QUYỂN 1 I EM KHÔNG THOÁT ĐÂU, ĐỪNG TRỐN NỮA I BẤT CHẤP ĐỂ BÊN EM [PARK JIMIN]

Chương 37

Sau nụ cười ủy dị đó, anh ta cầm trên tay chiếc điện thoại của mình làm gì đó với nó rồi lại nhếch mép cười rồi nói "Xin lỗi như tôi không thể để điều đó xảy ra được? Tôi không thể để mất thứ của mình vào tay người khác được!" - sau đó lại bỏ nó xuống rồi thở ra, ngã ra phía sau nhắm mắt lại rồi mỉm cười.

"Về nhà thôi anh"

Người trước buồng lái tò mà lên tiếng "Sao cậu lại tính toán xa vậy?"

"Em ấy là một cô gái rất thông minh và nhạy bén không làm như thế thì em không chắc là em ở bên em ấy được"

"Thật không ngờ em lại nghiêm túc như thế! Đây là lần đầu anh thấy em nghiêm túc với một cô gái như thế! Yêu thật rồi sao?"

Người đó chỉ cúi đầu cười mà không nói gì rồi nhìn ra đường phố xá thông qua cửa sổ.

Khi bình tĩnh lại, cô mới chú ý đến thời gian không biết hiện tại đã là mấy giờ nhưng nhìn xung quanh thì trời đã tối mất rồi. Nghĩ đến chuyện hàng ngày Dea Hyun vẫn giúp cô để ý đến thời gian nhưng khi nảy cậu lại không hề nói gì đến thời gian nên cô tin vẫn chưa đến thời gian giới hạn thêm vào đó cô lại cách nhà của mình chỉ vài bước chân nữa là đến.

Cô cứ thế đi thong dong trên đường lại còn ngâm nga vài câu hát mãi đến khi có một chiếc xe đen chạy ngang qua cô rồi dừng lại trước cửa nhà. Sắc mặt cô lại chuyển đổi nhanh chóng cùng với đó đôi chân vội vàng lao về phía trước nhưng vẫn không quên thoát lên câu kêu ca "Không phải chứ! Tiêu rồi, mẹ về rồi!"

Lao nhanh đến của phụ bấm vân tay trong lúc bà vẫn ngồi trong xe đợi của lớn mở ra để xe chạy vào nhà. Tiếng chuông xác nhận vân tay vừa vang lên cửa phụ của cô cũng được mở ra, khi nhìn sang bên cạnh thì vẫn thấy xe còn đó cô thở ra nhẹ nhõng mở cửa đi vào.

Nhẹ nhàng đẩy cửa khóa lại cô đặt tay lên ngực vuốt vài cái rồi chỉnh trang lại đầu tóc và quần áo "May quá! Vẫn chưa bị phát hiện, nhưng sao hôm nay mẹ lại về sớm quá vậy!"

Vừa xoay người lại cô lại ngã vật ra đất vì một cú tát của bà Ae Ri "Tao cần phải xin phép để về sớm sao?"

Ga Eun lảo đảo đứng dậy, gập người lại cúi đầu xin lỗi bà không ngớt lời "Con không có ý! Chỉ là...AA"

Oung Yeon từ trong xe bước ra tiến lại tát cô một cái không kém gì bà Ae Ri vào bên mặt còn lại rồi lớn tiếng quát "Còn dám cãi lại!"

Cô đứng thu mình lại khép sang một bên không dám lên tiếng mà chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất không dám ngẩng đầu lên thì giọng bà vang lên "Mày đã đi đâu vào chiều?"

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn bà với ánh mắt khó hiểu như đang hỏi bà rằng: "Làm sao mẹ lại biết chuyện chiều nay mình đi"

"Sao mày lại câm ngang vậy?" - cô ta đứng một bên lại lên mặt mỉa mai cô.

"Con đi đến khu triển lãm nghệ thuật gần trung tâm ạ!"

"Mày đến đó làm gì?"

Cô lo lắng ấm úp nói "Chỉ là con đến đó để xem một số thứ thôi!"

Thái độ bà nhìn cô vẫn không đổi mà tiến thêm một bước làm cho cô bất giác rụt rè lùi lại. Bà Ae Ri từ từ cúi xuống, đưa tay nâng lấy gương mặt đang hoảng sợ ngẩng lên nhìn lấy khuôn mặt lạnh tanh và đôi mắt như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô.

"Mày đã biết bản thân nên làm gì rồi đúng không?"

Yang Mi đang đứng cô ta bắt đầu lên mặt mà khoanh tay, chân thì nhịp nhịp rồi đưa mắt nhìn cô "Sao? Hay mày không nhớ?"

Cô lần lượt đưa mắt nhìn cô tay rồi dừng lại tại người của bà Ae Ri vội vàng xua tay nói "Không có, không có đâu ạ! Em nhớ mà!" - cô lùi lại phía sau để tránh đường cho ba người vào nhà.

Lần lượt cả hai Oung Young và Jang Mi cùng nhau chế giễu cô rồi đi vào nhà.

Bên cạnh chú Chung nhìn cô thở dài tiến lại gần an ủi "Chú có ít bánh con để tối con đói thì lấy ra ăn tạm nha con!"

Nhìn những chiếc bánh trên tay mà cô cảm thấy an ủi phần nào, mỉm cười nhìn ông mà nói tiếng cảm ơn. Sau cùng, cô nhờ ông mang cặp mình lên phòng.

"Chú Chung, chú nhờ dì Han mang nó lên phòng giúp cháu. Nhớ cẩn thận giúp cháu vì trong đó có món đồ dễ vỡ nha chú!"
Ông mang cặp cô đưa cho dì Han mang lên phòng. Bước vào phòng cô bà lúc nào cũng bất ngờ vì phòng cô lúc nào cũng sạch sẽ và lung linh khi được cô trang trí bằng những bức tranh đầy hi vọng và những thứ đồ nhỏ nhắn do chính tay cô làm.

Nhìn trên bàn chiếc bàn đã quá đổi cũ kỷ đang có phần lộn xộn nên bà giúp cô sắp xếp lại nhưng chợt thấy một tờ giấy gì đó mà tò mò lên nhìn. Bà cầm nó trên tay đọc sơ qua một chút rồi lại nhíu mày bỏ xuống rồi thở dài ngao ngán.

Bên ngoài, cô hết ở góc này rời lại đến góc khác của sân cho đến trời tối khuya thì đã mệt mòn mỏi tìm tới chiếc ghế trước sân mà nằm xuống nghỉ ngơi. Vừa nghỉ ngơi được một lúc thì một cơn mưa từ đâu lại ùa đến.

Đúng là trời sang thu rồi nên không biết khi nào trời sẽ lại mưa. Cơn mưa ập đến, cô vội vàng chạy đến góc nhà mà trú, nhanh chóng cởϊ áσ khóa bên ngoài rồi phủi lớp nước chưa kịp thầm vào.
"Sao hôm nay lại đen đủi như vậy! Hết gặp một tên người kì lạ, rồi lại về nhà sau mẹ lại xui xẻo gặp mưa khi đang ngủ nữa chứ đúng thật là" - thở dài.

Cô tiến gần ra ngoài hiên nhà mà nhìn ngắm trời mưa. Phía trước mặt cô là một khung cảnh tuyệt đẹp với thanh âm ào ào của mưa rơi trong gió và những chiếc lá phong đỏ vàng lần lượt thay phiên nhau bay lượt đến mặt đất tìm nơi an vị cho mình. Chiếc đèn vàng của sân nhà làm cho cô của thấy phần nào ấm áp hơn giữa trời đêm mưa lạnh lẽo.

"Đẹp thật!"

"May thật! Vẫn còn có tụi mày cứu rỗi tâm trạng cuối ngày của tao! Cảm ơn nhá!"

Trên chiếc giường ấm áp, một nụ cười hiện rõ lên trên gương mặt sáng rực bởi ánh đèn phát ra từ chiếc điện thoại trong không gian bao trùm là bóng tối bàn tay người trước nó điên cuồng soạn ra một cái gì đó.
"Sao hôm nay, cậu lại quan tâm đến nó quá vậy?"

"Chỉ là tò mò nên mình hỏi vậy thôi!"

"Thật không?"

"Cậu không tin sao?"

"Được rồi, mình tin cậu mà!"

"Đang muốn cho cậu một bất ngờ lại không ngờ!"

"Là thứ gì vậy? Có thể cho mình xem liền được không?"

"Được thôi, nhưng cậu phải trả lời mình một câu hỏi trước đã"

"Được, cậu hỏi đi"

"Hiện tại, Ga Eun không ở gần cậu đó chứ?"

"Không, nó đang bị phạt phải đứng ở ngoài nhà rồi!"

"Em ấy phạm lỗi gì sao?" ❌

"Phạm lỗi gì sao?"

"Đúng vậy! Vậy cậu nói đi, đó là gì?"

"Cậu đoán thử xem nói là gì?"

Nhìn đoạn tin nhắn trên màn hình điện thoại, cô ta khẽ cười mà thầm nghĩ: "Không phải cậu ấy định tỏ tình mình đó chứ!" rồi lại cố kìm nén những cảm xúc ảo tưởng đó lại mà nhắn cho anh một tin.
"Không đoán được, cậu nói thẳng ra luôn đi. Dù là gì thì mình vẫn nhận!"

"Được rồi đợi mình một chút. Nó không làm cậu thất vọng đâu!" - anh nhếch mép cười thở ra rồi nói "Mơ mộng quá sẽ không tốt đâu" - sau cùng thì gửi cho cô ta một tin nhắn tiếp theo.

"Được, mình đang mong đợi lắm đấy"

Khi nhận được tin nhắn tiếp theo của anh, cô ta rất ngạc nhiên khi biết nó là một hình ảnh. Trong lúc hình ảnh đang tải làm cho cô tò mò về chúng "Là hình ảnh sao?"

Đến khi hình ảnh đó hiện lên rõ ràng làm cho đôi mắt cô ta mở rộng thêm nhìn hình ảnh trên điện thoại khóe miệng cô ta bất giác mà cong lên rồi cười lên thành tiếng với những tràng cười to dần.

"Món quà của cậu, tuyệt thật đấy Jimin à! Thật sự rất cảm ơn cậu."
"Ngày mai chúng ta gặp nhau ở nhà ăn nhé! 💛"