( 12 cs ) Kiều Thê Công Lược

Chương 12: ( 2 ) Mờ Mịt

............

A Li nhìn căn phòng với màu sắc chủ đạo là đỏ hồng quen thuộc này, không hổ là tửu lâu, chốn này vẫn thật ồn ào. Sở Lưu Minh không thể lựa một khách điếm nào yên tĩnh hơn sao, nhất định phải chỗ này ư, hắn đã "tứ hải vi gia" thì còn nhiều lựa chọn kia mà.

- A Li cô nương, chủ nhân có việc, căn dặn người ở đây sinh hoạt dùng bữa trước, không cần chờ ngài ấy về.

Cửa phòng A Li mở mà chưa kịp đóng, lão Trương đã thẳng thừng tiến vào thưa chuyện, theo sau lão là vài ba nô tỳ đem y phục mới lên cho A Li. Hồi đầu A Li có giật mình, nhìn ra người quen, nàng đưa tay vén lọn tóc ra sau tai, đầu hơi gật.

- Ừ, ta cũng chẳng bận tâm hắn.

Lão Trương đi, để lại nô tỳ giúp A Li sắp xếp đồ đạc. Khi này, A Li mới nhìn ra tiết trời bên ngoài qua phần lan can gỗ ngắm sao kia, bầu trời đã không còn chút nắng, trăng đã bắt đầu nhô lên, không biết Sở Lưu Minh nghĩ gì, hắn giờ này còn đi đâu. Nàng thế mà chẳng hỏi lão Trương một tiếng.

- Các ngươi biết chủ nhân các ngươi đi đâu không?

Nô tỳ vừa rồi còn cụp mắt xuống làm việc, nghe câu vấn của A Li, bọn họ đồng loạt giương mắt nhìn nàng, ánh mắt của mỗi người đều mang vẻ cảnh cáo nàng.

- Thưa cô nương, hành trình của chủ nhân, cô nương không nên hỏi.

Trừ ánh mắt giống lườm ghét đó, giọng điệu của bọn họ không có chút nào giống đe dọa nàng, còn thoáng chút nhẹ nhàng ân cần, giúp nàng ướm thử y phục, chuẩn bị bức phong và cả bồn tắm cho nàng gội rửa.

- Cái này...

- Cô nương, chủ nhân định cả rồi, ngài không cần bận tâm.

Tiếng nước xối xả đổ xuống bồn tắm làm cho A Li đổi hướng nhìn, nô tỳ trước mặt liền đặt tay lên vai nàng. Không biết là đang an ủi nàng, khuyên bảo nàng hay có ý đồ gì khác, đôi bàn tay nàng ta vừa đặt xuống lập tức bóp lấy vai nàng, làm nàng có chút nhói.

- Để chúng nô tỳ giúp...

- Không cần, ra ngoài trước đi, ta tự mình làm được.

A Li phủi tay nàng nô tỳ kia, nàng ta cũng rụt tay lại, thấy tỷ muội của mình làm việc cũng xong rồi, một người đem y phục gấp gọn gàng vừa in với A Li đặt lên bàn cho nàng, xong xuôi tất thảy liền rời phòng. A Li bớt căng thẳng hơn rồi, bọn họ cũng chính là người hôm trước chải tóc cho nàng, giúp nàng tắm rửa, có điều, lần đầu gặp mặt bọn họ không có kì quái như thế.

Nàng hướng mắt ra ngoài kia, bên dưới còn đông đúc người qua, đèn lên sáng rực cả đường phố, cảnh tượng trước mắt phồn hoa làm sao. Nàng đưa cổ tay trái lên, trên cổ tay bỗng hiện ra đường dây thừng đỏ, một đầu quấn vào tay nàng, một đầu hướng về một hướng xa xăm chưa xác định được. Nàng ngẩn đầu nhìn về phía xa xăm kia, hướng đi này, hình như khá quen thuộc.

- Hắn đây là chạy đi đâu?

Tâm trạng bỗng dưng mang chút bất an, A Li chỉnh chu y phục rồi nhảy qua lan can, đạp lên mái ngói mà chạy theo dây thừng đỏ chỉ dẫn. Pháp thuật lần trước dùng với Sở Lưu Minh, nàng vẫn chưa thu hồi, đây là cách duy nhất nàng có thể tìm được hắn.

Ở bên phía Sở Lưu Minh, hắn rảnh tới nổi đến Cơ Gia đàm thoại với Cơ Nhị Lão, chết mất thôi, người nào đó hôm bữa còn muốn đánh nhau đến chết kia mà. 

- Cơ Nhị Lão khách sáo rồi, tại hạ lần trước có mạo phạm đến Cơ Gia, nay đến đây xin thứ tội, Cơ Nhị Lão có điều gì trách móc chứ?

Sở Lưu Minh hắn nhìn chén trà chính Cơ Nhị Lão rót cho hắn, chậc chậc, hương trà thật thơm, tính ra ban đầu hắn định hung hăng đạp cửa lớn xông vào mà lôi Cơ Nhị Lão ra đánh nhừ tử một trận, nhưng nghĩ lại thì không nên quá phấn khích, Thánh Thượng bảo hắn rồi, nếu như hắn tìm được bằng chứng cho việc Cơ Gia có tội, không chỉ có cơ hội đánh Cơ Nhị Lão, hắn còn được san bằng cái Cơ gia trạch này nữa cơ.
Hắn phấn khích đến nổi cười không ngớt cả đường đi, đến khi nhận trà từ Cơ Nhị Lão hắn vẫn còn muốn cười. Cơ Nhị Lão thấy hắn vui như thế, trước mắt không nhìn ra toan tính của hắn là gì, nhưng lão phải rút kinh nghiệm từ lần trước bị hắn phá trận rồi.

- Ha, người trẻ mà, chút nông cạn đó lão không thèm để ý, hôm ấy làm công tử kinh hãi cũng là lỗi của Cơ Gia ta tiếp đãi không tốt, không biết tiệc yến sinh thần cháu gái lão sắp tới có thể mời công tử không?

- Haha, Cơ Nhị Lão không trách làm tại hạ mừng không thôi, tiệc yến đó e rằng không thể từ chối rồi!

Vừa nói xong, hắn thử cạn chén trà, không chỉ hương trà thơm, mùi vị cũng thật ngọt ngào, hay hắn hỏi công thức để về kinh doanh nhỉ.

Cơ Nhị Lão nghe hắn đồng ý thì cười lớn, hắn cũng cười, tiếng cười của cả hai rộn rã cả gian khách. Nhiều khi, tiếng cười ấy thật không hay, nó như biểu hiện cho sự thách thức hơn là khoái chí.
- Haizz, cháu gái lão năm nay đã không còn nhỏ nữa, trách phụ mẫu nó xuôi tay sớm, không ai cho nó được một mối hôn sự tốt, đến nay nó vẫn còn đơn độc một mình.

Thoáng tiếng thở dài của lão ta, Sở Lưu Minh cũng hiểu mà, lão đã ngỏ thế, chẳng khác gì muốn ngỏ hắn thử làm rể? Hắn biết cháu gái kia của lão chính là tân Cơ Gia Chủ, nữ nhân hôm đó đòi tiễn hắn thăng thiên ấy mà.

- Tiểu thư cũng thật đáng thương nha, tại hạ năm nay cũng chẳng còn trẻ là bao, hôn sự thê tử tình nhân cũng chẳng có, xem ra có cùng cảnh ngộ với tiểu như a.

 Lời hắn như ngầm định đồng ý với lời ngỏ của Cơ Nhị Lão, lão ta lại cười mỉm, thấy hắn có khí phách, dáng người vừa cao, tài ăn nói rất đáng nể, còn là người biết kiếm tiền, quan hệ chắc chắn rất rộng mở. Lão đánh giá hắn rất phù hợp.
- Thứ cho lão mạo muội hỏi chuyện nhà công tử đây, phụ mẫu ra sao, quê nhà chốn nào, lão có thể gọi công tử là gì?

- Tại hạ họ Lưu, tên một chữ... Đình.

Sở Lưu Minh thật sự định đọc tên mình ra, nhưng rồi hắn rút lại, chẳng phải đã từng bàn bạc với chính mình rồi sao, hắn ghét tên hắn, ghét cả ai dám gọi tên hắn. Thật ngớ ngẩn.

- ... Nhà tại thủ phủ Thiên Cương, phụ mẫu mất sớm, được huynh trưởng dạy dỗ nên người. Tại hạ thường đi đây đi đó tìm kiếm thú vui nhân gian, Cơ Nhị Lão muốn gọi thế nào cũng được. Biệt danh hay tên thật cũng chẳng sao.

Cơ Nhị Lão lại tiếp tục đánh giá, nghe hắn đáp quê nhà, nhận ra người ở Thiên Cương gia thế không nhỏ, ít nhiều gì kẻ này cũng có ăn học, biết kinh doanh, có quá nhiều thứ ổn. 

- Chỉ dám gọi công tử là Lưu công tử thôi, nào dám đặt danh xưng khác biệt gì.
- À  vâng, để Cơ Nhị Lão khiêm nhường rồi.

Sở Lưu Minh uống thêm một chén trà, đầu óc hắn dường như được nới lỏng, hắn cảm thấy nhẹ người hơn. Trà tựa như rượu, càng uống nhiều càng khiến hắn say mê, đúng là gia tộc giàu có nhất Vân Lạc, thứ trà trồng ra hương vị thật biết hút người.

- Lão thấy công tử thích trà này lắm nhỉ, đem về một chút nhé, nhưng đừng uống nhiều quá đó. 

Lão ta gọi người đem đến cho hắn một hộp gỗ, mở ra thì bên trong đựng lá trà khô, hắn ngửi qua thôi cũng xác định được nó chính là trà hắn vừa uống. 

- Đa tạ Cơ Nhị Lão, đêm mất rồi, tại hạ phải về sớm, ở nhà còn người chờ a.

- Người chờ là cô nương tóc trắng hôm đó luôn sao?

Hắn nhận hộp trà, định bụng cúi người chàng lão ta rồi đi, không ngờ lão lại nhắc đến A Li, kí ức quái quỷ lại ùa về trong tâm trí hắn, hắn thật muốn giáng cho lão ta một đấm rồi mắng lão không biết tốt xấu.
- Lão nhiều chuyện rồi, công tử đi thong thả.

Lão thở dài, tay lấy chén trà đưa lên thưởng một ngụm, thưởng xong thì đặt chén trà xuống mà thở dài, còn hắn thì lễ phép xong cũng bỏ đi mất. Hắn đi thật nhanh, đi cẩn thận trên lối đi có lót đá ra cổng chính. Gần như tiêu rồi, trời tối mất, hắn bắt đầu mơ mồ đường đi, còn cả việc dùng loại trà lạ đó, hắn có chút choáng.

- Công tử, lối này.

Cơ Nhị Lão có dặn người tiễn hắn về, đến ngã rẻ hai hướng, hướng đi của cậu ta chỉ rất lệch với hướng hắn nhớ, đêm ở Cơ Gia thật khó đoán, tựa lòng dạ ranh mãnh của bọn họ. Hắn miễn cưỡng đi theo cậu ta một đoạn, nhưng rồi cũng dừng lại.

- Công tử, sao vậy?

Nô tài nghe lệnh đưa hắn rời khỏi quay đầu nhìn hắn đang đứng trời trồng ở phía sau, hắn thế mà chẳng tiến lên nữa, là gặp chuyện rồi?
- Công tử? Ngài...

Chưa kịp để nô tài nói hết, hắn dùng Phong Vân Phiến vẽ một đường pháp thuật giữa không trung, kết trận thẳng quạt chỉ vào nô tài kia, cậu ta không kịp phát giác, liền bị hất ngã vào khoảng không đen mù mịt, không còn thấy người nữa.

Hắn xoay người chạy về đường cũ, vừa hay, đường cũ đúng là hướng cổng lớn. Hắn vội chạy ra, thấy được bầu trời rực rỡ sao đêm, đèn l*иg đỏ chói ánh lửa cam soi sáng khắp đường phố, sạp hàng bày biện biết bao nhiêu đồ, hương thơm từ những thớ hàng mới còn nóng hổi phản phất thành khói, tiếng người buôn bán, tiếng trẻ em nô đùa, thoang thoảng vài điệu nhạc ai đó vu vơ...

Hắn ra được bên ngoài rồi.

- Sở Lưu Minh!!

Hắn vừa mừng chưa thôi thì đã thấy bóng dáng quen thuộc từ trong đám đông chạy đến, thanh âm nàng thốt nên nghe sao mà quen tai. Hắn còn ngẩn người, nàng đã lao đến ôm chầm lấy hắn, vừa thở dốc vừa siết chặt hắn.
- May quá, ngươi không sao.

---------------------------------- 

A Li là một nàng cáo trắng, đúp cho luôn mái tóc màu trắng~

Chợt nhận ga duyên số của mấy ông Vương Gia trong truyện thường dính phải hồ li 😞