QUYỂN 1 I EM KHÔNG THOÁT ĐÂU, ĐỪNG TRỐN NỮA I BẤT CHẤP ĐỂ BÊN EM [PARK JIMIN]

Chương 23

Cả đêm cô không thể nào làm cho tâm trạng của cô dịu đi được dù cô đã làm đủ mọi chuyện. Vì vậy nên cô quyết định vẽ nên tâm trạng của bản thân hôm nay.

Cứ như vậy cô nhanh chóng hoàn thành chúng nhưng tâm trạng của cô không vơ đi bao nhiêu, cô trĩu nặng lên bước đến giường rồi cuộn mình vào chăn mà khóc đến khi ngủ thϊếp đi.

Cô cứ như vậy mà ngủ một giấc đến sáng mà không hề hay biết chiếc điện thoại trong ba-lo của mình không ngừng rung lên với hàng tá cuộc gọi bị nhỡ và hàng trăm tin nhắn được gửi đến cùng nhiều trạng thái cảm xúc khác nhau của ai kia.

Vì hôm nay cô không phải làm việc nhà nên cô quyết định ngủ thêm một chút.

Sau đó, cô xuống bếp phụ dì Han những chuyện vặt rồi mang đồ dì Han đã làm cho mình rồi đi học.

Tuy tâm trạng hôm qua không tốt nhưng bây giờ đã ổn hơn rồi sau khi khóc. Suốt đường từ nhà đến trường cô cứ đấm mình vào khung cảnh xung quanh.

Đến trường, cô vui vẻ bước vào lớp thì chưa thấy ai vào cả nên cô lên bảng giải các bài tập cho lớp. Rồi lại đi khắp ngỏ ngách của lớp học nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài với nhìn góc khác nhau.

Cô mãi mê nhìn ngắm mà không hề hay biết có một ánh mắt âu yếm nhìn cô, nhìn bộ dạng vừa nghiêm túc lại có phần đáng yêu mà bất giác mỉm cười ở một góc của lớp học.

Ngắm mãi một góc nên cô đã chán chê nên cô đổi góc nhưng trong lúc di chuyển lại bị Dea Hyun người bạn thân của mình làm cho giật đến bắn người.

Khi giật mình tay cô đã va mạnh vào cạnh ghế làm cho tay cô đau điếng mà ôm tay ngồi xuống. Cậu thấy vậy liền lo lắng chạy đến chỗ cô rồi đỡ cô về chỗ ngồi.

"Sao cậu không cẩn thận vậy?" - giọng cậu có trách móc

"Còn không phải tại cậu vào lớp rồi mà không một tiếng động còn gì!" - cô vẫn cảm thấy đau mà cau mày.

"Được rồi, mình xin lỗi! Cậu ngồi yên để mình thay băng cá nhân cho. Nhưng cậu có đem theo không?" - cậu ân cần tháo băng và thổi vết thương để giúp cô bớt đau.

Cậu tháo băng cá nhân thì đã thấy nó đã ướt đẫm máu, cậu thấy lòng mình nhói một chút "Xin lỗi cậu".

Cô mỉm cười nhìn cậu "Cũng do mình bất cẩn mà, không phải hoàn toàn lỗi cậu".

Nhìn cậu có vẻ đang định nói gì đó lại vừa hay cậu cũng băng bó cho cô xong liền vội đứng dậy đến tủ cá nhân của mình ra phần thức ăn mà dì Han đã chuẩn bị cho mình.

"Chắc cậu chưa ăn sáng nhỉ?" - cô giơ hộp đồ ăn lên nhìn về phía cậu.

Cậu nhìn cô có phần bất lực và có phần nuông chiều khẽ gật đầu "Thôi được rồi"

"Vậy lên tầng thượng ăn nhá! Hôm nay mình thấy trời có vẻ chuyển sang thu rồi, lên đó ngắm cảnh một xíu!"

"Được rồi, dù gì tớ cũng xem tranh cậu vẽ xem nó như thế nào?" 

"Vậy đi thôi" - cô vui vẻ ra hiệu cho cậu đi cùng mình.

Cậu tiến lại lấy đi họp thức ăn cầm trên tay cô "Để mình cầm"

Cô xoay qua cậu  nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên "Wow...ga lăng thế ta"

Cậu không nói gì chỉ đưa tay lên xoa đầu cô rồi đi thẳng.

Cứ như thế cả hai vui vẻ cười đừa và nói chuyện trên đường đi lên sân thượng.

Trong lúc hai người đi qua lớp anh thì lại bị anh bắt gặp cô và cậu vui vẻ đùa giỡn với nhau. 

"Xem ra em rất vui vẻ nhỉ! Vậy mà tối qua tôi còn lo lắng rằng em gặp chuyện nữa!" - nói xong anh nỡ mụ cười như tự  mỉa mai chính mình rồi bước vào lớp.

Còn về phần cô và cậu, đã ngồi ăn rất vui vẻ cùng nhau nhìn ngắm cảnh rồi xem tranh cô vẽ. Sau cùng cả hai cùng nhau bàn bạc về chủ đề cho tranh của cô và cuộc thi lần tới.
Sau khi cả hai xong thì cùng nhau về lớp học.

Đến giờ ăn, trong lúc cô đem thức cho cô ta và Oung Yeon thì cô luôn cảm thấy có một ánh mắt đầy sự lạnh lẻo luôn theo sau lưng mình.

Khi nhìn xung quanh thì mới phát hiện ánh mắt đó là của Jimin, ánh mắt của anh lúc này dường như một tia lửa đang rực cháy lữa giận nhìn cô.

Cô vẫn chưa hiểu lúc do tại sao anh lại nhìn cô với ánh mắt như thế nên khó chịu nhìn anh.

Ánh mắt anh lại chuyển sang chút tức giận và thêm một chút đầy ẩn ý nhìn cô "Xem ra vẫn chưa nhớ ra!"

Jung Ban đối diện anh hiểu được ý anh đang muốn nói đến là ai và điều gì nên lên tiếng "Không thuận lợi sao?"

Ánh mắt anh vẫn dính chặt cô "Hình như vẫn chưa quen"

Chung Hea lúc này mới dừng hẳn lại nói "Phải có thời gian cho người ta làm quen chứ! Mày gắp gáp không được đâu"
"Nhưng chậm chạp quá lại thua mất" - anh bắt đầu lấy điện thoại của mình ra gọi cho cô.

Còn cô lúc này vẫn đang ngơ ngẫn không nhớ ra việc gì cả dù là điều nhỏ nhất mà ngược lại còn đang thầm chửi anh "Anh ta nhìn mình giống như tên biếи ŧɦái vậy! Không hiểu tại sao mọi người lại thích anh đến vậy, THẬT KHÓ HIỂU!"

Khi thấy anh ta gọi điện thoại cho ai đó thì cô dấy lên một cảm giác lo lắng tự hỏi bản thân "Anh ta không phải đang gọi cho chị mình chứ"

Cô bắt đầu đưa mắt đến Jang Mi nhưng vẫn thấy cô ta vui vẻ nói chuyện với bạn bè mình. Sau cùng cô đưa mắt nhìn điện thoại trên bàn của cô ta thì thấy nó vẫn tĩnh lặng.

Cô thở phào nhẹ nhõm rồi quay lưng bước đi trong sự ngỡ ngàng của anh và hai người bạn của mình.

Chung Hea nhìn thấy phản ứng của cô thì quay lại nhìn anh cười "Xem ra em ấy vẫn chưa nhớ ra"
Jung Ban không biết nói gì chỉ biết nhìn cười bất lực rồi vỗ vai động viên anh.

Anh thì cũng bó tay với độ đãng trí của cô thở dài "Cần thêm chút thời gian".

Tuy không biết cô sẽ nhớ đến chiếc điện thoại của anh là khi nào nhưng anh vẫn hy vọng cô sẽ nhớ nói ra sớm.

Về lớp cô bắt đầu tiết học mới, trong lúc học cô vẫn nhớ những hành động của anh ở nhà ăn cô vẫn thấy khó hiểu.

Bỗng nhiên có tiếng rung được phát ra từ hộc bàn của mình, nó làm cho cô thấy hoảng một chút tự vấn bản thân "Đó là tiếng rung của điện thoại đúng không nhỉ? Sau nó lại..." - cô bắt đầu ngẩn người ra.

"Tiêu rồi, ánh mắt đó...mình tiêu thật rồi" - thở ra lại tiếp tục đờ người ra.

Cô vội vàng lấy cặp của mình ra và tìm thứ gì đó.

Cô cầm chiếc điện thoại trên tay mà cảm xúc cô bắt đầu thấy hỗn loạn vì cô thấy hơn trăm cuộc gọi nhỡ và mấy chục tin nhắn anh gửi cho cô từ tối qua đến giờ.
Cô bấm vào xem những tin nhắn của anh đã gửi cho mình.

Dea Hyun phía sau thấy cô cứ liên tục thở dài rồi thầm nghĩ "Không lẽ lại có chuyện với cậu nữa sao?".

Cô thì vẫn thở dài còn cậu thì lại lo lắng quan sát cô, cả hai cứ như vậy đến khi học xong.

Cậu đang tiến lại để hỏi cô, lại thấy cô nhanh chóng thu dọn mọi thứ rồi chạy đi.

Cậu nhanh chóng chạy theo hét lớn tên cô "GA EUN À!"

Nghe tiếng cậu gọi cô dừng hẳn lại "Mình có chuyện phải làm ngay...một lát gặp cậu ở phòng nha" - nói rồi cô chạy một mạch bỏ đi để cho cậu ở đó thẩn thờ nhìn theo cô.

Cậu cũng không nghĩ gì nhiều rồi một mình đi đến phong giáo dụ.

Cô bên ngoài thì hồng hộc chạy đi, cô vừa chạy vừa kêu than "Tại sao lại vướng phải tên sao chổi như hắn ta vậy trời! Mệt chết đi được!"

Đến nơi cô đẩy mạnh cửa rồi lại thở hỗn hển lên tiếng nói "Tôi đến rồi đây"
Anh đã rất vui khi thấy cô chạy đến, biết rằng cô đã nhớ ra và thấy tin nhắn của anh.

Anh xoay người lại nhìn cô rồi ngồi lên bàn đợi cô đi đến chỗ mình rồi hỏi "Tối qua, tôi đã rất...tại sao không bắt máy" - anh định nói mình rất lo lắng cho cô nhưng nghĩ rồi thôi.