QUYỂN 1 I EM KHÔNG THOÁT ĐÂU, ĐỪNG TRỐN NỮA I BẤT CHẤP ĐỂ BÊN EM [PARK JIMIN]

Chương 24

Nghe anh hỏi cô lắp bắp trả lời "Xin lỗi, tối qua tôi không biết là anh gọi"

Anh nhìn cô mỉm cười rồi tiến gần cô "Hay em không nhớ ra"

Cô không biết nói gì nữa, vì anh nói quá đúng nên cô chỉ biết gãi gãi đầu nhìn anh cười "Đó cũng là một lý do. Nhưng dù sao tôi cũng ở đây rồi mà"

Anh nhìn cô cười ngây ngô như vậy anh cảm thấy rất vui vì đây là lần đầu cô cười với anh và cũng lần đầu anh nhìn thấy nụ cười của cô gần như vậy.

Khoảnh khắc thấy cô cười mọi thứ xung quanh dường như cũng vui theo, khẽ có một làn gió nhẹ lướt qua làm mái tóc cô nhẹ nhàng nương theo chiều gió.

 Những thứ này làm cho cô trong mắt anh càng theo xinh đẹp hơn.

"Này" - anh ngước nhìn lên bầu trời, giọng nhẹ nhàng nói.

"Sao?" - nghe tiếng anh gọi cô liền ngước nhìn anh.

 Ánh mắt cô thấy gương mặt anh lúc này rất rõ, nó đối với cô lúc này trông rất cuốn hút thầm nghĩ "Anh ta cũng có lúc như vậy sao?"

Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô mỉm cười "Em cười trông rất đẹp đó." 

"Anh ta đang khen mình sao! Anh ta hôm nay bị làm sao vậy?"- đột nhiên anh khen cô làm cho cô không kịp phản ứng lại mất vài giây thầm nghĩ.

"Tôi cảm ơn" - cô bắt đầu trưng bộ mặt khó chịu với anh.

"Em không thể vui vẻ nói chuyện với tôi được à?"

"Vậy anh lấy lại nó đi" - nói rồi cô đưa chiếc điện thoại về anh. 

Anh hiểu ý cô nên chỉ mỉm cười rồi trở lại bộ dạng ác ma của mình "Phải làm sao đây? Tôi đã quá hứng thú với em rồi!" - anh xoay nhìn cô mỉm cười đầy ma mị.

"Tôi thì có gì để anh hứng thú chứ?" - cô khó chịu và bắt đầu gắt lên.

Anh nhìn cô từ đầu đến chân rồi cười rồi đưa tay di chuyển dọc theo thân thể cô "Tôi hứng thứ với mắt của em, mũi của em, môi của em. Tất cả những thứ trên người em và con người em"

Cô bắt đầu không chịu được nữa mà tiến lại giơ tay đánh anh nhưng anh lại nhanh hơn nắm lấy cổ tay cô kéo mạnh cô vào vòng tay của mình.

Anh một tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô còn một tay nắm lấy tay cô để eo mình. 

Lúc này, cơ thể cả hai dính chặt lấy nhau. 

Anh chưa bao tiếp xúc gần như thế với cô, anh bắt đầu cảm nhận mùi hương cơ thể của cô. Tuy không phải là mùi nước hoa nhưng sao nó lại có thể quyến rũ như vậy.

Cảm nhận được mùi hương cơ thể của cô anh nhìn cô mỉm cười rồi nói "Tôi cũng bắt đầu với mùi hương này của em rồi"

"Đồ biếи ŧɦái" - nói rồi cô định dơ chân thúc vào chỗ ấy của anh thì anh lại xoay người cô về sau rồi tiến đến gần cô hơn cô cứ như vậy mà lùi về phía sau.

Cô cứ như vậy mà lùi đến chân tường của phía ngoài sân thượng và bắt đầu hoảng hốt.

Anh tiến lại nâng cầm cô và nói "Em, đừng đi quá giới hạn chịu đựng của tôi"

"Anh.." - cô còn chưa kịp nói gì hết thì đã bị anh nắm tay lôi đi "Nè, bỏ tay ra. Anh định làm gì vậy?"

Anh kéo cô đến đống bàn ở góc sân thượng rồi lấy ra một cái ghế sạch "Ngồi xuống cho tôi"

Cô bị kéo mạnh nên ngồi xuống, anh thì nhanh chóng mở khóa kéo của cặp xuống rồi lấy ra một hộp băng keo mới.

Anh nắm lấy tay cô "Xòe tay ra"

Cô ngạc nhiên nhìn anh "Để làm gì"

"Nhanh đi, tôi không kiên nhẫn đâu"

Cô trông anh lúc này rất đáng sợ nên xòe tay theo lời anh.

Anh ân cần gỡ từng miếng cá nhân trên tay cô ra và nhẹ nhàng thổi vết thương cho cô rồi dán băng keo mới vào.

"Mấy cái này tôi mới dán nó vào trưa nay thôi không cần thay cái mới đâu"

Anh không nói gì cho đến khi thay hết chúng đi "Cầm lấy" - anh lấy trong cặp ra vài hộp băng cá nhân mới với những nhìn bông hoa nhỏ dễ thương đưa cho cô.
Cô nhìn nó mà nói "Nhưng tôi có rồi, không cần nữa đâu"

Anh vẫn kiên trì cầm nó trên tay rồi nói "Từ ngày mai tôi muốn thấy nó trên tay em. Nếu hết thì nói với tôi, tôi không muốn thấy cái khác trên tay em. Hiểu chưa?"

"Tôi hiểu rồi" - nói rồi cô nhận lấy chúng rồi bỏ vào balo của mình.

Thấy cô nhận lấy chúng rồi bỏ vào balo và kéo khóa lại anh mỉm cười rồi nói "Được rồi, đi thôi"

Cô đứng dậy rồi đi theo sau anh, đến cửa anh kéo sẵn chờ cô đi qua rồi mới đóng cửa lại.

"Đi trước" - thấy cô vẫn chưa chịu đi nên anh lên tiếng.

Anh muốn đi sau cô vì muốn chắc chắn rằng cô sẽ an toàn cũng không chắc là sẽ không có gì xảy ra với cô khi trên đường đến phòng giáo dụ.

Cả hai cùng nhau bước vào phòng giáo dụ với ánh mắt ngạc nhiên của Dea Hyun.

Đến nơi, cả hai đều đi đến nơi làm việc của mình.
Cô vừa ngồi xuống, cậu liền hỏi "Hai người đi cùng nha sao?"

"Không, chỉ là trùng hợp vào chung thôi"

"À" 

Đang định làm việc của mình thì cậu thấy băng keo cô đã thay cái khác nên ngập ngừng hỏi "Cậu thay nó rồi sao?"

Ga Eun dừng lại nhìn xuống tay mình "À, khi nảy...mình có chuyện gấp chạy không cẩn thận nên té ngã lại không mang theo cái cậu cho nên mình lên phòng y tế thay ra. Cô tốt bụng nên cho mình mấy hộp luôn nè!" - nói rồi cô lấy mấy hộp anh cho cô ra.

Cậu lúc này nhìn cô hiện lên chút buồn rồi "ừm" một tiếng. Nhưng nhớ lại cô có nói mình té ngã nên lo lắng hỏi "Cậu có bị đau đâu nữa không?"

Cô nhìn cậu cười "Khi nãy vấp té do mình bước vấp bật thang nên cũng nhẹ không sao đâu. Chỉ có hai tay mình đau nhiều thôi không sao"

"Sau này cậu phải cẩn thận biết không?"

"Mình biết rồi, cảm ơn cậu. Làm đi"
Nói rồi, cả hai cùng nhau tập trung làm công việc của mình.

Dea Hyun thoáng buồn vì cậu lại không nghĩ cô lại có ngày nói dối cậu nên thầm nghĩ "Sao cậu lại nói dối mình. Không lẽ hai người có chuyện gì sao? Hôm qua hai người đã nói gì với nhau?"

Vì khi nãy, cậu bước vào phòng giáo dụ đã thấy cô ý tế đã ở đây từ khi nào, đã vậy cô còn ở đây rất lâu để cùng thầy chủ nhiệm của anh bàn về dự án lần này của trước nên không thể nào ở phòng y tế băng bó vế thương cho cô. 

Suy nghĩ vừa dứt cậu đưa mắt nhìn về phía anh với ánh mắt khó chịu và tò mò.

Jimin nãy giờ vẫn luôn quan sát hành động của cô rồi lại đưa mắt nhìn cậu rồi cười đầy sự mãn nguyện và thách thức cậu.

Cậu nhìn thái độ của anh cũng phần nào hiểu được chuyện gì.

Cậu bắt đầu quay lại công việc của mình một lúc nhưng không tài nào tập trung được khi mãi nghĩ đến việc anh bắt nạn Ga Eun.
Dea Hyun quyết định đứng dậy và đi đến chỗ anh đang làm việc.

Anh nhận thấy sự xuất hiện của cậu nên nhìn cậu mĩm cười đắc ý "Sao? Muốn tôi giải đáp chuyện gì sao?"

"Một lát, chúng ta có thể nói chuyện với nhau không?"

"Hình như...tôi và cậu không thân nhau đến vậy đâu!" - anh khó chịu nhìn cậu.

"Vậy, một chút nữa anh có thể nói chuyện với em được không?" - cậu vẫn kiên nhẫn nói lại.

Anh nhìn cậu mà mĩm cười vui vẻ rồi đứng dậy vỗ vai cậu rồi nói " Làm sao đây, nhưng hôm nay tôi bận mất rồi"

Cậu đang định hỏi anh về thời gian ngày mai nhưng anh lại nhanh hơn một bước nói tiếp "Và tôi...cũng không có hứng thú để nói chuyện cùng cậu"

Cậu cũng không chịu thua anh "Nếu anh nói như vậy thì tôi nói thẳng luôn nhá!"

"Được thôi"

Cậu nhìn Ga Eun đang chăm chú làm việc ở đằng kia rồi nói "Anh tốt nhất nên tránh xa Ga Eun ra một chút"
Anh mĩm cười nói "Vậy nếu tôi nói không thì sao?"

"Vậy thì anh tốt nhất đừng để tôi bắt gặp hay biết được anh làm tổn thương hay bắt nạt cậu ấy thì đứng tránh tôi"

Anh phủi vai cậu rồi chỉnh lại cổ áo cậu "Để xem, cậu có bản lĩnh chơi với tôi không đã" - nói rồi anh quay lại làm việc của mình.