QUYỂN 1 I EM KHÔNG THOÁT ĐÂU, ĐỪNG TRỐN NỮA I BẤT CHẤP ĐỂ BÊN EM [PARK JIMIN]

Chương 39

Đến khi ngẩng đầu lên nhìn một lần nữa cô ngỡ ngàng giật mình hoảng hốt bật ngỡ ra sau vội lấy tay che miệng chỉ vào Soobin "Là anh, người kỳ lạc"

Soobin đã đoán cô sẽ ngạc nhiên khi thấy anh nhưng lại không ngờ phản ứng của cô lại mạnh như vậy. Anh không nói gì chỉ biết nhìn cô qua gương chiếu hậu mà cười một cái "Chào cô"

Nhớ lại chuyện lần trước, cô lấy lại bình tĩnh rồi chồm người về phía Soobin mà hỏi lại "Anh sẽ làm gì với tờ giấy đó và nó chắc không liên quan đến anh ta đúng không?" - cô đưa mắt về hướng anh đang ngồi bên cạnh.

Soobin vẫn điềm tĩnh lái xe mà trả lời cô "Cô yên tâm nó chỉ như một tờ giấy xác nhận thôi"

Anh nhìn hai người nói qua lại từ nảy đến giờ mà tò mò hỏi "Hai người quen biết nhau sao?"

Cô lúc này trở lại dáng ngồi ban đầu rồi trả lời "Chỉ là vô tình gặp rồi nói với nhau vài câu thôi"

"Tôi với cô ấy đã từng nói chuyện qua khi ở khu nghệ thuật bên cạnh trung tâm"

Cô nhìn Soobin một lần nữa "Có thể nói anh ấy là người đã giúp tôi" rồi lại thầm nói xấu anh "Sao lại khác nhau như vậy chứ? Một người thì tốt bụng còn một người lại xấu xa, khó ưa nữa chứ!" - khi chửi lại nhìn sang anh.

"Chắc em không nói xấu hay chửi hay nói xấu gì tôi đúng chứ?"

Tim cô đập loạn xạ cả lên và hai mắt cũng mở to hơn một chút liếc sang anh một cái rồi nhìn Soobin "Anh nghĩ nhiều quá rồi" sau cùng là khoanh tay trước ngực mà nhìn thẳng về phía trước.

Anh bất ngờ xuất hiện trước tầm mắt của cô làm cho cô giật bất người và đập mạnh ra phía sau nhưng đầu cô lại không thấy đau. Thấy lạ nên nhìn về sau thì anh đang rút tay lại cô bàng hoàng tự hỏi "Tốt vậy sau?"

"Tôi chắc chắn là có rồi"

"Sao anh lại chắc chắn như vậy? Anh là tôi sao?" - vẫn cố gắng cải lại.

Anh ngồi dựa lưng và khoanh tay xoay đầu sang nhìn cô mỉm cười một cái rồi nói tiếp "Chắc chắn tôi không thể là em như tôi hiểu rõ về em"

"Anh hiểu rõ sao? Buồn cười thật đó!" - cô nhếch mép cười thành tiếng.

Anh không buồn cải với cô nữa mà chỉ nói "Quản lý cảm xúc của em khá tệ đó. Khi nào làm tốt chuyện đó rồi hẵng nói dối tôi có biết chưa!"

"Tệ thật sao chú lái xe?" - cô sờ tay lên mặt rồi hướng ánh mắt đến Soobin.

Soobin đáp lại cô chỉ với một cái gật đầu thông qua gương chiếu hậu.

"Đúng đó, tôi đã nói xấu anh một chút đấy!" - ngập ngừng một chút nhưng xem ra giọng điệu của cô lại vẫn còn một chút không chịu thua anh.

"Vẫn không phục à?" - lại một lần nữa anh nhìn sang cô nhưng lần này kèm theo một cái nhớn mày và mỉm cười.

Chính là điệu bộ này và dáng vẻ này đã làm cho cô một lần nữa cảm thấy như cơn gió lạnh ập tới đến nỗi cô đơ cả người thầm nghĩ "Đáng sợ thật! Mình không nên chọc giận anh ta thêm nữa"

Cô ấp úm "Kh..không có. Tôi phục mà!" - cô nở một nụ cười gượng gạo nhìn anh.

Anh nhìn gương mặt đang lo lắng và đôi mắt đầy sự sợ hãi trong đó rồi cất giọng trầm đυ.c "Được rồi, sau này tốt nhất đừng chọc tức tôi với thái độ đó của em"

Cô cúi đầu xuống ủ rủ "Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý đến nó".

Gương mặt hiện lên vẻ thoát buồn, đôi mắt cô hướng về kính xe nhìn ra bên ngoài mà nhớ lại những lúc hai người cùng nhau nói chuyện, cùng nhau vui đùa mà thầm nghĩ rằng: "Mình còn nghĩ rằng có thể nói chuyện với anh ta thoải mái nhưng có lẽ mình nghĩ nhiều rồi. Mình...và anh ta mãi mãi...cũng không thể như mình và Dea Hyun. Đúng mãi mãi là như vậy!"
"Mình...nên...kết thúc nó càng nhanh càng tốt" - cô trở về trạng thái điềm tĩnh mà đợi trường.

Bầu không khí tù túng ấy cứ như vậy cho đến khi cách trường tầm 30 mét, cô vội vàng lên tiếng "Cho tôi xuống ở đây được rồi! Tôi không muốn chuốc thêm phiền phức cho bản thân nữa vì cuộc sống của tôi đã đủ rắc rối rồi."

Anh không nói gì chỉ gật đầu ra hiệu cho Soobin dừng xe cho cô xuống.

Nhanh chóng bước xuống xe đứng yên nhìn chiếc xe anh chạy đi dần dần xa rồi lê đôi chân nặng trĩu của bản thân tiến về phía trước cứ như thế mà đứng trước cổng trường nhìn nó thì thấy vẫn chưa có nhiều người đến.

Cô nhanh chân chạy về lớp, khi cô vừa đặt chân vào lớp thì cả lớp lại nháo nhào lên vì sự xuất hiện của cô.

Một bạn học nam vô ý vô tứ đứng lên nhìn cô và Dea Hyun lớn tiếng hỏi "Hai người đã tiến đến đâu rồi? Đã hôn...chưa hả?"
Câu nói của cậu ta làm cho cả hai không biết phải phản ứng như thế nào, cô ngượng ngùng cúi mặt xuống đi vào bàn học của mình rồi từ từ đi lên bảng tiếp tục giúp cậu giải bài tập.

Một bạn nữ đầy lo lắng chạy đến đưa cho cô xem một bức hình được chụp vào chiều hôm qua khi Dea Hyun đưa cô về "Ga Eun à! Mình không biết chính xác là ai đã gửi nó vào nhóm lớp mình vào tối qua. Người đó đã gửi tấm ảnh này rồi sau đó không nói gì mà thoát ra mà không nói gì thêm."

Người bạn học ấy tên là Ha Jee cô là lớp phó học tập của lớp. Trước kia cả hai khá thân thiết với nhau nhưng khi biết về những điều luật của bà Ae Ri thì Ha Jee cũng hạn chế nói chuyện với cô để tránh làm tổn thương cô.

Nhìn bức hình trên tay của Ha Jee, cô như chết lặng và cuối cùng những gì mà bà Ae Ri nói vào sáng nay cả chuyện cô ta đưa nó cho bà và những câu nói ẩn ý của cô ta và Jang Mi sáng nay cô đều hiểu rồi.
Cả người cô bắt đầu run sợ và trong đầu cô hình ra đấy những hình ảnh bản thân bị bà đánh đập như thế nào. Đôi mắt cô bấy giờ lưng tròng nước mắt và bàn tay cô cũng bắt đầu chảy mồ hôi.

"Mình hiểu rồi, thì ra là vì bức ảnh này" - giọng cô đầy run sợ mà thều thào.

Nhận thấy sắc mặt cô xanh xao, Ha Jee nắm lấy tay cô và nói "Không sao! Mình và Dea Hyun sẽ giúp cậu trong tuần tới."

"Đừng để bị thương quá nặng có biết không?" - Dea Hyun bên cạnh không biết làm gì chỉ biết ngoài những lời nói đó.

Không khí lớp cũng vì vậy mà bị kéo trùng xuống. Ga Eun bắt đầu hít một hơi thật sâu, cố gắng nén nước mắt vào trong rồi nở một nụ cười nhìn một lượt cả lớp "Mình không sao đâu, các cậu sao vậy? Đừng quên chúng ta có hẹn với nhau một chuyến du lịch xa sao?"

"Mọi người không được để giảm phong độ, lớp mình đang có một vị trí khá tốt đó!" - cô cố gắng thay đổi cảm xúc của các thành viên rồi xoa lên bảng tiếp tục công việc của mình.
Mọi người cũng vì vậy mà lấy lại tinh thần cho cả buổi học. Tuy bên ngoài cố tỏ ra như bản thân vẫn ổn nhưng bên trong vẫn luôn lo lắng về chuyện cô sắp đối mặt và không tài nào hiểu bức ảnh của cô và Dea Hyun từ đâu và ai đã là người chụp bức ảnh. Liệu người chụp bức ảnh đó và người gửi nó đi có phải là cùng một người hay không? Và họ làm như vậy vì mục đích gì?

Tiếng chuông vang lên, cô vội vàng thu dọn mọi thứ nhanh chân chạy ra khỏi lớp nhưng chỉ chạy đến của lớp thì cô thấy cô ta đã đứng từ bao giờ đợi cô.

Dáng vẻ cô ta kênh kiệu đứng đợi cô đến "Hôm nay không phiền mày nên ở lớp mà tình tứ với Dea Hyun rồi về nhà nhận thưởng nha em gái yêu dấu của chị! Món quà đó chị đặc biệt dành tặng cho em đó!" - cô ta đưa tay vuốt tóc cô nhẹ nhàng rồi mỉm cười.
"À, món quà này to lắm đấy!" - rồi cô ta xoay đi với điệu cười mỉa mai.