[NT - CỔ ĐẠI] ĐỆ NHẤT HẦU

Chương 76 - 80

76. Tiểu tài nhưng trọng dụng

Lại một lần nữa Lý Minh Lâu mang theo phụ nhân đi vào trong huyện nha, trong một đêm đã cảnh còn người mất.

"Như vậy không thích hợp." Nguyên Cát nói với chủ bộ.

Tròng mắt đυ.c ngầu của Chủ bộ rưng rưng: "Ta biết hành trình của các vị không thể trì hoãn, nhưng mà xin thương xót huyện Đậu của chúng ta gặp phải đại nạn này."

"Hành trình chỉ là thứ yếu." Nguyên Cát nói: "Chúng ta không có điều lệnh không thể hành binh ở đây được, lúc trước phu nhân của chúng ta bị bắt cóc cho nên chúng ta mới tự vệ mà thôi."

Đây đúng thật là vấn đề lớn, nước mắt của chủ bộ nhỏ giọt, mái tóc trắng xóa khiến người không thể đành lòng.

"Hiện tại chúng ta cũng là tự vệ." Lý Minh Lâu nói: "Chủ bộ đại nhân, nếu trong huyện đã không có quan binh may mắn sống sót mà thỉnh binh ở phủ thành lại cần thời gian nhiều như vậy thì chúng ta chỉ có thể dẫn dắt dân chúng diệt phỉ tự vệ thôi."

Dẫn dắt dân chúng ư?

Dân chúng sao có thể diệt phỉ được.

Cái gì mà dẫn dắt dân chúng diệt phỉ vì tự vệ hay linh tinh gì đó... chỉ cần có cái cớ hợp lý để ở lại không trái với quân lệnh là được rồi. Chủ bộ đứng dậy thi lễ với Lý Minh Lâu và phụ nhân, thanh âm nghẹn ngào: "Phu nhân và thiếu phu nhân từ bi."

Lý Minh Lâu gật đầu đáp lễ, Nguyên Cát lĩnh mệnh cùng chủ bộ và chúng quan viên ra ngoài huyện nha, dân chúng vẫn còn tụ tập bên ngoài không chịu tan đi.

Tuy rằng Huyện lão gia và quan tướng đều bị sơn tặc gϊếŧ chết, nhưng nơi này vẫn là nơi duy nhất mà bá tánh cảm thấy an toàn, chỉ cần nhìn thấy những người đàn ông với vẻ ngoài bình thường nhưng làm điều phi thường đi bên cạnh chủ bộ cũng cảm thấy an toàn rồi.

Chủ bộ trấn an dân chúng, truyền đạt lại ý của Lý Minh Lâu.

Dân chúng hồ đồ khó hiểu hỏi lại: "Bảo chúng ta gϊếŧ sơn tặc à?"

Bọn họ chỉ là bá tánh tay không tấc sắt thôi mà?

"Quân doanh của Đỗ đại nhân chắc hẳn có kho binh khí đúng không?" Nguyên Cát hỏi chủ bộ.

Chủ bộ thực sự không rõ ràng lắm những việc trong huyện, đối với quan binh bên kia lại càng không rõ ràng, nhưng vì e sợ Nguyên Cát cùng những người khác phủi tay không nhận. Ông lập tức đáp là có, sau đó trốn tránh trách nhiệm:

"Ta rất ít khi tới binh doanh, cho nên không rõ ràng lắm tính huống hiện tại bên đó." Nhưng mà đây cũng không phải vấn đề gì lớn. Ông đưa cho Nguyên Cát lệnh bài cởi xuống từ trên người Đỗ Uy. "Mấy người đi xem rồi lấy những thứ cần thiết đi."

Nhưng binh khí không phải trọng điểm nha, đám dân chúng đứng gần hoảng loạn kêu lên.

"Chúng ta không biết đánh giặc, gϊếŧ người mà."

"Chúng ta không phải quan binh mà."

Nguyên Cát trầm giọng nói: "Quan binh không thể nhanh chóng tới đây được."

Chủ bộ cũng mở lời khẳng định: "Đã đưa cấp báo, nhưng huyện Đậu quá xa xôi đi lại rất tốn thời gian, mà sơn tặc lại ở ngay gần đây, nước xa không cứu được lửa gần."

"Trước khi quan binh đến, chúng ta chỉ có thể tự cứu lấy mình." Nguyên Cát nhìn dân chúng. "Hỡi các nam nhi huyện Đậu, chẳng lẽ các ngươi không muốn bảo hộ thê nữ mẫu tử của mình hay sao?"

Đương nhiên đám nam nhi đáp rằng 'muốn'.

"Nếu sơn tặc mà tới đây, ta sẽ liều mạng với bọn chúng." Không ít đấng nam nhi nhiệt huyết lập tức hô vang, còn múa may nắm tay.

Nhưng cũng có những người bình tĩnh nói: "Đám sơn tặc này ngay cả quan binh cũng dám gϊếŧ, chúng ta liều mạng cũng mất mạng thôi."
Nguyên Cát chỉ chờ những lời này, hắn tiến lên một bước: "Chúng ta có thể dạy cho các ngươi gϊếŧ được sơn tặc, bảo hộ thân nhân." Hắn giơ nắm tay lên, hô vang: "Đi theo chúng ta, mỗi người đều có thể có thể gϊếŧ được sơn tặc giống như chúng ta."

Người đàn ông nào mà trong tâm khảm không có hùng tâm tráng khí, nhìn đám thi thể sơn tặc bị gϊếŧ chết chồng chất dưới chân đây, khiến mọi người đều cảm nhận được lực lượng của sức mạnh, nắm tay của Nguyên Cát tựa như xét nát không trung.

"Muốn giống như chúng ta có thể gϊếŧ sơn tặc, có thể bảo vệ người nhà. Các nam nhi xin mới đến binh doanh."

"Chủ mẫu của chúng ta đang ở huyện nha, đang ở bên người nhà của các ngươi."

"Các ngươi hãy cầm binh khí lên giống như chúng tay, bảo vệ cho tòa thành này, bảo vệ cho thân nhân của chính các ngươi."
Nguyên Cát nói xong thì buông tay xuống, cất bước đi ra ngoài, các hộ vệ đi theo sau hắn.

Dân chúng nhường ra một con đường để họ đi qua, sau đó trong đám người vang lên những tiếng hô liên tiếp:

"Ta đi với các ngươi!"

"Ta dám đi!"

"Ta cũng muốn bảo vệ người nhà của mình!"

Thanh âm phập phồng đi theo đám người, con đường rẽ lối vừa rồi đã biến mất không thấy đâu chỉ còn rừng người rậm rạp chen chúc nhau đi ra ngoài thành, đám người Nguyên Cát bị bao phủ trong đó.

Chủ bộ và đám quan lại cảm thấy kinh ngạc, hằng ngày bọn họ đều thấy Đỗ Uy mang theo một đoàn quan binh, hầu hết đều giương nanh múa vuốt ra vẻ uy vũ, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được thế nào là hào hùng, cường tráng từ những người không hề mặc giáp đeo binh khí cũng không hề ăn to nói lớn, và lần đâu tiền cũng cảm nhận được dưới lực lượng dẫn đường, dân chúng bình thường vốn nhu nhược cũng có thể trở nên cường tráng.
Nhiệt huyết của Trương Tiểu Thiên đã sớm sôi trào, hô hào với đám sai dịch bên người: "Quan binh đã không còn nữa, hiện giờ chúng ta nên là những người đứng ra bảo vệ cho dân chúng."

Nhóm quan sai cũng đi về hướng binh doanh.

Dân chúng đều đi theo Nguyên Cát và những người liên can, cơn hồng thủy hung mãnh rút đi, áp lực của chủ bộ và đám quan lại cũng biến mất nhanh chóng.

Bá tánh, dân chúng có thể chống lại sơn tặc hay không, không phải việc quan trọng, điều quan trọng ở đây là họ được trấn án.

Chủ bộ quay đầu nhìn vào huyện nha, đầu ông lại lần nữa giật giật chướng đau.

Không cần tưởng tượng cũng biết Thứ Sử phủ thành sẽ tức giận như thế nào khi nhận được tin tức.

Huyện Đậu của bọn họ đúng là nổi danh, người đứng đầu quan phụ mẫu của cả huyện cùng với trú binh đã bị sơn tặc gϊếŧ chết ..... ừm, sơn tặc hung ác vậy sao? Như vậy không giống sơn tặc nha.
Tuy rằng Chủ bộ đã mặc kệ mọi việc từ lâu nhưng vẫn còn nhìn rõ thế sự, đặc biệt người ở tuổi tác như ông đây đã từng trải qua rất nhiều. Chuyện này, căn bản không phải đơn giản là do sơn tặc tác loạn.

Ông đưa tay lên vuốt chòm râu bạc trắng của mình, nghĩ, ông làm người cẩn thận chặt chẽ kẹp chặt đuôi cả đời mà vì sao già rồi còn đυ.ng phải chuyện lớn như vậy, ông chỉ muốn ăn no chờ chết thôi mà.

"Chủ bộ đại nhân! Chủ bộ đại nhân." Một tiểu lại chạy ra từ bên trong hô. "Ngài ở đây à."

Ta không muốn ở chỗ này đâu, không cần phải gọi ta. Trong lòng chủ bộ kêu rên, nhưng không còn cách nào khác, hiện tại cả cái huyện này chỉ có ông là lớn nhất, dù có muốn giả bệnh thì việc cũng đến tay...

"Chuyện gì?" Ông xoay người hỏi.

Tiểu lại cầm một tờ giấy trong tay: "Đây là do Võ thiếu phu nhân viết, nói rằng tuy là không thể lấy thân phận quan binh để ở lại, nhưng dù sao cũng là hành động vượt cấp, không cần nói rõ ràng tỉ mỉ với bá tánh nhưng cũng phải nói rõ ràng minh bạch với quan trên."
Vị thiếu phu nhân này thoạt nhìn tuổi không quá lớn, nhưng thật là chu đáo. Chủ bộ đại hỉ vội vàng tiếp nhận, mà vài vị quan lại cũng thò người qua xem. Thấy Lý Minh Lâu viết rõ ràng trật tự mọi việc, không chỉ viết rõ nguyên nhân gây ra và quá trình diễn biến còn viết mình tính toán làm thế nào, trấn an bá tánh ra sao, phòng thủ và vận chuyển huyện thành như thế nào.

Công văn còn viết tốt hơn so với báo cáo hằng ngày sư gia viết ra, mọi người lập tức đưa ra chủ ý và kết luận.

"Nên dựa theo lời của Võ thiếu phu nhân rồi đưa đi."

"Chúng ta trau chuốt thêm một chút là được."

"Ta nhìn những lời này của Võ thiếu phu nhân viết mà trong lòng an ổn hơn nhiều, nói vậy cũng có thể bình ổn lửa giận của đám quan trên."

"Vị Võ thiếu phu nhân này tuy rằng tướng mạo ... nhưng mà có thể được Lương lão đô đốc mời tới thì nhất định xuất thân bất phàm."
Không nói về vị Võ thiếu phu nhân còn nhỏ tuổi mà ngay cả vị Võ phu nhân vừa mù vừa điên kia khí độ cũng bất phàm.

Chữ viết tinh xảo, hành văn rõ ràng trật tự, cách thức dùng từ đối với công văn triều đình, quan trường cũng cực kỳ thuần thục.

Hơn nữa, nếu nộp lên những gì nàng viết thì tương lai qua lại với quan trên cũng do nàng ứng đối, có người làm những việc này, không cần chính tay ông làm, như vậy thật là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.

Chủ bộ không có bất luận do dự gì, vỗ bàn nói: "Nhanh đưa những gì Võ thiếu phu nhân viết đi đi."

Kim Kết trở về sau khi thám thính được tin tức, vừa thu dọn lại giấy bút vừa ca ngợi đại tiểu thư: "Tiểu thư thật lợi hại, những công văn đó mà ngài cũng viết được, đám người kia đều khen ngài đó."

Lý Minh Lâu nói: "Này không là gì."
Chỉ là sao chép một chút, nhặt một chút công văn tấu chương viết ra sau khi phát sinh từ đời trước, chọn lựa lời bình ưu tú nhất của Khương Lượng và Lưu Phạm mà thôi.

Ưu tú nhất phải nói đến An Đức Trung ở Chiết Tây thao túng mọi thứ, còn trình báo lên trước mặt hoàng đế cùng chúng binh tướng mọi sự dù lớn cũng đều hóa nhỏ, làm tê mỏi, thả lỏng sự cảnh giác của cả triều đình để hắn có cơ hội bá chiếm lấy Hoài Nam.

Hiện tại, nàng chỉ muốn bá chiếm một cái huyện Đậu mà thôi, đại tài tiểu dụng nha.

----------------------------------

Note nhỏ ạ: T bận khoảng 2 tuần cho nên hết tháng này sẽ không có chương mới nha. Cảm ơn cả nhà đã ủng hộ ạ!!!

***

 77. Mất hành tung.

Một huyện nhỏ ở Hoài Nam vì thảm án gϊếŧ người cho nên đã bắt đầu bước vào lẫm đông (mùa đông lạnh lẽo).
Thời tiết ở Phủ Giang Lăng cũng lạnh dần theo từng ngày, mát mẻ cuối thu đã không thấy đâu, mặt trời rực rỡ không thể xua tan âm lạnh. Mọi người khi thoảng lại làm vài động tác xoa tay co vai, nhẩm tính xem than củi trong nhà đã đủ để chịu đựng qua mùa đông hay chưa.

Lý phủ thì không hề có loại phiền não này, cũng không hề có người nào xoa tay hay co vai cả, đám hạ nhân đi lại ngoài trời đã mặc quần áo thật dày. Trong nhà còn đặt chậu than, đốt địa long ấm áp như mùa xuân.

Một đóa hoa trà đỏ rực nở nộ gần ngay trước mặt khiến khuôn mặt của Tứ phu nhân Lâm thị càng thêm kiều diễm, Lý Minh Hoa vừa mới đi vào không khỏi sửng sốt.

Đương nhiên nàng không phải bất ngờ vì người kiều diễm: "Nương, cha lại tặng đồ về sao?"

Lâm thị rất thích nghe câu này, bà yêu quý mơn trớn cánh hoa trà: "Đúng vậy, trong nhà ấm trồng hoa còn bày một ít đấy, con đi chọn đi, đặt vài chậu trong phòng con và đệ đệ."
Lý Minh Hoa không có hứng thú với hoa cỏ, nàng nhìn hoa trà đoan trang kia nói: "Trước kia con chưa từng thấy hoa nào nở đẹp như vậy, chắc rằng rất quý đúng không?"

Lâm thị cũng rất thích nghe từ 'quý" này, bà xua tay cười: "Quý gì mà quý, một chậu hoa thôi mà."

Vừa nói xong lại nghĩ, đám đàn ông ra ngoài làm việc không nhớ thương nương, chỉ nhớ thương tức phụ đó là bất hiếu. Lý Tứ lão gia là con vợ lẽ, càng không dám để người ta nói mình là bất hiếu: "Cha con không phải chỉ tặng đồ về cho chúng ta, là vì tặng chút hàng da thuộc về cho lão phu nhân nên thuận tiện mang cho chúng ta thôi, lễ vật mang về cho tổ mẫu của con mới là thứ tốt đó."

Lý Minh Hoa ngồi xuống, đôi mắt vẫn nhìn đóa hoa trà như cũ. Đương nhiên nàng biết điều này, hai tháng trước Tứ lão gia vốn không được coi trọng đột nhiên tặng đồ về.
Ví dụ như trên đường gặp được cây nhân sâm tốt, nghĩ đến mẫu thân ở nhà tuổi đã lớn cho nên mới đưa về.

Như thấy được vài thổ sản địa phương hiếm lạ, nghĩ đến mẫu thân ít khi ra ngoài cho nên đưa về để mẫu thân nếm thử tươi mới.

Trời lạnh, gặp được loại da thuộc tốt nhất cũng nghĩ tới mẫu thân cho nên lập tức gửi về làm quần áo mùa đông cho bà.

Chỉ hai tháng mà những gì Lý Tứ lão hiếu thuận còn nhiều hơn vài thập niên trước, đương nhiên trước không thể nói hắn không hiếu thuận. Hiếu thuận ở trong lòng, nhưng có đôi khi để biểu hiện hiếu thuận ra ngoài thì phải cần tiền nha.

Lý Tứ lão gia chỉ là con vợ lẽ, hàng tháng chẳng có bao nhiêu tiền, mà thôn trang trên danh nghĩa của mình chẳng qua cũng chỉ vừa đủ chi phí xã giao hàng ngày mà thôi. Đôi khi còn phải ngửa tay về phía các ca ca.
Giờ hắn lại không ngừng đưa lễ vật về, ngoại trừ nhớ thương mẫu thân ra thì cũng không quên tẩu tẩu và đám con cháu trong nhà, mà quà về tới nơi thê nữ bên này càng đơn giản hơn, chỉ là một chút hoa hoa cỏ cỏ không phải đồ ăn đồ uống gì.

"Tuy rằng con không biết nhiều về hoa cỏ nhưng cũng nhìn ra được chậu hoa này chỉ sợ quý giá ngang với hàng gia thuộc của tổ mẫu, thậm chí còn quý hơn." Lý Minh Hoa duỗi tay niết vào cánh hoa.

Lâm thị đau lòng đánh vào tay nàng: "Đừng niết mạnh! Rất mỏng manh đấy."

Lý Minh Hoa lại chà xát vào lá cây: "Mong manh như vậy, mà ngoài trời đã lạnh dần, đường xá xa xôi chắc chắn tiêu phí không nhỏ đâu."

Đồ vật bình thường ở bên người càng quý trọng mới càng thể hiện người này cao quý như thế nào. Lâm thị nhớ đám vυ" già, nha đầu trong nhà không phải lặng lẽ kéo bè kết đội đến ngắm hoa cỏ của mình hay sao. Trong nội trạch các nhà tại phủ Giang Lăng này cũng dần dần truyền khắp danh tiếng của Tứ phu nhân Lý phủ à, bà đã nhận được mấy tấm thϊếp bái phỏng đấy.
Ăn uống may mặc trong nhà bà không thể xuất đầu nhưng vẫn có thể đùa nghịch mấy khóm hoa cỏ này.

Gả cho người đàn ông ấy nửa đời người cuối cùng cũng có ngày bà được thẳng eo rồi.

Đương nhiên những lời này không thể nói ra lời được, Lâm thị chỉ mỉm cười nói:

"Con thì biết cái gì."

Lý Minh Hoa nói: "Quả thật con không hiểu về hoa cỏ nhưng con cho rằng như vậy cũng không thể lấy thể diện trước mặt tổ mẫu được. Nương đừng quên, cha đang dùng tiền của đại bá, đối với tổ mẫu mà nói, đó đều là của bà, cho nên còn sẽ bất mãn vì cha tiêu loạn."

Lâm thị không phải trẻ con đương nhiên biết điều này, bà cười cười: "Tiền của đại bá không phải để cho con gái hắn dùng thì cũng là cho mẫu thân của hắn dùng, giống nhau mà."

Lý lão phu nhân càng thích dùng tiền cho ai đây?
Lâm thị lại nói: "Tam bá của con bên kia còn hào phóng hơn cha con nhiều."

Bà chỉ chỉ một vật trang trí trên bàn, thủ công tinh xảo cực kỳ xinh đẹp, nhưng mà so với hoa trà thì vẫn là trần tục.

Lâm thị khinh thường: "Đương nhiên cha con không thể so với Tam bá, Tam bá là thủ Kiếm Nam đạo làm sao người bôn ba trên đường có thể so sánh được."

Hai tháng nay Lý tam lão gia đưa đồ về cũng không ít.

Lâm thị lại hạ giọng: "Nhưng mà lễ vật Tam bá đưa về cho lão phu nhân đều mang danh nghĩa hiếu kính, cho chúng ta là quà tặng, nói là vì cha con ở bên ngoài vất vả bôn ba, nhưng không cho Nhị bá của con. Hai huynh đệ bọn họ vốn là có tốt cùng chia, nhưng sao lần này lại xa lạ như vậy nhỉ?"

Xa lạ à?

Lý Minh Hoa nhớ lại biểu tình kinh ngạc của Lý Minh Kỳ.

"Cái gì hả? Tại sao cha muội lại có thể xa lạ với nhị bá được, cha muội đang sửa sang rành mạch lại sản nghiệp của Nhị bá rồi đưa về đây, còn phải chọn lựa, xử lý làm sao cho thuận tiện nhất, đó mới là đại sự. Những thứ ăn ăn uống uống này thì có là gì." Lý Minh Kỳ lắc đầu nói.
Lý Minh Hoa cũng sẽ không bị lời nói dối trẻ con của Lý Minh Kỳ lừa, mà Lâm thị lại càng không.

Không phải những thứ ăn ăn uống uống này không là cái gì, mà là ngươi đã cầm được lợi ích lớn hơn cho nên không cần ta đưa mấy thứ ăn ăn uống uống này. Hoặc là không cần đưa, hoặc là không muốn đưa.

Hai người này ở nhà luôn huynh hữu đệ cung, tặng một quả lê cũng có thể thổi phồng ba ngày. Lâm thị nghĩ đến trượng phu của mình hàng ngày chỉ biết đứng sang một bên co đầu rụt cổ xấu hổ không dám lộ diện. Giờ ý cười trên mặt bà không thể giấu được.

Cho nên lần này, Lý tứ lão gia tặng đồ về nhà, hiếu kính với Lý lão phu nhân là một phần, lão phu nhân có thích hay không không quan trọng. Quan trọng là để người trong nhà nhìn thấy Lý Tứ lão gia cũng có thể đưa hiếu kính.
Mấy thứ tâm tư cảm xúc của những người lớn, bọn nhỏ không hiểu đâu. Lâm thị cũng không nói tỉ mỉ, chờ các nàng lớn gả chồng, nhân tình qua lại thì hiểu thôi.

Lý Minh Hoa nhìn Lâm thị bưng chén trà với tư thái vui vẻ tràn đầy ý cười. Nàng dù không hiểu tâm tư tính kế của người lớn nhưng có thể hiểu một đạo lý đơn giản mà đứa trẻ nào cũng biết đó là, người bán rong thức khuya dậy sớm ân cần với ngươi không phải vì để cho người khác cảm thấy mình là người tốt, mà là vì muốn lấy tiền của ngươi.

Ân cần với ngươi, tặng vật phẩm tinh mỹ cho ngươi đâu phải cho không mà là muốn ngươi lấy đồ vật đến đổi.

"Trên đường đã xảy ra chuyện gì?" Lý Minh Hoa hỏi. "Nương đã hỏi cha chưa? Vì sao để cha quản lý chi phi ăn mặc trên đường đi?"

Lời này Lâm thị không thích nghe: "Cha con là tứ thúc của Minh Lâu, trưởng bối quản lý mới là lẽ thường nên làm."
"Nương, nhà Đại bá chưa từng có lẽ thường nên làm." Lý Minh Hoa nói: "Không nói xa, lần trước Tam bá và cha chưa từng được coi như trưởng bối."

Ở Kiếm Nam đạo hay trên đường tới phủ Thái Nguyên, địa vị hai người còn không bằng người của Hạng gia.

Con người không muốn đề cập tới những việc không vinh quang đã qua, Lâm thị không vui nói: "Đó là vì Minh Lâu còn nhỏ không hiểu chuyện, bọn hạ nhân đắc chí càn rỡ."

Kết quả Lý Minh Lâu xảy ra chuyện, mặt bị hủy hoại.

"Người chịu khổ sẽ không giống với người chưa từng chịu khổ đâu." Lâm thị nói.

Lý Minh Lâu chỉ bị thương, Lý Minh Hoa cho rằng người ấy chưa từng phải chịu khổ gì, cho nên lại lần nữa khuyên Lâm thị: "Con luôn có cảm giác việc này không đúng lắm, nương vẫn nên viết thư hỏi cha cho rõ đi, chuyện này như thế nào, Lý Minh Lâu có dặn dò cha điều gì không."
Lâm thị bưng trà không hề để ý ậm ừ vài tiếng.

Lý Minh Hoa chỉ có thể châm ngoi quan hệ giữa cha nương: "Nương, cha đang ở bên ngoài, hiện giờ lại có tiền, nương càng phải nắm giữ rõ ràng mọi việc của cha chứ?"

Lâm thị buông chén trà xuống, ngồi thẳng lại. Đúng vậy, Lý Phụng Cảnh khoe với bà rằng số hoa cỏ này đều do mấy thương nhân kia tặng, ai biết ngoại trừ vài bồn hoa đám thương nhân kia còn tặng thứ gì khác hay không, ví dụ như nữ nhân gì đó ....

"Minh Hoa, con nói rất đúng. Lần đầu tiên cha con gánh trọng trách như vậy, ta hẳn là nên hỏi rõ ràng, nếu gặp được việc cũng có thể cùng thương lượng." Bà nói. Sau gọi nha đầu vào trải giấy nghiền mực.

Lý Minh Hoa dặn dò: "Nương phải hỏi rõ ràng vì sao Minh Lâu lại muốn cha làm việc này, Lý Minh Lâu đang làm gì trên đường đi."
Lâm thị ậm ừ nói đã biết, rồi ngồi xuống đề bút viết thư.

Lý Minh Hoa dứt khoát ngồi xuống bên cạnh nhìn chằm chằm, còn gọi đệ đệ là Lý Minh Giang đến, hai tỷ đệ đều muốn hỏi chuyện với cha hai câu, biểu đạt nhớ mong, nhân cơ hội nàng quét nhìn thư tín mà Lâm thị vừa viết, xác định bà đã hỏi câu kia mới yên tâm.

Lâm thị một lòng nhớ thương trượng phu, viết xong thư là thúc giục người dưới ra roi thúc ngựa ngày đêm không ngừng nghỉ đưa đi.

Hạ nhân muốn đuổi kịp đoàn người Lý Phụng Cảnh cũng không quá khó khăn bởi vì hiện tại đoàn người đã thật lâu không đi đường. Lý Phụng Cảnh đang mặc áo lông tốt nhất, ngồi trong gian phòng ấm áp nhưng không ngửi thấy một chút mùi khói nào, trán và chóp mũi còn toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Hắn cầm thư của thê tử, liếc qua nội dung bên trong, chỉ dừng lại trên một câu hỏi, Lý Minh Lâu đang làm gì? Vì sao lại chú ý đến câu này ư, bởi vì đây là việc chính hắn cũng đang quan tâm nhất.
Hạng Cửu Đỉnh đá văng cửa phòng: "Lý Tứ gia, rốt cuộc tiểu thư Minh Lâu đang làm gì? Chúng ta đã đi đường từ mùa thu cho đến mùa đông rồi."

Nói từ mùa thu đến mùa đông không phải khoa trương sao, lúc bọn họ ra cửa đã là cuối thu, không ... không .... hiện tại không phải chú ý cái này, Lý Phụng Cảnh giơ tay lên xoa xoa mồ hôi trên trán.

Lý Minh Lâu đang làm gì, hắn cũng không biết.

--------------------------------

 78. Truyền lại tin tức.

Đây là ngày thứ 15 Lý Minh Lâu mất liên hệ.

Thời gian dần dần kéo dài.

Lúc đầu là 5 ngày, tới nơi ước định có hộ vệ cầm theo thư tay của Lý Minh Lâu viết đang chờ, nói lần này chưa tìm được loại thuốc kia. Bảo mọi người đi nơi nào đó trước chờ mấy ngày, lần này nếu không tìm thấy sẽ không tìm nữa.

Tuy rằng ngữ khí của nàng rất nhẹ nhàng nhưng sắc mặt hộ vệ lại không tốt, không tìm được loại thuốc yêu cầu, đại tiểu thư rất khổ sở.
Đại tiểu thư khổ sở thì mọi người đâu có tốt lành gì. Lý Phụng Cảnh viết thư khuyên giải an ủi cứ tìm kiếm từ từ. Còn hỏi có phải do không đủ người hay không? Sau đó hộ vệ này mang đi một vài người, Lý Phụng Cảnh mang theo mọi người đi tới nơi kia chờ đợi.

Sau đó liên hệ biến thành 7 ngày, lặp lại việc lần trước, còn chưa tìm được thuốc, hoặc thuốc không được tốt v...v....

Lần tiếp theo sau đó là 10 ngày.

Mỗi lần, Hạng Cửu Đỉnh đều vô cùng cao hứng khởi hành. Rồi lại phát hiện đi không bao xa đã dừng lại. Lý Minh Lâu không thấy bóng dáng, không ít lần đi chất vấn Lý Phụng Cảnh.

Mỗi lần đến chỗ mới, Lý Phụng Cảnh phải sắp xếp cho một đám người ăn uống tiêu tiểu nghỉ ngơi, nhiều người như vậy ăn uống tiêu tiểu cũng là cơ hội buôn bán khó mà có được, cho nên khi nghe tin các hóa thương lập tức hành động chen chúc đến bao vây Lý Tứ lão gia.
Lý Phụng Cảnh bận rộn đến choáng váng, trong một ngày, tuy rằng mất nửa ngày phải ra ngoài xã giao nhưng ở cùng với đám thương nhân coi hắn như tổ tông thì thoải mái hơn nhiều so với ở bên Hạng Cửu Đỉnh.

Lý Phụng Cảnh chỉ đáp có lệ rồi tống cổ Hạng Cửu Đỉnh đi, hoặc trốn tránh không gặp, một khi đối phương phát giận thì hắn càng phát tình tính lớn hơn.

"Các ngươi chờ không kịp thì đi trước đi, việc trị thương của Minh Lâu nhà ta quan trọng hơn thành thân rất nhiều." Thân là huynh đệ của Lý Phụng An có khuôn mặt tương tự cho lên khí thế giận dữ cũng có thêm vài phần uy phong.

Hạng Cửu Đỉnh tức muốn té xỉu nhưng không thể phất tay đi luôn, cũng không thể làm gì Lý Phụng Cảnh. Đây là đoàn xe đưa gả của Lý gia, hiện tại đối phương là trưởng bối của chủ nhân đoàn xe. Lý Phụng Cảnh không nghe hắn thì không có ai nghe hắn cả. Hạng Cửu Đỉnh chỉ có thể buồn bực viết thư cho Hạng Vân.
Giờ là lúc Hạng Cửu Đỉnh nhận được hồi âm của Hạng Vân, cũng là lúc bọn họ dừng ở đây được 15 ngày.

Thư của Hạng Vân rất đơn giản, bảo hắn hỏi Lý Minh Lâu đang làm gì.

Hắn đã viết cho Hạng Vân là Ly Minh Lâu đi tìm y hỏi dược, vậy mà người kia vẫn hỏi như vậy, hiển nhiên lục thúc không tin nàng đang tìm y hỏi dược.

Ở phủ Giang Lăng, Lý Minh Lâu cự tuyệt các danh y mà Lý gia tìm về.

Ở phủ Giang Lăng, nàng cũng tự tìm thần y, nhưng khi tìm được người mà nàng cho rằng là thần y, thì lại đưa vị thần y Quý Lương kia về Kiếm Nam đạo.

Đây hoàn toàn không có ý tìm y hỏi dược cho mình đúng không.

Cuối cùng Hạng Cửu Đỉnh cũng hồi thần, vừa phần nỗ lại uất ức, hắn thật sự nhiệt tình thực lòng nghênh thú đón dâu, coi Lý Tứ lão gia như thân nhân: "Ngài coi ta là gì đây? Rốt cuộc ngài đang gạt ta điều gì vậy?"
Lý Tứ lão gia bị hỏi cũng vừa uất ức vừa tức giận: "Ta có gì để gạt ngươi, ta làm gì ngươi đều nhìn thầy không phải sao?"

Hạng Cửu Đỉnh nói: "Vậy ngài nói đi, cuối cùng tiểu thư Minh Lâu đang làm gì? Hiện tại đang ở đâu?"

Lý Minh Lâu đang đi tìm y hỏi dược, còn nàng ở đâu thì Lý Phụng Cảnh không hỏi đến. Sau đó, cho tới tận lúc này mới nhớ phải hỏi điều ấy. Dù lần liên hệ không lâu trước đây của Lý Minh Lâu hay những lần trước đó nàng không hề đề cập mình đang ở nơi nào, chỉ bảo bọn họ đi đến đâu chờ mà thôi.

"Tứ lão gia." Có tùy tùng đứng bên ngoài thử thăm dò: "Chu lão bản mời ngài đi dự tiệc."

Lý Phụng Cảnh còn chưa mở lời thì Hạng Cửu Đỉnh đã đúng lý hợp tình thẳng eo tức giận quát ra: "Dự cái gì tiệc hả! Đã tới lúc nào rồi, đi ra ngoài chuyến này để ăn nhậu chơi bời hay sao?"
Hiện giờ Lý Phụng Cảnh lý không thẳng khí không tráng (nói không chiếm lý, không dám kiêu ngạo), eo lưng cong lại không dám nói gì, vừa thấy eo hắn cong xuống thì tùy tùng cũng lập tức khom lưng chạy mất.

"Ta thật sự không biết nàng đang làm gì." Lý Phụng Cảnh thành khẩn nói. "Ngoại trừ việc tìm y hỏi dược ra thì Minh Lâu nhà chúng ta còn có chuyện gì nữa?"

Hạng Cửu Đỉnh liếc mắt nhìn đối phương, nói ra suy đoán trước kia mình đã từng nói: "Nàng không muốn gả, nên chạy."

Lý Phụng Cảnh do dự: "Nếu nàng không muốn gả cũng không cần chạy."

Chỉ cần nàng nói một tiếng không muốn thì chẳng lẽ có ai còn có thể bức bách nàng ư?

Lý Phụng An đã không còn nữa, trên đời này không còn có ai có thể bức bách nàng gả chống. Nếu Lý Minh Lâu nói không gả dù có người đến bức bách nàng thì tuyệt đối sẽ không phải là Hạng Vân. Hắn nhất định sẽ tôn trọng vâng theo quyết định của nàng,
Đây cũng là lý do vì sao mà hắn để Hạng Nam tự mình tới khuyên bảo Lý Minh Lâu.

Vậy không phải nguyên nhân này thì có thể là gì? Hạng Cửu Đỉnh bắt lấy Lý Phụng Cảnh, ép hỏi: "Nàng ấy viết cho ngài điều gì? Tại sao chỉ nói với ngài? Mấy người lén lút nói gì vậy?"

Lần đầu tiên đi đưa gả, cái gì Lý Phụng Cảnh cũng nói hết với Hạng Cửu Đỉnh, nhưng lần này, sau khi Lý Phụng Cảnh lên làm chủ nhân đoàn xe đã cảm thấy việc thương lượng mọi việc với người khác khiến mình không được thoái mái. Trước kia, những việc to lớn thoạt nhìn không biết phải làm sao giờ xem ra không đáng giá để nhắc tới.

Hắn muốn gì, tùy tùng phía dưới đều cho hắn, không nghĩ ra được gì thì tùy tùng sẽ nghĩ thay hắn, những việc rắc rối, phức tạp cũng thành nhẹ nhàng đơn giản và thành thạo.
Trong thư Lý Phụng Cảnh viết cho thê tử đã cảm thán, người trong nhà bình thường đều nói lão tứ là người không dùng được vào việc gì. Mỗi người đều khen Lý Phụng An giỏi giang lợi hại, thật ra đại khái là vì một người lên đến được vị trí kia rồi, sẽ có rất nhiều người hỗ trợ cho nên mới có vẻ lợi hại như vậy.

Lâm thị rất tán đồng ý tưởng này của hắn, trượng phu của bà chỉ là chưa từng được người ủy thác, giao cho trọng trách gì. Giờ xem đi, chỉ cần được gánh trọng trách thì hắn cũng không kém hơn ai cả.

Lý Phụng Cảnh gạt tay Hạng Cửu Đỉnh ra, đưa ra những bức thư Lý Minh Lâu viết nện xuống bàn: "Người nhà Lý gia chúng ta làm việc đều quang minh lỗi lạc."

Hạng Cửu Đỉnh không thèm để ý đến người này mà cầm từng bức thư lên, nghiêm túc đọc, đúng là không hề nói thông tin gì khác ngoài việc nàng đi tìm y hỏi dược.
"Có phải gặp được việc phiền toái, khó xử gì không? Bao giờ thì trở về, từ trước tới nay ngài không hề hỏi à?" Hạng Cửu Đỉnh nhíu mày. "Hơn nữa thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, mỗi lần đều là gặp hộ vệ, ngài chưa từng gặp nàng mà không hề lo lắng chút nào ư?"

Lo lắng à? Đúng là hắn không hề nghĩ đến. Lý Phụng Cảnh xoay đầu: "Có cái gì để mà lo lắng, bọn Nguyên Cát đều đi theo."

Hạng Cửu Đỉnh cười lạnh: "Ngài ước gì nàng không trở lại đúng không."

Tự mình làm đại gia thật tiêu dao, đâu cần lo lắng cho chất nữ (cháu gái) ở bên ngoài như thế nào.

Lý Phụng Cảnh chột dạ trừng mắt: "Hạng Cửu Đỉnh, ngươi đừng cắn càn lung tung."

Hạng Cửu Đỉnh không có hứng thú ồn ào với người này nữa, mà hỏi: "Lần cuối gặp mặt là ở đâu?"

Đối phương bị khí thế của hắn ép buộc, ngoan ngoãn đáp lại, hắn phất tay áo bước nhanh ra ngoài.
"Này, ngươi đi đâu?" Lý Phụng Cảnh chưa kịp phản ứng nhưng đã bật thốt ra câu hỏi dò hỏi Hạng Cửu Đỉnh theo bản năng.

Người kia cũng không thèm quay đầu lại chỉ đáp: "Đương nhiên là đi tìm người!"

Người ngồi trong phòng nhìn thấy những bức thư rơi rụng trên bàn, lúc đầu không thèm nghĩ nhưng giờ không thể không nghĩ lại. Cuối cùng cũng thấy mọi việc không đúng rồi, cho nên cũng dậm chân vọt ra ngoài: "Chờ, chờ ta với!"

Khoái mã vọt ra khỏi thành trấn chạy băng băng trên con đường quê.

Mà ở cảnh nội của Quang Châu, Hoài Nam đạo thì khoái mã lại phi như bay từ vùng quê vọt vào thành trì.

Thứ sử của Quang Châu nhận được cấp báo từ huyện Đậu đưa đến, [sơn tặc tác loạn gây ác, tri huyện và quan binh đoàn luyện toàn vong] thì kinh ngạc đứng lên:

"Chưa từng nghe thấy hung án như này! Nhanh nhanh triệu tập binh mã diệt phỉ tặc."
Trường sử ở phía dưới cúi đầu tiến lên: "Đại nhân, hiện giờ binh mã đều ở Đạo phủ, muốn vận dụng phải có lệnh của Quan sát sử."

Từ sau khi Thôi tể tướng thỉnh tấu với hoàng đế lại khuếch trương tiết độ sứ, Quan sát sử các nơi đều ngo ngoe rục rịch, không ít người trong Đạo phủ đã thu nắm quyền quân chính. Phủ nha bị quấy đυ.c rối như cuộn chỉ, nhân tâm đều muốn tranh quyền đoạt lợi. Chính lệnh càng ngày càng không rõ ràng, một thứ sử như hắn chỉ sợ muốn điều động trú binh trong cảnh nội cũng không thể thuận lợi.

Thứ sử thở dài: "Việc lớn đến nhường này đương nhiên phải báo với Đạo phủ."

Lập tức hắn thu lại công văn muốn sai người đưa đi.

Nhưng tầm mắt của Trường sử lại dừng trên công văn, nói: "Đại nhân, không bằng trước tiên xem huyện Đậu xử trí tình hình như thế nào, lớn hay nhỏ rồi lại định luận."
......

......

--------------

 79. Một phen bút mực định an tâm

Một quan huyện phụ mẫu bị gϊếŧ chết còn luận lớn hay nhỏ sao?

Thứ sử nhìn Trường sử, vị này tuy rằng nhỏ tuổi hơn hắn nhưng cũng không đến mức không hiểu chuyện như vậy chứ.

Một lời trong quan trường nói ra tất có nguyên nhân.

Trường sử không nhìn công văn, mà nói: "Tể tướng đại nhân nói, triều đình cố ý tăng thêm 5 đạo tiết độ sứ nữa, tất nhiên Hoài Nam của chúng ta cũng ở trong đó. Chí của Lộ đại nhân ở tinh tiết nhưng nghe nói đã có người theo dõi Hoài Nam bởi vì triều đình không phải của một mình Tể tướng đại nhân."

Lộ đại nhân dựa vào Thôi Chính, nhưng triều đình là của Hoàng đế, tuy rằng ngài đã thật lâu không thượng triều, nhưng người có thể chống lại Thôi Chính là kẻ luôn ở bên cạnh Hoàng đế, Toàn Hải.
Toàn Hải không cam lòng làm một nô tỳ trong nội cung, muốn ra bên ngoài hô mưa gọi gió. Tuy rằng hắn buồn vui cùng với La thị nhưng ít nhất La thị còn có một vị quý phi để dựa vào cho nên sẽ không nói, không nghe lời Toàn Hải. Thậm chí còn sẽ tranh đoạt ích lợi, vậy nên hắn cần nhân thủ ở bên ngoài, mà tất nhiên sẽ có rất nhiều người muốn là kẻ dưới tay hắn.

Thứ sử nói: "Lộ đại nhân ở Hoài Nam cẩn trọng nhiều năm như vậy, có ngài ấy ở thì quan dân mới an tâm."

Đương nhiên hắn cũng đi theo Lộ đại nhân, hắn đương chức thứ sử này trong thời gian không ngắn, Lộ đại nhân thăng nhiệm thành Tiết độ sứ thì hắn cũng sẽ được lên chức, vào Đạo phủ đương chức phó thủ lĩnh.

Trường sử nhìn công văn trong tay Thứ sử với biểu tình tiếc nuối: "Nhưng hiện tại ngay trong cảnh nội mà huyện quan và quan binh bị gϊếŧ, dân tâm thật bất an."
Thứ sử hiểu rõ ý của đối phương, huyện Đậu xảy ra đại án, thứ sử như hắn sẽ khó thoát khỏi trách nhiệm mà báo lên trên thì triều đình sẽ không để ý việc ở huyện Đậu và Quang Châu phủ. Thứ mà triều đình đẻ ý và dò hỏi chỉ có Hoài Nam đạo, cho nên Quan Sát sử Lộ đại nhân tất nhiên sẽ bị trách hỏi.

Nếu Lộ đại nhân muốn bắt được tinh tiết thì chỉ sợ không thuận lợi như trước.

Thứ sử duỗi tay vuốt râu: "Nhưng chuyện lớn như vậy không thể giấu được."

Trường sử nói: "Đại nhân, đương nhiên việc lớn như này không thể giấu, há nào có thể không màng đến bá tánh đâu." Lúc này hắn mới duỗi tay. "Hạ quan sẽ xuống huyện Đậu xem rốt cuộc sự tình như thế nào, sau đó lại châm chước báo cáo với Hoài Nam đạo phủ."

Thứ sử đưa công văn cho hắn: "Nói ra thì thấy huyện Đậu thật gặp may mắn trong bất hạnh, vừa hay có gia quyến của một vị quan tướng Chấn Võ quân đi qua, gϊếŧ không ít sơn tặc."
Trường sử cũng nhắc lại câu thật may mắn, hắn nghiêm túc nhìn bức thư tay ngoài bìa có ghi tên Võ thị, rồi lại nhìn công văn của huyện nha huyện Đậu. Công văn kia hắn chỉ xem qua một chút, bởi vì huyện nha huyện Đậu hoàn toàn sao chép lại bức thư của Võ thị. Tâm lý trốn tránh, sợ phiến phức này đương nhiên trong lòng hắn hiểu rõ.

Tiểu xiếc ở quan trường như vậy hắn đã thấy quá nhiều rồi, không ảnh hưởng đến toàn cục thì không phải để bụng. Trường sử buông xuống nụ cười nhàn nhạt, nói:

"Đại nhân, chuyện này tốt hơn nhiều so với những gì chúng ta suy đoán, ít nhất dân tâm huyện Đậu tạm an ổn."

Thứ sử lại cảm thấy có chuyện khác quan trọng hơn: "Võ thị này là gia quyến của Võ Nha Nhi, muốn đi tới kinh thành để gặp Lương Chấn Lương đại đô đốc. Trước đây luôn có lời đồn thổi là Võ Nha Nhi là tư sinh tử của Lương Chấn đấy, chẳng lẽ là thật sự, đến thành thân mà ông ta cũng muốn gặp tức phụ của hắn."
Nói tới đây chợt ho khan một tiếng, hiện tại không phải lúc nói đến điều này.

"Nếu vậy chẳng phải Lương Chấn sẽ biết chuyện này hay sao? Ông ta mà gào lên thì cả kinh thành lẫn triều đình đều sẽ biết." Thứ sử nói.

Giờ phải làm thế nào để nhanh chóng đuổi các nàng đi? Hoặc là làm sao để các nàng câm miệng lại?

Trường sử cầm bức thư của Võ thị, nói: "Đại nhân yên tâm, hạ quan cảm thấy mẹ chồng nàng dâu Võ thị này là người thiện tâm, bằng không sẽ không ở lại. Chúng ta để các nàng ở lại thêm một chút thời gian nữa là được. Các nàng thiện tâm, chúng ta thành tâm nói hết chuyện này có quan hệ trọng đại, mời các nàng tạm thời không cần kinh động đến Lương lão đô đốc miễn cho kinh hách đến hoàng đế, khiến thiên hạ bất an."

Trường sử nói thì dài nhưng thứ sử chỉ nhặt những ý quan trọng để nghe, đó là muốn giữ đoàn người Võ thị ở lại và bảo các nàng câm miệng.
"Các nàng có chịu nghe không?" Thứ sử dứt dứt chòm râu.

"Vì biểu đạt thành ý, hạ quan sẽ tự mình đi nói. Nhưng mà muốn dùng danh nghĩa của đại nhân viết một phong thư, cho thấy đây là do châu phủ gửi gắm." Trường sử nói.

Chỉ là đóng cái ấn Thứ sử không phải việc lớn gì, thứ sử gật đầu nhưng càng nhớ thương việc trình báo lên Đạo phủ.

Trường sử nhìn hai bản công văn trong tay nói: "Không bằng như vậy đi, chúng ta hơi sửa sang một chút."

Sửa? Sửa như thế nào? Thứ sử khó hiểu, sự việc đã phát sinh còn có thể sửa à? Nó xảy ra trước mắt bao người nha.

"Chỉ sửa lại một vài chi tiết nhỏ, không ảnh hưởng đến sự thật cũng không ảnh hưởng đến kết quả." Trường sử chỉ vào một đoạn trên công văn. "Đổi đoạn này thành, Vương Tri cùng Đỗ Uy chết trong lúc chiến đấu hăng hái với sơn tặc."
Người trong Đạo phủ nhìn đến đoạn miêu tả này sẽ nghĩ đến huyện Đậu có sơn tặc tác loạn, tri huyện và quan binh vì ra sức diệt phỉ mới hy sinh thân mình.

Diệt phỉ mà chết mang ý nghĩa hoàn toàn khác với bị phỉ tặc đánh bất ngờ, xông vào thành diệt sát. Quan phủ có mặt mũi, mà dân tâm cũng sẽ vì vậy mà xúc động phẫn nộ. Khi báo lên triều đình cũng sẽ không chịu trách móc nặng nề, ngược lại còn được khen ngợi.

Vậy chiến tích của Lộ đại nhân cũng không bị ảnh hưởng quá lớn.

"Huống chi hạ quan nói đúng sự thật mà, trước khi Vương tri huyện và Đỗ quan tướng chết tất nhiên là chiến đấu hăng hái với sơn tặc rồi." Trường sử nói.

Thứ sử cảm thán: "Đó là tất nhiên, Vương Tri và Đỗ Uy đều là người đức cao vọng trọng, chí công vô tư, vì dân không sợ hy sinh."
Trường sử nói: "Huyện Đậu nghĩa dũng như vậy, Đạo phủ sẽ không bàng quan đứng nhìn, tất nhiên sẽ lập tức phái binh đến."

Như vậy khi binh lính đến không phải mất bò mới lo làm chuồng, tâm tình và mặt mũi của Lộ đại nhân cũng cực kỳ xinh đẹp.

Thứ sử tán dương gật đầu: "Nhanh, nhanh viết thư báo kịch liệt đưa đi Đạo phủ."

Trường sử thưa dạ rồi lập tức tự mình nghiền mực đề bút viết.

Chuyện này quá khẩn cấp, châu phủ ngày đêm không ngừng nghỉ, binh mã tin báo chia hai hướng bất đồng không quản ban đêm xông ra mà đi.

Trường sử phủ Quang Châu tự mình đi vào huyện Đậu khiến quan viên trong huyện nơm nớp lo sợ. Chờ tới khi Trường sử nắm lấy tay chủ bộ bảo mọi người ném bi thương thì tâm mọi người mới buông xuống. Trường sử hỏi qua vài câu về tình huống của bọn họ sau đó lập tức muốn gặp đoàn người Võ phu nhân.
Mấy ngày nay, Chủ bộ và đám quan lại đã chuẩn bị vô số lý do thoái thác giờ không có tác dụng gì, nhưng mọi người lại cực kỳ vui vẻ. Đây là điều mà Chủ bộ mong muốn, Châu phủ sẽ trực tiếp tra hỏi đoàn người Võ phu nhân, bọn họ đỡ phải hao phí tâm thần.

Lý Minh Lâu dẫn theo phụ nhân kia đến gặp trường sử, nói vài ba câu đơn giản sau rồi cáo lui. Những việc xã giao cụ thể do Nguyên Cát phụ trách, trường sử hoàn toàn không để ý đến một tiểu cô nương cùng một bà điên như họ. Sau khi hỏi đáp tới lui vài lần thì càng thêm khẳng định đoàn người này có lai lịch bất phàm, ít nhất việc hành quân đánh giặc là thật.

Một tia lo lắng cuối cùng của trường sử cũng biến mất. Hắn không giấu giếm tính toán của mình, trần thuật lại hoàn toàn lời đã từng nói với thứ sử ra với Nguyên Cát. Hiểu chi lấy động, tình chi lấy lý mời đoàn người Nguyên Cát ở lại đây thêm một thời gian. Cũng tạm thời không cần nói chân tướng với Lương đại đô đốc, dứt lời hắn lấy thân phận trường sử ra hành lễ với Nguyên Cát.
Người thành thật không biết ăn biết nói như Nguyên Cát chỉ có thể đồng ý, nhưng đưa ra một yêu cầu nhỏ đó là mời trường sử đến binh doanh cổ vũ dân chúng, trần an dân tâm.

Bọn họ không thể dùng thân phận Chấn Võ quân để làm việc, mà thân phận hộ vệ thì đương nhiên không có lực thuyết phục bằng quan phủ rồi. Trường sử hiểu ý của Nguyên Cát, không hề do dự mà đồng ý. Hắn nắm tay Nguyên Cát mang theo một chúng quan viên huyện Đậu, rêu rao đi lại trên đường cái. Điều này khiến dân chúng toàn huyện biết có thượng quan từ Châu phủ đến, còn tới binh doanh để thăm hỏi đội dân tráng vừa được dựng lên để diệt phỉ.

Theo tiếng quân cổ (trống) hiệu lệnh, trường sử và đám quan viên huyện Đậu nhìn thấy một đám dân binh với quần áo bất chỉnh binh khí hỗn loạn, xếp hàng lộn xộn dáng đứng xiêu xiêu vẹo vẹo bắt đầu diễn luyện.
"Tốt, cực kỳ tốt." Trường sử xem xong thì lệ nóng doanh tròng tán thưởng. "An nguy của muôn vàn con dân trong huyện Đậu đều tương nhờ vào chư công."

Cả đời này đám dân đinh lần đầu tiền mới được xưng là công, mà còn là đại quan tới từ tri châu, họ kích động ầm ầm giơ lên các loại binh khí trong tay, hô to nguyện lấy thân này báo quốc.

Trường sử với biểu tình vui mừng, chân không chạm đất xin miễn lời mời của đám người chủ bộ, nói:

"Đã cấp báo với Đạo phủ, binh mã sẽ đến nhanh thôi." Hắn nói, rồi chỉ vào đám dân đinh mênh mông trong binh doanh: "Có những tráng sĩ này, ta và thứ sử đại nhân cũng tạm thời an tâm."

Trường sử an tâm suốt đêm rời khỏi huyện Đậu.

Mà đám quan lại trong huyện Đậu cũng an tâm, về cơ bản thì chuyện này đã lạc định. Bên trên sẽ không truy trách nữa mà ngược lại nghe ý của trường sử thì còn sẽ được tưởng thưởng nữa.
Dân chúng cũng an tâm, Châu phủ, Đạo phủ đều biết chuyện này, lập tức sẽ có binh mã tới bảo vệ bọn họ. Bọn họ sẽ không phải một mình chiến đấu nữa.

Gió đêm ở huyện Đậu trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

Kim Kết đặt chụp đèn lên bàn, khiến nó càng thêm mơ hồ, làm cho Lý Minh Lâu ngồi ở án thư như phủ một tầng sa mỏng.

Nguyên Cát nói: "Tiểu thư, đúng như người sở liệu."

Châu phủ không hề lập tức phái quan binh đến quản lý huyện Đậu mà ngược lại giao việc phòng ngự trong huyện cho bọn họ.

Được như nguyện đúng là khiến người vui vẻ nhưng Lý Minh Lâu chỉ thở dài một tiếng: "Thật ra ta tình nguyện việc này không giống như ta sở liệu."

Một quan huyện phụ mẫu và binh doanh đều bị gϊếŧ chết, vạn dân mất đi che chở mà thượng quan lại không thèm để ý. Loạn thế không phải đến vào cuối năm như nàng biết mà hiện tại nó đã tới rồi.
--------------------------

 80. Hết thảy vừa mới bắt đầu.

Thượng bất chính hạ tắc loạn, hoàng đế triều đình hoang đường, thì quan viên địa phương có thể tốt hay không?

Đời trước, nàng biết là loạn thế nhưng hiện tại nàng tự mình trải qua, cảm giác thật quá khác nhau.

Thế sự cuồn cuộn tới ngay trước mắt, mọi thứ đã không thể ngăn cản, Lý Minh Lâu thu hồi thở dài:

"Bên Tứ lão gia đã cắt đứt liên lạc chưa?"

Nguyên Cát thưa dạ: "Tin tức bên kia vừa đưa tới, Tứ lão gia và Hạng Cửu Đỉnh đã bắt đầu tìm kiếm đại tiểu thư, nhưng bọn họ không gửi tin về cho Kiếm Nam Đạo và phủ Giang Lăng."

Nàng không thèm để ý bọn họ, bảo Kim Kết thắp sáng đèn: "Ta viết thư cho Minh Ngọc."

Nàng đương nhiên sẽ không gạt Minh Ngọc về hành tung của mình.

"Phía Kiếm Nam cũng chỉ báo một tiếng cho Nghiêm Mậu, Lâm Nhân, Quế Hoa, Lý Mẫn." Nguyên Cát nói. "Tin này cũng chỉ đến 4 người bọn họ mà thôi."
Hắn không nói tới Hạng Vân, Lý Minh Lâu vừa lòng gật đầu. "Mấy ngày nay quá vất vả, Nguyên Cát thúc, thúc ...."

Nguyên Cát cười, đánh gãy lời nàng: "Thân thể của nô tài rất tốt, cũng không hề vất vả, còn chưa bắt đầu huấn luyện dân đinh đâu, hết thảy chỉ vừa mới bắt đầu."

Tâm tình của tiểu thư tốt hơn, Kim Kết ở bên cạnh giơ đèn cười nói: "Em nghe lén được huyện nha có người thì thầm nghị luận nói binh doanh huấn luyện lộn xộn giống như chăn dê vậy, hóa ra là còn chưa bắt đầu."

Nguyên Cát nói: "Không thể mới đầu đã khiến dê bị dọa chạy được."

Muốn huấn luyện tốt quả thực là rất vất vả.

Những người đó chỉ là bình dân bá tánh vì nhất thời nhiệt huyết mà tới quân doanh cầm binh khí, nếu lập tức muốn họ trở thành binh lính chân chính thì chỉ sợ sẽ chạy hết.
Cái loại khổ cực cùng mệt mỏi kia sẽ khiến người tình nguyện chỉ muốn nằm chờ chết mà thôi.

Kim Kết không hiểu điều này nên cũng không nói nhiều chỉ cười hì hì thưa dạ. Nàng buông đèn xuống, bỏ đi cái chụp đèn lúc trước, ngay lập tức trong nhà trở nên sáng ngời.

"Phủ Quang Châu không có vấn đề gì, Hoài Nam đạo cũng như vậy." Nguyên Cát nói. "Hiện tại chúng ta phải chú ý là An Đức Trung ở Chiết Tây."

Bởi vì đám sơn tặc này có thể là do hắn bày mưu đặt kế, Vương tri huyện và Đỗ Uy cũng có thể bị hắn thu mua, hiện tại đám người này đã bị 'bưng' đi, người kia có khả năng sẽ thiện bãi cam hưu (cam tâm tình nguyện bỏ qua) hay sao?

"Chúng ta không sợ hắn 'minh thương', dù hắn có thể thu mua cả huyện Đậu nhưng không thể thu mua toàn bộ Hoài Nam đạo." Lý Minh Lâu nói: "Còn ám sát thì chúng ta sẽ tiếp tục với danh nghĩa diệt phỉ, điều này hợp ý ta."
Nguyên Cát gật đầu thưa dạ.

"Hơn nữa ta cho rằng có khả năng hắn sẽ không làm gì hết." Nàng vừa nói, vừa hồi tưởng lại những đánh giá của Khương Lượng và Lưu Phạm đối với An Đức Trung. "An Đức Trung yếu đuối lại đa nghi, lần này hắn phụng mệnh của An Khang Sơn để làm việc, việc chưa làm xong, hắn sẽ không dám rút dây động rừng làm rối loạn đại kế của An Khang Sơn đâu."

Nguyên Cát chưa từng giao tế gì với An Khang Sơn, Lý Phụng An lại bố trí cực kỳ nghiêm mật Kiếm Nam đạo, ngoại giới rất khó dò hỏi mà hắn cũng không đi dò hỏi những người khác, đặc biệt là An Khang Sơn cùng với những thế lực ngang bằng với tiết độ sứ.

Người đa nghi sẽ nghĩ nhiều, người yếu đuối thì năng lực hành động sẽ kém cỏi, tính cách như vậy sẽ rất có lợi đối với bọn họ.
"Tước Nhi."

Thanh âm của phụ nhân truyền ra từ trong nội thất, người cũng đi tới cửa phòng. Kim Kết duỗi tay bước nhanh ra. Nếu Lý Minh Lâu không muốn phụ nhân tới đây, tay của nàng sẽ biến thành ngăn cản, nếu tiểu thư không cự tuyệt thì tay nàng chính là nâng đỡ phụ nhân.

"Tại sao còn chưa ngủ?" Lý Minh Lâu hỏi, nàng đứng dậy.

Kim Kết nâng phụ nhân đi tới gần, ân cần hỏi: "Phu nhân, người muốn uống trà hay không?"

Phụ nhân cười với Kim Kết: "Không uống." Bà cảm giác thấy trong phòng còn có người khác, "Tước Nhi con còn đang bận à?"

Nguyên Cát cúi đầu thi lễ với Lý Minh Lâu, nàng gật đầu:

"Nguyên Cát thúc cũng sớm nghỉ ngơi đi."

Trước mặt phụ nhân, nàng không hề che giấu xưng hô với người nhà, đã thử qua nhiều lần, phụ nhân này chỉ nhận được tên của Tước Nhi và Võ Nha Nhi. Những người khác với bà mà nói đều là người xa lạ, không để ý đến.
Nguyên Cát rời đi, Lý Minh Lâu ngồi xuống: "Ta viết một phong thư xong sẽ đi ngủ."

Bởi vì lo lắng phụ nhân ngủ một mình sẽ sợ hãi, tuy rằng bà không nói mình sợ hãi nhưng thường thường bà sẽ hỏi nàng đang làm gì. Cho nên Lý Minh Lâu để bà ngủ ở trên giường lớn, nàng thì ngủ trên giường nhỏ ở ngoài, còn Kim Kết sang phòng đơn ngủ.

"Viết thư cho Nha Nhi à?" Phụ nhân lại cười nói, trên khuôn mặt vẫn dùng miếng vải bố của Lý Minh Lâu để che đi đôi mắt. Nụ cười dịu dạng lộ ra dưới ánh đèn. "Nha Nhi nhận được thư sẽ rất cao hứng đấy."

Lý Minh Lâu nắm bút, thuận miệng hỏi: "Ngài có muốn nói gì với Nha Nhi không? Ta viết ra cho hắn."

Phụ nhân mỉm cười lắc đầu: "Ta gặp hắn rồi nói sau."

Vẫn trước sau như một, tuy rằng lúc nào cũng nhắc tới con trai bên miệng, nhưng không nói gì nhiều. Lý Minh Lâu cười tiếp tục viết thư cho Minh Ngọc, phụ nhân ngồi xuống bên người, không hề quấy rầy.
"Phu nhân, nô tỳ đọc sách cho người nghe nhé." Kim Kết cầm một quyển sách, ngồi xuống bên chân bà.

Vương Tri qua đời, Lý Minh Lâu chiếm cứ thư phòng của hắn, hắn cất giữ rất nhiều sách vở. Đại đa số không phải sách thánh hiền mà là dã sử, tạp ký và bản thoại.

Kim Kết rất thích đọc những bản thoại về những câu chuyện xưa cho phụ nhân nghe. Phụ nhân cũng rất thích nghe những câu chuyện ấy, hai người như vậy sẽ không quấy rầy đến Lý Minh Lâu.

Đêm tối đầu đông, trong thư phòng nho nhỏ với ngọn đèn dầu sáng ngời, hắt ra thân ảnh vụt cao vụt thấp của ba người họ, tự vui tự nhạc.

So với huyện nha của huyện Đậu thì thư phòng nha môn của Hoài Nam đạo phủ lớn hơn rất nhiều. Hiện giờ bên trong cũng chèn đầy những bóng dáng cao cao thấp thấp khiến cho ánh đèn sáng ngời cũng trở nên tối tăm.
Biểu tình của Quan sát sử Hoài Nam cực kỳ uy nghiêm, tầm mắt hắn đảo qua mấy quyển công văn đang bày trên án thư. Đó là công văn của phủ Quang Châu đưa tới, hắn không có hứng thú đọc, nội dung trình báo của châu phủ đều là vô nghĩa. Trong lòng hắn cực kỳ rõ ràng còn không bằng hỏi trực tiếp quan viên tới truyền tin từ phủ Quang Châu đâu, nghe lời nói còn dễ hiểu, rõ ràng hơn.

Sau khi hỏi rõ nội dung bên trong khiến hắn trở nên tức giận cũng khiến chư quan trong phủ nha kinh hãi.

Nhưng dù tức giận cùng kinh hãi cũng không hề ra lệnh cho binh mã của Hoài Nam đạo lập tức xuất phát đi về huyện Đậu. Bởi vì không cần đọc những công văn vô nghĩa của huyện phủ, Quan sát sử cũng biết chuyện này tuyệt đối không phải do sơn tặc tác loạn.

"Binh mã trong cảnh nội có gì dị thường không?" Quan sát sử trầm giọng hỏi.
Vài quan viên phụ trách binh mã ở trong phòng lập tức to nhỏ nói chuyện với nhau mấy câu, có người bước ra khỏi hàng cúi xuống. "Bẩm đại nhân, không có."

"Đại nhân, hoài nghi hung thủ là quan binh à?" Có người hỏi.

Quan sát sử cười lạnh: "Không nói đến vũ lực của sơn tặc mà thân là tặc sao có dũng khí để tru sát tri huyện được."

Mọi người sôi nổi thấp giọng nghi luận rồi gật đầu. Trong Hoài Nam đạo mà có quan binh tới tác loạn, gϊếŧ tri huyện, quả thật nghiêm trọng hơn việc sơn tặc tàn sát bừa bãi, nhưng lại không hề có người nào đứng ra thỉnh cầu nhanh chóng báo lên triều đình.

"Dường như quan binh bên Tuyên Võ đạo xảy ra phân tranh." Một quan viên nhỏ giọng nói: "Huyện Đậu là gần với Tuyên Võ, sẽ không phải....."

Chân mày Quan sát sử nhăn lại, binh mã của Tuyên Võ đạo không phải do hắn quản lý. Hai Đạo tranh chấp sẽ rất phiền toái, huống chi hắn cũng không muốn tranh chấp với đám quan viên Tuyên Võ trên triều đình.
Quan sát sử của Tuyên Võ đạo có giao tình rất tốt với An Khang Sơn. Lúc này nương theo việc tặng quà sinh nhật cho An Đức Trung ở Chiết Tây, bọn họ đã hẹn nhau cùng đi. Hiện tại, tể tướng Thôi Chính có ý nâng hắn lên làm tiết độ sứ nhưng Toàn Hải lại có chọn lựa khác. Nếu An Khang Sơn có thể nói một câu vì hắn thì sức của một mình Toàn Hải không đáng để sợ hãi.

"Đại nhân." Có tá quan mắt sáng, tay chân nhanh nhẹn tiến đến, vị này được thứ sử Quang Châu tặng cho một khoản tiền lớn, nói: "Vẫn nên xem phủ Quang Châu nói như thế nào, quan trọng nhất chính là an dân trước."

Quan sát sử không tình nguyện cầm công văn lên, mở ra đọc lướt qua thì chân mày giãn dần ra. Biểu tình kinh ngạc, trước kia đám châu phủ này chỉ biết đệ trình công văn lên trên để thượng quan xuống giải quyết, vậy mà giờ đây phủ Quang châu lại chủ động giải quyết vấn đề.
Quy việc Vương Tri và Đỗ Uy chết là nghĩa dũng hy sinh thân mình để diệt phỉ. Điều này cũng không sao cả, đương nhiên Đạo phủ cũng sẽ làm như vậy. Nhưng diệu nhất là vớt được một phương người rảnh rỗi đến nhận cái đống phiền toái này, giải quyết được việc lửa sém lông mày là khiến dân chúng tạm thời an tâm.

"Không tồi, không tồi." Quan sát sử tán thưởng, lúc này mới hạ lệnh. "Điều động một đám binh mã đi huyện Đậu đi, trước cứ ấn theo danh nghĩa quét sạch đám sơn tặc đang tác loạn, còn việc truy tra hung phạm ...."

Hắn nhẹ nhàng bấm đốt ngón tay nói.

"Chờ qua 28/11 lại tra hỏi."

Khi đó cũng qua sinh nhật An Đức Trung rồi, việc triều đình nhâm mệnh tiết độ sứ Hoài Nam đạo cũng đã được quyết định.

Chư quan trong phòng đều kêu là nên vậy.

Cũng không phải toàn bộ Đạo phủ các nơi đều có thư phòng, cũng không phải toàn bộ đám quan viên khi gặp phải việc khẩn cấp cũng có thể bình thản đàm luận như vậy.
Trong Đạo phủ Tiết Độ sứ Chiết Tây, một người đàn ông với trang dung chật vật nhìn thính đường sáng ngời hoa lệ trong bóng đêm đen đặc bên ngoài. Trên khuôn mặt mệt mỏi do bôn ba đường dài hiện lên vẻ sợ hãi.

"Tâm tình của An đại công tử... còn tốt đúng không?" Người này run giọng hỏi.

Người dẫn đường liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh băng:

"Ngươi nói đi?"

----------------------------