Trâu Già Gặm Cỏ Non

(41): Anh đừng chờ em

Quả nhiên mấy ngày sau thì Cố Thần Hi đều không xuất hiện nữa. Tịch Dương vẫn theo nhịp sống thường ngày, đi học rồi quay về ký túc xá. Thuần Nhi và Hiểu Thi dành cả ngày ngồi nhìn Tịch Dương, cũng không tìm ra được nửa điểm bất thường.

Không được đến một tuần thì lại có một chàng trai khác đến đợi dưới sân trường. Hiểu Thi vừa ăn snack vừa hóng hớt.

"Cậu ghê gớm thật đấy Tịch Dương. Làm thế nào mà lừa được cả hai soái ca. Anh kia vừa đi thì anh này lại đến. Chuyện tình tay ba của cậu viết được thành một cuốn tiểu thuyết được rồi đấy!".

Tịch Dương giật mình. Hình như cô đã biết được vì sao Hoàng Túc Trạch đến đây kiếm mình rồi, liền tức tốc chạy vù xuống cổng ký túc xá.

"Túc Trạch, em xin lỗi, em xin lỗi. Em hoàn toàn quên mất chuyện đi khám. Em quên. Thật đấy. Anh làm ơn đừng mách những chuyện này với bố mẹ em nhé! Họ mà biết được chắc chắn sẽ tống cổ em về nhà ngay tức khắc".

Hoàng Túc Trạch không trách cứ hay mắng mỏ gì cô, chỉ cười đặc biệt hiền từ. Ai nói Thần Hi với Lam Bách là anh trai của Tịch Dương vậy chứ? Rõ ràng Hoàng Túc Trạch có cảm giác anh trai hơn hai người kia rất nhiều.

"Anh chưa có nói. Em yên tâm đi. Anh vì lo cho em nên mới đến đây xem thôi. Tiểu Dương, em vẫn khoẻ chứ?".

Tịch Dương tươi cười, gật đầu.

Hoàng Túc Trạch mở cửa xe cho cô. Lần này không cần hỏi cô muốn đi đâu nữa, Hoàng Túc Trạch lái xe một mạch đưa cô đi bệnh viện.

Tịch Dương có chút ngẩn ngơ. Tại sao đã biết người cô chọn là Cố Thần Hi rồi, mà anh vẫn tốt với cô đến thế? Hoàng Túc Trạch chính là người như vậy, quá chu đáo, quá hiểu lễ nghĩa, quá trong sạch. Thà anh cứ nháo như Trần Hiếu Phàm ngày trước thì Tịch Dương còn thấy bớt cảm giác tội lội đi. Đằng này...

"Túc Trạch... Em xin lỗi. Anh đừng giận em nhé có được không?" - Giọng cô nhỏ dần - "Chúng ta... vẫn làm bạn...?".

Hoàng Túc Trạch cười cười.

"Có gì đâu chứ? Thực ra ngay từ đầu, anh đã đoán trước được kết quả rồi... Anh ta, Thần Hi... đối xử với em tốt chứ?".

Tịch Dương có chút không ngờ Hoàng Túc Trạch sẽ hỏi câu này. Cô gật gật đầu.

"Anh ấy đối với em rất tốt".

"Vậy là anh vui rồi".

Chiếc xe đỗ lại trong bãi giữ xe của bệnh viện. Hoàng Túc Trạch đi trước, dẫn theo cô vào trong. Vài cô y tá trông thấy bọn họ thì ngoái cổ nhìn theo.

"Bác sĩ Túc Trạch, nghỉ làm để đưa bạn gái đến đây à? Thật có lòng quá".

Tịch Dương nghe vậy, thấy áy náy vô cùng. Cô còn chưa làm được gì cho Hoàng Túc Trạch. Dường như đọc được suy nghĩ ấy, anh đi rót cho cô cốc nước, để xuống trước mặt cô.

"Không sao đâu. Khi nào Thần Hi làm em đau lòng, em quay lại tìm anh vẫn được mà".

"Bác sĩ... anh đừng chờ em".

Đây là câu nói thật lòng của Tịch Dương. Hoàng Túc Trạch, Lam Bách và Thần Hi đều ngang tuổi nhau. Lam Bách và Thần Hi còn có gia đình, hơn nữa gia cảnh của hai người họ, Tịch Dương đều rất hiểu...

Chỉ riêng Hoàng Túc Trạch... Cô nghe nói bố mẹ anh đều ở quê, gia cảnh không được tốt. Một mình Hoàng Túc Trạch ở trên thành phố, lăn lộn để kiếm sống, sau này còn phải lo cho tới ba miệng ăn trong nhà. Anh làm bác sĩ, tiền lương không hề dư giả. Mấy năm thực tập đã làm qua không biết bao nhiêu công việc chỉ để trang trải. Cho đến tận bây giờ vẫn một thân một mình tới lui giữa bệnh viện và nhà thuê.

"Sao vậy?" - Hoàng Túc Trạch thấy cô cúi gằm mặt - "Sao lại khóc rồi?".
"Em... xin lỗi...".

Tịch Dương vừa mới nhận ra. Bản thân thật sự quá vô tình. Ngày đó Hoàng Túc Trạch đến nhà cô cầu hôn. Bố mẹ cô ngoài mặt không nói gì, nhưng sau lưng thì lại chê anh không ổn định, không đủ khả năng lo cho Tịch Dương.

Đến giờ phút này, cô mới chợt nhận ra, Hoàng Túc Trạch vì Tịch Dương mà đã chịu không ít tủi nhục như thế. Kế bên còn có Lam Bách không ngừng chọc khoáy.

Hoàng Túc Trạch luống cuống, không ngừng rút khăn giấy đưa cho Tịch Dương.

"Anh chọc gì đến em rồi sao? Tại sao em lại khóc nhiều quá vậy?".

"Em... Túc Trạch... Em chỉ biết đến bản thân mình thôi. Em thực sự quá vô tâm rồi...".

Còn nhớ năm đó, anh có đi làm về muộn thế nào đều cũng sẽ trả lời tin nhắn của cô. Có một lần, nhà trường tổ chức đi cắm trại. Bố mẹ không đồng ý cho cô đi, là chính anh đã đứng ra bảo đảm, xin nghỉ làm để đi theo chăm sóc cho cô. Đến hiện giờ cũng vậy, cứ mỗi lần cô quên đi khám là anh sẽ liền chạy tới nhà nhắc nhở.
"Đâu có đâu. Những lúc anh bị đau dạ dày, cũng là em chăm sóc cho anh mà, có nhớ không?".

"Nhớ...".

"Tịch Dương, em đâu có mắc nợ anh? Là do anh muốn em được vui vẻ, nên anh tự nguyện làm mọi thứ...".

Kết quả kiểm tra cho thấy, Tịch Dương vẫn khoẻ mạnh, không có bất cứ dấu hiệu gì khác thường. Quãng đường trở về ký túc xá, cả cô và Hoàng Túc Trạch đều không nói câu nào cả, chỉ lặng thinh ở bên nhau.

Thời gian chầm chậm lướt đi, cho đến khi, Tịch Dương trông thấy đuôi của một con xe Ferrari đang đỗ ở trước mặt, liền giật mình thon thót. Sao ngay hôm nay, Thần Hi lại xuất hiện vậy chứ?

"Bạn trai em đến kiếm em kìa" - Hoàng Túc Trạch buồn bã châm chọc.

Tịch Dương hối hả xuống xe, giục Túc Trạch đi mau, trước khi bị Thần Hi trông thấy. Cô giống như bị bắt gian tại trận vậy, cứ rối rít hết cả lên, mà Hoàng Túc Trạch nào có chịu đi cho? Anh còn chạy xuống xe, đột nhiên nắm lấy tay Tịch Dương khiến Thần Hi tức đỏ cả mắt.
Tịch Dương đẩy Túc Trạch ra.

"Anh định làm gì vậy?".

"Trả thù cho vụ ở khách sạn lần trước!".

Ôi trời! Tịch Dương cố giật tay khỏi anh mà không được. Vậy nhưng Thần Hi vừa đi tới thì Hoàng Túc Trạch lập tức buông cô ra, trốn vào xe.

Cố Thần Hi hùng hổ đi đến trước mặt cô. Vẻ mặt như muốn gϊếŧ người, rất đáng sợ. Trong màn đêm, mắt anh sáng quắc như đèn pha ô tô.

"Em vừa đi đâu về vậy hả?".

Trong khuôn viên ký túc xá lúc đó, có không biết bao nhiêu người đang ngồi chồm hổm hóng chuyện. Ngay cả cô quản lý ký túc cũng ra giành ghế nhất để xem cho rõ nét.

"Em vừa mới đi...".

Nói bệnh viện có hơi không ổn lắm... Thế nào Thần Hi cũng hỏi cô bị làm sao mà Tịch Dương không có bị làm sao cả...

"Đi... Đi...".

Não cô lập tức bí bách, không tìm được lý do nào khác.

"Em bảo anh đi tìm người khác. Anh còn chưa kịp tìm thì em lại đã tay trong tay với người khác trước rồi? Có phải vì vậy mà em không muốn công khai chuyện giữa anh và em không?".
Thần Hi rất hung dữ. Bàn tay siết chặt lấy cánh tay của Tịch Dương như gọng kìm. Ngữ khí lấn át, như muốn dồn cô vào chân tường vậy.

Tịch Dương cứ há miệng, định nói gì đó thì lại nghe thấy Thần Hi chất vấn, cô lại định nói, rồi một chốc đã quên hết sạch ban đầu mình muốn nói gì. Cô còn không biết khi Thần Hi nổi cơn ghen lên thì sẽ bức người đến thế.

"Giữa em và Hoàng Túc Trạch không có chuyện gì cả...".

"Anh đứng đây chờ em từ 4h chiều. Giờ đã là gần 8h tối! Em nói xem, trong 4 tiếng đồng hồ, em đã đi đâu với Hoàng Túc Trạch?".

Chờ kết quả xét nghiệm...

Tịch Dương thở dài.

"Hôm nay em mệt rồi. Chúng ta có thể để khi khác hẵng nói có được không?".

Thần Hi dứt khoát.

"Không! Em phải giải thích cho rõ ràng".

Tịch Dương tìm đại một cái cớ.

"Nhưng... ở đây đông người quá...".
Thần Hi lập tức mở cửa xe, nhét Tịch Dương vào trong. Cô ú ớ, không kịp nói gì. Đã trễ thế này rồi, Thần Hi còn định đưa cô đi đâu?

Thần Hi không nói với cô lấy nửa lời, xoay đầu xe rồi phóng đi. Tốc độ anh phóng hôm nay rất kinh người. Cũng may từ căn hộ anh đến ký túc gần đến mức đi bộ cũng tới, chứ không Tịch Dương nghĩ chắc cái mạng nhỏ của mình toi rồi.

Mặt của Thần Hi hằm hằm, hằm hằm, hệt như đang cố gắng hết sức để kiên nhẫn với cô. Trong lúc chờ thang máy đi lên, Tịch Dương khẽ liếc Thần Hi một cái, chỉ thấy anh mặt mày dữ tợn nhìn thẳng, l*иg ngực phập phồng kìm nén.

Vừa vào đến trong nhà, anh còn chưa kịp làm gì thì Tịch Dương đã vô tư né đi nằm dài lên sofa, còn nũng nịu, níu tay anh, cố gắng điều hướng.

"Thần Hi, em đói. Cả ngày em chưa ăn gì...".
"Em đi với Túc Trạch cả mấy tiếng đồng hồ, làm gì mà chưa ăn gì?".

Tịch Dương bối rối, im lặng, đành chờ Thần Hi xét xử. Bây giờ cô có nói gì, anh đều có thể liên tưởng về chuyện cô đi với Túc Trạch.

"Em thật sự không định nói?".

Cô thấy rất lo sợ. Cô không muốn Thần Hi nổi giận với mình chút nào... Nhưng càng sợ anh biết được bệnh tình của cô hơn. Biết được cô là một con người vừa yếu ớt vừa khiếm khuyết, rằng cô mãi mãi không thể có với anh một tương lai hoàn chỉnh...

Mà nếu có, rất có thể cô sẽ phải hi sinh tính mạng của mình...

Chuyện giữa cô và anh vừa khởi đầu chưa được bao lâu, Tịch Dương thật sự không muốn doạ anh đi mất.

Vào lúc này thì Cố Thần Hi đột ngột đứng dậy, đi ra khỏi ghế. Tịch Dương cũng dựng ngược lên, đuổi theo anh giữ chặt lấy anh từ đằng sau, thấp thỏm hỏi.
"Anh định đi đâu?".

"Không phải em vừa bảo đói đó sao?".

Tịch Dương sững sờ.

"Anh biết cả nấu ăn?".

"Đương nhiên biết... Anh dẫu sao cũng một mình sống ở ký túc xá hết mấy năm mà. Không dám nói là đầu bếp, nhưng vẫn có thể đảm đương vài món đơn giản".

Lửa giận của Thần Hi đã nguội đi vài phần. Biết Tịch Dương không muốn nói, nên anh không hỏi nữa. Anh có thể làm thế nào? Bỏ cô sao? Chuyện đó, anh tạm thời chưa làm được...

Hơn nữa ban nãy Tịch Dương đột nhiên ôm lấy Thần Hi như thế, anh liền không muốn tiếp tục cãi với cô. Đã xa nhau gần cả tuần rồi...

Thần Hi hầm một ít sườn lên làm nước dùng, cho vào một ít mì, một ít rau và thịt bằm lên, đổ ra làm hai tô. Tịch Dương ngồi trên bàn ăn chờ đợi, hai chân cứ không ngừng đung đưa. Dáng vẻ thích thú hệt như một đứa trẻ.
"Em là người đầu tiên được ăn mì của anh nấu sao?" - Tịch Dương hào hứng hỏi.

Thần Hi cười dịu dàng. Nhớ đến Lam Bách là người đầu tiên ăn bát mì hỏng của anh. Bát mì đó, anh đun sườn đến khét rồi mới cho nước vào.

"Cứ cho là vậy đi".

Tịch Dương xì xụp ăn. Xem ra tay nghề không tệ. Thần Hi thấy vừa ấm áp vừa hạnh phúc. Mặc dù đồ ăn là do anh nấu, chén ăn xong cũng là do anh rửa, nhưng Thần Hi chẳng muốn phàn nàn lấy một câu.

Lúc xong việc, quay lại thì trông thấy Tịch Dương đang vốc thuốc vào miệng để uống.

"Không phải em đã xuất viện được mất tuần rồi mà? Sao vẫn còn uống thuốc vậy?".

Anh vừa định đi tới, cầm lấy lọ thuốc lên xem thì Tịch Dương đã nhanh tay cất vào trong giỏ xách.

"Không phải đâu, anh đừng lo. Đây chỉ là vitamin bổ sung thôi, em uống cho đẹp da ấy mà!".
Thần Hi đảo mắt, lầm bầm.

"Con gái thật phiền phức!".

Ban nãy, Thần Hi đang ở công ty, chỉ là tiện tay, lướt sang diễn đàn trường S xem một chút, không ngờ lại thấy được tin đăng Hoàng Túc Trạch đến ký túc xá, đón Tịch Dương đi mất. Anh việc gì cũng không cần làm nữa, trực tiếp phóng như bay về.

Anh vừa ngồi xuống ghế, định lấy laptop ra làm việc thì Tịch Dương đã ngay lập tức nằm xuống đùi anh.

"Em sao vậy?".

"Thần Hi, em mệt quá. Em muốn ngủ một lát".

"Mệt như vậy sao?".

Tịch Dương thê thảm gật gật đầu, xoay người ôm chặt lấy bụng của Thần Hi. Anh chỉ còn biết thở dài.

Sáng hôm sau, có người nào đó lên công ty, hai mắt thâm quầng, báo cáo thì làm chưa xong, bị bố chửi một trận te tua trước mặt toàn bộ ban quản trị.