QUYỂN 1 I EM KHÔNG THOÁT ĐÂU, ĐỪNG TRỐN NỮA I BẤT CHẤP ĐỂ BÊN EM [PARK JIMIN]

Chương 35

Đôi mắt Ga Eun lảo đảo nhìn vào mắt Dea Hyun như lời cậu rồi hồn nhiên nói "À, do mình đang suy nghĩ về chuyện mà bản thân chưa có cách nào giải quyết nên mới thế thôi! Tớ không gặp vấn đề gì nghiêm trọng cả đâu nên không cần lo lắng cho tớ đâu"

Cậu thở phào nhẹ nhõm nhìn cô mỉm cười "Không sao thì tốt rồi, có cần mình giúp không?"

Cô chưa vội trả lời cậu vì biết xung quanh vẫn còn những ánh mắt đang dõi theo mình, liền đảo mắt một vòng như đang ghi nhận sự quan tâm của bạn bè dành cho mình mà nở nụ cười hạnh phúc "Xin lỗi đã làm các cậu lo lắng và hoang mang rồi. Tớ không sao, chỉ là nhất thời chưa nghĩ thông một chuyện thôi! Các cậu cứ làm công việc của mình nhưng phải giữ trật tự nha" - cô vẫn không quên đi trách nhiệm của bản thân.

"Có phải cậu lo về cuộc thi của lớp không?" - một bạn học lên tiếng

"Không, là chuyện cá nhân của mình thôi"

"Vậy có cần tụi mình giúp không?"

"Cảm ơn cậu nhưng Dea Hyun sẽ giúp mình chuyện này"

Câu nói của cô như tiếp thêm khẳng định rằng con thuyền mà cả bọn đang chèo ngày một vững chắc hơn thế nên chỉ nhìn nhau và gật đầu nhẹ rồi ai lại làm việc của người ấy.

"Cậu muốn mình giúp chuyện gì sao?"

Cô nhìn cậu mỉm cười ngại ngùng "Đúng, nhưng...trước tiên cậu có thể..." - nhìn xuống bàn tay mình đang bị cậu nắm từ nảy đến giờ.

Như đã hiểu được ý, cậu ngại ngùng liền vội vàng buông tay ra "Xin lỗi cậu, tớ quên mất"

"Không sao, nhưng chuyện tớ nhờ cậu thì sẽ nói trên đường đến phòng giáo vụ. Giáo viên cũng sắp vào rồi cậu mau về chỗ đi"

"Được, vậy mình về chỗ đây"

Tuy vậy nhưng Ga Eun vẫn không thôi nghĩ về chuyện đó cho đến cuối tiết.

"Ga Eun à! Chúng ta đi thôi" - sau khi mọi người đã rời hết đi, cậu vui vẻ tiến lại.

"Cậu muốn mình giúp gì cho cậu?" - cậu hào hứng hỏi tiếp.

"Ừm...cậu có biết tác phẩm hoa gốm không? Cách đây...3 năm trước ấy" - dù đã cố gắng kìm nén lại nhưng giọng cô vẫn rung rung nói.

Cậu đưa đôi mắt dịu dàng nhìn "Sao, cậu muốn mua lại nó?"

"Ừa, mình muốn mua nó để tặng lại cho chị Jang Mi. Tháng trước mình không cẩn thận nên đã làm bể nó...và đó lại là...quà mà bố mình tặng cho chị ấy khi tranh chị ấy được trưng bày trong triển lãm lần đó nên nó rất ý nghĩ với chị ấy" - cô bồi hồi nhớ lại.

"Tuy biết khi mua lại thì nó sẽ không mang ý nghĩ như ban đầu nhưng mình vẫn muốn lấy nó như một sự an ủi cho chị ấy"

"Nhưng mình sợ chúng không còn bán nữa vì chúng được bán khá lâu rồi" - cậu lo lắng nói

"Cũng đúng, nó là đồ giới hạn lại còn do nghệ sĩ nổi tiếng làm nữa mà. Nhưng vẫn mong sẽ có người bán lại nó"

"Cậu cũng đừng quá lo sẽ có người bán lại thôi. Mình sẽ giúp cậu tìm rồi báo lại cho cậu được không?"

"Được rồi, cảm ơn cậu"

"Tách" - âm thanh phát ra ngay phía sau Ga Eun và Dea Hyun, theo quán tính cả hai quay lại nhìn thấy dáng người và nụ cười quen thuộc.

Đúng, người đó không ai khác chính là Jimin, anh nhìn cả hai mỉm cười rồi thản nhiên đưa điện thoại cho vào túi và tiến đến cả hai "Vào trong thôi! Chúng ta còn việc phải làm nữa mà đừng ở đó nói chuyện với nhau nữa!" - nói rồi anh xen giữa hai người mà đi.

Cô không biết nói gì chỉ biết thở dài nhìn Dea Hyun "Chúng ta vào thôi!"

"Anh ta lại dùng nó quy hϊếp cậu nữa sao?"

"Không sao đâu, dù gì trong máy anh ta cũng còn nhiều thứ như vậy lắm"
"Cậu không tìm cách để khiến chúng biến mất đi sao?"

Nghe câu nói này, cô không nói gì chỉ xoay đầu sang một bên để kìm nén điều gì đó rồi lại nhìn sang cậu mà cười biếи ŧɦái rồi ghé vào tai cậu bạn mình nói nhỏ "Chỉ có cậu hiểu mình thôi!" - sau lại trở về với bộ dạng bình thường nói "Mình đang thực hiện nó đây"

Bước vào phòng, Dea Hyun nhìn anh rồi cố tình nói to "Nghe hay đó! Mình tin cậu sẽ làm được"

Cô liền bắt được nhịp của cậu bạn bên cạnh nói "Tất nhiên rồi, mình là ai chứ?"

"Được rồi, chúng ta làm việc thôi Ga Eun à!"

"Được, làm thôi Dea Hyun à!"

"Này, nhỏ tiếng một chút đi. Không thấy người khác đang làm việc sao?" - thấy hai người cười nói vui vẻ lại còn lớn tiếng, anh khó chịu lên tiếng.

"Vâng ạ!"

"Tụi em biết rồi ạ! Tụi em xin lỗi tiến bối ạ" - cô đứng dậy cúi đầu xin lỗi anh.
Sau khi xin lỗi anh vì hành động của mình rồi cả hai lại nhìn nhau cười khúc khích mà cố tình làm lơ đi ánh mắt rực lửa của anh.

"Cố tình sao? Xem ra tôi nên cho em nếm thử nó một chút rồi!"

Đang tập trung làm việc thì nghe tiếng gọi mình "Ga Eun à" - cô nhìn lên thì thấy Dea Hyun đang gọi cô.

"Hôm nay làm đến đây thôi!"

Cô vội nhìn lên chiếc đồng hồ được treo trên tường đối diện, ngạc nhiên nhìn cậu "Sao vậy? Chưa đến giờ mình về mà?"

"Mình vừa tìm được nó rồi. Chúng ta cùng nhau đến đó, mình có nhắn tin bảo bọn họ giữ nó cho cậu rồi!"

"Thật sao, cậu tìm được rồi sao? Giá nó là bao nhiêu vậy?" - cô gấp gáp hỏi.

"Không quá cao đâu! Mau, thu dọn đi rồi chúng ta đi"

"Được, mình dọn ngay" - sau cùng cả hai cùng nhau rời đi.

Anh nhìn cả hai rời đi một cách bình thản nở nụ cười quái dị "Nhanh vậy sao?"
Trên đường rời đi, cậu từ phía sau hỏi "Ga Eun à! Hôm nay cậu đi xe à?"

Tuy gấp gáp nhưng cô vẫn trả lời "Đúng, hôm nay mình đi xe vì tay mình đã khỏe rồi"

"Hay cậu để xe ở trường đi, nơi đó phải mất 30 phút đi xe buýt và đi xe buýt về nhà cậu thì chỉ tốn 10 phút"

"Vậy thì theo ý cậu đi"

Cả hai cùng hai lên xe buýt, đến nơi vui vẻ chạy vào cửa hàng.

"Cháu chào bác ạ! Cháu là người khoảng 30 phút trước có nhắn tin với bác muốn bác giữ lại hoa gốm đấy ạ!"

Một gả người đàn ông to cao nhưng có phần khệ nệ khó nhọc với chiếc bụng bia hơi nhô ra nhìn khoảng chừng 45 đến 50 tuổi bước ra khỏi quầy lễ tân nhìn cả hai một lúc như đang cố nhớ ra. Rồi gã "Ồhh" lên một tiếng rồi nói "Là cháu sao? Ta nhớ rồi"

"Ông có thể cho bọn cháu xem nó ngay được không ạ?"

Gã thở dài nhìn cả hai buồn rầu nói "Tiếc quá! Ta vừa bán nó đi rồi"
"Sao ạ! Bán rồi" - cả hai ngạc nhiên cùng nhau lên tiếng.

Gã hơi ngạc nhiên vì hành động của cả hai nhưng gương mặt nhanh chóng trở lại dáng vẻ ban đầu "Sao lại ngạc nhiên như thế?"

"Nhưng khi nãy cháu có nhờ ông giữ lại cho bọn cháu mà"

Gã ta bày ra vẻ mặt bày xích nói "Thì ta có giữ đấy chứ, nh..."

Gã ta chưa kịp nói hết thì đã bị Dea Hyun lên tiếng trách móc "Vậy sao giờ ông lại bán nó đi chứ ạ?"

Lão ta chán chường nhìn cậu rồi lên tiếng trách móc ngược lại "Thì tao có giữ cơ đấy. Nếu có trách thì trách cháu không nói rõ là ta phải giữ nó cho cháu đến bao lâu. Vả lại cháu cũng đâu nói với ta đừng bán nó mà hãy để nó lại cho cháu rồi cháu sẽ đến mua nó. Với lại vị khách khi nãy còn trả giá rất cao. Ta là người buôn mà thuận mua thì ta bán thôi!"

"Nhưng rõ là b..." - Dea Hyun định tiếp tục nói lý với ông ta nhưng lại bị cô ngăn lại "Bác ấy nói đúng, nếu đã như vậy chi bằng tớ và cậu đi nhanh đi tìm người khách đó để bàn bạc biết đâu mua lại được thì sao?"
Lão đang cầm chiếc quạt phe phẩy trước ngực thì nghe Ga Eun nói vậy liền hưởng ứng nói "Cháu gái này nói đúng đấy. Chi bằng cháu ở đây dành thời gian cãi nhau với ta thì hãy dùng nó để tìm và xin mua lại từ vị khách có phải tốt hơn không?"

Không muốn gã lải nhãi bên tai nữa Ga Eun đánh tiếng hỏi "Vậy vị khách đã đi lâu chưa ạ và đi hướng nào vậy ạ?"

"À, vị khách đó, cậu ta mặc một bộ đồ vest đen trông rất sang trọng chỉ mới đi tầm 2 phút trước tụi cháu đến đây" - rồi sau cùng gã chỉ hường người đàn ông đi và vội vàng đuổi theo.

Khi cả hai vừa lao ra khỏi cửa thì lão vọng ra nói "Chúc may mắn nhá, hai cháu bé" rồi nhanh chóng quay lại quầy.