( 12 cs ) Kiều Thê Công Lược

Chương 9: ( 2 ) Mây Mù

♈♊♌♎♓♒

Song Tử vừa cố nuốt miếng bánh đang mắc kẹt ở cổ họng vừa nheo mắt nhìn Bạch Dương ngồi đối diện, cô bạn của cô từ khi nào đã có một thú sủng vậy nhỉ, nó còn là một con sóc chảnh chọe, cả hai thân thiết vô cùng, Bạch Dương còn đang vuốt bộ lông xám xịt như trời đang dần chiều đây của con sóc đó.

Trời lúc chuyến xe khởi hành đã chuyển sắc xám, không biết sẽ có mưa giữa đường hay không, cái thời tiết này cũng thật là, nó như báo hiện sắp có chuyện không may.

- Ca ca, huynh uống chút nước đi.

Lệnh Hồ Như chờ qua đoạn được dốc mới rót nước cho Thiên Bình, cô bé dúi cốc nước vào lòng bàn tay hắn. Hắn nhận cốc nước như thường lệ, chầm chậm đưa lên môi, cái hành động của hắn khiến cho hai người còn lại để ý.

- Quốc Sư Đại nhân à, Đông Triều sớm muộn gì cũng tới, ngài không thể nói trước vài điều sao?

- Sớm muộn gì cũng tới, Thẩm tiểu thư cần gì nôn nóng.

Có vẻ như chỉ có Thiên Bình là không gọi Bạch Dương cái danh Thái Tử Phi, cô cũng chẳng để ý đến hắn gọi thế nào, chỉ là, hắn làm cho cô có chút khó chịu.

- Quốc Sư quả thật biết đối đáp, cơ mà, ngài có cần giấu khư khư trong lòng như thế không?

- Thần nào dám, chỉ là chẳng có gì để nói thôi.

Hắn đưa cốc nước cho Lệnh Hồ Như, múa ngón tay ra hiệu cho cô bé rót thêm nước, y như rằng hắn muốn ngồi đây sẵn sàng đàm đạo với Bạch Dương.

- Ngài...

- Đm Dương ơi đừng, mày thục nữ giùm tao với.

Song Tử lập tức ngăn cản con người đang phát cáu kia lên, Bạch Dương đây là muốn bốc hỏa rồi.

Bạch Dương phát hiện mình ăn nói với kẻ mù này đúng là không phải lẽ. Cãi nhau với người khuyết tật là đang hạ thấp mình đấy.

- Thẩm tiểu thư, muốn 'bói một quẻ' không?

Bạch Dương khinh thường nhìn hắn, chỗ này không có quẻ bói, hắn cũng có thấy đường đâu, bày đặt muốn bói kiểu gì chứ.

Thiên Bình cười mỉm, hắn không thấy cũng biết Bạch Dương đang khinh thường hắn, hắn chầm chậm xòe bàn tay mình ra trước mặt cô, cô càng khó hiểu hơn.

- Mời Thẩm tiểu thư đưa tay cho thần.

Bạch Dương định đặt tay lên tay hắn, nhưng rồi liền rụt lại.

- Để ta để ta!

Song Tử nhanh nhảu đặt tay lên tay hắn thay Bạch Dương, hắn nắm lấy bàn tay cô lật ngửa ra.

- Đưa thần tay phải.

Cô đổi tay, hắn biết cô lại đặt úp rồi, bản thân phải lật ngửa lại. Cô cười hì, tay còn lại đưa lên gãi đầu, hắn dùng hai ngón trỏ giữa đặt vào chính giữa bàn tay cô, vẽ một vòng tròn, thao tác của hắn một nhanh, kết hợp với miệng niệm chú, lòng bàn tay cô cũng nóng lên.

Bạch Dương vẫn nheo mắt nhìn bọn họ, Thiên Bình đây đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.

- Ngày Đinh Mùi, tháng Ất Dậu, năm Ất Mùi... ngày đẹp.

Chỉ một câu thế thôi sao, Bạch Dương thấy ghét rõ ra mặt.

Song Tử cũng thấy hơi kì, nhưng mà Thiên Bình là Quốc Sư, cách hắn làm có chút khác người cũng đâu có sao, kiểu này cũng là lần đầu hắn làm cho cô thì phải.

Thấy chân mày hắn nhíu lại, cả hai bỗng căng thẳng, đừng nói ngày đẹp mà lại có chuyện xấu là được.

- Huynh ấy thông qua các tỷ để xem ngày hôm nay như thế nào, không hẳn là bói mệnh cho các tỷ đâu.

Lệnh Hồ Như nói thế, tức hắn là lừa đảo.

- Phía tây có mưa dông, có gió tây nam thổi qua, nước biển dâng cao hai tấc, mặt trời đến góc một trăm linh sáu, bây giờ là giờ mùi, sắp qua giờ thân.

Hắn tuông một trào mà không để cho ba con người còn lại tiêu hóa, Lệnh Hồ Như nói đúng, hắn không có rảnh đi bói mệnh đâu.
- Thủ phủ có chuyện.

- Hả? Ngài vừa nói đến Tây cảnh mà?

Song Tử lại gãi đầu, đừng có lật lọng nhanh như vậy. 

- Không có gì, ngài hôm nay cẩn thận một chút, đường đến Đông Triều mất ba ngày đấy.

- Gì? Ba ngày!??

....

Lại là ba ngày, Song Tử đứng ngóng về hướng tây, nơi mặt trời đang dần lặn xuống, trời nắng vàng chóe thế này mà bảo có mưa dông, từng lớp mây màu mỡ gà trôi bồng bềnh đáng yêu chết đi được, mưa cái gì mà mưa.

Tiết trời khi khởi hành còn nắng nóng, nửa chặng đường âm u tắt nắng, dừng xe thì trời quang mây đẹp, thời tiết còn định chuyển dịch làm sao nữa.

Bạch Dương âu yếm con sóc, cả hai cùng đi dạo xung quanh, thật tuyệt cho bọn họ, bọn họ bây giờ sẽ được trải nghiệm một cảm giác không khác gì đi cắm trại.

- Quốc Sư, chỗ này sao chưa khai hoang đi vậy?
Phải rồi, bọn họ đi con đường chứ đầy đất, cây cỏ um tùm, sỏi đá ngổn ngang, xung quanh toàn không cây thân gỗ thì là bãi đất rộng thênh thang toàn cỏ với cò, đất rộng thế này mà không khai hoang làm ruộng thì hơi phí của nhỉ.

- Chỗ này cách xa trung tâm, xung quanh ít người sinh sống, người Đông Triều không thích đi xa, thành ra chỗ đất này mới chưa được khai hoang, chưa thuộc về một tổ chức cá nhân nào.

Thiên Bình ngồi nghịch lông Tiềm Quân, cậu biến thành dạng người để đánh ngựa cho bọn họ, còn bây giờ biến thành một con gấu nhỏ nằm dài trên đùi hắn.

Mặt trời sắp đi ngủ rồi, bọn họ định dừng chân hay khởi hành tiếp đây.

- Tiềm Quân, đi giúp bọn họ dựng liều trại đi.

Thiên Bình vỗ vỗ lưng Tiềm Quân, cậu lười biếng ngồi dậy, hóa hình người, cùng với dáng dấp lười biếng đi lấy đồ dựng liều.
- Để ta giúp!!

Song Tử lật đật chạy theo, đi vừa đủ bảy bước chân thì bị một nhánh Đằng Tử níu lại, cô ngoảnh đầu nhìn Thiên Bình đang thi triển Đằng Tử, hắn muốn cô ở lại sao?

- Ngài đi tìm Thẩm tiểu thư về đi, theo thần cảm nhận thì nàng ta chạy nhảy hơi xa rồi đấy.

- À ừ.. biết rồi!

Làm cô tưởng hắn sẽ níu cô lại, mà hắn nhắc cô mới nhớ, Bạch Dương chạy đâu mất rồi?

------

Bảo Bình thật sự không nghĩ tới việc, anh vừa định mời Sư Tử xuống xe tìm chỗ nghỉ chân, đập vào mắt anh là Song Ngư nhàn hạ ngồi bên cạnh Sư Tử, anh trợn tròn muốn rơi cả mắt ra ngoài.

Song Ngư còn hì hục cười với anh, anh chuyển từ ngạc nhiên sang phát cáu.

- Cái chỗ này ngài cũng dám đến sao !?

Song Ngư nghe tiếng quát thì giật mình lùi lại, Sư Tử lập tức chắn ngang giữa hai người, anh chỉ biết thở dài.
- Chuyện đến nước này rồi, bảo vệ chu toàn là được.

- Điện hạ à! Ngài biết Khuê Dương rất nguy hiểm, sao còn dung túng cho Tiểu Công Chúa !?

Sư Tử liền đưa tay ra che miệng Bảo Bình, đẩy anh né sang một bên để bản thân bước xuống xe ngựa.

- Đừng lớn tiếng, điều chúng ta cần làm là thực thi nhiệm vụ.

Nhìn cái điệu bộ không quan tâm chuyện Song Ngư cùng đi chuyến này của Sư Tử, Bảo Bình hận không thể cãi lí với anh ta, anh không phải muốn làm phản, nhưng mà anh ta thờ ơ như thế, có nghĩ đến hậu quả không?

-----------

Au thấy năm nay năm không tốt với au cho lắm, đặc biệt là ba tuần trở lại đây, au xu hong tả nổi 😫

Nói tuần này cho dễ, bữa thứ 2 đến giờ au bị chấn thương cũng bốn năm chỗ, cột xống au ổn nhưng cái tay với đầu của au nó hong ổn 😥 không bị đánh cũng bị té ༼ಢ_ಢ༽
Hệ tâm linh 1 xíu thì ba tuần gần đây là bà nội của au từ quê vào ở với gia đình au, mà năm nay lại là năm tuổi của bà, năm Dần đó các bác, năm tuổi thường gặp hoặc gây xui xẻo ấy các bác, nên xu không tả nổi 🙉

Đi bóp cái tay đáng thương đã---------