QUYỂN 1 I EM KHÔNG THOÁT ĐÂU, ĐỪNG TRỐN NỮA I BẤT CHẤP ĐỂ BÊN EM [PARK JIMIN]

Chương 21

Nghe anh nói như vậy, bất giác cô lùi về sau "Đồ điên" - nói rồi cô xoay người bước đi. Bỗng nhiên, cô lại nhớ lại câu nói trước của anh và sau đó cô tiến lại chỗ anh.

"Nhưng tại sao anh lại biết tôi có đi làm thêm"

Chuyện cô đi làm thêm chỉ có cô và những người trong nhà biết, đến cả Dea Hyun người bạn thân duy nhất của cô cũng không biết chuyện này. Vậy thì làm sao anh có thể biết được chứ? Thật quái lạ!

"Không phải tôi đã nói với em rồi sao"

"Tôi muốn chuyển sang cách khác. Anh cho tôi phương án khác được không?"

"Em đang ra lệnh cho tôi sao?"

"Tôi...tôi không có ý đó nh..."

Anh nhìn xung quanh và cười cắt ngang lời nói của cô "Uhmm...tôi có một phương án khác cho em n..."

"Tôi đồng ý" - cô chen ngang lời anh.

Anh nhìn cô mỉm cười ma mị rồi tiến lại nâng cầm cô nói "Tôi cho em một cơ hội nữa để em không đổi lỗi cho tôi là dụ dỗ em".

Hành động của anh đã làm cho cô sợ hãi đến xanh mặt rồi gạt tay anh ra nhưng lại bị anh bắt lại "Vậy anh nói tiếp đi"

"Lựa chọn khác của tôi dành cho em là trở thành người bên cạnh tôi, là người của tôi. Thế nào?"

Cô giật mạnh tay anh ra "Tôi sẽ không bao giờ bên cạnh một người như anh"

"Để rồi xem"

"Tôi xin phép đi trước" - nói rồi cô quay lưng bước đi.

Anh cũng không níu kéo cô lại mà quay lưng lại với cô tiến lại gần hành lang và hít thở một hơi thật sâu rồi nhìn ngắm khung cảnh trước mắt rồi thầm nghĩ "Nơi đó với em vẫn là thứ gọi là nhà sao? Tại sao em lại không chọn cách ra đi mà lại cam chịu và chịu đựng sự ngược đãi từ những người em yêu thương. Em là đứa ngốc sao?"

Anh thở dài "Tôi sẽ giúp em" - anh lại tiếp tục ngồi đó suy nghĩ và ngắm cảnh thêm một chút mới về lớp.

Tiếng chuông tan học vang lên, tất cả chen chúc nhau ra về.

Riêng cả ba người đều đợi tất cả ra về bớt để đi đến phòng giáo vụ. Tuy cô biết khi đến phòng sẽ không thể giấu Dea Hyun được nữa nhưng vẫn muốn đến để phụ cậu một chút gì đó rồi mới về.

Vừa mới ngồi xuồng, cô len lén nhìn sắc mặt của Dea Hyun định kể lại cho cậu nghe mọi chuyện thì cậu lại lên tiếng trước "Hôm nay, mình không cần cậu giúp mình chỉ cần cậu làm hết phần việc hôm nay của bản thân rồi về đi"

"Sao vậy? Mình thấy từ sáng đến giờ cậu lúc nào cũng khó chịu như vậy! Có chuyện g..."

Cô chưa nói hết câu thì đã thấy một túi thuốc trên bàn được đẩy tới trước mặt mình " Trong đó mình có mua cho cậu vài hộp băng keo cá nhân với nhiều cỡ khác nhau, thuốc và hai cuộn băng vết thương mới đó. Nhớ uống thuốc đúng giờ!"

Nghe Dea Hyun nói như vậy thì cô lại cảm thấy rất có lỗi với cậu vì lúc nào cũng là cậu quan tâm cô từ chút một, từ những điều nhỏ nhặt nhất đến những thứ to lớn đối với cô.

"Mình xin lỗi vì lúc nào cũng phải để cậu lo lắng. Mình từ nay về sau sẽ không làm cậu lo lắng như vậy nữa" - nói đến đây giọng cô vui vẻ hơn để an ủi và để cậu yên tâm hơn.

Thấy cô gái của mình đáng yêu như vậy, cậu cũng không biết nói gì mà chỉ cười nhưng ngay sau đó cậu lại nói ra một câu mà khiến cho anh không thoải mái "Là cậu, cả đời mình có lo lắng cũng không sao!"

Khác với anh, cô chỉ đơn thuần nghĩ cậu là người bạn tốt nhất mà cuộc đời mang lại cho cô "Woww...mình có một người bạn là thiên thần này!"

Anh bên kia lại không ngừng suy nghĩ về hành động của Dea Hyun mà thầm tự hỏi bản thân "Nếu thằng nhóc đó cứ như vậy thì liệu có một ngày nào đó, em ấy sẽ nhận ra tình cảm của cậu ta và dần dần bên nhau không?"
Suy nghĩ vừa nguôi ngoai đi thì lại một ý nghĩa khác lại hiện lên "Bên nhau thì đã sao chứ! Nếu em không thuộc về tôi thì tôi sẽ cướp em về" - suy nghĩ vừa lắng xuống thì một nụ cười đầy ẩn ý hiện lên trên gương mặt anh.

Nụ cười vẫn y đó nhưng có điều khác là nói đang dần dần chuyển sang người của cô.

Dường như anh cũng đang muốn chiêu chọc cô một chút nên đã lên tiếng "Này, Ga Eun"

Nghe tiếng của anh vang lên, cả cô và Dea Hyun trố mắt ngạc nhiên nhìn nhau vì không ngờ đến hành động này của anh.

Thấy cô dường như không nghe tiếng mình gọi nên anh tiến lại nơi cô ngồi và gõ vài cái lên bàn rồi nhìn cô với ánh mắt có chút tức giận, không hài lòng xen lẫn khó hiểu "Hình như, em không nghe thấy tiếng gọi của tôi thì phải. Nên tôi phải lại gần để gọi em đây"

Ga Eun vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình nên hướng mắt về phía Dea Hyun cầu cứu cậu.
Từ nảy đến giờ cậu vẫn đang quan sát mọi chuyện nên cũng hiểu cô bạn thân của mình đang cảm thấy như thế nào "Anh đang cần giúp gì sao? Nếu được anh cứ nói với em, vì hôm nay nhà cậu ấy có chuyện nên không giúp anh được lâu đâu"

"Không cần đâu. Không phải em còn nhiều việc phải làm sao?" - anh đưa mắt đến sắp tài liệu trước mặt cậu rồi nói tiếp " Việc tôi nhờ bạn cậu, không mất quá nhiều thời gian đâu chỉ là có một số chuyện cần xác minh lại. Vậy được rối chứ?" - nói xong anh nhướng chân mày lên nhìn cậu.

Nghe anh nói, cậu thầm nghĩ "Chuyện lần trước có thể anh ta vẫn chưa quên nên vẫn cần anh ta giữ im lặng vì vậy không nên làm gì khiến anh ta tức giận".

Cậu chậm rãi nhìn đồng hồ trên điện thoại của mình mà trả lời "Vậy anh hỏi nhanh nhá! Cậu ấy 6h phải về đến nhà nên anh còn 10 phút để hỏi cậu ấy"
Trả lời anh xong, cậu quay về nhìn cô rồi nói "Cậu cũng dọn đồ vào luôn đi. Giúp anh ấy xong thì về luôn đi mà nhớ những gì tới nói khi nảy đó"

Cô nghe lời Dea Hyun mà thu dọn đồ vào cặp rồi mỉm cười nhìn cậu "Mình biết rồi"

Cô bắt đầu đi theo anh về chổ anh ngồi làm việc.

Sau khi ngồi xuống cạnh anh "Anh có điều gì muốn hỏi sao? Vậy anh cứ hỏi đi nếu tôi biết thì sẽ trả lời giúp anh"

Anh không nói gì mà xoay người đối diện với cô, nhìn cô mỉm cười như Dea Hyun đã làm với cô nói "Không có gì hết"

"Vậy anh khi nảy anh nói cần xác minh là ý gì?" - cô tròn mắt nhìn anh.

Anh vẫn giữ ánh mắt đó nhìn cô "Đúng là có điều tôi muốn xác minh với em"

"Vậy anh hỏi đi, tôi sẽ giúp anh"

Vẫn ánh mắt đó, vẫn kiểu ngồi đó và nụ cười đó "Tôi không cần em giúp"

"Vậy anh muốn tôi làm gì?" - cô có chút khó chịu nhìn anh.
Lại là ánh mắt, nụ cười và dáng ngồi đó "Xác nhận với tôi một vài chuyện"

Cô tỏ thái độ khó chịu với anh "Hỏi đi? Đừng nhìn tôi với thái độ và ánh mắt đó được không? Dừng lại đi!"

"Không thích sao? Nhưng sao khi nảy tôi lại thấy em rất thích ánh mắt và nụ cười mà nó đã làm khi nói chuyện mà. Hơn nữa em còn như vậy khi nói chuyện với cậu ta mà nên tôi nghĩ em thích như vậy nên tôi làm cho em xem thôi!" - anh nói với giọng kɧıêυ ҡɧí©ɧ và một chút khó chịu.

Nghe anh nói, cô lại càng thêm khó chịu "Đừng xen vào chuyện của người khác. Cũng đừng nghĩ mình là nam châm toàn năng vì không phải ai cũng bị anh kéo đi và điều khiển theo ý mình đâu."

Câu nói của cô đã phần nào chứng minh mình là người khó khuất phục nhưng điều gì khó anh lại càng muốn chinh phục. Đối với anh, có nhưng vậy mới mang lại cho anh những điều mới lạ và tuyệt vời.
Anh nghe cô nói nhưng lại không mấy khó chịu mà ngược lại còn rất vui vẻ "Vậy sao? Vậy em cho tôi là nam châm toàn năng có thể lôi kéo người khác và họ dễ bị tôi chi phối và điều khiển sao? Và em cho là tôi giỏi như vậy sao? Cảm ơn em đã đánh giá tôi cao nhưng vậy và cảm ơn em đã giúp tôi xác minh bản thân trong suy nghĩ của em là như vậy" 

Cô biết là anh đang cố tình hiểu sai ý cô nên không biết làm nữa nên chỉ thở dài hỏi tiếp "Vậy anh muốn xác minh gì nữa không?"

Anh trở nên nghiêm túc và nhìn cô hỏi "Tôi không đưa điện thoại cho em không phải để em dùng nó để liên lạc với ai khác ngoài tôi nên em không được cho ai biết số điện thoại của em cũng như sự tồn tại của chiếc điện thoại đó hiểu không?"

"Tôi hứa, sẽ không cho ai biết"

"Kể cả người bạn đó của em và người nhà em?" - anh đưa mắt về Dea Hyun rồi nhìn cô.
Cô nhẹ nhàng và chậm rãi gật đầu "Tôi hứa".

Nhận được câu trả lời của cô, anh hài lòng "Tôi tin em nên không mong em làm tôi thất vọng. Em về được rồi"

Khi anh như vậy, cô cũng nhanh chóng đứng dậy mà không quên đáp trả lại anh "Tôi không điên đến nổi tự đào huyệt chôn mình. Tôi xin phép về trước, chào anh tôi về".