúc sau mới tiếp tục, anh đặt ấm trà xuống, nhìn Bạch Quả nói, "Thật xin lỗi, tôi có chuyện muốn nói với cô..."

"Anh không phải thật sự muốn đến xem mắt, chỉ là anh không còn cách nào từ chối người nhà mà thôi, anh có người yêu rồi." Bạch Quả nhàm chán nói, "Ngày nay người ta đều dùng lí do này để đi xem mắt sao? Một chút mới mẻ cũng không có."

Tiêu Chiến trầm mặc trong giây lát, anh nhìn vào mắt cô nói, "Người tôi thích, là đàn ông."

Nước trà nóng hổi đến miệng Bạch Quả lập tức khiên cô bị bỏng, suýt chút nữa đã ném ly trà trong tay đi. Tiêu Chiến thấy vậy, chỉ đem hộp khăn giấy đặt đến trước mặt cô mà không đưa trực tiếp. Anh nghĩ, có đưa chắc Bạch Quả cũng không nhận đâu, cô sẽ sợ anh bị lây bệnh truyền nhiễm mất....
Bạch Quả luống cuống rút khăn giấy lau tay, lau xong mới hướng Tiêu Chiến, thầm nói, "Mặc dù tôi nói không có gì mới mẻ, nhưng anh cũng có một chút.... Anh nói người anh thích là đàn ông?"

Tiêu Chiến tỏ vẻ bình tĩnh, đôi mắt hổ phách trong trẻo, cũng không cảm thấy lời này có chút xúc phạm nào, anh nói, "Người tôi thích là một người đàn ông. Tôi không thích đàn ông, tôi chỉ thích cậu ấy thôi."

Bạch Quả trầm mặc nhìn Tiêu Chiến hồi lâu, sau đó nâng ly trà lên uống hai hớp.

Tiêu Chiến sớm biết tình hình sẽ thế này, anh cầm túi lên, chuẩn bị ra ngoài thanh toán. Bạch Quả chợt hỏi, "Vậy cái người anh thích kia, bây giờ đang ở cùng một chỗ với anh sao?"

Tay Tiêu Chiến dừng lại, anh nhìn về phía Bạch Quả. Gương mặt xinh đẹp của Bạch Quả toát lên sự buồn bã, nhưng rất chân thành, "Anh đã đáp ứng đi xem mắt, nhất định là đang không ở bên nhau đúng không? Nhìn anh lại không phải một người vô trách nhiệm, cho nên người anh thích kia, tại sao hai người không ở bên nhau....?"
Tiêu Chiến mở miệng, nhất thời rối loạn không biết nên nói gì cho phải.

Bạch Quả xua tay tỏ vẻ, "Không phải tôi thăm dò chuyện riêng tư của anh đâu, cũng không phải kì thị hay khinh bỉ anh. Nếu hơi bất tiện, anh có thể không nói, tôi chỉ là...."

Cô điều chỉnh lại cảm xúc trên mặt, nhìn Tiêu Chiến nói rõ ràng, "So với tôi tưởng tượng, anh đẹp trai hơn nhiều lắm. Dì Trương đã nói với tôi rất nhiều lần rằng anh tốt như thế nào. Tôi rất muốn biết, cũng thực sự không tin trên thế giới này còn có người hoàn hảo. Nhưng sau khi gặp được anh, tôi đã phát hiện ra, người như vậy có tồn tại."

"Xin lỗi, tôi...."

"Anh nghe tôi nói hết đã." Bạch Quả gay gắt cắt ngang lời anh, nhưng không mang lại cảm giác bất lịch sự cho người khác, bởi cô lại bình tĩnh giải thích suy nghĩ của mình cho anh.
"Tiêu Chiến, anh thật sự rất tốt. Anh có thể hiểu là tôi vừa gặp anh đã yêu đi. Tất cả những gì tôi mong muốn là được hiểu rõ anh, anh có thể cho tôi một cơ hội được không?"

Đối mặt với Bạch Quả vừa chủ động vừa chân thành, Tiêu Chiến không biết phải làm sao, anh hỏi, "Cô không ngại người tôi thích là đàn ông sao?"

"Đương nhiên là để ý chứ." Bạch Quả cười chân thành, "Nhưng cũng may mắn, chẳng qua người anh thích vừa hay là đàn ông mà thôi. Anh không thích đàn ông, cho nên tôi cảm thấy mình có cơ hội. Tôi đang nghĩ thử xem, liệu tôi có thể trở thành người anh thích kế tiếp hay không."

Tiêu Chiến nhìn Bạch Quả, dường như còn chưa kịp hiểu ra hết ý tứ trong lời nói của cô.

Phục vụ vừa lúc mang đồ ăn tới, Bạch Quả cười nói, "Tôi cho anh thời gian một bữa cơm để cân nhắc, chúng ta ăn trước, thịt thỏ nhà này làm siêu cấp ngon."
Bạch Quả gắp vào bát cho Tiêu Chiến, sau đó đưa tay mời, ý bảo anh cứ ăn đi. Dường như để chứng minh cho lời nói của mình, cô không còn chú ý tới Tiêu Chiến nữa.

Tiêu Chiến do dự một lát, nhấc đũa lên, gắp miếng thịt thỏ cô vừa bỏ vào bát cho mình.

Bạch Quả cười hồ hởi, "Mau ăn đi mau ăn đi, đồ ăn ngon không thể phụ lòng!"

——

Sau bóng cây cách quầy ăn không xa, Trần Manh Manh nhìn Tiêu Chiến đang ngồi chung với Bạch Quả, chế nhạo hỏi người bên cạnh, "Cậu vẫn giống trước kia, không có lá gan thừa nhận mình thích Tiêu Chiến sao?"

Người bên cạnh cô mặc đồng phục giao hàng màu vàng, ngay cạnh đó là một chiếc xe điện. Nghe vậy, cậu ta đảo mắt liếc Trần Manh Manh, lạnh lùng nói, "Cũng bởi vì tôi đã thừa nhận nên mới đứng ở đây."
Trần Manh Manh nhếch khóe miệng, nhìn Vương Nhất Bác từ trên xuống dưới. So với nửa năm trước, cậu ta đen hơn, gầy đi, đường nét trên khuôn mặt lộ ra rõ ràng. Mới không quá nửa năm, đôi tay sống trong an nhàn sung sướng, từng đeo chiếc nhẫn trị giá hơn mười vạn, nay chẳng những thô ráp, trong khóe móng tay, do bận rộn nhiều việc đã thêm một lớp đen sì.

Hôm qua cô tới Trùng Khánh, cũng bởi vì Vương Nhất Bác gọi cô đến. Vương Nhất Bác nói cần sự trợ giúp của cô, sự xuất hiện của cô vừa vặn khiến bố dượng của Tiêu Chiến không có cơ hội nói chuyện với anh.

Trần Manh Manh không hề do dự đáp ứng ngay. Vương Nhất Bác không biết, cho dù cậu không yêu cầu cô hỗ trợ, cô cũng muốn gặp Tiêu Chiến một lần. Cô sẽ nói sự thật, nói lời xin lỗi với Tiêu Chiến, nhưng sẽ không xin lỗi Vương Nhất Bác. Hai tên tội đồ, có gì mà xin lỗi với không xin lỗi.
Chỉ là.... Trần Manh Manh nghĩ, chắc cô sẽ mãi mãi không quên khoảnh khắc gặp lại Vương Nhất Bác ngày hôm qua, cô đã cảm thấy khiếp sợ.

——

Trần Manh Manh tới Trùng Khánh, Vương Nhất Bác không tới đón cô, nói cậu bận việc, chỉ cho một địa chỉ để cô tới tìm, Trần Manh Manh cho rằng đây chỉ là hành động của trực nam. Nhưng sau khi tới nơi đó, cô mới thấy Vương Nhất Bác thật sự rất bận, bận rộn làm phục vụ trong quán bar....

Cô thấy Vương Nhất Bác mặc đồng phục của quán bar, đang ngồi bên cạnh hàng ghế dài quan sát, rót rượu, pha đồ uống cho khách, đôi khi còn bị khách nữ ép rượu, đùa giỡn, bị khách nam bất mãn quát tháo.

Mặt Vương Nhất Bác vẫn không đổi sắc, không những không tức giận mà còn tỏ ra vui vẻ. Nhưng bởi vì thấy cậu thức thời nên được vị khách nữ ưa thích, sau đó còn boa thêm cho cậu 500.
Vương Nhất Bác nhận xong, cúi người nói cảm ơn, sau đó lại sang đám khách bên cạnh tiếp tục khui rượu, rót rượu.

Khi ấy, Trần Manh Manh cảm thấy do mình quá mệt mỏi nên mới xuất hiện ảo giác, chắc người nọ chỉ lớn lên trông giống Vương Nhất Bác mà thôi?

Một tên kiêu ngạo, tự cao tự đại sao có thể đi làm phục vụ? Cho dù đi làm phục vụ, cũng không cần phải tìm loại việc thấp kém như vậy?

Nhưng càng làm cô khiếp sợ hơn là, cô kiên nhẫn đợi Vương Nhất Bác tan làm mới qua chào hỏi, lúc đó đã là năm giờ sáng. Sau khi Vương Nhất Bác gặp cô, cũng không làm việc dư thừa, lập tức tìm khách sạn cho cô ở. Trên đường đi, cậu trực tiếp nói cho cô biết ý muốn của mình.

Trên đường tới khách sạn, Vương Nhất Bác nói cậu muốn Trần Manh Manh làm một việc, Trần Manh Manh cũng không nghe lọt tai bao nhiêu....
Vương Nhất Bác đưa cô đến cửa khách sạn rồi rời đi, trong lúc nhất thời Trần Manh Manh đã ma xui quỷ khiến đi theo cậu, cô gọi một chiếc xe. Vương Nhất Bác đạp một chiếc xe đạp. Trời tờ mờ sáng, Vương Nhất Bác ra chợ mua thức ăn, cậu dùng tiền khách boa hôm qua mua rất nhiều đồ ăn. Mua xong cũng không dừng lại, cậu đi qua những con đường như mê cung trong thành phố, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

Có nhiều chỗ taxi không vào được. Trần Manh Manh nhớ, Vương Nhất Bác từng nói cho cô biết chỗ làm của Tiêu Chiến, cô trực tiếp cho taxi qua đó.

7:30. Quả nhiên Vương Nhất Bác đã xuất hiện. Cậu lái một chiếc xe điện, đứng trước cửa ra vào của tiệm bánh, sau đó lấy ra ba chiếc hộp từ trong thùng giữ ấm, đưa cho nhân viên của tiệm vừa đi ra. Giao xong đồ ăn, cậu mua tạm hai chiếc bánh bao, đứng ở ven đường ăn, dường như đang đợi ai đó. Trần Mạnh Manh ngồi trong xe, lòng thấp thỏm chờ đợi. Mười phút sau, Tiêu Chiến đạp xe tới, xuất hiện trước cửa tiệm bánh, anh dựng xe đạp, đi vào trong tiệm....
Vương Nhất Bác vẫn đứng ở đó nhìn Tiêu Chiến vào trong hậu trù, mới lên chiếc xe điện rời khỏi.

——

Chỉ trong một ngày, Trần Mạnh Manh đã nắm rõ quy luật sinh hoạt của Vương Nhất Bác ở Trùng Khánh. 8 giờ sáng đến 2 giờ chiều đi ngủ, sau khi rời giường sẽ đi giao hàng, cho đến 10 giờ tối, tới quán bar phục vụ, 5 giờ tan làm sẽ đi mua thức ăn, nấu cơm, giao tới tiệm bánh, rồi trở về ngủ.

Cô cảm thấy thật buồn cười, còn thấy hơi khó hiểu hỏi, "Vương Nhất Bác, cậu làm vậy có ý nghĩa gì không? Chẳng lẽ cậu muốn tự trải nghiệm những đau khổ cùng mệt mỏi mà Tiêu Chiến đã từng chịu để đền bù cho anh ấy? Sau đó đến chuộc tội?"

Vương Nhất Bác thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía quầy hàng, không phản bác mà chỉ nói một câu.
"Tôi chỉ muốn dùng số tiền tự tay mình kiếm được để Tiêu Chiến tốt hơn thôi."

Trần Manh Manh cười một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu, "Cậu cho rằng chỉ cần lặng lẽ trả giá thì có thể bù đắp được những thương tổn cậu gây ra cho Tiêu Chiến sao? Cậu cho rằng nếu anh ấy phát hiện ra cậu đã làm những việc này, anh ấy sẽ cảm động rồi tha thứ cho cậu? Vương Nhất Bác, cậu có biết giác quan thứ sáu của phụ nữ mạnh như thế nào không? Bây giờ tôi có thể nói cho cậu một câu, cô bé kia rất tốt, Tiêu Chiến sẽ thích cô ấy. Cậu có làm nhiều hơn nữa cũng vô dụng."

Vương Nhất Bác chớp mắt, tay rũ xuống bên người khẽ siết chặt. Hồi lâu sau, cậu bình tĩnh, chậm rãi nói.

"Tôi không hi vọng anh ấy tha thứ cho mình, cũng tôn trọng ý định không muốn dây dưa của anh ấy. Nếu anh ấy thích cô bé kia, tôi sẽ chúc phúc. Anh ấy xứng đáng có được một người tốt hơn, là tôi không xứng..."
-