[NT - CỔ ĐẠI] ĐỆ NHẤT HẦU

Chương 196 - 200

 196. Bọn họ xuất sư chưa tiệp

Nê Thủy Cốc không thích hợp để hành quân, nơi nơi đều quanh co khúc khuỷu, nhưng đó là đối với Phạm Dương quân, còn với Vu Phi thì đây là nhà hắn, là nơi nhắm mắt cũng có thể đi được.

Trong sơn cốc quanh co khúc khuỷu có vài gian nhà đá, trong phòng tuy có châm đèn nhưng ánh sáng bị che giấu một cách hoàn hảo.

Vu Phi mặc quần áo bình thường, soi gương đánh giá bản thân, dưới ánh đèn nhảy nhót trên mặt người đàn ông trong gương có một vết thương mới dữ tợn, Vu Phi không nhìn vết thương đó mà là tìm được một sợi tóc bạc trên mái đầu đầy tóc đen.

"Lý Phụng An chết lúc nào nhỉ?" Hắn hỏi.

Thân binh ở bên cạnh nghĩ một chút: "Năm kia, 42 tuổi."

Vu Phi nhổ sợi tóc bạc ấy xuống giơ lên trước gương, cảm thán: "So với ta thì còn nhỏ hơn 2 tuổi, ngươi nói đi, nếu hiện tại Lý Phụng An còn sống hắn sẽ làm như thế nào?"

Thân binh mới 17-18 tuổi, trong quân đã từng nghe về truyền kỳ và thanh danh của đại đô đốc Kiếm Nam đạo Lý Phụng An, khác với chức vị tiết độ sứ Tuyên Võ đạo phải qua khảo hạch lựa chọn quan viên của triều đình rồi mới được nhâm mệnh. Chức tiết độ sứ của Lý Phụng An là được hoàng đế tự mình thân phong, thậm chí có thể nói, chức vị này là do Lý Phụng An đề xuất với hoàng đế, hết thảy bắt nguồn từ năm đó khi vị huyện lệnh trẻ tuổi này dám phá cửa cung đến trước mặt hoàng đế để bàn luận quân chính.

Chỉ điểm giang sơn trước mặt hoàng đế là cảnh tượng mà mỗi đấng nam nhi nào cũng mơ ước, thân binh ưỡn ngực nói: "Tất nhiên là sẽ suất binh tới kinh thành, bảo hộ thiên tử, không, thậm chí là chém chết An Khang Sơn ngay ở giữa đường rồi."

Vu Phi không chê cười người trẻ tuổi chỉ có nhiệt huyết suy nghĩ đơn giản, hắn gật đầu tán đồng:

"Lý Phụng An thực sự có khả năng làm như vậy, đó không chỉ vì hắn vũ dũng, còn vì hắn có năng lực này, năng lực là gì ư? Là tiền và người, những thứ đó là do hắn dùng 10 năm để tích lũy ra."

Thân binh nghe chỗ hiểu chỗ không, gật đầu: "Binh mã Kiếm Nam nhiều hơn so với chúng ta."

Trước kia, mọi người không cảm thấy gì, nhưng hiện tại là loạn thế, binh mã nhiều sẽ có sự khác nhau, rất khác nhau.

"Hiện tại là thời điểm tốt nhất của Lý Phụng An, nhưng hắn đã chết." Vu Phi đứng dậy. "Chết là xong hết mọi việc, gì cũng không có, con gái hắn phải gả người, con trai hắn phải nhờ thái giám che chở, binh mã của hắn phải bôn ba chinh chiến thay người khác làm áo cưới."

Câu này thân binh nghe hiểu, Vu Phi từng nói qua, con gái của Lý Phụng An gả tới phủ Thái Nguyên, con trai Lý Phụng An dựa vào việc đi lại quan hệ với thái giám Toàn Hải mới cầm được đại ấn tiết độ sứ, mà gần đây lại có không ít nơi đang mượn binh mã của Kiếm Nam đạo .... Vì Đại Hạ, Kiếm Nam không thể không cho mượn đúng không?

Lý Phụng An xây dựng ảnh hưởng trong 10 năm, có thể nói không cho mượn, nhưng con hắn có dám cùng đám tiết độ sứ nói không cho mượn hay không?

Như vậy giống hệt như một đứa cô nhi mất cha mất mẹ ở quê không có tự tin giữ gìn gia nghiệp cha ông, thân binh rất đồng tình.

"Cho nên, quan trọng nhất là điều gì? Là tồn tại." Vu Phi nói, kéo về đề tài lúc trước. "Chúng ta không thể tấn công Lương Thành."

Khi tin tức An Khang Sơn phản loạn truyền đến thì Tuyên Võ đạo đã rối loạn, bởi vì không có tiết độ sứ, các nhánh binh mã đều có quan tướng khống chế riêng, có nhiều có ít. Hắn lớn tuổi cho nên tích tụ binh mã cũng được xem như tương đối nhiều, nghe tin kinh thành đang chiêu mộ binh lính bảo vệ xung quanh hắn liền mang theo binh mã tới. Kết quả còn chưa tới nơi đã nghe thấy tin hoàng đế đã chết. Võ Nha Nhi mang theo 10 vạn đại quân, che chở quan viên triều đình cùng hoàng thân quốc thích tới tìm Lỗ Vương.
Hoàng đế không có kinh thành thì không cần phải đi nữa, mà Lỗ Vương thì.... binh mã đã quá nhiều. Hắn đi theo chẳng qua chỉ là dệt hoa trên gấm thôi, hơn nữa trời xa đất lạ, đến lúc đó binh mã này không nhất định là của mình nữa.

Vì thế hắn mang theo binh mã trở về, thả ra lời nói muốn đi đoạt Lương Thành, khiến cho Phạm Dương quân đang chiến cứ Lương Thành xuất quân đánh hắn. Kết quả bị hắn đánh lui, còn dùng một mũi tên bắn mù một mắt của quan tướng Phạm Dương quân. Thanh danh hắn đại chấn ở Tuyên Võ đạo, tất cả mọi người cho rằng hắn sẽ róng trống mang theo tinh thần hăng hái đi đoạt lại Lương Thành.

Chính binh mã của hắn cũng đang chờ một câu lệnh, kết quả hắn không hề có quyết định này mà chỉ muốn canh giữ ở Nê Thủy Cốc.

Vu Phi sửa lại vạt áo.
"Chúng ta không đủ binh mã, ta chỉ cần bảo vệ cho Nê Thủy Cốc là đủ rồi."

"Hà Càn bị ta đánh bại, khí thế đã thấp hơn ta vài phần, hắn có tới Nê Thủy Cốc này khiêu chiến thì ta cũng không sợ, chỉ cần ta không đi Lương Thành thì hắn không làm gì được ta cả."

"Còn nếu đại quân của An Khang Sơn tới đây, nơi này của chúng ta cũng không dễ dàng bị công phá, huống chi trong lòng hắn chỉ có kinh thành, sẽ không dây dưa quá nhiều với ta, đến lúc đó chắc chắn sẽ đi đường vòng."

Thân binh nghe vậy cũng hiểu ra, nói cách khác, Vu Phi sẽ không nghênh chiến bừa bãi với Phạm Dương quân, càng sẽ không chủ động xông lên, nhưng cũng sẽ không đầu nhập vào Phạm Dương quân, vậy hắn muốn làm gì?

"Ta thủ ở Nê Thủy Cốc này để tích tụ lực lượng chờ tương lai có thể trợ lực cho tân đế." Vu Phi nói.
Thân binh thầm nghĩ, vậy phải cần bao lâu? Mười năm ư? Có thể bị ngươi ta xem thường hay không? Ở cái thời điểm cần binh mã nhất thì không chiến, tương lai tân đế còn cần bọn họ ư?

Vu Phi chế nhạo: "Đúng là tiểu nhi không biết gì, nếu có thể sống sót được 10 năm trong loạn thế thì người trong thiên hạ này ai còn dám coi khinh nữa."

Có lẽ 10 năm sau, hắn sẽ là một Lý Phụng An nữa.

Thân binh cũng lười suy nghĩ thêm, hiện tại ý tưởng trong đầu mỗi người không còn giống như trước kia nữa, chẳng có gì kỳ quái cả, bởi An Khang Sơn có thể phản loạn, hoàng đế có thể băng hà cơ mà, thế đạo này đã thay đổi rồi.

"Vậy cái người tên Hàn Húc tự xưng là gì đó đại phu tới từ Dĩnh Trần trực tiếp đuổi đi đúng không ạ." Thân binh nói.

Vu Phi liếc mắt trừng hắn một cái: "Xuẩn nhi, ngươi đây muốn đẩy ta vào tội bất nghĩa à."
Thân binh bất đắc dĩ nói: "Đại nhân, hắn tới là để mời ngài cùng chống lại Phạm Dương quân đó, ngài gặp hắn rồi không đồng ý thì chẳng phải chứng thực là bất nghĩa hay sao? Không bằng để chúng nô tài ra thông bẩm nói ngài bị thương nặng sắp chết, hắn cũng không thể nói gì hơn."

Vu Phi phì một tiếng: "Ta mà bị thương nặng sắp chết thì ai còn tới cậy nhờ nữa? Ta một ngày không đầu hàng thì ngày ấy chính là thần tử của Đại Hạ, không thể quá phận được." Hắn xua tay thúc giục: "Đừng lải nhải nữa, nhanh đi mời Hàn đại phu vào đi, ta tùy tiện nói vài câu rồi tống cổ hắn đi là được."

Đúng là không thể hiểu được đám đại nhân nghĩ gì, thân binh lẩm bẩm vâng lời, không bao lâu Vu Phi nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn bên ngoài, tới trước cửa cũng không lập tức đi vào.
"Bọn họ đều là tùy tùng của ta, không đi theo bên cạnh cũng không tốt lắm, như thế này đi, các ngươi tháo binh khí ra."

Nghe thấy thanh âm thuần hậu bên ngoài cửa vừa biết điều lại khéo léo khiến Vu Phi gật gật đầu, hắn đứng dậy thi lễ với vị mỹ nam tử tuổi trung niên vừa mới đẩy cửa bước vào phòng: "Ti chức bái kiến Hàn đại phu."

Hàn Húc gật đầu xem như đáp lễ.

Vu Phi mời hắn ngồi xuống, Trung Lý và hai binh sĩ đứng hai bên phía sau Hàn Húc, thân binh bưng nước trà vào.

"Chỉ có nước trà đơn sơ, Hàn đại phu thứ lỗi." Vu Phi nói, chóp mũi dần đỏ cộng với thanh âm nghẹn ngào: "Ti chức vốn đi kinh thành, kết quả nghe thấy tin dữ nói ...."

Hàn Húc gật đầu đành gãy: "Hiện giờ bệ hạ lâm nạn, nhân tâm hoảng sợ, tặc quân thế lớn, hôm nay ta tới đây vì muốn Vu tướng quân triệu tập lại những nhánh binh sĩ có thể dùng ở Tuyên Võ đạo."
Hai giọt nước mắt treo trên khóe mặt Vu Phi lập tức rút lại, hắn ngạc nhiên, ý đồ đến của vị đại phu này khiến hắn ngoài dự kiến, nghe ý của đối phương thì không phải tới mời hắn xuất chiến?

"Ta ở Dĩnh Trần nghe thấy Vu tướng quân đại chiến với phản quân của Lương Thành, là biết rốt cuộc xuất hiện cơ hội dành cho người tài ba rồi." Hàn Húc nói. "Binh mã tại Tuyên Võ đạo tán loạn bất kham đó là bởi vì trước đây Tiết độ sứ có tội, nhân tâm ly tán, hiện tại có Vu tướng quân, anh dũng thiện chiến thì tất nhiên binh mã có thể ngưng tụ một lòng."

Có thể bởi vì là quan to trong triều, vị gián nghị đại phu này khen người cũng mang theo vài phần răn dạy, nhưng tóm lại là đang khen ngợi. Vu phu lắp bắp nói lời cảm tạ: "Đa tạ đại phu khen ngợi, ti chức, là chức tránh, không dám, không...."
"Vu tướng quân, một bàn tay thì vỗ không ra tiếng kêu được, ngài có anh dũng bao nhiều thì binh mã cũng không đủ nhiều." Hàn Húc nói. "Ta tính sẽ đi khắp cảnh nội Tuyên Võ đạo, kêu gọi binh mã và quan phủ tụ tập dưới trướng của ngài, nghe theo hiệu lệnh của ngài, cùng đối kháng với phản quân."

Vu Phi nuốt nuốt nước bọt, đây có tính là buồn ngủ có người đưa gối đầu không nhỉ? Hiện tại điều hắn muốn nhất là có càng nhiều binh mã, vị gián nghị đại phu này lại thay hắn đi làm thuyết khách.

Có người này ra mặt tất nhiên sẽ có rất nhiều binh mã nghe theo.

"Ti chức chỉ sợ mình khó mà đảm nhận." Hắn đứng dậy tỏ vẻ bất an, vành mắt ửng đỏ: "Ti chức e sợ mình phụ thánh ân."

Hàn Húc cũng đứng dậy: "Vu tướng quân, hiện giờ quốc lâm đại nạn, xin đừng trốn tránh, dù cho ngài khó lòng đảm nhận thì hãy vì tiên đế, vì Đại Hạ, cũng phải gồng gánh gánh nặng này lên! Nếu không Tuyên Võ đạo không thể tồn tại!"
Vu Phi tiến lên một bước, quỳ một gối xuống đất, giơ tay ôm quyền: "Ti chức lĩnh mệnh! Thỉnh đại phu sai phái!"

Thân binh đứng một bên nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Sao lại thế này? Tại sao người mới vừa dong dài giải thích với hắn một đống nào là tình nguyện bị mắng, nào là bất trung bất hiếu cũng không xuất chiến, vậy mà người ta mới nói dăm ba câu đã quỳ xuống đất nghe người nọ sai phái rồi?

Hàn Húc nhìn Vu phi thi lễ trước mắt mà biểu tình không hề có gợn sóng, tâm tư của loại võ tường này hắn há còn không nắm rõ?

Đi nửa đường tới kinh thành lộn trở về, chui đầu vào Nê Thủy Cốc, rất rõ ràng là muốn trốn xuất chiến để giấu tài. Lúc này, những thứ như để an ổn quốc gia hay đại nghĩa quân thần đều không thể thuyết phục được bọn họ, chỉ có dùng thứ bọn họ muốn đó là binh mã để đổi.
Như vậy, thì để hắn thay đối phương làm thuyết khách du tẩu khắp nơi đi, người này muốn binh mã muốn thế lực của bản thân lớn mạnh, còn hắn muốn cái thể lực này bước ra kháng địch, chỉ cần có thể kháng địch thôi. Hàn Húc hắn sao lại sợ vất vả nguy nan? Càng không sợ đám võ tướng cất giấu tâm tư như này.

"Tướng quân, xin đứng lên." Hắn duỗi tay nâng, biểu tình nghiêm đã túc hòa hoãn rất nhiều. "Vu tướng quân chỉ một trận chiến cũng khiến phản quân bị thương nặng, danh chấn toàn Tuyên Võ đạo, Hàn mỗ cũng chỉ mượn uy danh của ngài mới có thể hành sự."

Vu Phi lắc đầu khiêm tốn: "Ti chức hổ thẹn, không thể đuổi đi phản quân, đoạt lại đạo phủ."

Chuyện này xem như thành công, nhìn hai người tay bắt mặt mừng, Trung Lý thở phào nhẹ nhõm, nhưng càng thêm cảnh giác, người tên Hàn Húc này quả nhiên không bình thường, nếu để hắn tới Kiếm Nam đạo chỉ sợ mọi thứ sẽ bị hắn khống chế.
Trong lúc đang phân tâm suy nghĩ, có bóng người chợt lóe tới gần Hàn Húc và Vu Phi.

Là một tiểu binh đi theo, hắn tựa hồ như muốn khoe thành tích cướp việc nâng Vu Phi dậy, còn lớn tiếng nói:

"Tướng quân nhanh đứng đậy đi."

Không tốt, dọc sống lưng Trung Lý chợt lạnh, hắn giơ tay nhào tới nhưng vẫn chậm, chỉ thấy gã tiểu binh kia duỗi tay ra, thanh chủy thủy giấu trong tay áo lộ ra. Hai tay Vu Phi còn đang nắm lấy tay Hàn Húc, hắn khiêm tốn chưa kịp lắc đầu thì cổ đã bị đâm xuyên.

Phụt một tiếng, chủy thủ hoàn toàn đâm sâu vào cổ, đầu tiên là một giọt máu trào ra, sau đó máu phun ra như suối.

Hàn Húc đang cúi người đối mặt với Vu Phi bị bắn đầy người.

Vu Phi nhìn thấy máu trên người Hàn Húc, hắn biết đây là máu của mình, trong lòng mơ hồ nghĩ đây xem như là ám sát đúng không, giống như Lý Phụng An cũng chết vì bị ám sát không kịp đề phòng.
Phịch một tiếng, Trung Lý đã văng tiểu binh kia ra, Vu Phi ngã về phía trước, Hàn Húc đỡ lấy theo bản năng. Cứ như vậy, Vu Phi đã chết không còn nhúc nhích trong lòng ngực Hàn Húc với thanh chủy thủy cắm sâu ở yết hầu.

Máu của người trước mặt loang rộng ra trên mặt đất.

Trong nháy mắt gian nhà chìm trong bóng tối tựa như mùa đông khắc nghiệt quay lại, cả người Hàn Húc lạnh băng.

Xuất sư vi tiệp thân tiên tử, hôm nay xong rồi.

---------------------------

* Xuất sư vi tiệp: trích trong bài thơ Thục tướng của Đỗ Phủ.

Thục tướng - Đỗ Phủ.

Thừa tướng từ đường hà xứ tầm?

Cẩm quan thành ngoại bách sâm sâm.

Ánh giai bích thảo tự xuân sắc,

Cách diệp hàng lý không hảo âm.

Tam cố tần phiền thiên hạ kế.

Lưỡng triều khai tế lão thần tâm.
Xuất sư vi tiệp thân tiên tử.

Trường sử anh hùng lệ mãn khâm.

Dịch nghĩa:

Tìm ở nơi nào thấy đền thờ của thừa tướng?

Chính là ở ngoài thành Cẩm Quan, nơi có hàng cây bách um tùm.

Soi sáng thềm, cỏ xanh tự phô bày vẻ xuân,

Sau vòm lá, chim oanh vàng cứ hót suông.

Bà lần đến thăm nhờ cậy kế sách bình định thiên hạ,

Hai triều trông cậy vào tấm lòng phó tá của bậc lão thần.

Đem quân chưa kịp thắng trận mà thân đã thác,

Mãi khiến cho các bậc anh hùng lệ rơi thấm vào đầy áo.

Dịch thơ - Tiểu Hài Nhi

Miếu thờ tướng Thục ở nơi nao

Bách rợp Cẩm Quan khuất lối vào

Cỏ biếc leo thềm xuân tỏa sắc

Oanh vàng cánh lá tiếng trong veo

Đến thăm ba chuyến bàn thiên hạ
Phò tá hai triều tỏ trí cao

Đánh giặc chưa thành người đã mất

Lệ rơi đẫm áo chuyện anh hào.

------------------------------

 197. Hỗn chiến trong sơn cốc

Mọi thứ phát sinh quá đột nhiên, thân binh trong phòng chỉ biết đứng ngây ngốc chưa kịp phản ứng.

Mà ở ngay lúc đột nhiên này, thân ảnh Trung Lý chuyển động, hắn phi thân tới trước mặt thân binh, đưa tay túm lấy cổ đối phương, đồng thời hai chân bay lên, kẹp lấy cổ một gã binh sĩ đứng bên cạnh Hàn Húc, hai tiếng khậc, khậc nhỏ vang lên, ba người ngã xuống đất nhưng vì có Trung Lý chống đỡ nên không phát ra tiếng động quá lớn.

Dù ngã xuống đất nhưng Trung Lý không hề chậm chạp, hắn giống như một chú cá lướt nhanh đến bên người Hàn Húc, bắt lấy gã tiểu binh vừa mới rút đao ra, một tay che miệng gã một tay cầm lấy bàn tay vẫn nắm chặt thanh chùy thủy, cứa một đường xẹt qua cổ gã. Máu lại một lần nữa phun ra, tiểu binh ở trong tay hắn run rẩy vài cái rồi bất động, vẻ hung ác và vui sướиɠ vẫn còn đọng lại trên mặt gã.
Hết thảy những việc này cũng phát sinh quá đột nhiên.

"Hỏi hắn..." Hàn Húc chỉ kịp thời thốt nhỏ ra được hai chữ, ngay sau đó liền dừng lại, phát ra tiếng cười ha ha: "Vu tướng quân mời đứng dậy."

Tiếng cười khiến gian phòng vắng ngắt trở nên sống động.

Hàn Húc cúi đầu nhìn Vu Phi không còn sức sống trong l*иg ngực, lại nhìn Trung Lý đang quỳ gối bên người buông gã tiểu binh vừa hành hung xuống, trong nháy mắt gian phòng này chỉ có hai người bọn họ là người sống.

Hàn Húc hiểu được cách làm của Trung Lý, thân binh của Vu Phi nhất định sẽ gọi người, còn mục đích của gã tiểu binh ra tay hành hung mà hắn mang tới đây là để khơi mào hai bên đối chiến, nhất định gã cũng sẽ hô to, còn một người khác, mặc kệ là đồng đảng hay là người vô tội, lúc này không phải lúc để suy đoán, thà rằng gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót.
Còn việc đứng ra giải thích với binh mã của Vu Phi ư, Hàn Húc hắn làm quan 20 năm rồi, không ấu trĩ như thế.

"Đại nhân." Trung Lý nửa quỳ trên mặt đất nhìn hắn. "Dĩnh Trần có đồng đảng của phản quân."

Hàn Húc gật đầu, hắn biết hiện giờ nhân tâm đã dao động, nhưng chỉ nghĩ đó là số ít, hoàn toàn không dám hiển lộ ra bên ngoài, không nghĩ tới mình vẫn còn xem nhẹ nhân tâm đã điên cuồng đến nông nỗi này.

Hắn chậm rãi đặt Vu Phi xuống mặt đất, biểu tình phức tạp nhưng hiện tại không phải thời điểm cảm khái.

"Đường trong sơn cốc ngươi có nhớ kỹ không?" Hắn hỏi nhỏ.

Trung Lý gật đầu.

"Ta sẽ dẫn dụ bọn họ rời đi, ngươi nhanh chạy đi." Hàn Húc nói.

Trung Lý bắt lấy tay Hàn Húc ngăn động tác đang đứng dậy của hắn.

"Vào thời điểm nguy cấp, không cần làm ra vẻ ta đây, không cần thiết." Hàn Húc báo cho vị du hiệp này, đứng nói ra mấy lời cổ hủ như ngươi không bỏ ta, ta cũng sẽ không bỏ ngươi linh tinh gì đó, từ trước tới nay hắn là người luôn xem nhẹ sống chết.
Trung Lý xua tay với hắn, đứng đậy nhẹ nhàng đi tới cạnh cửa, bỗng nhiên cao giọng nói:

"Người đâu."

Tâm Hàn Húc nhảy dựng lên, ngay sau đó chợt phát hiện Trung Lý đang bắt chước thanh âm Vu Phi, nếu không phải nhìn thấy người nọ đang nằm dưới chân thì hắn thiếu chút nữa đã cho rằng Vu Phi đang nói chuyện.

Ngoài cửa có tiếng thưa dạ, cửa phòng bị đẩy ra, hai tiểu binh đi vào, nhưng còn chưa thấy rõ hoàn cảnh trong nhà thì Trung Lý đã đóng cửa lại, dùng tay đánh vào cổ của hai người này.

Hàn Húc nhìn Trung Lý bắt đầu cởi xiêm y của họ, thì chợt hiểu, không cần đối phương nói thì bản thân cũng nhanh chóng cởϊ qυầи áo đang dính đầy máu ra. Tuy rằng sinh tử nhẹ tựa lông hồng nhưng ai muốn chết đây, thôi chuyện chết để sau đi.

"Đi ra ngoài đi."

Những binh lính khác ở bên ngoài gian nhà đá nghe thấy thanh âm Vu Phi truyền lệnh ở bên trong, cửa mở ra, có ánh đèn tràn ra nhưng ngay sau đó đã bị thân ảnh của hai tiểu binh ngăn trở. Hai người đi ra, một người thì nâng chén trà, một người nâng một bao vải bọc thứ gì đó, họ cúi đầu đi về phía trước.
Đám binh lính ở hai bên có chút nghi vấn, mang cái gì vậy, đi đâu vậy? Ý niệm này chỉ xuất hiện theo bản năng, sau đó thì thu lại, toàn bộ sự chú ý của bọn họ đều ở bốn phía xung quanh căn phòng đá, bởi đây mới là nơi bọn họ phải cảnh giới, thủ vệ.

Hàn Húc theo sát Trung Lý, rẽ trái rẽ phải vài lần đi vào trong bóng đêm, nhưng dù có hòa mình vào bóng đêm cũng hoàn toàn không dám mất cảnh giác. Bởi, mỗi ngóc ngách trong bóng tối này luôn đột ngột xuất hiện tiếng hít thở. Bọn họ ngừng lại thở sâu, cố gắng khắc chế bước chân càng nhanh hơn, sơn cốc quanh co khúc khuỷu không có ánh sáng, nhưng chỉ cần đi ra ngoài, chỉ cần đi ra ngoài là có thể ....

Đột nhiên, nơi chân trời phía trước như bị đốt cháy, tiếng chém gϊếŧ tiếng hô quát, tiếng vó ngựa như sấm cuồn cuộn.
"Phản quân đột kích!"

Chợt tiếng la ó nơi gần nơi xa vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Hàn Húc dừng chân lại, việc xấu nhất đã xảy ra.

Vì sao tiểu binh lại hành hung giống như tử sĩ, tất nhiên là để chuẩn bị cho một thế trận lớn hơn nữa, phản quân bên ngoài đã đến, chỉ đợi chủ tướng bên trong chết đi thì Phong Uy quân sẽ đại loạn.

Vu Phi rất cẩn thận, ngoại trừ Hàn đại phu có uy vọng trên triều đình thì không ai có thể tới gần bên người hắn.

Đáng giận thật. Hàn Húc ngẩng đầu nhìn sơn cốc đen như mực, giận Vu Phi vũ dũng nhưng vô dụng, giận bản thân có khát vọng nhưng không thể thực hiện đã chết vì những âm mưu xấu xa, chết dưới tay loạn binh trong sơn cốc không người biết này.

Thật đáng giận!

"Đại nhân, đi mau." Trung Lý quay đầu lại gọi.

Đi không được rồi.
"Vu Phi chết rồi! Vu Phi chết rồi!"

"Đầu hàng đi nếu không gϊếŧ chết! Đầu hàng đi nếu không gϊếŧ chết!"

Tiếng sấm cuồn cuộn lao đến từ phía chân trời, tiếng ồn ào tiếng la ó hỗn loạn dần rõ ràng hơn.

Rầm! Cửa gian nhà đá bị đẩy ra, thi thể nằm rải rác trong phòng khiến những binh sĩ bên ngoài đỏ mắt.

"Tướng quân đã bị hại!"

"Bắt lấy hai người kia!"

Ào ào trong sơn cốc quanh co khúc khuỷu dường như có vô số đom đóm bay ra, dường như có vô số sao trời tụ lại.

...

...

Những cây đuốc thiêu đốt mặt đất, cỏ cây trong sơn cốc bị ngọn lửa nuốt hết, khói đen bao phủ lấy hai người đang vội vàng tháo chạy, nhưng mặc kệ bọn họ có chạy đến đâu thì ngọn lửa luôn xuất hiện.

"Đại nhân cẩn thận!"

Cùng tiếng kêu này, Hàn Húc bị đẩy ra phía sau, nhìn Trung Lý lao lên phía trước, đại đao trong tay vung lên chém ra hàn quang, ngăn chặn mấy binh sĩ đang xông tới.
Hàn Húc lui về phía sau nhưng không được vài bước đã có tiếng xé gió đánh úp lại, keng một tiếng, thanh đao đánh úp kia bị Trung Lý xoay người đánh bay.

Hàn Húc nhìn người thành niên tựa như hóa thân thành mười mấy người, chẳng phân biết đông tây nam bắc bảo vệ hắn chặt chẽ. Trên thân thể người trẻ tuổi ấy tràn đầy vết máu loang lổ, binh bào bị cắt nát thành những tua nhỏ, nếu người ấy một lòng tiến về phía trước thì tất nhiên không ai có thể ngăn cản....

Đã đến lúc xem nhẹ sống chết.

"Ngươi đi mau đi." Hàn Húc hô lên. "Không cần vì một mình ta mà bỏ rơi mười mấy vạn dân chúng Dĩnh Trần không màng tới, đi đi, nói cho bọn họ, kẻ địch ở ngay trong thành."

Nhưng Trung Lý tựa như không nghe thấy, đánh lui binh tướng một phía rồi túm lấy Hàn Húc, cõng trên lưng trốn chạy.
Đám du hiệp một khi nhận chủ đúng thật là, cổ hủ á, Hàn Húc hô to: "Ta lệnh cho ngươi đi gϊếŧ kẻ địch kia! Chỉ cần gϊếŧ kẻ đã hại ta thì ngươi đã tận trung tận nghĩa với ta rồi!"

Trung Lý thả hắn xuống mặt đất, không phải dứt áo ra đi mà là bước lên một bước, đánh lui binh tướng vừa vọt tới, thanh âm ồn ào ùa tới từ bốn phương tám hướng, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.

"Có viện quân! Có viện quân!"

Có tiếng la vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi truyền tới từ bên ngoài.

"Viện quân của ai?"

Chẳng lẽ là viện quân của binh lính Phạm Dương đang gϊếŧ vào sơn cốc hay là người nào? Còn ai có thể tin tưởng đây? Một quan tướng đứng ở dưới ánh đuốc với khuôn mặt mang đầy bi phẫn, hắn quay đầu ngựa lại.

"Gϊếŧ hai kẻ kia! Báo thù cho tướng quân!"

Đây có lẽ là việc duy nhất bọn họ nắm được phần thắng.
Toàn bộ cây đuốc và tiếng bước chân trong cả sơn cốc đang tụ lại về một hướng, Trung Lý cõng Hàn Húc chạy như điên, khắp nơi toàn những con đường quanh co khúc khuỷu nhưng đường nào cũng là tuyệt lộ.

Cuối cùng Trung Lý không thể chịu đựng nổi nữa, hắn gục xuống.

"Chỉ vì bảo vệ tính mạng của ta, hà tất ngươi phải làm vậy." Hàn Húc ngồi dưới đất, thở dài, nhìn về sơn cốc uốn lượn. "Ngươi tìm nơi nào đó trốn đi, chờ đám binh mã này bị phản quân đánh tan thì có lẽ sẽ tìm được đường sống..."

Đột nhiên, Trung Lý nhảy dựng lên, gào lên thất thanh: "Hàn Húc ở chỗ này! Hàn Húc ở chỗ này!"

Hàn Húc sửng sốt, hiện tại giao hắn ra, đầu hàng quân địch có phải đã muộn rồi không?

"Có viện quân" Trung Lý nắm chặt đao chỉ về một hướng, hô to: "Có viện quân."
Viện quân gì? Hàn Húc nhìn lại, lướt qua đám binh mã rậm rạp vẫn chỉ là binh mã, nhưng ngoài ra còn có thêm một vài lá cờ đang bay múa giữa ánh lửa trong bóng đêm, vì quá xa nên không nhìn rõ là chữ gì ....

Trung Lý muốn dẫn những viện quân đó tới đây ư? Chưa nói đến việc đám binh mã này có phải viện quân hay không, thì đám binh mã của Vu Phi muốn gϊếŧ hắn chắc chắn sẽ tới trước một bước á....

Trung Lý nắm đao, nửa quỳ trước người Hàn Húc, hắn chỉ đợi mệnh lệnh từ những là cờ đang bay múa kia. Nó muốn bảo vệ mạng của Hàn Húc thì đao của hắn sẽ đưa về phía trước, còn nó muốn lấy mạng của Hàn Húc thì đao của hắn sẽ vung ra phía sau.

Nhưng trước khi có mệnh lệnh, hắn tuyệt đối không lui bước.

Keng ... keng, vô số ánh đao đang vung tới, vẩy ra.

Khi những ánh đao kia chém vào người Hàn Húc, ngay thời khắc khi ý thức và tấm mắt của hắn biến mất, hắn nhìn thấy những lá cờ ấy đang bay tới nơi này, tiếng hô vang cũng xông tới.
"Chấn Võ quân gϊếŧ địch!"

"Chấn Võ quân gϊếŧ địch!"

"Không phải địch lui ra phía sau!"

"Không phải địch lui ra phía sau!"

...

...

Lá cờ ấy giống như một thanh đao, vung lên phá núi, phảng phất như toàn bộ sơn cốc bị chém ra, đường đi trải rộng, trong ánh lửa kỵ binh cuốn theo bóng đêm nhanh chóng bay đến, quần áo màu đen phần phật trong gió.

"Hàn Húc đã chết chưa?" Lý Minh Lâu nhìn về phía trước, hỏi.

-------------------------

 198. Lúc này chưa chết đó là sống.

Lại một đội binh mã lướt nhanh tới, một tướng sĩ Phong Uy quân bị tước binh khí ngồi xổm trên mắt đất lặng lẽ ngẩng đầu nhìn, có vài người đàn ông nhảy xuống ngựa, bọn họ không phải binh lính, mà xách theo hòm thuốc, là y sư ....

Tất cả mọi người xúm lại ở phía kia.

"Cẩn thận một chút."

"Nâng bên này lên để ta rút mũi tên ra."
"Đừng rút vội, trước tiên bao lấy miệng vết thương đã."

Thanh âm ồn ào không ngừng truyền đến, tựa hồ như đang cứu trị cho thiên quân vạn mã, nhưng thật ra bên đó chỉ có hai người, nhớ đến hai người kia, tướng sĩ Phong Uy quân này ngồi xổm trên mặt đất tỏ ra oán hận lại bi thống, hai người kia là kẻ gϊếŧ tướng quân, gϊếŧ tướng quân á, họ lừa gạt tướng quân khi ngài không bố trí phòng vệ, đó là tặc quân ....

Nhưng tặc quân này hình như lại có chút cổ quái, tầm mắt hắn lặng lẽ đánh giá đám binh mã mới tới này, nói là Chấn Võ quân, không biết là thật hay giả, nhưng họ đã gϊếŧ hết đám Phạm Dương quân, mặc kệ có đầu hàng hay không, mà đối với Phong Uy quân bọn họ thì chỉ cần đầu hàng là tước vũ khí đuổi sang một chỗ, không đánh gϊếŧ nữa.

Có quá nhiều sự việc kỳ quái xảy ra trong đêm nay, nào là quan to triều đình kỳ quái, viện quân kỳ quái, còn có người phụ nữ kỳ quái trong đám viện quân kia.
Nàng vẫn ngồi trên lưng ngựa, nhìn từ trên cao xuống vòng người đang vây kín phía trước.

"Hàn Húc đã chết chưa?" Nàng hỏi lại một lần nữa.

Trung Lý bừng tỉnh vì đau nhức khi mũi tên được rút ra, nghe vậy hắn giãy giụa trả lời: "Còn ... chưa chết...."

Hắn đưa tay muốn bắt lấy thanh đao để đứng dậy nhưng lập tức đã bị người đè lại: "Đừng cử động, lấy rượu thuốc đến đây, để hắn ngủ đi."

Bên này bận rộn mà bên cạnh cũng đang bận rộn đáp lời: "Chưa biết, hiện tại còn chưa có chết, phải rút mũi tên ra cho Hàn đại nhân."

Từ trên cao nhìn xuống, qua ánh lửa chiếu sáng có thể thấy được máu phun tung tóe, Lý Minh Lâu ngồi trên lưng ngựa không hề nhúc nhích. Phương Nhị canh giữ bên người nàng, cảm thấy kỳ quái, khi gặp Chiêu Vương tiểu thư đã nhanh chóng tiến đến, thúc giục cứu trị, mà đối với Hàn Húc này, nàng lại không chịu tới gần, chỉ hỏi đã chết hay chưa, tựa hồ như đang chờ hắn chết....
Có thể là do thân phận của Hàn Húc và Chiêu Vương không giống nhau, huống chi người này định tới Kiếm Nam đạo, còn muốn không chế người ở Kiếm Nam.

Mũi tên rút ra, bọc thuốc trị thương, còn cho uống rượu thuốc, nhưng Hàn Húc vẫn nằm trên mặt đất không hề nhúc nhích, không hề dò hỏi là ai đã cứu hắn, không hề tò mò đánh giá xem vị nữ tử đứng lẫn trong đám binh tướng này là ai, càng không tỏ vẻ vui mừng khi nghe thấy đại danh ...

"Tốt rồi, máu ngừng chảy."

Biểu tình của nhóm y sư luôn tay luôn chân vừa nghiêm túc lại có vẻ nhẹ nhàng hơn, họ vây quanh người đàn ông vẫn không nhúc nhích này, khi thì rịt thuốc, khi thì châm cứu, khi thì bón thuốc.

"Hàn Húc đã chết chưa?" Lý Minh Lâu lại dò hỏi một lần nữa, tựa như đã không còn kiên nhẫn.

Nhóm y sư liếc nhau, sau đó có một vị đứng lên thưa: "Thiếu phu nhân, Hàn đại nhân bị trúng hai mũi tên ở ngực và đầu vai, mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê."
Nàng tựa như không hiểu những lời miêu tả vết thương ấy, mà chỉ nhìn bọn họ hỏi kết quả: "Thế đã chết chưa?"

Y sư trịnh trọng nói: "Tạm thời tánh mạng vô ưu."

Nàng quả quyết lắc đầu: "Làm sao có thể, hắn sẽ phải chết đúng không."

Lần này, nàng như muốn đích thân thấy rõ ràng cho nên nhảy xuống từ lưng ngựa, đi từng bước từng bước tới gần, nhóm y sư đang vây quanh vội vàng tránh ra.

"Thiếu phu nhân, ngài xem, vết thương ở chỗ này và chỗ này, còn có đây nữa." Bọn họ chỉ. "Máu đã ngừng chảy."

Ngọn đuốc sáng ngời chiếu rọi người đàn ông nằm trên mặt đất, người đàn ông trung niên với sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền an tường, trước ngực và đầu vai được bọc băng gạc, máu đỏ đã nhiễm hồng nơi ấy.

Lý Minh Lâu quỳ xuống, duỗi tay chạm vào người Hàn Húc, ngón tay trắng nõn lập tức dính máu.
Đầu ngón tay nàng mơn trớn băng gạc.

"Tại sao còn chưa chết?" Nàng lẩm bẩm. "Nhìn này, chảy nhiều máu như vậy."

Tay nàng ấn vào miệng vết thương.

"Tại sao còn chưa chết?" Nàng lẩm bẩm. "Nhìn này, ngực bị trúng mũi tên mà."

Tay nàng chạm vào mặt Hàn Húc.

"Tại sao còn chưa chết?" Nàng lẩm bẩm. "Nhìn này, mặt lại trắng như vậy."

Hàn Húc hé mắt, cau mày: "Vị cô nương này, mặt ta vốn đã trắng như thế."

Thanh âm tuy rằng suy yếu nhưng nói rất rõ ràng.

Một y sư vui vẻ dựa vào đó làm bằng chứng: "Thiếu phu nhân, ngài xem, hắn còn có thể nói chuyện mà."

Lý Minh Lâu không hề dao động, nàng lắc đầu, khi đó Chiêu Vương cũng nói không ít.

Hàn Húc nhíu mày, hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại, trong tầm mắt mơ hồ chỉ thấy một nữ tử đang sờ tới sờ lui trên người hắn, ai đây? Lại nghe nhóm y sư ở bốn phía mồm năm miệng mười từ vọng, văn, vấn thiết cho ra đủ loại phán đoán cuối cùng đưa ra đáp án, tuy rằng bị thương rất nặng như tánh mạng vô ưu.
Đám y sư này thật quá tốt tính, lúc này nói vậy thật ra là vô dụng thôi, phải xuất ra khí thế để người ta kinh sợ chứ. Hàn Húc tuy rằng suy yếu nhưng khí thế vẫn còn, hắn nói: "Vị phu nhân này, nếu người còn ấn miệng vết thương của ta như vậy thì ta sẽ chết đấy."

Lý Minh Lâu dừng tay, tựa như bị dọa sợ, mà nhóm y sư ở bên cạnh cũng lập tức phản ứng lại, dùng y phương luận chứng lung tung rồi loạn nói một đống.

"Thiếu phu nhân, ngài muốn cho hắn sống hay làm cho hắn chết?" Một y sư hỏi, kim châm trong tay vừa mới cứu người giơ lên, đây là thứ có thể cứu mạng mà cũng có thể kết thúc mạng người.

Rốt cuộc đám người nào đây! Hàn Húc hít thở không thông, những người này không phải đến cứu hắn à? Tại sao lại cổ quái như vậy.

Nhưng Lý Minh Lâu lại không cảm thấy vấn đề y sư đang hỏi là kỳ quái, nàng chỉ cảm thấy đau thương: "Ta muốn cho hắn sống thì hắn có thể sống ư? Ta muốn Chiêu Vương tồn tại nhưng chẳng phải ngài ấy vẫn chết hay sao?"
Trung Ngũ đứng phía sau cuối cùng cũng xác định được, hắn đi lên xua tay với nhóm y sư, nói: "Cần phải dốc hết sức lực để cứu sống Hàn đại nhân."

Nhóm y sư cùng hô lên, nhận lời, những binh sĩ cùng tới gần vây quanh nhanh chóng nâng Hàn Húc đi.

Lý Minh Lâu ngồi tại chỗ không hề ngăn trở, Trung Ngũ duỗi tay nâng nàng dậy, hắn nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, đối với Hàn đại nhân, ngài đã tới kịp thời, hắn sẽ không chết."

Thật vậy chăng? Lý Minh Lâu nhìn người bị nâng đi kia, cách tấm khăn che mặt, ngọn đuốc bập bùng và bóng người đan xen vào nhau trong bóng đêm lúc sáng lúc tối chợt xa chợt gần.

...

...

Hàn Húc tỉnh lại đã là hai ngày sau, thật ra không coi là tỉnh lại, giữa lúc này ý thức của hắn từng mơ màng tỉnh lại rất nhiều lần cho nên khi nhìn thấy màn giường xanh lơ, bộ bàn ghế gỗ đơn giản, hắn biết bản thân không còn ở trong gian nhà đá ở Nê Thủy cốc nữa, cũng biết mình vì sao và như thế nào có thể trở lại chỗ ở tại phủ Dĩnh Trần.
Lần tỉnh này là lúc hắn tỉnh táo nhất, trên thân thể vẫn còn đau đớn nhưng không suy yếu giống như lúc trước, chỉ mở mắt cũng thấy mệt mỏi không chịu đựng nổi.

Động tác của hắn cũng lớn hơn lập tức khiến cho người trong phòng này chú ý, có tiếng bước chân nho nhỏ, một thân ảnh màu đen tới gần, ánh sáng bị ngăn trở rũ xuống một mảnh bóng râm.

Lại là nàng .... Hàn Húc có chút bất đắc dĩ, trong lúc mơ mơ màng màng đứt quãng lúc mê lúc tỉnh, nữ tử này vẫn luôn ở đây, nàng vẫn luôn ở bên cạnh hắn đúng không.

"Hàn đại nhân tỉnh rồi?"

"Lấy thuốc tới."

"Hôm nay, Hàn đại nhân cảm thấy thế nào?"

Mấy y sư cũng vào tới, đứng ở chiếc bóng của nàng vừa quan tâm dò hỏi, vừa bắt đầu vọng, văn, vấn, thiết.

"Hắn có chết không?" Thanh âm của nàng cũng truyền tới.
Trong lòng Hàn Húc chỉ biết thở dài, không cảm thấy nữ tử này cổ quái nữa. Hắn đã biết vì sao nàng sẽ hỏi như vậy, trong những lúc tỉnh lại đứt quãng ấy, hắn nghe thấy có người nói với nhóm y sư, rằng họ lặn lội đường xa như thế nào để tới Nghi Châu, kết quả Chiêu Vương chết ngay trước mắt, rồi bi thương tuyệt vọng ra sao. Nghe thấy Hàn đại nhân ở Dĩnh Trần, đang gặp nguy hiểm lại không kể ngày đêm chạy băng băng tới cứu viện, thấy Hàn đại nhân bị thương nặng như vậy, nàng bị hù sợ muốn chết.....

"Đó là thiếu phu nhân không thể tin Hàn đại nhân có thể sống." Cuối cùng, người nọ than nhẹ một tiếng: "Không thể tin được cuối cùng bản thân có thể cứu được Hàn đại nhân."

Nhóm y sư đã quen trấn an nữ tử bên cạnh định mở lời nhưng Hàn Húc đã lên tiếng ngắt lời.
"Võ thiếu phu nhân." Hắn nhìn nữ tử như đang hòa vào bóng tối. "Tuy rằng ta không thể bảo đảm tương lai ta sẽ không chết, nhưng lúc này đây, ở Nê Thủy cốc, ở Tuyên Võ Đạo, ở giữa loạn binh, Hàn Húc ta đã sống sót."

Hắn nâng tay lên trước người, thi lễ.

"Võ thiếu phu nhân, đa tạ người đã cứu giúp."

Không biết nàng có hiểu hay không mà chỉ đứng trước giường không hề nhúc nhúc, không hề phản ứng lại.

Hàn Húc nhìn nàng, từ góc độ này hắn thấy vị nữ tử trước mặt thật sự quá nhỏ xinh và đơn bạc, thanh âm của hắn nhu hòa hơn.

"Phu nhân đừng khổ sở, cũng không phải sợ hãi, người đã cứu ta, người đã làm được."

Khổ sở ư? Nàng vẫn luôn khổ sợ, sợ hãi ư? Nàng cũng luôn sợ hãi. Hiện tại, vận mệnh không cướp người này đi khỏi tay nàng, người này sống sót trước mặt nàng. Nước mặt Lý Minh Lâu rơi xuống, nàng quỳ rạp xuống mép giường, phủ lên người Hàn Húc, bật khóc.
Đối mặt với cái chết của Chiêu Vương, nàng không rớt lấy một giọt nước mắt, nhưng khi nhìn thấy Hàn Húc còn sống, cảm xúc mãnh liệt tràn ra.

Miệng vết thương của Hàn Húc lại bị va chạm một lần nữa, đau đớn có chút bất đắc dĩ, có chút khó hiểu.

Hắn không có ấn tượng gì với Võ thiếu phu nhân cả, không biết nàng khuynh mộ hắn từ khi nào, là kinh hồng thoáng qua hay mộ danh mà tới, còn trèo đèo lội suối, ngày đêm bôn ba xông thẳng vào giữa hai quân đang loạn chiến trong Nê Thủy cốc chỉ vì hắn.

--------------------------

 199. Thông đồng với tặc phải gϊếŧ.

Mặt trời chói chang, ngoài phủ nha chen chúc đầy người, có binh tướng có dân chúng không khí cực kỳ ồn ào, nhốn nháo.

"Oan uổng quá!"

Trước cửa phủ bày ra hai thi thể, đó là hai binh sĩ ngày đó đi cũng Hàn Húc để gặp Vu Phi, còn có thêm mười mấy người khác bị áp giải tới đây, có người mặc quan bào, có binh sĩ, có tư lại, sau khi bị đẩy ngã ép quỳ, có kẻ khóc lóc, có kẻ kêu gào phẫn nộ.
"Ta oan uổng quá!"

"Ta không hề thông đồng với tặc! Các ngươi vu hãm ta!"

Tư mã giãy giụa đứng lên, duỗi tay tháo quan mũ ôm trước người, tỏ ra kiêu căng lại phẫn nộ nhìn tri phủ và hai quan tướng xa lạ đứng trước cửa phủ nha: "Vu Phi và Hà Càn vốn đã có thù oán từ trước, giờ bọn họ đánh nhau thì có gì là kỳ quái? Vu Phi bị gϊếŧ thì cũng có gì là kỳ quái!"

Tri phủ thở ngắn than dài không hề trả lời.

"Vu Phi bị binh sĩ tùy tùng mà các ngươi phái đi gϊếŧ chết." Trung Ngũ miêu tả tình cảnh lúc đó cho dân chúng và chúng binh tướng ở đây biết. "Vốn dĩ Vu tướng quân và Hàn đại phu đã bàn bạc xong, còn bắt tay cộng hoan, nhưng kẻ này lại nhân lúc mọi người không đề phòng gϊếŧ chết Vu tướng quân, cùng lúc đó, phản quân của Hà Càn đánh úp lại, hô to Vu tướng quân đã chết, làm rối loạn quân tâm nhằm công phá Nê Thủy cốc."
Hắn dứt lời, duỗi tay chỉ Tư Mã.

"Hai binh sĩ tùy tùng là do người này lựa chọn."

Phần lớn dân chúng đang vây xem đã biết hỗn chiến xảy ra ở Nê Thủy cốc, nhưng không rõ nội tình bên trong. Lúc này, nghe được quá trình thì quá khϊếp sợ, ồn ào nghị luận, mà đám binh tướng thì tỏ ra phức tạp, bọn họ là thuộc cấp của Vu Phi, được mời đến phủ Dĩnh Trần đích thân điều tra làm sáng tỏ sự việc và bắt kẻ phản tặc.

Nhưng lại nửa tin nửa ngờ về sự việc bắt giữ kẻ thông đồng với phản tặc này.

Tư Mã cười lạnh: "Vu khống, bản quan bị vu hãm!"

Chợt dân chúng đang vây xem tách ra, có một lão phụ và một nữ tử đang ôm đứa nhỏ nghiêng ngả lảo đảo xông ra, theo sau là Trung Lý nằm trên cáng được bốn binh sĩ khiêng tới.

"A Tứ à." Lão phụ và nữ tử quỳ rạp xuống trước một thi thể khóc lớn. "Sao con hồ đồ như vậy."
Sắc mặt Tư Mã khẽ biến, vốn dĩ gã đã muốn diệt khẩu, nhưng vì cảm thấy việc này đã được tính toán vạn vô nhất nhất (Tuyệt đối không có sai sót), một lòng chỉ chú ý tới hai nơi Nê Thủy cốc và đại quân của Hà Càn cho nên chưa vội vã động thủ, chỉ cho người đi khống chế, ai ngờ rằng lại có một đám Chấn Võ quân xuất hiện.

Vu Phi chết, hai bên cũng đánh nhau rồi. Nhưng kết quả lại không như dự đoán của gã, gã cũng chỉ mới ra lệnh diệt khẩu nhân chứng, có thể đắc thủ hay không thì chưa biết.

Quả nhiên không đắc thủ được.

Phía này, lão phụ đã khóc lóc kể việc con trai mình đột nhiên mang về nhà một khoản tiền lớn, nói là của Tư Mã đại nhân trong phủ nha cho. Thê tử thì ôm con khóc lớn, trượng phu nói không cần sợ phản quân vào thành, Tư Mã đại nhân ở phu nha đã hứa hẹn, bọn họ sẽ được ưu đãi. Hai người họ còn tưởng vì con trai, vì trượng phu của mình anh dũng gϊếŧ địch, ai ngờ là thông đồng với địch.
"Dù là cả nhà cùng chết cũng tốt hơn sống mà nhục nhã như này." Hai người đấm ngực dậm châm, càng muốn đi tìm cái chết nhưng lại được nhóm binh sĩ bên cạnh ngăn lại.

Trung Lý bị thương rất nặng, không thể đứng dậy được, hắn nằm trên cáng kể về việc trước khi hôn mê đã dặn dò những người khác lập tức đi tìm người nhà của hai binh sĩ kia. Khi Chấn Võ quân được ủy thác tìm tới cửa thì thấy đã có vài binh lính được Tư Mã sai bảo đang muốn thiêu chết mấy người nhà này.

Mấy binh sĩ quỳ gối bên cạnh cũng cúi người, dập đầu hô 'là do Tư Mã đại nhân bức bách chúng ta'.

Dân chúng vây quanh tỏ ra phẫn nộ mắng to, không ít người đã tháo giày ném về phía quan binh đang quỳ trên mặt đất.

"Đáng giận, Dĩnh Trần chúng ta còn chưa bị phản quân công phá thì đã bị phá hủy trong tay chính quân binh của mình rồi." Rất nhiều người bi phẫn cảm thán.
Tri phủ lại thở ngắn than dài một lần nữa: "Nhân tâm thay đổi, nhân tâm thay đổi rồi."

Tư Mã tránh được một chiếc giày ném vào người, ánh mắt sắc lẹm nhìn tri phủ và chúng quan tướng:

"Đúng là nhân tâm đã thay đổi, vì sao Chấn Võ quân các người lại đến Dĩnh Trần của chúng ta? Vì sao các người lại biết Vu Phi gặp nạn?"

Tức thì dân chúng đang tức giận mắng chửi yên ắng lại, biểu tình của đám Phong Uy quân vốn hòa hoãn giờ lại lần nữa biến đổi, so với dân chúng biểu tình trên mặt họ còn mang nhiều thâm ý không biết tên.

Tuyên Võ đạo tiếp giáp với Hoài Nam đạo, đầu tiên là huyện Đậu gặp phải nạn binh hỏa, tiếp đó Võ Nha Nhi ở kinh thành cầu xin ban thưởng cho mẫu thân và thê tử cho nên so với những nơi khác, quân và dân ở đây biết rõ về Chấn Võ quân hơn cả.
Ở Hoài Nam đạo, bởi vì sơn tặc và nạn binh hỏa cùng với lời thỉnh cầu của quan phủ Chấn Võ quân mới ở lại đóng quân, còn Tuyên Võ đạo lại chưa hề thỉnh cầu bọn họ tới cảnh nội.

Vì sao Chấn Võ quân sẽ xuất hiện ở đây? Vô thanh vô tức, còn tình cờ như vậy?

"Vu tướng quân chết đúng là do có người thông đồng với tặc quân, nhưng ai thông đồng ở đây thì không biết đâu đấy." Tư Mã nhận thấy sự biến hóa của quân dân bốn phía, sống lưng gã thẳng dậy, nhìn quan tướng đứng trước nha môn với ánh mắt càng thêm sắc bén. Gã lại lần nữa đưa ra nghi vấn. "Vì sao các ngươi sẽ tới đây? Làm thế nào các ngươi biết Hàn đại phu và Vu Phi? Làm sao các ngươi lại biết Vu Phi bị ngộ hại? Làm sao biết phản quân của Hà Càn sẽ tập kích Nê Thủy cốc?"

Từng câu, từng câu khiến dân chúng sững sờ, quan tướng và binh sĩ trở nên đề phòng, tri phủ cũng lui về sau một bước khi nhìn sang hai quan tướng dính đầy mùi máu tanh đứng bên người.
Trung Ngũ nắm chặt bàn tay đang rũ xuống, sự thật là bọn họ không hề biết Hàn Húc đi gặp Vu Phi, cũng không biết Vu Phi bị ngộ hại càng không biết Hà Càn sẽ tập kích. Bọn họ chỉ biết Nguyên Cát truyền tin Dĩnh Trần bị phản quân vây khốn, đại quân của An Khang Sơn sắp đến. Hàn Húc đã bị loạn quân vây khốn, còn kêu gọi quân dân thủ thành chống lại, như vậy nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Bọn họ đến vì để giải cứu Hàn Húc, vừa lúc đối phương lâm vào nguy hiểm, bọn họ giải trừ nguy hiểm này, nhưng vừa vặn nguy hiểm ấy lại là một âm mưu.

Lời chất vấn này là do Tư Mã ngụy biện, mà bọn họ dù trả lời hay không thì cũng trở thành chứng cứ phạm tội.

Trung Lý định mở miệng nói ra thân phận của mình, tuy rằng không tránh khỏi bị người khác nghi ngờ nhưng ít ra nhất thời có thể giải thích được hiểu lầm này.
Bỗng thanh âm Hàn Húc truyền đến từ bên trong: "Chấn Võ quân là do bản quan mời đến!"

Bốn binh sĩ nâng một cái ghế nằm bước nhanh tới, đến cửa Hàn Húc bước xuống, hắn cự tuyệt binh sĩ nâng dậy, tự mình kiên trì đứng lên.

Nhìn thấy hắn, dân chúng kích động ùa đến, kêu gọi từng tiếng, từng tiếng 'Hàn đại phu'.

Hàn Húc đưa tay ý bảo mọi người yên lặng, rồi nói lại một lần nữa: "Chấn Võ quân là do bản quan mời đến, còn vì sao lại mời bọn họ ư." Hàn Húc duỗi tay chỉ về phía sau. "Bởi vì Võ thiếu phu nhân của Chấn Võ quân phụng chỉ bình định."

Mọi người nhìn theo ngón tay của hắn, phía sau có hai người đi tới, một người đàn ông trẻ tuổi giơ dù, và một nữ tử với bộ quần áo đen tung bay dưới tán dù.

Đây là vị Võ thiếu phu nhân kia à, là thần tiên trong truyền thuyết à, rõ ràng giống quỷ mị hơn, những tiếng ồn ào vang lên bốn phía.
Đã đến lúc sinh tử tồn vong của gã Tư Mã đại nhân kia, cho nên tư duy của gã trở nên cực kỳ nhanh nhạy, nhìn nữ tử vừa đi ra hô: "Hàn đại phu nói đùa rồi, thiên hạ này làm gì có ai không phụng chỉ bình định chứ? Bình định còn cần phải phụng chỉ sao?"

Cũng đúng, bình định không cần phải phụng chỉ, phản loạn thì ai cũng có thể gϊếŧ, nếu mà nói như vậy thì mọi người đều đang phụng chỉ bình định còn gì.

"Hàn đại phu, ngài đừng lẫn lộn vấn đề ở đây, hiện tại mọi người muốn biết không phải là bình định mà là muốn hỏi vì sao Chấn Võ quân vô thành vô tức xuất hiện ở nơi này của chúng ta." Tư Mã lạnh lùng nói.

Hàn Húc cũng lạnh lùng đáp: "Bởi vì Võ thiếu phu nhân được bệ hạ khâm thưởng hoàng đế chi tỉ, thay thế bệ hạ thân chinh, không cần bất cứ nơi nào đồng ý vẫn có thể tùy ý qua lại."
'Hoàng đề chi tỉ', thay bệ hạ thân chinh, bốn phía lại trở nên yên ắng.

Lý Minh Lâu đứng bên người Hàn Húc, chiếc dù đen không hề nâng lên, chỉ có một bàn tay giơ ra từ tán dù, dưới ánh sáng mặt trời mùa hè rực rỡ, một khối ngọc tỷ nhỏ hiện ra. Dân chúng ở nơi xa không nhìn rõ nhưng tri phủ và chúng quan lại cùng binh tướng đứng gần đều thấy được bốn chữ 'Hoàng đế chi tỉ', lập tức xôn xao quỳ xuống.

Thấy bọn họ quỳ xuống, dân chúng cũng sôi nổi quỳ xuống theo, trong chớp mắt ngoại trừ Phương Nhị đang bung dù cho 'ngọc tỷ' ra thì trước phủ nha cũng chỉ có một mình Tư Mã là vẫn đứng lặng.

Sắc mặt Tư Mã trắng bệch, gã khϊếp sợ không nói nên lời.

Thanh âm của Hàn Húc lại vang dội, rõ ràng từng từ.

"Đây là thiên hạ của bệ hạ, bệ hạ muốn đi đâu mà không được? Đi nơi nào chẳng lẽ còn cần phải thông cáo với quan binh địa phương hay sao?"
"Võ thiếu phu nhân phụng chỉ đi Nghi Châu cứu hộ Chiêu Vương, lúc quay về đi ngang qua Tuyên Võ đạo, bản quan đã xin nàng cứu viện, nàng tới tương trợ thì có gì là không đúng?"

"Huống chi...."

Hàn Húc bước từng bước đến trước mặt Tư Mã.

"Huống chi ngươi nghi ngờ điều gì? Chấn Võ quân gϊếŧ là phản quân của Hà Càn, không hề gϊếŧ Phong Uy quân, thi thể nằm đầy đất đấy, vừa nhìn là biết."

"Hỏi điều gì? Hỏi chính ngươi xem có thể gϊếŧ được mấy gã phản quân?"

"Lúc này, chỉ cần mở mắt ra xem là có thể nhìn thấy tất cả, gϊếŧ phản quân chính là Vệ quân của Đại Hạ ta, mà Vệ quân gϊếŧ dân chúng chính là tặc quân!"

"Ngươi, ngay cả một tặc quân cũng chưa từng gϊếŧ, ngươi có tư cách để hỏi ư!"

"Bắt lấy cho ta!"

Gián nghị đại phu đã ra lệnh, binh mã bốn phía đồng loạt hưởng ứng, bao vây kẻ kia khiến cho quan mũ trong tay Tư Mã rơi xuống mặt đất.
"Kẻ này muốn làm loạn thành trì của chúng ta, hại bá tánh của chúng ta." Hàn Húc quát lên. "Có nên gϊếŧ hay không?"

"Nên gϊếŧ!"

Không biết ai giữa đám dân chúng hô to, sau đó từng tiếng từng tiếng hô quát thổi quét vang lên từ bốn phía phảng phất như thiên quân vạn mã hô ứng.

Tri phủ không khỏi bị dọa lui về phía sau vài bước, nhìn Hàn Húc trước phủ nha, người đó đứng còn không xong, máu tươi vẫn còn chảy ướt đẫm tấm áo xanh. Thư sinh không phải kẻ vô dụng nha, tại loạn thế này, lời nói sắc như đao, người cũng như đao.

...

...

"Đại nhân, đại nhân, Phong Uy quân lại tới vây thành."

Bên trong Lương Thành, Hà Càn nằm trên giường nghe vậy thì giãy giụa đứng dậy, chỉ còn một con mặt oán giận nhìn trừng trừng thân binh. Nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì đám binh mã ngoài thành chắc chắn đã bị hắn gϊếŧ đến mấy lần rồi, nhưng ....
Nhớ đến cái ngày tìm được đường sống trong chỗ chết tại Nê Thủy cốc kia, Hà Càn chỉ hận đến đấm giường.

"Báo cho Đại đô đốc biết, xung quanh Lương Thành đã bị Chấn Võ quân chiếm, lại có Hàn Húc vừa đe dọa vừa dụ dỗ khắp nơi, những thành trì và binh mã muốn quy thuận lại phản loạn rồi!"

-------------------------

 200. Đi đường vòng.

Ngày mùng 7 tháng 6 năm Thành Nguyên thứ tư, doanh trướng rậm rạp trải rộng ngoài thành Hình Dương, bên trong có vô số binh tướng đứng trang nghiêm, thậm chí không ngừng có kỵ binh chạy băng băng tới, theo đó ở nơi xa còn vô số binh mã vọt tới, che trời lấp đất.

Trước thành Hình Dương, đại kỳ của An Khang Sơn đã treo ở cửa thành, bên cạnh đó là thi thể của tri phủ nơi đây, cửa thành rộng mở, bên trong phảng phất như một tòa thành chết, không có lấy một bóng người, nhưng An Khang Sơn không hề vào thành mà ngồi ngay ngắn bên trong doanh trướng kêu rên khóc lóc.
Đương nhiên, hắn không phải bi thương cho thi thể thành chủ đang treo trước cửa.

"Ta đáng chết vạn lần." Nước mắt An Khang Sơn không ngừng trào ra, ướt đẫm chòm râu cùng với tấm áo gấm khoác trên người, hắn còn đấm mạnh nắm tay vào ngực mình. "Ta tới chậm một bước rồi, khiến bệ hạ gặp phải độc thủ."

Hai bên doanh trường có mười mấy quan tướng đang quỳ, cũng lớn tiếng kêu khóc, đấm ngực dậm chân: "Là chúng nô tài vô năng."

Hai bên chủ tớ tự tránh một phen, dưới sự khuyên báo của hai gã quan văn đi theo quân, An Khang Sơn mới dừng khóc, lúc này đám tráng phó mới nâng chậu vàng và khăn lụa mềm lên cho An Khang Sơn lau mặt.

Trong doanh trướng đã không còn tiếng khóc, không khí yên ắng ngưng đọng, đặc biệt là khi tầm mắt của An Khang Sơn hướng về nơi trung tâm, trong doanh trướng to rộng có vẻ chật chội bởi ngoài trừ đám quan tướng đang quỳ ra thì còn có không ít thi thể nằm dưới mặt đất.
Những thi thể này là quan tướng mới chết trận gần đây, chức vị có cao có thấp, khuôn mặt có quen có lạ. Tầm mắt An Khang Sơn dừng lại ở thi thể Tôn Triết.

"Bạch Bào quân?" An Khang Sơn hỏi, hắn đứng lên đi tới gần.

"Là đội quân hợp thành từ những tán binh lưu lạc trong cảnh nội Hoạt Châu, bọn họ khoác lên áo bào trắng bên ngoài binh phục của Đại Hạ, tự gọi mình là Bạch Bào quân." Một quan tướng cúi người, thấp đầu nói: "Thủ lĩnh là Hạng thị của phủ Thái Nguyên, Hạng Nam."

Thiên hạ rộng lớn như vậy, phủ Thái Nguyên lại quá nhỏ bé, vì sợ An Khang Sơn không biết Hạng thị là ai, một quan tướng khác vội vàng bổ sung: "Là con rể của Lý Phụng An, cháu trai của Hạng Vân một trong tám thuộc cấp của Lý Phụng An."

An Khang Sơn à một tiếng, nhớ ra: "Là tiểu tử chạy thoát trong khi chém gϊếŧ người của Thôi Chinh à."
Đúng vậy, lúc ấy cảm thấy chỉ là một tiểu tử không đáng lo, ai ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủn đã có thể kéo thành một đội quân mã.

"Ánh mắt Lý Phụng An đúng là không tồi." An Khang Sơn khen, hắn cúi đầu nhìn thi thể Tôn Triết.

Thi thể này bị Hạng Nam treo trên tường thành thị chúng mấy ngày mới được Phạm Dương quân cướp về, lại còn vận chuyển tới đây, giờ là mùa hè mùi thi thể hư thối làm người buồn nôn.

An Khang Sơn không hề bịt mũi còn nghiêm túc kiểm tra thi thể hư thối đó: "Có hai vết thương trí mạng?"

"Hạng Nam dùng thương." Một quan tướng vội đáp. "Đâm trúng bụng Tôn Triết, yết hầu của hắn trúng mũi tên là do Chấn Võ quân bắn thủng, lúc ấy Tôn Triết hai mặt thụ địch."

"Chấn Võ quân." An Khang Sơn nhai ba chữ này trong miệng.

Một quan tướng khác nửa quỳ, cúi đầu: "Đại đô đốc, xông vào Nghi Châu là Chấn Võ quân, cho nên mới đối kháng với Tôn Triết đang đóng giữ tại Tứ Thủy, mà Điền Trình cũng chết trong tay Chấn Võ quân, người lãnh binh là thê tử của Võ Nha Nhi."
Lại là hai vợ chồng họ! An Khang Sơn ấn khăn lụa lên mặt mình, nước mắt đã ngừng rơi nay lại cuồn cuồn trào ra, hắn lại gào lên khóc lớn: "Ta đáng chết, cũng lại chậm một bước khiến Chiêu Vương gặp phải độc thủ của bọn họ."

Đám quan tướng lại một lần nữa khóc theo, có người đấm xuống mặt đất, có người dập đầu liên tục, tranh nhau ôm đầu trách mắng, khóc cũng là khóc thật, khóc cho bản thân cùng với những bất an trong lòng. An Khang Sơn đối với thuộc cấp rất hào phóng, tùy ý ban thưởng, ăn nhậu chơi bời, trên đường hành quân có thể ngẫu nhiên đánh cướp, cướp được là của riêng nhưng đồng thời cũng rất tàn nhẫn, một khi bị định tội về quân luật, chết không phải chỉ một mình mà thường thường sẽ liên lụy tới người nhà và thân tộc.

Hiện tại, An Khang Sơn đang khóc như này, không biết chờ lát nữa bọn họ còn có thể khóc ra được nữa không, thừa dịp có thể khóc thì nhanh khóc ra đi.
"Đại đô đốc, bệ hạ và Chiêu vương liên tiếp gặp độc thủ, chúng ta phải nhanh chóng vào kinh thôi." Quan văn đứng bên cạnh lại lần nữa khuyên bảo, hắn ăn nói nhỏ nhẹ an ủi An Khang Sơn đang bi thống. "Thôi gian tặc đã dẫn Võ Nha Nhi và đám tặc binh đi Lân Châu."

Mặt An Khang Sơn đầy nước mắt: "Bệ hạ đã gặp độc thủ, ta còn vào kinh làm gì? Ta phải đuổi theo những gian tặc kia!"

Một quan văn khác vội nói: "Đại đô đốc, kinh thành còn có Thái tử mà, Đại đô đốc không thể bỏ mặc ngài ấy không màng được."

Quan văn lúc trước cũng nói: "Đại đô đốc, chỉ có vào kinh thành mới có thể chiêu cáo thiên hạ về hành phi phạm tội của đám tặc tử kia, báo thù cho bệ hạ và Chiêu Vương."

Kinh thành là nơi ở của Thiên tử Đại Hạ, đứng ở đó mới là chính thống, An Khang Sơn kéo ra khăn lụa đang đắp trên mặt: "Nhổ trại vào kinh."
Đám quan tướng đang khóc chết đi sống lại trên mặt đất lập tức đứng dậy, vang dội hô 'vâng'.

"Nhưng mà." Lại có quan tướng chần chờ một chút nói. "Xung quanh Lương Thành xảy ra chút vấn đề."

Con đường thích hợp và nhanh nhất để vào kinh thành là qua Lương Thành.

"Lương Thành có vấn đề gì."

"Không phải Hà Càn ở Lương Thành sao?"

Những quan tướng khác sôi nổi hỏi, bọn họ không muốn lại ở trong doanh trướng nữa, sự bi thương của An Khang Sơn sắp không áp chế được rồi.

"Hà Càn ở Lương Thành nhưng Chấn Võ quân cũng đã tới, lại có thêm một vị gián nghị đại phu tên là Hàn Húc đang kích động binh mã của các châu phủ xung quanh để phục tùng Chấn Võ quân." Quan tướng kia căng da đầu báo lên tin tức vừa nhận được. Hiện tại không nói, chờ tới khi An Khang Sơn tự mình thấy được thì hắn nhất định sẽ bị gϊếŧ. "Bọn họ còn tuyên bố chờ Đại đô đốc đến."
Lại là Chấn Võ quân.

"Ta vốn tưởng nếu Lý Phụng An không chết thì hắn sẽ là phiền toái lớn nhất của ta." An Khang Sơn nói. "Không nghĩ tới hắn đã chết lại nhô ra một Chấn Võ quân."

Hắn vẫy tay với tráng phó, hai gã tráng phó hợp lực nâng một cây Phương Thiên kích*.

"Vậy ... "An Khang Sơn nhận lấy trọng kích. "Vòng qua đi, chờ ta vào kinh phụng chính thống, gian thần tặc binh trong thiên hạ chờ tru sát đi."

Hiện tại chưa phải lúc dây dưa với bọn họ, chờ đại thế đã định, Chấn Võ quân cũng tốt mà Bạch Bào quân cũng thế, mệnh con kiến khó mà chống đỡ được bốn mùa.

Nhưng mà, An Khang Sơn chống trọng kích xuống đất, toàn bộ doanh trướng như run lên.

"Bệ hạ, Chiêu vương chết thảm, khó an." Thanh âm hắn nghẹn ngào, lại muốn rơi lệ. "Để con dân tặc quan trong Hình Dương này đều chôn cùng đi."
...

...

Ở nơi xa, khói đặc tựa như phá nát chân trời, mặt đất chấn động từng hồi liên tục rất lâu không ngừng.

Trên thành trì cao cao, trong sơn cốc nhấp nhô, giữa thôn xóm bị tàn phá chỉ còn là phế tích, một toán binh mã ẩn núp, thân mình họ căng ra đứng trang nghiêm tay nắm chặt đao thương.

Cứ như vậy mãi cho đến ngày tiếp theo cũng không thấy 10 vạn đại quân xuất hiện.

"Hàn đại nhân!" Hàn Húc đứng trên đỉnh đồi nhìn hai tin binh vội vàng chạy tới. "An Khang Sơn đã vòng qua Lương Thành, từ phía nam đi về kinh thành."

Một vài quan quân đứng bên cạnh không biết nên vui hay buồn lại càng do dự không biết có nên lập tức điều binh đuổi theo hay không.

Hàn Húc cười ha ha: "Hắn sợ chúng ta, An Khang Sơn không phải là không sợ gì cả, hôm nay hắn sợ hãi vòng qua chúng ta, ngày sau gặp nhau trên chiến trường, chúng ta cũng có thể khiến cho hắn sợ hãi mà bỏ chạy!"
Ngày sau ư? Nói cách khác hiện tại không đuổi theo à?"

"Hàn đại phu." Một quan tướng do dự nói. "Không thể thả An tặc vào kinh, chúng ta nên đuổi theo ngăn trở."

Hàn Húc nhìn người kia hỏi: "Đuổi theo sau ư, các ngươi có thể ngăn cản được không?"

Đối phương có mười mấy vạn đại quân mà hiện tại ở nơi này tính cả Phong Uy quân, Chấn Võ quân cũng với không ít tán binh nghĩa sĩ cộng vào chỉ có không đến 1 vạn người. Mấy quan tướng liếc nhìn nhau, đương nhiên không thể.

"Ta cũng không sợ, nguyện dùng thân này trừ tặc." Một quan tướng nghiêm mặt nói.

Hàn Húc cười nhạt: "Biết rõ không thể mà vẫn làm ư? Đừng ngu xuẩn như vậy, hy sinh thân mình như thế không hề có ý nghĩa gì đâu."

Đám quan tướng liếc nhau, không biết và cũng không dám nói gì.

Hàn Húc lại nhìn về phương xa. "Bệ hạ đã không còn nữa, thiên hạ đại loạn đã trở thành kết cục đã định. Việc cần làm lúc này không phải là đấu tranh trong sớm chiều mà phải nhìn lâu dài, dũng khí chân chính không phải là dám nghênh chiến mà là không lùi bước, cũng không phải là lấy trứng chọi đá, điều chúng ta phải làm là khiến bản thân lớn mạnh, ngưng tụ sức lực toàn thiên hạ để bình định phản loạn."
Chúng quan tướng đồng thanh hướng ứng, ánh mắt nhìn Hàn Húc cũng khác với trước đây, lúc trước là kính là sợ, hiện tại càng thêm phần tin phục.

Vị đại nhân triều đình này không giống với trong tưởng tượng của bọn họ, hắn có vũ dũng, lại sáng suốt, thông thấu, thật sự giống như một ngọn đèn soi đường.

"Hàn đại nhân." Có giọng nữ truyền đến.

Kẻ vũ dũng, sáng suốt, thông thấu khẽ nhíu mày, nghĩ, nữ tử này thật là, thời thời khắc khắc không rời. Hắn quay đầu nhìn xuống phía dưới chân đồi, nàng kia không mang theo tùy tùng mà tự mình cầm dù đi lên.

Nàng thấy được tầm mắt của hắn thì khẽ nâng dù lên, cho dù có miếng vải đen che mặt hắn vẫn tựa hồ như nhìn thấy nụ cười xán lạn của nàng.

Hàn Húc thở dài, kinh thành xa hoa lãng phí đã biến mất, nhưng hắn vẫn không tránh khỏi bị kẻ khác quấn quýt si mê.
Nhìn thấy nữ tử này đi tới, hai bên quan tướng cung kính lui về sau mấy bước.

Khác với quan tướng ở nơi khác, Tuyên Võ đạo gần với Hoài Nam đạo cho nên bọn họ rất quen thuộc với Chấn Võ quân.

Cho nên, ở cái đêm xảy ra hỗn chiến đó, khi Chấn Võ quân đột nhiên đánh tới, nghe được Chấn Võ quân của huyện Đậu ra hiệu lệnh 'không phải tặc không gϊếŧ, không phải tặc lui ra sau', bọn họ không chần chờ nhiều đã lui ra sau, dừng công kích.

Hơn nữa so với Chấn Võ quân tại kinh thành, bọn họ càng quen thuộc với Chấn Võ quân tại huyện Đậu, cũng càng quen thuộc với Võ thiếu phu nhân hơn.

Chấn Võ quân tại huyện Đậu không phải tới từ Mạc Bắc mà là do Võ thiếu phu nhân chiêu mộ dân tráng mà thành quân, những dân tráng đó tạo thành đội quân đánh lui loạn binh, cứu viện phủ Quang Châu, khiến cho phản quân của An Đức Trung ở Chiết Tây chỉ dám nhìn rồi tránh đi.
Đây là sự lợi hại của Chấn Võ quân hay là sự lợi hại của riêng Võ thiếu phu nhân? Bọn họ lui về sau lặng lẽ đánh giá nữ tử này.

Lý Minh Lâu đã tới bên người Hàn Húc.

"Hàn đại nhân, An Khang Sơn đã vòng qua Lương Thành đi về Kinh thành." Nàng nói. "Đây đều là công lao của ngài."

Hàn Húc lắc đầu. "Thiếu phu nhân quá khen."

"Không phải tán thưởng." Nàng nói. "Bởi vì có Hàn đại nhân ở đây cho nên binh mã xung quanh Lương Thành mới có thể tụ tập, vạn người một lòng, khiến An Khang Sơn sợ hãi." Giọng nàng lại mang vài phần ảm đạm. "Cũng khiến cho dân chúng nơi đây không gặp phải tra tấn."

Theo tin tức đại quân của An Khang Sơn đi đường vòng đưa về thì còn có tin quan binh dân thường xung quanh thành Hình Dương thương vong. Sau khi thất thủ, tri phủ thành Hình Dương bị gϊếŧ, bị phơi thây ngoài cửa thành, An Khang Sơn lại buông lời lừa gạt đối với dân chúng và quan binh trong thành chỉ cần đầu hàng sẽ không gϊếŧ. Sau đó bàng quan để cho binh sĩ dân chúng tàn sát lẫn nhau mua vui, cuối cùng vạn mũi tên bắn ra, thiêu cháy toàn bộ tù binh và dân chúng.
Có khoảng sáu bảy ngàn người bị hại.

Thành Hình Dương đã từng là nơi phồn thịnh bậc nhất giờ giống như địa ngục trần gian.

Hàn Húc bi thương, phẫn nộ quát: "Tặc tử An Khang Sơn không bằng cầm thú."

Hắn trọng thương còn chưa khỏi hẳn, miễn cưỡng mới có thể đứng dậy, cảm xúc kích động khiến thân mình lay động, Lý Minh Lâu vội duỗi tay nâng: "Hàn đại nhân nén bi thương."

Hàn Húc nhẹ phẩy tay áo lui về phía sau, tránh đi bàn tay của nàng, ngồi xuống ghế nâng, đưa tay che miệng ho khan.

Nàng không để bụng mình bị gạt ra, bước tới gần ghế nâng nói: "Đại quân của An Khang Sơn đã đi đường vòng, chúng ta không thể ngăn cản nhưng Lương Thành vẫn phải đoạt về."

Lương Thành là thủ phủ của Tuyên Võ đạo, nếu triều đình chiếm lại được thì có thể an ổn được nhân tâm, cũng càng có thể ngưng tụ lại binh mã đang tán loạn trong cảnh nội.
"An Khang Sơn đi đường vòng nhưng để lại không ít binh mã cho Hà Càn." Một quan tướng ở bên cạnh nói, nói xong lại thấy ngượng ngùng nghĩ, sao Võ thiếu phu nhân lại không biết được.

Trước mặt nàng, hắn cảm thấy hổ thẹn vì sự khϊếp nhược của mình.

Lý Minh Lâu không hề khinh thường lời nhắc nhở của đối phương, nàng gật đầu: "Bởi vì An Khang Sơn muốn nhanh chóng vào kinh cho nên không có tâm tình chiến đầu với chúng ta, nhưng phản quân tại Tuyên Võ đạo nhất định phải đánh bại."

Hàn Húc ngồi trên ghế, khẽ nhíu mày hỏi: "Lương Thành có bao nhiêu binh mã?"

"Ước chừng một vạn tư." Một quan tướng khác đáp.

Hàn Húc gật đầu, so ra thì nhiều hơn binh mã của bọn họ: "Tuy rằng Hà Càn có nhiều binh mã hơn, để đoạt lại Lương thành cũng không phải dễ dàng gì nhưng hắn muốn làm gì chúng ta cũng như vậy, cứ từ từ, tương lai còn dài."
Vừa dứt lời thì đã nghe nữ tử ở bên người cũng nói 'đúng vậy, đúng vậy', sau đó thì nhìn hắn, hoặc là nói tầm mắt của nàng chưa từng rời khỏi hắn.

"Có Hàn đại nhân ở, binh mã không lo." Nàng khen.

Hàn Húc ngồi trên ghế không hề thấy thoải mái, nữ tử này dán sát vào ghế dựa, bàn tay còn nắm lấy tay cầm, đứng gần một ngoại nam như vậy mà không có ai ngăn cản nàng một chút ư?

Hàn Húc nhìn sang quan tướng đang cung kính cùng với binh sĩ nghiêm nghị ở hai bên.

"Thiếu phu nhân quá khen ...." Hắn tỏ ra khách khí và xa cách.

Lý Minh Lâu lắc đầu: "Không phải tán thưởng."

Nàng đáng giá người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế trước mặt, khϊếp trước chưa từng gặp gỡ, cũng không hề tiếp xúc giao lưu, còn tưởng rằng chỉ là một mệnh quan triều đình bình thường.

Không nghĩ tới, người này lại là người có dũng có mưu, khí thế như lôi đình, lại như mưa phùn gió xuân không tiếng động thấm đẫm vạn vật.
Lúc trước, từng nghe dân chúng Dĩnh Trần tin phục hắn, mấy ngày nay chính mắt nhìn Hàn Húc ngồi trên ghế nâng, dạo quanh thành trì đứng giữa binh mã, có thể nói là nhất hô bá ứng.

Người như vậy mà kiếp trước lại chết trong âm mưu của mấy tiểu quan và tiểu binh quả là đáng tiếc, tựa như phụ thân của nàng vậy.

Cũng may đời này hắn còn sống.

Vậy, nhất định phải để cho hắn sống thật tốt đi, người như vậy sẽ có thể thay đổi vận mệnh của rất nhiều người.

"Có Hàn đại nhân ở, chắc chắn Tuyên Võ đạo sẽ được trọng chấn." Lý Minh Lâu nói.

Miếng vải đen che kín cả khuôn mặt nhưng không che được tầm mắt cực nóng của nàng. Hàn Húc dịch dịch lưng trên chiếc ghế, hắn không muốn thảo luận về đề tài binh mã Tuyên Võ đạo nữa, khẽ ho một tiếng: "Võ thiếu phu nhân, chừng nào thì ngài trở về bên Võ đô tướng? Ngài có hoàng mệnh trong người, không nên trì hoãn quá lâu."
-----------------

*Phương Thiên Kích[NT - CỔ ĐẠI] ĐỆ NHẤT HẦU - Chương 196 - 200-----------------------------------

P/s: Vậy là sâu lười tớ đây cũng lết được đến chương thứ 200, qua được 1/3 chặng đường rồi. Mong cả nhà tiếp tục ủng hộ và yêu thương tớ thật nhiều nha!!! (^o^)