QUYỂN 1 I EM KHÔNG THOÁT ĐÂU, ĐỪNG TRỐN NỮA I BẤT CHẤP ĐỂ BÊN EM [PARK JIMIN]

Chương 32

Tạm biệt anh, cô bước vào nhà một cách nhẹ nhàng để tránh phá giấc ngủ của mọi người. Cô nhanh chóng tắm rửa rồi nằm dài trên chiếc giường của mình sau một ngày dài đầy mệt mỏi nhưng lại vội vã bước đến bàn học của mình.

Cô nhanh tay lấy bản phác học bài thi của mình ra xem xét lại một cách kỉ càng rồi nhanh chóng hoàn thành chúng.

Cô cứ như vậy mà cặm cụi làm cho đến khi bị tiếng rung của điện thoại làm cho mất tập trung. Nhanh tay với lấy chiếc điện thoại lên tiếng "Tôi nghe đây"

"Em không thấy mệt sao?"

"Một chút nhưng không sao"

"Em vẫn đang hoàn thành nó sao"

"Đúng vậy"

"Còn bao lâu nữa?"

"Một chút nữa thôi! Khi xong tôi sẽ gửi cho anh xem"

"Vậy tôi là người đầu tiên à!"

"Hừm có thể nói như vậy"

"Vậy em mau bật camera  lên đi"

Cô dừng tay ngạc nhiên hỏi "Sao?"

"Tôi muốn nhìn em một chút"

Cô ngập ngừng hỏi "Hôm nay anh có chuyện gì buồn sao?"

"Sao em hỏi vậy?"

"Nghe thái độ của anh lạ nên tôi đoán vậy thôi"

"Em bật lên đi rồi tôi nói cho em nghe"

Sau khi nghe anh nói vậy cô liền bật camera lên thì nhìn thấy anh đang nhìn cô cười nhưng cô lại nhìn anh với gương mặt lạnh tanh.

"Anh thấy rõ chứ"

Anh không nói gì chỉ nhìn cô rồi gật đầu rồi nói "Em cứ đế đó rồi làm công việc của mình đi"

"Vậy anh đợi tôi một chút" - nói rồi cô lại bắt tay vào việc phác họa tranh của mình và anh vẫn ngồi đó nhìn ngắm cô.

Cả hai của như thế cho đến 45 phút sau.

Cô háo hứng nói với anh "Tôi hoàn thành rồi anh có muốn xem chúng ngay bây giờ không?"

Anh chỉ nhìn cô cười rồi khẽ gật đầu và rồi cô giơ bức tranh của mình cho anh xem "Anh cảm thấy như thế nào?"

Nhìn bức tranh của vẽ anh trầm mặc không nói gì rồi rơi vào mối suy tư của mình. Vì  bức tranh của cô anh cảm nhận được phần nào sự khao khát một cuộc sống đời thường của bản thân ở quá khứ và một chút niềm khao khát tự do của bản thân.

Thấy anh nhìn lâu như vậy nhưng lại không nói gì liền ra gọi anh "Này! Anh nghe tôi nói gì không đấy?"

Nghe cô gọi mình như vậy anh liền tỏ thấy độ không hài lòng "Em vừa gọi tôi này sao?"

"Vì tôi hỏi anh mãi mà anh không thấy anh trả lời gì cả! Nhưng mà tôi không có thái độ đó đâu!"

"Được rồi!"

"Anh thấy nó như thế nào?"

"Đẹp lắm!"

Nghe anh nói vậy nên cô nói nhỏ "Tôi vẽ mà không đẹp làm sao được!"

Tuy anh nghe nhưng giả vờ hỏi "Em đang nói gì đấy?"

"À...không có gì" - cô nhanh chóng đổi sang chủ đề khác "Nhưng khi nãy, anh định hỏi tôi gì sao?"

Nghe cô hỏi anh liền rơi vào trầm tư "Tôi muốn hỏi em, nếu có một người làm gì đó khiến em cảm thấy bị tổn thương nhưng sau đó thì biết được vì muốn tốt cho em thì em có chấp nhận tha thứ cho người đó hay không?"

Cô nghe đến đây thì suy nghĩ một lúc rồi nói "Tại sao phải làm tổn thương, không có cách nào khác sao? Có thể cùng nhau tìm ra cách giải quyết khác mà không làm tổn thương ai cả. Tại sao không làm điều đó?"

"Vì chỉ có cách làm em tổn thương mới giúp em có được tự do"

"Vậy tại sao không giải thích cho người đó hiểu?"

"Vì em chưa thể hiểu được nó"

Cô ngay người ra suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp "Nếu là như vậy thì để sau này rồi giải thích nhưng nếu vì tốt cho người đó thì tôi tin người đó sẽ hiểu và tha thứ cho anh mà thôi"

"Vậy em sẽ chấp nhận tha thứ đúng không?"

Cô lại đơ người ra vài giây để suy nghĩ "Đúng! Vì anh cũng muốn tốt cho người đó mà"

"Hãy nhớ lời nói này!" - anh nhìn cô mỉm cười vui vẻ và nhanh chóng nói về chuyện khác "Sau này em sẽ học vào trường nào?"

"Hmmm...Tất nhiên là vào trường nghệ thuật rồi"

"Seoul"

"Đúng vậy" - bỗng nhiên cô nhớ đến chuyện gì đó "Tôi không mong người tổn thương đó là chị gái của mình đâu đấy!"

Anh chỉ cười vì không ngờ cô lại ngốc nghếch như vậy "Thật không ngờ!"
"Sao? Anh không ngờ cái gì?"

"Phác họa xong rồi thì mau đi ngủ đi. Ngày mai em sẽ vẽ nó chứ?"

"Có thể là vậy"

"Vậy gặp em ở sân thượng ngày mai"

"Tôi biết rồi"

"Em mau đi ngủ đi"

"Tôi biết rồi, anh ngủ ngon"

"Được rồi, em cúp máy đi"

Sau khi tạm biệt anh cô bắt tay vào dọn dẹp căn phòng của mình ròi cũng đi ngủ.

Vì hôm nay là ngày cô quay lại công việc ở nhà ở mình nên hôm nay cô phải thứ sớm và dọn dẹp tất cả mọi thứ trong nhà mới đi học được.

Nhưng hôm nay mọi thứ đã được dọ dẹp xong, cô đợi mãi đến hơn 7h mà vẫn không thấy Jang Mi và Oung Young đâu cả thế nên Ga Eun vội vàng lên gọi hai người dậy để kịp ăn sáng và đi học cũng để cho bản thân kịp giờ đến trường.

Đứng trước phòng của Jang Mi cô cứ lưỡng lự mãi không biết có nên vào hay không nhưng suy  cho cùng thì cũng phải gọi cô ta dậy nên cô hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm gõ cửa phòng cô ta cùng với lòi hỏi nhỏ nhẹ và lễ phép.
"Chị hai ơi! Chị đã dậy chưa? Đến giờ ăn sáng rồi ạ!" - sau đó cô đứng bên ngoài đợi mãi không thấy bên trong có động tĩnh gì đã dậy nên cô rón rén đi vào.

Thấy cô ta vẫn ngủ nên Ga Eun nhẹ nhàng lây người cô ta dậy nhưng mãi đến một lúc sao cô ta mới từ từ mở mắt.

Ga Eun vui vẻ hỏi xem cô ta ngủ có ngon không chưa nhận được câu rả lời đã bị ăn cái tát của cô ta.

"Ai cho mày được bước vào phòng của ta?" - chưa kịp cho Ga Eun trả lời thì cô ta cười khinh nhìn cô "Hay muốn vào đây ăn cắp gì đây, thứ con ghẻ" - hai từ con ghẻ cô ta nhấn mạnh để tránh Ga Eun nghe không rõ.

Mặc dù rất đau lòng như cô không thể để ngày mới cũng mình bắt đầu buồn như thế nên cô hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh "Em không có, trễ rồi em vẫn chưa thấy chị xuống ăn sáng để đi học nên em vào xem như thế nào thôi ạ"
Cô ta sau khi nghe Ga eun nói rồi nhìn sang đồng hồ đâu giường rồi hấn giọng "Cút ra ngoài đi. Mày ở đây làm bẩn phòng tao đấy"

"Em ra ngay ạ" - cô vội vàng bước ra khỏi phòng và không kiềm được nước mắt nữa mà để nó lăn trên má mình.

Cô cứ như thế cô lại đến phòng của Oung Young và lặp lại những hành động ở phòng Jang Mi rồi một lần nữa cô lại nhận những lời nói làm bản thân tổn thương sâu sắc.

"Thứ dơ bẩn sao lại trong phòng tôi"

"Chị lên để gọi em ăn sáng rồi đi học, sắp trễ giờ rồi"

"Chị á! Nực cười, tôi biết rồi mau ra ngoài giùm đi, ở lâu làm cho phòng tôi bám mùi đó. Cút ra ngoài giùm đi"

"Chị biết rồi" - cô quay đi với hai hàng nước mắt.

Khi cả hai người xuống phòng ăn để ăn sáng và chuẩn bị đi học thì Ga Eun phải lau dọn phòng họ nhanh chóng để không trễ giờ học.
Nhưng may mắn thay, cô còn có sự yêu thương và giúp đỡ của dì Han. Sợ cô không kịp chuẩn bị mọi thứ để đi học nên dì Han giúp cô mang mọi thứ được chuẩn bị ra chiếc xe đạp của cô để sẵn, khi cô dọn dẹp xong thì có thể đi ngay kịp giờ.

Cô nhanh chóng chạy đến trường sau khi đã dọn dẹp xong nhưng may mắn cô vẫn đến trường đúng giờ khi vào giờ cao điểm.

Đến lớp đáp lại cô là ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người trong lớp vì đối với họ từ trước đến nay Ga Eun luôn là người đầu tiên đến lớp và là người cuối cùng rời lớp.

"Ga Eun à! Có phải cậu đang yêu không?" - một thành viên trong lớp lên tiếng hỏi.

"SAO?" - cô tròn xoe mắt nhìn.

"Vì chỉ có tình yêu mới khiến con người ta thay đổi" - sau câu nói của thanh niên đó thì cả lớp bắt nháu nhào cả lên bàn tán.
Cô nhanh chóng đến chỗ ngồi của mình và lấy bài tập đi lên bụt lớp. Trong lúc đó họ không ngừng bàn tán bất chợt một người khác lên tiếng nói.

"Lớp trưởng lớp mình tuy nói ít, lạnh lùng nhưng lại rất xinh đẹp và xuất sắc như thế nên không ít người để mắt đâu. Nên có tình yêu cũng không là điều gì khó đúng không Dea Hyun?" - cậu ta nhìn Dea Hyun rồi chuyển sang nhìn cô.

Cả lớp nghe đến đây liền hiểu ý ngay liền vỗ tay biểu hiện sự tán thành với ý kiến kia.