QUYỂN 1 I EM KHÔNG THOÁT ĐÂU, ĐỪNG TRỐN NỮA I BẤT CHẤP ĐỂ BÊN EM [PARK JIMIN]

Chương 36

Sau một hồi loay hoay tìm kiếm thì cuối cùng vẫn tìm được người như gã ta mô tả cả hai liền gấp gáp chạy đến.

"Xin hỏi, bác có phải là người vừa đi ra từng cửa hàng tranh ảnh nghệ thuật ở đằng kia đường không ạ?"

"Sao?"

"Dạ, cháu muốn hỏi bác có phải là người vừa đi ra từ cửa hàng nghệ thuật ở cuối đường không ạ?"

"À,không"

Nét mặt của cô hiện lên nét mặt thất vọng đáp lại với giọng yểu xìu "Vâng ạ, cháu biết rồi! Phiền bác rồi ạ, cho cháu xin lỗi ạ"

Ông mỉm cười hiền hậu nói "Không sao đâu"

"Bác đi thong thả ạ" - cả hai cùng nhau cúi chào người đàn ông đó.

"Haizz...biết tìm người đó ở đâu bây giờ?"

"Cậu đừng lo, rồi sẽ tìm được mà" - cậu vỗ vai an ủi

"Nhưng biết bao nhiêu người ở đây mặc áo vest như vậy mà, nếu.." - khi cả hai nhìn ra xung quanh thì đâu đâu cũng là người mặc vest đen cả.

Dea Hyun đưa mắt nhìn xung quanh, tuy trong lòng có hơi bối rối nhưng vẫn cố gắng động viên cô một lần nữa "Vẫn còn thời gian mà, cứ tìm thử xem như thế nào đã"

Cô nhìn xung quanh thở dài nói "Phải như vậy thôi, biết đâu lại tìm được!"

"Hai người đang tìm tôi sao?" - một giọng nói vang ngay phía sau làm cho cả hai giật bắn người lên, có thể là vì hoảng sợ bởi giọng nói trầm bỏng hoặc là do cả hai bất ngờ khi nghe giọng nói từ đâu lại xuất hiện.

"Sao ạ?" - Ga Eun vội quay mặt đối diện với người đàn ông đó.

Người đàn ông này là người có vóc dáng cao ráo cùng với thân hình săn chắc nhưng gương mặt của anh ta chỉ tầm khoảng 24 đến 25 tuổi nhưng lại trông rất chín chắn và trưởng thành.

"Không phải cả hai đang tìm tôi sao?"

Nét mặt của cô nhìn người đàn ông trước mặt mình với sự e dè "Anh có phải là người đã mua tác phẩm hoa gốm ở cửa hàng cuối đường không?"

"Muốn mua lại nó từ tôi sao?"

Câu nói khiến cho sắc mặt của cô trở nên rạng rỡ hẳn lên "Anh...anh có thể bán lại nó cho em đúng chứ?"

Anh ta nhìn cô mỉm cười "Đi theo tôi"

Cô nhanh chóng chạy theo anh ta nhưng lại bị cậu ngăn lại.

Cô đưa mắt nhìn xuống tay mình thì nhìn thấy cậu đang nắm tay, cô liền hiểu ý cậu và nói "Có thể tin anh ta không?"

"Không sao đâu, dù gì tớ cũng đâu có gì để trao đổi với anh ta ngoài vài đồng tiền lẻ trong túi chứ!" - giọng cô nhẹ nhàng nói.

"Vậy chúng ta đi cùng nhau"

Ga Eun nở nụ cười tươi tắn nhìn cậu rồi khẽ gật đầu, cứ thế cả hai cùng nhau đến chỗ anh ta đang đợi. Phía trước, anh ta đang đứng dựa vào chiếc xe nhìn rất sang trọng, trên tay còn có tờ giấy gì đó và một cây bút nhìn về phía cả hai đang đi đến.

"Mau kí vào đây đi" - anh ta đưa cho cô một giấy và một cây bút.

"Sao ạ?" - cô nhìn từ giấy trên tay rồi đưa mắt nhìn anh ta tỏ vẻ khó hiểu.

"Tôi không muốn về tay không đâu, phải có gì đó để tôi thấy bản thân có lợi ích chứ!"

"Anh muốn bao nhiêu?"

"Chỉ cần ký vào đây là được"

"Không cần tiền sao, chắc anh đã phải mất rất nhiều tiền để mua lại nó"

"Không cần quan tâm đến,đấy là chuyện của tôi" - anh ta đặt cây bút và tờ giấy xuống mui của xe rồi đưa vào túi rồi lại đứng chễm chệ một bên khoanh tay nhìn lên bầu trời xanh sang thu rồi nói tiếp "Tôi không có nhiều thời gian để đợi cô suy nghĩ đâu! Chắc cô không cần lấy nó nữa đúng không?"

"Cần chứ! Tôi biết rồi chỉ cần điền thông tin vào rồi ký tên là được chứ gì" - nói rồi cô nhếch mép nhìn anh ta rồi lại ngoan ngoãn viết thông tin vào tờ giấy anh ta đưa cho.

Xong mọi thứ cô đưa chúng lại cho chủ của chúng, nhanh chóng lấy ví tiền trong balo của mình ra mà hỏi "Anh lấy chúng với giá bao nhiêu?"
"Không cần, chỉ tờ giấy này là đủ rồi" - anh ta giơ tờ giấy trên tay nhìn cô, đi một mạch vào xe sau cùng là rời đi.

Cô cầm trên tay món đồ mình cần mà hoang mang nhìn anh ta lái xe rời đi mà không tài nào hiểu được mục đích hành động của anh ta là gì? "Anh ta, điên rồi sao? Anh ta không lấy tiền của mình sao? Mà anh ta lại chỉ cần tờ giấy đấy thôi hay anh ta bị điên tiền sao?"

Dea Hyun vẫn đứng một góc yên lặng quan sát, anh ta phóng xe đi một đoạn rất xa cậu trầm ngâm suy nghĩ sau đưa mắt đến vị trí của cô rồi nói "Cậu có đọc thông tin trên tờ giấy không vậy?"

Cô nhìn cậu rồi chau mày nói "Cậu nghĩ mình là đứa ngốc sao?"

"Cậu không ngốc thì anh ngốc" - cậu thản nhiên nói màu không hề bận tâm đến nét mặt của cô đang bốc lửa nhìn cậu chằm chằm mà nói tiếp "Nếu thông minh thì sau cậu để cho người ta bắt nạt cậu đến tận bây giờ"
Câu nói này như một gáo nước lạnh tạt vào cô, Ga Eun thở dài nhìn lên trời xanh chầm chậm đáp lời "Không phải là mình ngố, càng không phải không có cách phản kháng lại mà mình cam tâm tình nguyện cho họ làm như vậy! Mình không muốn lấy tổn thương gây tổn thương. Đến một ngày nào đó tổn thương của họ cũng lành lại và rồi học cũng sẽ mệt mỏi khi mãi dồn tâm dồn sức để gây tổn thương cho mình. Rồi họ sẽ dừng lại thôi!"

"Nếu họ mãi vẫn chưa thấy mệt như cậu mệt thì cậu định làm sao?"

Cô nhìn sang cậu nở nụ cười tươi tắn, gõ vào đầu cậu một cái "Ai nói mình sẽ chịu đựng điều đó đến chết đâu! Chẳng phải mình chỉ còn một năm thôi sao?"

Cậu nhìn cô rồi nở một nụ cười rồi cùng nhau tiến về phía trước.

Cứ thế cả hai cùng nhau về nhà, lần này vì trời nhanh tối nên cậu đưa cậu về nhà rồi cả hai lại luyên thuyên hết chuyện này rồi lại đến chuyện khác cho đến khi gần đến nhà cô.
"Đến nhà rồi thôi cậu về đi"

"Cậu đợi mình một chút!"

"Sao?" - cô ngạc nhiên nhìn cậu

"Mình có thứ muốn tặng cho cậu" - Dea Hyun khẩn trương lấy trong cặp ra một túi quà nhỏ được gói kỹ càng đưa cho cô.

"Mình bóc chúng ra bây giờ được không?"

"Được chứ!"

Câu nói vừa dứt, cô cẩn thận bóc món quà của cậu tặng cho mình "Nè! Cầm hộ giùm mình một chút nha!"

"Cậu không cần phải cẩn thận bóc như vậy đâu"

"Không được, vì là đồ cậu tặng cho mình nên mình không thể làm như vậy được"

"Được rồi, cảm ơn cậu vì đã trông trọng món quà của tớ như vậy" - trong lòng cảm thấy vui như chảy hội.

Dần dần món quà cậu tặng cho cô được lộ ra, nó là một chiếc vòng tay nhỏ có hình cúc họa mi và một thun cột tóc màu trắng xinh xắn.

Cầm món quà trên tay cô không ngừng cảm thán và không ngừng cảm ơn cậu.
"Để mình đeo nó giúp cậu"

Cô mỉm cười kẻ gật đầu cùng với một tiếng "Ừm". Cậu nhẹ nhàng mang nó vào tay cho cô nhìn ngắm nó trên tay cô trông nó rất đẹp.

"Đẹp thật!"

"Đúng vậy, cậu rất khéo chọn đấy. Nó trông rất đẹp"

"Không, ý tớ nó đeo trên tay cậu làm nó đẹp hơn đấy!"

Câu nói của cậu làm cho hai má cô đỏ ửng cả lên, liền vội vàng lấy tay ôm mặt nhìn cậu "Cậu nói vậy làm mình ngại lắm đó"

"Cậu đừng để người khác thấy bộ dạng này của cậu đó biết chưa?"

"Sao? Trông mình khinh lắm sao?" - cô lo lắng hỏi.

"Không, mình sợ họ sẽ lấy cậu khỏi mình mất"

Sự ngại ngùng của cô tăng lên không ngừng, để tránh bản thân ngại ngùng hơn nữa nên cô vội vàng nói "Thôi không còn sớm nữa, cậu mau về đi. Mình của vào nhà đây!"

Thấy cô ngại ngùng như vậy cậu rất đỗi vui mừng, vì phần nào chứng minh được giữa cả hai thật sự có thể bên nhau "Cậu không lấy dây cột tóc sao?"
Cô ngại ngùng quay lại, nhanh chóng lấy tất cả từ tay cậu "Có chứ! Tất nhiên là có rồi! Cậu...cậu cũng mau về nhà đi. Về cẩn thận đấy!" - nói nhanh rồi vội vàng quay lưng đi chạy vào nhà.

Phía xa xa, ánh mắt không ngừng nhìn về phía cô và Dea Hyun từ nãy đến giờ. Người trong xe không ngừng nhìn về cả hai nở nụ cười quái dị nhưng cũng ma mị.

QUYỂN 1 I EM KHÔNG THOÁT ĐÂU, ĐỪNG TRỐN NỮA I BẤT CHẤP ĐỂ BÊN EM  [PARK JIMIN] - Chương 36