QUYỂN 1 I EM KHÔNG THOÁT ĐÂU, ĐỪNG TRỐN NỮA I BẤT CHẤP ĐỂ BÊN EM [PARK JIMIN]

Chương 48

Tuy hôm nay cô không đến phòng giáo vụ để làm việc với Dea Hyun nhưng không được về sớm vì hai tin nhắn ngắn gọn anh gửi cho cô ngay sau khi tan học "Gặp tôi" và "Chỗ cũ".

Từ trên cao nhìn xuống anh đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô đi giữa sân trường rộng lớn. Anh nhàn hạ đứng nhìn cô từ từ đi đến vị trí của mình.

"Tôi đến rồi" - cô thở hổn hển nhìn anh nói.

"Lại đây" - anh vẫn đứng ở vị trí ban đầu mà hạ giọng ra lệnh cho cô.

Nghe giọng anh như vậy lại thêm ban trưa anh lại đến lớp cảnh cáo và gây thêm cho cô biết bao nhiêu là phiền phức, cô thầm nghĩ "Tốt nhất khoảng thời gian này nên tỏ vẻ nghe lời và sợ hãi anh ta thì sẽ tốt cho mình. Cũng không còn mấy tháng nữa anh ta biết khỏi tầm mắt của mình và mình cũng không xuất hiện trước mặt anh ta nữa. Cố gắng chịu đựng đi, Ga Eun à!"

Cô từ từ bước về phía anh rồi nhẹ nhàng đứng ngay bên cạnh anh.

"Sao, bây giờ có thể biện hộ cho bản thân em rồi đấy! Nói thử xem nó như thế nào? Xem tôi có thể chấp nhận được hay không?" - nói rồi anh tiến lại chiếc ghế phía sau ngồi xuống, khoanh tay nhìn cô.

"Tôi có thể gọi và nói chuyện với cậu ấy là do người bạn thân của mẹ...mẹ...của...tôi và chú ấy là bạn thân với nhau. Với cả chú ấy cũng biết chuyện của tôi nên muốn tôi theo kịp nhịp độ học trên lớp. Chú đã đề xuất và được sự đồng ý của mẹ...bà nên mới có thể gọi điện cho cậu ấy!"

"Em kể cho tôi một câu chuyện cười sao?" - anh cười châm biếm câu chuyện cô kể để giải thích với anh.

Anh đâu phải là một thằng đần đâu mà tin vào lời nói không rõ ràng của cô. Tại sao có thể nói chuyện và trao đổi bài học với Dea Hyun nhưng khi tối đến lại không thể gửi cho anh ít nhắn một tin nhắn nói về tình hình của cô cho anh sao chứ?

Có thể nói chuyện với cậu ta trong vài tiếng liền mà không thể dành ra vài phút để nhắn tin hay trả lời điện thoại của anh sao? Câu chuyện này, anh có thể tin không đây?

Nhìn thấy độ của anh cô cũng nhanh chóng nắm bắt được tâm lý hiện tại của anh.

"Tôi không thể trả lời điện thoại hay là nhắn báo cho anh một tin là vì tôi khi đó được cho phép ở trong phòng của...mẹ để dưỡng lại vết thương. Mỗi lần như thế thì tôi luôn được sắp ở một căn phòng khác để thuận tiện cho việc điều trị hơn và các căn phòng ấy đều được giám sát bởi camera cả. Nếu tôi bị phát hiện thì anh cũng biết sẽ có chuyện tồi tệ gì với tôi đúng không?"

Cô tiếp tục ra sức giải thích với anh "Đến cả việc đi lại trong quá trình đó cũng nghe theo sự sắp xếp từ trước đó. Nên...nên tôi không còn cách nào khác!" - sau khi nói xong cô gượng nhìn anh cười.

Anh quay lại nhìn cô với gương mặt lạnh tanh và đôi mắt sắc bén nhìn cô gần giọng hỏi "Vậy còn tối qua thì em giải thích như thế nào?"

Đến đây cô không tài nào nói được nữa nên chỉ biết yên lặng cúi gằm mặt xuống nhỏ giọng nói tiếng xin lỗi với anh.

"Tôi không còn gì để nói nữa. Là lỗi của tôi, thành thật xin lỗi anh!" - nói rồi cô cúi đầu xin lỗi anh.

"Hành động hôm nay có thể coi là một trong những hành động cảnh cáo lần này của tôi đối với em"

"Ý anh là điều đó vẫn chưa đủ với anh sao?" - cô ngạc nhiên trước câu nói của anh.

Anh không nói gì chỉ đi lại gần cô mỉm cười rồi nhẹ nhàng lướt qua cô đi về hướng cửa, dừng lại nhìn cô nói "Đó là cái giá của việc để tôi chờ và cố tình lờ đi lời cảnh cáo của tôi". Cứ như thế mà anh bước đi để lại cô cùng với khoảng trống trong suy nghĩ của cô.
Như vậy đối với anh là chưa đủ sao? Vậy như thế nào mới là đủ với anh đây?

Nhưng điều có thể chắc chắn ở đây chính là từ hôm nay cuộc sống ở nhà lẫn ở trường của cô không còn yên bình như trước nữa. Cô sẽ liên tục bị những cô gái đang phát cuồng vì anh đến tìm và gây rắc rối cho cô và đến khi về nhà thì cô ta sẽ liên tục bày ra những trò bẩn thỉu để hành hạ cô cho đến khi cô ta hạ được cơn giận vì ghen tức của mình đi.

Dần dần cô mơ hồ nhận thức được diễn cảnh tương lai của cô. Đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm không còn rõ nữa bởi những giọt nước mắt liên tục thay phiên nhau ngưng đọng trên đôi mắt đó để rồi cùng nhau trượt dài xuống má.

Rồi cô ùa khóc nức nở cùng những hình ảnh khó khăn đó.

Chạy về đến nhà đôi mắt cũng đỏ hoe và sưng tấy lên, giọng nói cũng không thanh trong được nữa.
Cô còn chưa kịp bước một bước nào vào nhà chỉ mới vừa tiện tay ủ rũ vớ lấy cặp thì đã bị cô ta chặn lại giọng cao ngạo nói to "Sao không thấy tao sao?"

"Em xin lỗi, mắt em đau nên không thấy chị ra đây từ khi nào? Chị đang muốn em làm gì sao ạ?" - giọng nói mũi của người khóc quá nhiều.

"Không, chuyện này tao phải tự tay làm mới được?" - giọng nói đầy sự khó chịu và phận ức cô ta thốt ra.

"Vậy em xin phép vào nhà làm việc" - nói rồi cô bước rời người đi.

Chỉ mới bước được vài bước thì đã bị cô ta kéo ngược lại rồi dán cho một cú tát mạnh vào mặt làm cho cô siết nữa thì ngã nhào trên mặt đất.

Sau khi lấy lại thăng bằng, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra với cô.

Không để cho cô ngạc nhiên quá lâu, cô ta nhanh chóng tiếp lời cho hành động của mình "Sao? Vẫn đang diễn kịch sao? Hay để tao nói với mẹ chuyện trưa nay cho mẹ rồi mới chịu hiểu ra sao?"
Cô nhanh chóng hiểu chuyện cô ta đang đề cập đến là gì liền vội vàng tiến đến giải thích "Chuyện đó, không phải như chị thấy đâu? Anh ta chỉ đang giả vờ thôi...anh ta đang đe dọa em thôi. Không phải như cách anh ta thể hiện đâu chị! Chị làm ơn tin em đi!"

"Tin mày sao? Vẫn cố biện hộ mà không nhận tội sao? Được thôi, vậy thì chuyện hôm nay tao sẽ nói lại với mẹ vậy?"

"Em..."

"Chuyện gì?" - một giọng nói thanh cao nhưng trong đó đã chứa đựng sự không hài lòng và tức giận.

"Mày lại ghê chuyện nữa sao? Hay lần trước vẫn chưa đủ để cảnh cáo mày sao?" - giọng nói đó chính là của bà Ae Ri từ phía sau chuyện đến.

Tuy chỉ là giọng nói thôi nhưng nói lại nó lên hình ảnh gương mặt đầy giận dữ và khó chịu hiện rõ lên.

Tuy nói là bà đi công tác nước ngoài gần 1 tháng nhưng do công việc diễn ra thuận lợi và nhanh chóng nên bà đã về trước dự tính 6 ngày.
"Đi vào trong" - bà gằm giọng nói rồi nhìn cô với ánh mắt sắc bén, nhanh chân bước vào nhà.

Cô ta tiến lại gần ghé sát vào tai cô nói nhỏ "Nếu không muốn những ngày tháng cuối cấp của mày yên ổn thì tốt nhất tránh xa đồ của tao ra. Chắc mày hiểu tao đang đề cập đến điều gì đứng không? Cô gái bé nhỏ của chị" - những câu chữ cuối cùng nghiến chặt răng lại vừa đưa tay từ từ vuốt đường nét gương mặt của cô. Sau cùng là những cái tát nhẹ đều hai bên mặt.

Cô ở lại đó thờ thẩn người ra, đôi mắt lại bị bị ướt đẫm trên mặt.

Tránh xa hắn chẳng khác nào lại tự đưa bản thân vào thế khó nhưng nếu không tránh xa hắn thì cuộc sống của cô cũng không thể nào khá hơn được. Sự chọn lựa nào cũng là một sự chọn lựa khó khăn đối với cô và chúng đều mang lại đau đớn cho bản thân cô.
Cô nên làm gì đây? Chọn lựa nào là tốt nhất cho cô đây? Có sự lựa chọn khác nào giúp cho cô có thể toàn vẹn được cả hai bên hay không?

Đầu óc cô bây giờ đầy rối ren không tài nào nghĩ ra được bất cứ thứ gì. Chỉ biết lầm lũi đi vào nhà chịu trận, chịu đựng cơn thịnh nộ của bà và cô ta.