QUYỂN 1 I EM KHÔNG THOÁT ĐÂU, ĐỪNG TRỐN NỮA I BẤT CHẤP ĐỂ BÊN EM [PARK JIMIN]

Chương 38

"Được rồi, hẹn gặp vào ngày mai"

Sau kết thúc cuộc trò chuyện, cô ta cứ nhìn chầm chầm vào tấm hình mà anh gửi đến rồi nhếch mép cười "Chuyện hay đến rồi!"

Cô ta vội vàng đứng dậy và đi xuống giường nhưng đến tay nắm cửa thì dừng lại nhìn vào bức hình trên tay lần nữa. Xoay lưng đi vào lại phòng mỉm cười ẩn ý "Chuyện hay nên để cuối cùng chứ!" - rồi lại leo lên giường đắp chăn vui vẻ "Đi ngủ thôi! Mai lại có chuyện vui để xem rồi!"

"Không phải tôi đã nói rồi sao? Vậy mà còn lại tỏ vẻ trước mặt tôi sao, đúng thật là!" - anh nhìn vào tấm ảnh ghi lại khoảnh khắc cô đắm chìm vào thế giới riêng của mình.

Vừa rồi còn cứng rắn vậy mà bây giờ đôi mắt lại cảm thấy khó chịu rồi. Nội tâm đang tranh nhau, việc đấu tranh này làm anh khổ sở không biết bản thân làm như vậy có quá ích kỷ không hay là do anh anh đang sợ mất cô hay là bản thân đang ghen với Dea Hyun đây.

"Thôi không nghĩ đến nữa! Bực mình quá, dù sao thì cũng đã làm rồi. Đi ngủ là được rồi."

Vào sáng sớm, đúng giờ Ga Eun rón rén vào nhà và bắt tay vào công việc của mình cho đến khi trời sáng. Nhân lúc Jang Mi chưa thức dậy thì cô tranh thủ về phòng vệ sinh cá nhân và chuẩn bị cho buổi học hôm nay.

Mọi thứ chuẩn bị xong, Ga Eun vội vàng chạy đi lau dọn phòng cho hai chị em cô ta. Trong lúc dọn dẹp phòng cô ta, Ga Eun cẩn thận quan sát rồi lấy trong túi ra tác phẩm hoa gốm và đặt nó lại vị trí của mà cô ta hay để. Khi đặt nó xuống,ngắm nghía nó lại một lần nữa cuối cùng thì thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cô cũng có thể trả lại nói cho cô như một lời xin lỗi chính thức của bản thân đến với cô ta.

Sau khi xong việc dọn dẹp, cô vội vàng chạy vào nhà bếp phụ dì Han mang thức ăn cho ba người. Trông cả ba hôm nay cảm xúc rất khác lại so với một ngày, bà Ae Ri trông đang rất khó chịu còn hai chị em Jang Mi và Oung Yeo lại vui vẻ ra mặt. Nhận thấy tình hình rất khó hiểu nên cô e dè thận trọng hơn trong cử chỉ và thái độ của bản thân.

"Con mời...bà ăn sáng" - nhẹ nhàng đặt thức ăn xuống bà.

Rồi lần lượt là Jang Mi rồi đến Oung Yeon đang chuẩn bị quay lưng đi thì nghe tiếng bà Ae Ri lên tiếng "Xem ra hôm qua, không đơn giản là đi mua đồ đúng không?" - dứt lời bà đưa đôi mặt lạnh lẽo và tức giận nhìn cô.

Cô khựng lại nhìn bà với ánh mắt bối rối, khó hiểu. Nhìn biểu cảm của cô sự tức giận của bà hiện rõ "Xem ra lời nói của tao không còn được người thanh cao như mày coi trọng nữa rồi".

Tuy đang hoang mang không biết bà đang ám chỉ điều gì của bản thân mà bà chưa hài lòng nhưng cô vẫn tỏ ra bình tĩnh "Lời của bà, con vẫn nhớ rõ và đang thực hiện chúng từng ngày"

Bà nhìn xuống đĩa thức ăn, dùng dao cắt một miếng thịt rồi nhìn cô mà từ từ cho nó vào miệng ăn "Vậy sao?"

"Vâng ạ" - gật đầu nhìn bà.

Bà thong thả bỏ nĩa và dao trên tay xuống nhìn cô mỉm cười mà uống một ụm nước "Chiều tao về rồi nói tiếp" - bà đứng dậy rời khỏi bàn ăn.

"Tối nay lại có chuyện vui để xem rồi đây" - Oung Yeon nhìn cô cười vui vẻ nói.

"Mau ăn đi, còn phải đi học nữa" - cô ta giả vờ như trách móc nhưng lại nhìn cô rồi lại đưa mắt đến Oung Yeon cả hai nhau cười phá lên.

Riêng cô chỉ không hiểu chuyện gì đang xảy ra với bản thân mình và hai bọn họ nói như vậy rốt cuộc là đang muốn ám chỉ điều gì?

Dì Han bước ra đưa cho cô phần ăn của mình hôm nay cùng với một bình nước ấm vì bà đang lo lắng cô sẽ bị cảm lạnh do ở ngoài cả đêm.

"Hôm nay, con nhớ uống hết nước trong bình này nghe không? Nếu hết thì hãy lấy nó từ bình nước của trường nhá!"

"Con biết rồi, cảm ơn dì đã chuẩn bị nó cho cháu" - nhìn bình nước trong tay, cô nhẹ nhàng nhìn dì Han với đôi mắt ấm áp như một lời cảm ơn gửi đến bà.
"Dì à, cháu đi học đây! Dì vào trong đi kẻo lại lạnh đấy, trời cũng đang lạnh dần rồi!"

"Cháu cũng phải mặc nhiều áo vào đi đó, biết chưa?"

"Cháu biết rồi ạ!"

Tạm biệt dì Han, cô vội vàng chạy nhanh đến trạm xe buýt để cho kịp giờ. Cô dùng hết sức và cố hết tốc độ để có thể chạy thì một tiếng còi xe vang lên làm cho cô giật mình nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh lại chạy tiếp.

Tiếng còi xe lại vang lên một lần nữa "Bíp, bíp" như đang gọi cô dừng lại. Cô ngoặc đầu nhìn xung quanh thì chẳng có ai khác ngoài cô trên đường hành lang thì dừng lại, chiếc xe cũng vì thế mà dừng trước mặt cô.

Kính xe đang dần dần hạ xuống bất ngờ cô lại quay đi bỏ chạy mà nói to "Định bắt cóc bà đây sao? Nằm mơ mà có được tiền của gia đình bà đi vì bà đây không đáng giá đâu" rồi một mạch chạy như bay đến chiếc xe buýt đang đậu phía trước. Còn một chút nữa là đến nơi thì xe buýt lại chạy đi mất, cô bán mạng cũng không đuổi kịp nó.
Chiếc xe buýt không hề hay biết có một cô gái nhỏ đang muốn lên mà cứ thế mà chạy rồi bỏ cô lại khá xa, đứng lại cô ủ rủ nhìn chiếc xe buýt đã mất vạn ,à thở hổn hển rồi đá xuống đường vài cái mà từ từ bước đi về phía trước. Vừa đi vừa trách móc "Cái tên lái xe đen kia đúng là đáng ghét nếu muốn nói hay gọi mình thì phải đưa mặt ra để gọi chứ! Để mình còn biết là ai chứ! Đâu phải ai cũng thảnh thơi mà ngồi trong xe như hắn chứ! Đứng là đáng ghét! Lại còn hại mình bị trễ chuyến xe buýt đi đến trường nữa chứ! Tên đáng ghét, đúng là cái đồ đáng ghét!"

"Em đang chửi tôi vì làm em trễ chuyến xe buýt sao?" - chính xác người trong chiếc xe đen và tên đáng ghét mà cô vừa nói là anh vì đã biết rõ hôm nay sẽ là ngày cô đi học trễ cho mà xem. Nên anh chủ động đến để đoán cô đi học nhưng chắc có lẽ là vì đang cảm thấy có lỗi với cô.
Cô nhìn thấy anh liền chau mày với gương mặt khó chịu nhìn lại anh mà hằng học "Anh muốn nói chuyện gì? Không để đến trường rồi nói sau không được à? Tôi vì anh mà trễ chuyến xe buýt khi nảy đấy! Tôi đang vội, gặp anh ở trường!" - dứt lời cô liền chạy như bay về phía trước.

Chưa được bao xa thì tiếng còi từ phía sau liền vang lên, nhanh chóng vụt lên trên cô, anh hạ kính xe nói vọng ra "Vì có lỗi với em nên em lên xe đi, xem như tôi chuộc lỗi với em"

Cô dừng hẳn lại nhìn anh nghi hoặc "Vì là lỗi của anh nên sẽ không tính vào chuyện đó đúng không?"

Anh mỉm cười nhẹ "Tôi đã bao giờ nói dối em cái gì chưa?"

Cô áp úp "Thì...thì vẫn chưa nhưng lỡ như hôm nay anh làm như vậy thì tôi biết như thế nào?"

Anh nhìn cô nhúng vai "Vậy thì coi như em không nhận lời xin lỗi này của tôi. Tôi đi trước nhé! Hẹn gặp em ở trường!" - anh ra hiệu cho Soobin chạy đi.
Chiếc xe vừa lăn bánh, cô vội chạy đến gõ kính xe nơi anh ngồi ngại ngùng một chút rồi lại nhanh chóng tỏ ra kiêu ngạo "Ai nói với anh là tôi không chấp nhận lời xin lỗi từ anh chứ!"

"Vậy em mau lên xe đi"

"Làm phiền anh rồi ạ!" - cô mở cửa xe ra, lập tức cô cúi đầu chào như một lời cảm ơn đến anh.

"Được rồi, em mau vào đi! Là tôi đang xin lỗi em không tỏ vẻ lễ phép trước mặt người khác đâu" -anh lạnh đạm nói.

Cô khó chịu nhìn anh rồi cúi rầm xuống chửi lẩm bẩm anh trong miệng, nhưng đến khi vào xe thì lại nở một nụ cười tươi nhìn anh rồi đáp lời "Nhưng dù sao anh vẫn chọn cách cho tôi đi nhờ xe đến trường trong khi có nhiều cách để xin lỗi"

"Được rồi tôi không nói lại em" - anh vẫn lạnh đạm trả lời cô.

Cô nhìn anh đắng ý mỉm cười nhìn về phía trước để chào bác tài xế "Cháu chào chú ạ!" - cúi đầu chào.