TÔI KHÔNG XỨNG - BJYX

12

Khi Tiêu Chiến ra ngoài, bị gió lạnh khẽ thổi làm cho rùng mình. Anh ngơ ngác hai giây mới nhận ra, mùa đông đã tới. Bà ngoại đuổi theo, thấy anh co rúm cổ lại, cười hả hê nói, "Ngoại đã bảo con mặc thêm quần áo vào rồi, nhưng con không nghe lời, giờ biết lạnh chưa?"

Tiêu Chiến áo khoác từ tay ngoại mặc lên người, để bà chỉnh lại cổ áo cho mình, "Vâng, lão nhân gia người nói rất đúng. Người vào nhà nhanh lên, không sẽ lạnh mất."

Bà ngoại nói, "Tối nay con đưa Bạch Quả về nhà ăn một bữa nhé. Lạnh thế này phải ăn lẩu, đông người mới náo nhiệt."

Tiêu Chiến gật đầu nói, "Được ạ."

Đợi ngoại vào nhà, Tiêu Chiến mới quay người ra cửa, anh tính đi làm bằng xe buýt, ra tới trạm xe đã mất mười phút. Trên đường đi, Tiêu Chiến gọi điện cho Bạch Quả, bên kia nhận cuộc gọi, giọng nói còn hơi ngái ngủ.

"Quấy rầy giấc ngủ của em sao?"

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua thời gian, quả thật hơi sớm, 7:30, dân đi làm vẫn có thể ngủ nướng thêm nửa tiếng.

Bạch Quả nói, "Coi như có đồng hồ báo thức miễn phí, có chuyện gì mà anh gọi em sớm thế?"

Tiêu Chiến nói, "Ngoại anh bảo, tối nay mời em tới nhà ăn cơm, em có rảnh không?"

Đầu dây bên kia vang lên một vài tiếng loảng xoảng, Bạch Quả nói, "Có rảnh, em tan làm sẽ tới tiệm bánh chỗ anh luôn được không? À, lần đầu tới nhà anh, bà ngoại anh thích gì, em chuẩn bị một chút."

Tiêu Chiến bật cười, "Em tới là được rồi, không cần phải khách khí."

Bạch Quả không nói gì nữa, sau khi nói chuyện phiếm thêm hai câu, hai người cúp điện thoại.

Tiêu Chiến lên xe buýt, không còn chỗ trống, anh chỉ có thể chọn vị trí cửa xe để đứng. Xe bắt đầu lăn bánh, Tiêu Chiến giơ điện thoại về hướng cửa sổ, trong phút chốc, anh đã thấy nửa bên mặt của một chàng trai giao hàng, nửa khuôn mặt ấy khiến anh giật mình đánh rơi cả điện thoại, anh cúi người xuống nhặt, khi ngước lên, chàng trai giao hàng mặc bộ đồng phục màu vàng đã lái xe điện đi rất xa rồi.

Tiêu Chiến hơi há miệng, lát sau lại tự cười chế giễu mình.

Anh bị điên rồi sao? Vừa rồi còn cảm thấy người kia giống Vương Nhất Bác. Anh đang nghĩ cái gì vậy, Vương Nhất Bác mà đi giao hàng? Còn giao hàng tại Trùng Khánh? Anh đang có ảo giác đáng sợ gì vậy....

——

Tiêu Chiến vừa vào tiệm đã nhìn thấy mẹ mình. Anh có chút không ngờ tới, hơi giật mình, dù sao tình trạng hiện tại của mẹ anh, thoạt nhìn không được tốt cho lắm.

Trước đây bà rất giữ thể diện, tuy không trang điểm hay chú trọng ăn mặc, nhưng vẫn giữ được sự tinh tế.

Nhưng bây giờ, bà lại hết sức chật vật, đầu bù tóc rối, áo quần vừa bẩn vừa cũ, nhìn qua giống như đã... chịu nhiều tàn phá. Vừa thấy Tiêu Chiến, mẹ Tiêu đã lao tới, níu lấy tay anh cầu khẩn, "Tiêu Chiến, Tiêu Chiến, con mau cứu em trai con, cứu ba dượng con đi, cầu xin con đó."

Tiêu Chiến nhíu mày thật sâu, thấy sắp tới giờ mở tiệm, anh chỉ có thể dẫn bà tới hậu trù.

Tiêu Chiến không muốn gây thêm rắc rối cho tiệm.

Mẹ Tiêu dường như đã bị bỏ đói một thời gian dài, sau khi đi vào chỉ nhìn chằm chằm bữa sáng của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đưa bữa sáng cho bà, mẹ Tiêu nhận lấy, ăn như hổ đói. Anh rót cho bà một ly nước, không nhịn được nói một câu, "Mẹ ăn chậm thôi, không ai tranh với mẹ đâu."

Bởi vì câu nói này, mẹ Tiêu chợt ngừng ăn, bà ngước mắt nhìn Tiêu Chiến, không biết xuất phát từ cảm động hay áy náy, mà vành mắt đã đỏ.

Tiêu Chiến nói, "Người là mẹ của con, cho con sinh mạng, con sẽ tôn trọng mẹ, nhưng con cũng hi vọng mẹ sẽ tôn trọng con. Nhưng thứ mẹ đã lấy từ con, con cảm thấy như vậy đã đủ để trả lại công ơn dưỡng dục, con sẽ nuôi mẹ, nhưng con không thể cho mẹ thêm như lúc trước, con không có tiền."
Mẹ Tiêu chợt bị nghẹn, Tiêu Chiến lại đổ đầy nước vào ly nhưng không trực tiếp đưa cho bà. Mẹ Tiêu vội vơ lấy ly nước uống hết cho đồ ăn xuôi xuống, sau đó khóc to.

Mặc dù đây là phòng nghỉ của anh, nhưng giọng của bà rất lớn, những người ngoài bếp cũng không nhịn được ngoái lại nhìn, Tiêu Chiến nhíu mày nhắc nhở bà, "Nếu mẹ muốn khóc, vậy cứ từ từ khóc, khóc xong con lại tới."

"Đừng..." Mẹ Tiêu lau nước mắt, nuốt nước bọt vài lần mới tìm lại được giọng nói, bà nói, "Ta không khóc nữa. Chiến oa nhi, mẹ, mẹ biết mình có lỗi với con, nhưng...."

"Không nhưng nhị gì hết." Tiêu Chiến thật sự không còn đủ kiên nhẫn nữa. Anh đứng dậy, lạnh lùng nói, "Chuyện này con không thể giúp được gì cho mẹ."

Mẹ Tiêu vội vàng luống cuống bắt lấy tay Tiêu Chiến, chiếc ly rơi xuống đất vỡ tan tành, mẹ Tiêu gấp giọng nói, "Tán oa nhi, hãy nghe mẹ nói, hãy nghe mẹ nói...."
Tiêu Chiến cắn chặt răng, quyết tuyệt nói, "Ba phút, nếu không nói xong, mẹ không cần phải nói nữa."

Mẹ Tiêu hơi tức giận nhìn Tiêu Chiến lại nói vậy với bà, nhưng hiện tại bà không thể làm được gì, chỉ có thể mở miệng.

"Em trai con tới Hàn Quốc làm thực tập sinh, cái công ty cò mồi kia gạt người, hắn nói chỉ cần 50 vạn, công ty có thể cho em trai con xuất đạo, trở thành một ngôi sao nổi tiếng. Chúng ta đã tin, nhưng ai ngờ sau khi tới Hàn Quốc, bọn hắn bắt đầu dùng đủ mọi loại lí do để vòi tiền, còn uy hiếp nếu chúng ta không trả, em trai con sẽ bị lôi đi làm công nhân. Đó cũng là cốt nhục trên người mẹ, làm sao mẹ nhẫn tâm để nó chịu khổ...."

Tiêu Chiến nghe đến đây, không khỏi cười một tiếng. Nó là cốt nhục của mẹ, còn con thì không phải sao? Mẹ Tiêu ý thức được mình đã nói sai, bà liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, liếʍ môi nói tiếp, "Ban đầu bọn hắn muốn hai ba vạn, sau đó ngày càng nhiều. Chỉ qua nửa năm nay thôi đã đòi một trăm vạn. Một trăm vạn, chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy? Nhưng nếu chúng ta không đưa tiền, em trai con sẽ trở thành tội phạm bị bắt giam, chúng ta thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể đem...phòng ở bán đi, trước hết cũng đưa người trở về đã...."
Tiêu Chiến nhớ năm tháng trước, Trần phụ tìm anh, còn quỳ xuống trước mặt anh, chắc ông ta muốn nói về chuyện này.

"Ai biết được người đã trở về, nhưng tâm lại không về." Mẹ Tiêu lau nước mắt, vô cùng đáng thương, "Nó còn muốn làm minh tinh, ba ngày hai bận lại muốn đi tìm công ty giải trí gì đó. Để sống tiếp, chúng ta đã thuê một căn phòng hiện tại đang ở, nhưng mặt nó không còn chút tia sáng nào nữa. Chú Trần của con cũng là một người thành thật, nhưng không thể làm một lúc ba công việc, rốt cuộc đã cùng đường, phải đi vay nặng lãi... Nhưng không trả nổi, cả hai người đều bị bọn xã hội đen bắt đi rồi."

Tiêu Chiến bình tĩnh khẽ gật đầu, "Cho nên bây giờ mẹ đến đây, là để con giúp bọn họ trả nợ cho bọn vay nặng lãi?"
"Không phải là giúp, không phải là giúp, là mượn!" Nước mắt mẹ Tiêu đã lem đầy khuôn mặt, bà cầu khẩn, "Con cho ta mượn 300 vạn, ta ghi phiếu nợ cho con, sau này ta làm trâu làm ngựa trả lại dần dần cho con...."

Tiêu Chiến không thể nhịn được nữa, anh đứng người hất tay bà ra, gân xanh trên cổ anh nảy lên. Cả khuôn mặt, đôi mắt và cổ anh đã đỏ bừng, anh chất vấn, "300 vạn? Mẹ cảm thấy con sẽ có 300 vạn sao? Không bằng nói lấy một bộ phận nào đó trong người con bán luôn đi!"

Mẹ Tiêu xấu hổ cúi đầu, nhưng vẫn mạnh miệng nói, "Con không có, nhưng con có thể tìm Vương thiếu nha..., cậu ta có nhiều tiền, nhất định sẽ cho con mượn. Tiêu Chiến, mẹ biết cậu ta và con vẫn còn tình cảm với nhau. Thật ra hai người đàn ông ở bên nhau cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Mẹ ủng hộ các con, tuy hai đứa không thể kết hôn, nhưng đám hỏi...."
Tiêu Chiến đạp một phát lên khay chứa đồ, toàn bộ đồ bên trong rơi xuống đất như mưa, rơi xuống trước mặt mẹ Tiêu khiến bà hét toáng lên.

Tiêu Chiến mặc kệ người khác đánh giá anh thế nào, anh cố gắng nhíu mày, bởi vì làm vậy có thể làm giảm sự chua xót nơi đáy mắt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, anh trào phúng nhìn mẹ mình, chậm rãi nói.

"Mẹ đã quên rồi sao? Trước kia khi nhận phòng, đã cùng cha mẹ cậu ta đạt thành hiệp nghị, vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt Vương Nhất Bác, không phải khi nhận phòng mẹ đã nói rồi sao? Sinh ra một tên biến thái như tôi, khiến mẹ mất mặt, nhưng chỉ cần đổi được một căn phòng coi như đã thanh toán xong tất cả. Những điều này mẹ đã quên rồi?"
Mẹ Tiêu vừa tức giận vừa mất mặt, thét to, "Tiêu Chiến tôi là mẹ của cậu!"

"Đúng!" Tiêu Chiến cũng quát theo, "Bà là mẹ của tôi, là người mẹ đã vứt bỏ đứa con tàn tật của tôi, là người mẹ coi tôi như một cái máy ATM rút tiền! Bà là mẹ tôi! Tôi có thể cho bà an hưởng tuổi già, cho bà một mái ngói che đầu, tôi có ăn thì cũng sẽ không bỏ đói bà. Bởi vì bà là mẹ của tôi! Tôi có thể làm những thứ này vì bà, nhưng bọn họ thì không có một chút quan hệ gì với tôi! Tôi sẽ không phụ trách bất cứ thứ gì liên quan đến bọn họ!"

Mẹ Tiêu đứng bật dậy, hung hăng cho Tiêu Chiến một bạt tai, bà nghiến răng nghiến lợi nói, "Mày là đồ không có lương tâm! Đó là em trai mày! Sao lại gọi là không có chút quan hệ nào!"
Mặt Tiêu Chiến bị tát lệch sang một bên. Hồi lâu sau, anh mới chậm rãi xoay đầu lại. Anh nhìn người trước mặt, khí huyết trên mặt bởi vì tức giận đã lui xuống. Anh bình tĩnh nói, "Đó là tất cả những gì tôi muốn nói, bà có thể rời đi được rồi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."

"Thanh quan khó dứt việc nhà!"

"Chúng ta hãy để tòa án thấy, lúc đó pháp luật sẽ quyết định, rốt cuộc tôi có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm với bọn họ hay không." Tiêu Chiến nói xong, xoay người ra mở cửa. Anh nhấc chân, quay đầu nhìn về phía mẹ Tiêu nói, "Có lẽ đến lúc đó, ngay cả bà, tôi cũng không cần phụng dưỡng."

Mẹ Tiêu nghiến chặt răng, bà nhìn chăm chăm vào bóng lưng của Tiêu Chiến, giận run người, thẳng đến khi người trong tiệm phải mời bà ra ngoài.
——

Gây ra chuyện như vậy, quản lý đã cho Tiêu Chiến nghỉ. Tiêu Chiến nhớ ra chiều nay Bạch Quả sẽ tới tiệm tìm anh, liền gửi cho cô một tin nhắn, nói tối nay có việc, không thể ăn cơm cùng nhau.

Bạch Quả nói được.

Tiêu Chiến ra khỏi cửa tiệm, đi dạo lung tung trên đường, đáy lòng anh bỗng sinh ra cảm giác tuyệt vọng.

Anh đã yên ổn ở Trùng Khánh được một năm, đã kiếm được công việc đam mê, đồng nghiệp cũng ưa thích anh, có đủ năng lực để bà ngoại an hưởng tuổi già. Tất cả vốn đang phát triển theo hướng tích cực, nhưng bây giờ thì sao?

Anh vì mẹ mình mà phải tới nơi khác, một lần nữa bắt đầu lại sao?

Bởi vì chỉ cần còn ở đây, bà ta sẽ không ngừng xuất hiện, không ngừng nhắc nhở gia đình của bà ta mệt mỏi cỡ nào, đáng khinh cỡ nào.
Anh không muốn bôn ba, anh thầm nghĩ chỉ cần sống yên ổn là được rồi, nhưng khó khăn cứ ập đến thì phải làm sao?

Tuyệt vọng nảy sinh bóng tối, Tiêu Chiến đã nghĩ, nếu như mẹ anh chết thì tốt rồi.

Anh đứng bên đường thật lâu, cho tới khi điện thoại vang lên mới đem anh từ trong suy nghĩ tuyệt vọng trở về, là Bạch Quả gọi. Tiêu Chiến do dự một lát, mới tiếp điện thoại.

Bạch Quả hỏi, "Anh đang ở đâu?"

"Hiện tại anh đang có việc, không tiện...."

"Em biết chuyện của anh rồi, đồng nghiệp anh đã gọi điện cho em." Giọng Bạch Quả có chút lo lắng, mang theo sự quan tâm nói với anh, "Tiêu Chiến, bây giờ anh đang rất cần một người ở cạnh mình. Nói cho em biết, anh đang ở đâu đi."

Một câu cần có người ở cạnh anh lại khiến mũi Tiêu Chiến hơi chua xót. Anh ngước mắt nhìn quanh, mới nghẹn ngào nói địa chỉ. Bạch Quả nói, "Anh đứng yên ở đó, đừng nhúc nhích. Em sẽ tới tìm anh, đừng tắt điện thoại. Chúng ta cùng tâm sự, ví dụ như, tối nay anh muốn cho món gì vào nồi lẩu."
Tiêu Chiến nghe vậy, không khỏi bật cười, anh nói, "Được, em thích ăn gì?"

Hai người trò chuyện với nhau, chân Tiêu Chiến đứng lâu đã hơi tê rần, anh nhìn thấy một chiếc ghế phía trước, chầm chậm bước chân đi tới.

Đọt nhiên phía sau lưng có một tiếng thét, dọa anh nhảy dựng. Tiêu Chiến hoàn hồn, cách đó không xa, có một người giao hàng đang đánh nhau. Dáng người rất cao, người gây gổ với cậu ta đã bị cậu ta đè xuống đất, rất nhiều người cũng chạy tới, Tiêu Chiến cũng muốn qua đó, Bạch Quả lại hỏi trong điện thoại, "Xảy ra chuyện gì?"

Bên kia đã bị mọi người vây quanh, có người gọi cánh sát, có người gọi xe cứu thương.

"Hình như là có người bị đâm."

Bạch Quả nói, "Vậy anh cách xa một chút, bây giờ nhiều người điên thấy người vô tội cũng ra tay đó. Anh đừng xem náo nhiệt làm gì."
Tiêu Chiến thu hồi ánh mắt, chân tiếp tục chuyển động, hướng về phía chiếc ghế ngồi. Anh nói, "Được."

-