Trâu Già Gặm Cỏ Non

(40): Công khai quan hệ

Vào lúc Tịch Dương quay trở về ký túc xá thì cũng là lúc năm học mới bắt đầu. Vì là người duy nhất không tham gia khoá học quân sự, cộng thêm những tin đồn tình ái quá sức vang rền trên diễn đàn trường nên cái tên Lam Tịch Dương đã trở thành tâm điểm chú ý của toàn bộ sinh viên lẫn giảng viên. Vì thầy cô nào cũng muốn thấy mặt nên Tịch Dương hoàn toàn không trốn được nổi một tiết học. Thuần Nhi và Hiểu Thi liên tục nhờ cô điểm danh hộ.

Bộ môn kinh khủng nhất của học kỳ này có thể nói đến Kế toán và phân tích tài chính. Tịch Dương đã thủ sẵn một chiếc áo hoodie dày cui, chỉ cần chờ đến môn này là sẽ đội mũ, phủ phục xuống bàn nằm ngủ.

Đang giữa lúc mê man trong giấc mơ đẹp, đột nhiên trên bàn vang lên tiếng gõ. Tịch Dương bừng tỉnh.

"Gọi em đấy! Mau đứng dậy đi!".

Tịch Dương lơ mơ, không biết gì mà thực sự đứng dậy, khiến bao nhiêu ánh mắt trong phòng học và cả của thầy giáo đều ngỡ ngàng hướng về phía cô. Có tiếng cười khúc khích bên tai, Tịch Dương quay sang thì thấy Cố Thần Hi đang nín cười ngồi cạnh. Hàm cô tí nữa rớt xuống đất.

Tại sao Cố Thần Hi đang ở đây? Cô bị anh lừa rồi?

"Em sinh viên kia, em nghĩ, em có thể giải được bài toán khó này sao?".

Thầy giáo vẫn đứng uy nghi trên bục, nghiêm giọng hỏi.

Tịch Dương liếc về phía Cố Thần Hi đang đắc chí ngồi một bên, bụm miệng cười đến la liệt thì không khỏi tức giận. Đây là kiểu theo đuổi gì vậy chứ?

Mắt cô nheo nheo, cố gắng nhìn rõ đề bài ở trên slide chiếu. Cái này là tiếng người sao? Tịch Dương đọc mãi mà chẳng hiểu gì.

Bên trên slide chiếu là một bảng cân đối kế toán ngày 31/12 dài dằng dặc, trong khi câu hỏi thì rất ngắn: Phân tích khái quát tình hình tài chính. Tịch Dương thầm chửi rủa tại sao ban đầu cô lại chọn chuyên ngành giống chuyên ngành của Cố Thần Hi vậy chứ? Mới học được có ba bài biết cái gì để mà phân tích?

Tịch Dương méo mặt, đứng tại chỗ như trời trồng, trong khi người gây hoạ vẫn còn đang cười cợt đến ngây ngất. Rốt cuộc thì ánh mắt của thầy đã chú ý đến người gây hoạ kia.

"Em ngồi bên cạnh có biết cách giải bài này không?" - Thầy giáo cao giọng hỏi.

Thần Hi liền dứt tiếng cười. Tịch Dương kinh ngạc, anh chắc chơi poker tài lắm. Mặt lật nhanh hơn cả bánh tráng. Cố Thần Hi thẳng thớm đứng dậy. Dáng dấp cao ráo, gương mặt dưới ánh đèn càng thêm cao ngạo, anh tuấn khiến người khác ngưỡng mộ không thôi.

"Dạ được".

Tịch Dương ngước nhìn anh, không giấu được vẻ ngưỡng mộ. Thần Hi cười cười, nhìn cô, nháy mắt một cái. Tim của Tịch Dương muốn lụi đi ngay tại chỗ.

Cả giảng đường đông đúc, hình vòng cung, toàn bộ ánh nhìn đều chăm chú dán lên người vị thanh niên dõng dạc và cao lớn kia. Tay Thần Hi cầm lấy phấn trắng, không ngừng một giây mà suy nghĩ đã vẽ ra bảng phân tích. Gì mà chỉ tiêu? Nguồn vốn? Hệ số khả năng chi trả? Rồi sau đó là trùng trùng điệp điệp những con số mà Cố Thần Hi thậm chí còn không dùng đến máy tính. Chữ viết tay của anh rất đẹp, từng nét trắng bay bổng trên chiếc bảng đen, vừa ngay ngắn vừa liền mạch.

Thầy giáo đứng bên cạnh, cũng phải thảng thốt nhìn theo anh. Sao khoá này có một nam sinh ưu tú như thế mà ông không biết?

"Em tên là gì vậy?" - Thầy giáo hỏi.

Cố Thần Hi mỉm cười.

"Em là bạn trai của Lam Tịch Dương thưa thầy!".

Bỗng chốc, mọi sự chú ý lại bị dồn ngược hết về phía cô, khiến Tịch Dương lúng túng không biết nên làm thế nào. Chắc chắn chiều nay, cô lại sẽ được lên tiêu điểm báo trường.

May mà Lam Bách không còn quan tâm đến chuyện gì đang xảy ra ở trường đại học cũ nữa. Nếu không thì Tịch Dương toi đời rồi.

"Vậy..." - Thầy giáo cũng lần đầu gặp trường hợp này, có chút lắp bắp - "Nếu không cho tôi biết tên thì sẽ không được điểm cộng đâu".

"Thầy cứ cộng cho Lam Tịch Dương là được rồi ạ".

Thần Hi ngông nghênh về chỗ, vừa ngồi xuống đã kéo rạt Tịch Dương về người. Cô bị bất ngờ nên không kịp trở tay.
"Ở đây là trường học đó!".

"Không phải em đã ôm ấp rồi nắm tay với Hoàng Túc Trạch ở đây sao hả?".

Tịch Dương há hốc miệng, sợ đến mức không còn gì để nói.

"Đó là ở ngoài trường mà..." - Tịch Dương cầu sinh, nhanh chóng đổi chủ đề - "Sao anh rảnh rỗi mà đến trường thăm em thế? Anh không phải đi làm à?".

"Xin nghỉ rồi!".

Thần Hi cười, có hơi ngây ngô như một cậu thiếu niên mới lớn.

"Nhớ em nên mới đến đây".

Tịch Dương đỏ bừng mặt. Hiện tại thì Cố Thần Hi đã ngang nhiên coi cô như bạn gái của anh, dù chẳng cần biết cô đã đồng ý hay chưa. Bạn bè trong ký túc xá không nói gì, thấy Thần Hi ngày nào cũng siêng năng chạy đến, hôm nào cũng mang hoa tới, đưa Tịch Dương đi ăn, lập tức ngầm hiểu.

"Tiểu Dương, chiều nay theo anh về nhà có được không?".

"Để làm gì?".
"Ra mắt bố mẹ anh. Hai người bọn họ cứ không ngừng bắt anh đi coi mắt hết cô này đến cô kia, làm anh phiền chết được".

Mới mấy hôm trước còn nói với Tịch Dương rằng chưa rõ ràng tình cảm của mình, hôm nay đã muốn đem cô về nhà ba mẹ ra mắt rồi. Tịch Dương thật sự không biết Cố Thần Hi có đang nói đùa cô hay không?

Khuôn viên trường đại học S bình thường cũng rất thơ mộng. Cây cối xanh rợp, che phủ muôn nơi. Hai bên đường, muôn loài hoa đều đua nhau khoe nở. Vào lúc này, Tịch Dương cùng Thần Hi đang sánh bước với nhau đi qua quảng trường lớn, vòng qua đài phun nước, đánh động cả đàn chim bồ câu trắng bay vυ"t lên trời.

Tốc độ của Tịch Dương khá nhanh, còn Thần Hi không bị tụt lại phía sau, do chân anh rất dài. Sải một bước thì đã bằng Tịch Dương đi mấy bước. Sinh viên trong trường trông thấy hai người liền như trông thấy đại minh tinh, không ngừng chỉ trỏ, la hét.
"Không được. Em không đi đâu!" - Tịch Dương thẳng thừng từ chối - "Anh không thấy còn quá sớm để chúng ta... thông báo chuyện này với bất kỳ ai sao? Lỡ sau này chia tay thì...".

Thần Hi nắm lấy tay cô kéo lại.

"Sao em suốt ngày cứ mở miệng ra liền nói đến chuyện chia tay vậy chứ? Anh còn chưa từng nghĩ qua chuyện này...".

"Chờ anh nghĩ đến, không phải là đã muộn mất rồi sao?".

Dưới ánh nắng, đôi đồng tử nâu sẫm của Tịch Dương không nhìn ra được chút chân thành nào, thậm chí có hơi lơ đễnh và vô hồn.

"Nói sao thì, em không muốn nói chuyện của chúng ta cho bất kỳ ai biết, nhất là Lam Bách, bố mẹ anh,... Em không muốn đến lúc chúng ta chia tay, em không thể gặp lại bố mẹ nuôi nữa...".

Thần Hi thấy bất lực với cô.

"Em... lại thế nữa rồi!".

"Ý anh là sao?" - Tịch Thương vô cớ thấy tổn thương - "Em không thể vì anh nhất thời thấy thích em mà phá huỷ mối quan hệ giữa em với mọi người được".
"Nhất thời? Em cho rằng anh mỗi ngày đều phải lái xe hơn 100 cây số chỉ để đến công ty rồi quay về đây với em, đều không được tính là gì cả có phải không? Hay em muốn anh đi gặp gỡ với những cô gái khác?".

Tịch Dương cúi đầu lảng tránh.

"Như vậy cũng được".

Lời nói đó của Tịch Dương giống như một cây búa nện xuống đầu Thần Hi. Làm thế nào cô lại muốn anh đi gặp gỡ người khác? Thần Hi không tin được vào tai mình, phải hỏi lại lần nữa cho rõ.

"Em thật sự muốn anh đi gặp người khác?".

Tịch Dương gật đầu.

"Em thấy... như vậy sẽ tốt hơn...".

Cô gái này thật sự biết cách chọc cho anh phát cáu.

"Được, vậy anh sẽ đi hẹn hò với người khác cho vừa lòng em nhé, được chưa?".

Thần Hi đứng im một chỗ chờ Tịch Dương ngăn cản. Kết quả là vẫn không thấy cô nói thêm bất cứ lời nào hết. Thần Hi vừa tức giận vừa tổn thương, không thèm phí lời với cô nữa mà quay lưng đi thẳng. Cho dù anh vẫn chưa rõ cảm giác yêu là gì, nhưng anh biết chẳng có cô gái nào trên đời lại đồng ý chia sẻ người mình yêu với bất cứ ai khác.
Tịch Dương không có đuổi theo Thần Hi. Cùng lắm cô nghĩ, mối quan hệ giữa họ cứ như vậy kết thúc là được rồi. Sẽ không đau khổ gì nữa có phải không?

Thực ra, mấy hôm trước, Tịch Dương có nhận được cuộc gọi của bố mẹ nuôi. Vương Lâm gọi điện hỏi thăm tình hình sức khoẻ của cô, còn bảo dạo này Thần Hi đã chuyển đến gần trường S, nhờ cô để mắt tới và cố gắng khuyên nhủ người anh trai nuôi kia mau chóng lấy vợ. Cố Tuyền bất lực than thở, đã mong có cháu bế lắm rồi.

Tịch Dương vừa tạo một tài khoản Facebook mới. Vào hôm mà Thần Hi nói sẽ không buông cô ra, anh đã thay đổi trạng thái trên trang cá nhân của mình là "Đang trong một mối quan hệ". Điều này khiến cho Tịch Dương cảm thấy hết sức vui sướиɠ.

Bên dưới là hơn nghìn lượt tương tác. Top bình luận đều là những người thân nhất với anh.
Lam Bách: [Người đó là ai? Sao không tag tên vào vậy?]

Gia Hào và Á Văn bên dưới đều để icon run sợ: [Đây là sự thật à?], [Con ngựa bất kham của chúng ta đã có người cầm cương, mà còn là người mà chúng ta quen biết].

[Ai vậy?] - Lam Bách vẫn cứ ngu ngơ hỏi lại mặc dù không có lời hồi đáp.