QUYỂN 1 I EM KHÔNG THOÁT ĐÂU, ĐỪNG TRỐN NỮA I BẤT CHẤP ĐỂ BÊN EM [PARK JIMIN]

Chương 65

Ga Eun nằm dài trên giường đang bận rộn với suy nghĩ của mình, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới có tiếng gõ cửa và tiếng nói nhẹ nhàng "Ga Eun, con ngủ chưa? Dì vào được không?"

"Cháu chưa ngủ, dì vào đi" - cô ngồi dậy, chỉnh sửa lại bên ngoài của mình.

Nhìn gương mặt hằn lên cái tát của người vệ sĩ chiều nay,hai hàng lông mày của dì Yoon Hee xô vào nhau "Con còn đau không?"

Ga Eun chợt nhớ lại, lấy tay sờ lên mặt mình cười nói "Không đau lắm" nhưng đâu đó trong đôi mắt cô vẫn có nét đượm buồn.

Dì Yoon Hee tiến đến ngồi cạnh, ôm lấy đôi vai cô vuốt ve an ủi. "Dần mọi chuyện sẽ ổn thôi. Trong thời gian dì ở đây, dì sẽ cố gắng hết sức để giúp cho cháu"

Ga Eun hiểu được tấm lòng của dì Yoon Hee nhưng sâu trong thâm tâm cô biết, mọi thứ ở thời điểm hiện tại đã quá muộn để có thể thay đổi đi suy nghĩ của gia đình. Không muốn làm dì Yoon Hee buồn nhưng cô đành nói thật suy nghĩ của bản thân để dì hiểu và tránh dì tự trách bản thân sau này.

"Cháu rất cảm ơn dì, nhưng cháu nghĩ sau từ ấy năm trôi qua thì...không thể dễ dàng gì để...mẹ, chị cháu và em cháu thay đổi thái độ với cháu. Thời gian dì ỏ lại đây thì quá ngắn, so với những gì đã xảy ra"

Nhìn cô cháu gái hiểu chuyện của mình, dì Yoon Hee nhìn cô mà không kìm được nước mắt ôm cô vào lòng.

Trái với dì Yoon Hee, cô buồn như lại không khóc mà an ủi ngược lại và trấn an dì "Cháu quen rồi, dì đừng buồn, đừng quá lo lắng về con và nếu chuyện không thành... cháu cũng mong dì cũng đừng tự trách bản thân. Cháu sẽ sống đến khi dì lấy chồng, còn đến lúc nhìn đứa con đầu lòng của dì nữa, rồi đứa thứ hai, thứ ba. Cháu biết mình nên làm gì mà."

"Cháu còn nhỏ như vậy, làm sao dì có thể để cho cháu mình tự giải quyết chuyện như vậy được. Dì làm sao yên tâm mà về lại Mỹ? Dì cũng không biết sau khi dì về thì chuyện gì sẽ xảy ra với cháu" - đôi mắt dì Yoon Hee xen lẫn nhiều cảm xúc khác nhau nhìn cô đau lòng khôn xiết.

Ga Eun không khóc,chỉ mỉm cười an ủi nhìn người dì mình nói tiếp "Cháu cũng cần phải trưởng thành, phải biết tự lo lắng cho cuộc sống chính mình. Cuộc sống của cháu, nếu có vấn đề gì thì cháu phải biết cách giải quyết nó, dù không ai giúp đỡ, không ai bên cạnh. Vì đó là cuộc sống của cháu!"

Dì Yoon Hee đau lòng nhìn cô, đứa cháu không biết từ khi nào đã hiểu chuyện như thế?

Người ta thường nói đứa trẻ hiểu chuyện là đứa trẻ chịu nhiều thiệt thòi nhất và cũng là đứa trẻ khiến người ta cảm thấy đau lòng nhất.

"Được, nhưng nếu cần giúp đỡ thì cứ nói với dì. Vì dì sẽ là người luôn bên cạnh cháu, vì dì là ngôi nhà, cái cây, bờ vai, lò sửa, là nơi cháu có thể về, là bóng mát che chở cho cháu, là điểm tựa của cháu và là nơi sưởi ấm cho cháu. Cháu nhớ chưa?"

Ga Eun cười nhìn dì đáp "Cháu biết rồi! Nhưng da gà của cháu..."

Chưa cần cô nói hết, dì Yoon Hee đã hiểu ý của cô liền nhanh tay cốc cho cô một cái và cười nói "Cháu được lắm, hôm nay còn dám chê bà dì này sến! Mau lại đây, tôi phải cốc cô vài cái nữa mới hả được cơn giận này!"

Kết thúc cuộc trò chuyện ảm đạm, họ cùng nhau nói về những kỉ niệm vui vẻ, những dự định tương lai cho nhau nghe.

Vẫn thói quen, 4h sáng cô tỉnh giấc đi xuống nhà để uống chút nước. Nhưng khi ngang phòng là việc của bà Ae Ri, Ga Eun thấy vẫn còn sáng đến, tò mò nhìn vào thì thấy bà vẫn còn làm việc.

Ga Eun nhìn bà thật lâu sau đó mới bước đi.

Quay lại trên tay cô là tách cà phê nóng, tiếng gõ cửa vang lên bên trong đáp lại "Vào đi"

Đặt trên bàn tách cà phê, cô không dám nói gì chỉ lẳng lặng ra ngoài nhưng chợt tiếng gọi của bà vang lên. Nhưng mọi lần, cô vẫn không dám lên tiếng khi bà chưa cho phép.
"Không phải làm việc nhà, không ngủ thêm sao?" - bà vừa làm vừa hỏi cô

"Do con quen rồi ạ" - Ga Eun vẫn khúm núm cúi xuống trả lời bà

"Sao lại mang nó lên" - bà ngả lưng về sau nhìn cô

"Con đi ngang, nhìn thấy bà vẫn đang làm việc nên con làm nó mang lên cho bà. Con nghĩ nó sẽ giúp ích cho bà"

"Ừm, đi đi" - gương mặt của bà cho chút hài lòng nhìn cô

"Con xin phép" - khi chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên cô ngập ngừng như đã nhớ lại điều gì đó và hít một hơi lấy can đảm xoay huất người lại.

"Con có điều muốn hỏi" - tiếng nói của cô chưa bao giờ mạnh mẽ và dứt khoát với bà Ae Ri như lúc này.

Vì khá lâu bà mới thấy lại thái độ này của cô, nên bà có chút ngạc nhiên trong ánh mắt nhưng không quá rõ.

"Được"

Được cho phép, Ga Eun cũng không ngần ngại mà hỏi ngay "Con muốn biết, sau khi tốt nghiệp con có được học đại học không?"
"Không. Nếu muốn thì tự thân, hiểu chứ?"

"Con hiểu rồi, bà làm việc tiếp đi" - Ga Eun đã phần nào dự đoán được kết quả sẽ như vậy, nên cô đã chuyện bị mọi thứ cho năm sau.

Vì không cần phải làm việc nhà, Ga Eun quyết định về phòng và ngủ thêm một chút.

Đây có thể là lần đầu tiên Ga Eun cảm thấy thoải mái và vui vẻ nhất sau nhiều năm qua.

"Chị Han, chị có thấy Ga Eun đâu không?" - sau khi nhìn quanh nhà dì Yoon Hee không thấy Ga Eun đâu.

"Con bé đi chạy bộ rồi ạ" - dì Han đưa đồ ăn sáng cho dì Yoon Hee

"Ngoài việc chạy bộ mỗi sáng, con bé có thói quen nào khác nữa không chị?"

Dì Han có chút hoảng vì không biết nói sao, vì sự thật Ga Eun làm gì có thời gian rảnh để luyện tập thể thao.

"Uhm, con bé cũng hay tập leo cầu thang mỗi khi không thể ra ngoài. Dạo gần đây con bé cũng học nấu ăn với tôi và tập làm việc nhà, còn thời gian còn lại thì con bé sẽ xử lý việc ở trường và luyện vẽ"
"À, vậy xem ra con bé muốn tự lập thật rồi. Con bé có tâm sự gì về kế hoạch lên đại học không?"

"Con bé nói chỉ muốn học nấu vài món ăn mà con bé thích của tôi, để khi có bận quá vẫn có thể nấu ra vị giống tôi nấu để ăn thôi ạ. Tôi cũng không hiểu gì về chuyện học của con bé, con bé có nói tôi cũng không thể giúp được gì cho con bé." - dì Han cố gắng nhớ lại những gì Ga Eun đã dặn dò dì trước khi ra ngoài.

"Con bé nói với tôi, chị nấu ăn rất ngon. Xem ra con bé rất thích món ăn chị nấu. Trước đây con bé rất thích món chị tôi nấu, có lẽ giờ thay đổi rồi"

Dì Han ngay người nhìn dì Yoon Hee rồi nói "Gần đây bà chủ công việc bận nên không có nhiều thời gian xuống bếp như trước"

"Chị nói đúng nhỉ, chị tôi từ khi...chị tôi cũng phải cáng đáng hai công ty nên không có nhiều thời gian để nấu ăn cho mấy đứa nhỏ như trước nữa"
"Dạ!"

"Tụi nhỏ thường đi học vào lúc mấy giờ vậy chị? Tôi muốn đưa tụi nhỏ đi học, vì lâu rồi tôi chưa về lại nên cũng muốn xem trường tụi nhỏ học như thế nào."

"Khoảng 1h30 nữa ạ"

"Cảm ơn chị!"

Sau ăn xong dì Yoon Hee lên phòng và ngồi suy nghĩ rất lâu. Nhìn tấm ảnh gia đình đã cũ trên bàn, dì thở dài rồi cầm tấm ảnh lên "Anh! Em nên làm gì để giúp chị và Ga Eun về như trước? Thời gian qua em, vô tâm quá. Em quá vô tâm đến nỗi không biết con bé đã sống khổ sở đến mức này. Con bé chịu đựng quá nhiều rồi!"

Dì Yoon Hee ôm lấy tấm ảnh mà hai hàng nước mắt lăn dài.