[AllTake] Phản diện giả anh hùng

Chương 33

Tác giả: keochanh7749 truyện chỉ đăng tải duy nhất trên truyenwki.com.

Ánh trăng soi sáng khung cửa sổ bệnh viện, thiếu niên mặc áo mỏng ngồi bên cửa. Đôi mắt xanh dương sáng ngời nhìn về phía mặt trăng vàng. Gió lây động mái tóc đen hơi rối của thiếu niên bay bay phấp phới, đôi môi khép hờ nhỏ nhắn. 

Lúc này một chiếc lá bay ngang thiếu niên vơ tay nhanh chọp lấy nó, thu tay lại rồi mở tay ra chiếc lá vẫn còn nằm yên tỉnh. Thiếu niên mắt chăm chú nhìn chiếc lá nhỏ trong tay bỗng đâu cơn gió mạnh đến mái tóc thiếu niên bay mạnh, nhắm đôi mắt lại chờ đợi cơn gió biến mất, cánh màn lung lay chẳng chậm mà bung ra bay phấp phới. Cơn gió biến mất thiếu niên liền chậm rãi mở mắt ra tay vẫn để tư thế đó nhưng chiếc lá vốn dĩ khi nãy còn nằm trong đó bây giờ biến mất đâu. Chắc là bị gió cuốn đi mất rồi. 

Thiếu niên vẫn tiếp tục ngồi đó chỉ là tư thế ngồi thoải mái hơn, đôi mắt nhắm liền lông mày giãn ra trông thư thái và thật tuỳ tiện nhưng không thể phản bác khung cảnh này thật đẹp. 

Gió xuân lần lượt thổi tới cảm giác mát mẻ khiến người ta muốn thϊếp đi ngủ say vào một giấc ngủ ngon lành. 

Cạch.

Tiếng mở cửa vang thiếu niên vẫn ngồi đó chẳng để tâm dời mở mắt. 

Từ sau cánh cửa bước vào là một nam nhân dáng người cao to, hình xăm rắn quấn quanh cây thánh giá trên cổ lộ rõ. Nam nhân thân áo đen ăn mặc mỏng manh nhưng chẳng có cảm giác lạnh.

"Boss ăn chút gì không? Tôi mới mua cơm." 

Nam nhân cầm túi nilon trắng đựng một hộp cơm đặt lên bàn vừa nói vừa rót nước, tay kia từ trong túi áo lấy ra một bọc thuốc khác đặt lên bàn.

"Tao không đói." 

Thiếu niên vẫn nhắm mắt không quan tâm mà trả lời, cách trả lời thật tuỳ tiện nhưng dù sao thiếu thật không có tâm trạng ăn.

"Ăn chút gì đi, ngài không ăn sao có sức." 

Nam nhân ngồi xuống ghế sofa ung dung nói, dù nhận được câu trả lời nhưng vẫn cố chấp. Thật phiền phức.

"Không ăn một buổi cũng chưa có chết nổi đâu." 

Thiếu niên bình thản trả lời, đúng thật đâu ăn một buổi thì có chết đách gì đâu, ăn có sức làm gì trong khi bản thân chỉ cần chỉ tay năm ngón liền có thuộc hạ hầu hạ bưng trà rót nước.

"Được rồi, vậy khi nào đói ngài nhớ ăn đấy, cẩn thận đừng để đau bao tử là mệt nữa."

Nam nhân kia lấy điện thoại ra xem những báo cáo mà thuộc hạ mới gửi về, tiến trình cũng ổn dù sao thì tạo tổ chức mà đâu thể nhanh được. Cần nhất là sự trung thành và sức mạnh. 

SỨC MẠNH - TRUNG THÀNH. Hai từ đó chính là dành cho kẻ đang ngồi bên cửa sổ. 

Chẳng ai biết nhưng gã biết thiếu niên ngồi bên cửa sổ ám ảnh rất nặng về hai từ này, gã biết thiếu niên ngoài mặt cười cười nói nói nhưng nội tâm ai biết chừng đang lên kế hoạch đẩy người đối diện xuống mồ. 

Một con gắn ẩn nắp trong một cái hang, buổi sáng yên tĩnh đến mức tưởng nó vô hại nhưng đến tối đến lại trở thành loài rắn độc cắn một phát liền đau đến xương tuỷ, cách thức ra tay dứt khoác và tàn độc. 

Nam nhân biết thiếu niên có một lối suy nghĩ rất độc đáo, không biết trước kia thiếu niên đã trãi qua những gì để thiếu niên kia suy nghĩ: Để có được sự trung thành tận tâm thì trước hết phải có sức mạnh. Sức mạnh khiến đối thủ nể phục, đối thủ phải sợ hãi rồi dùng lời nói biến nó thành ngưỡng mộ tuyệt đối cuối cùng là thành trung thành. 

Một kẻ mạnh không đáng sợ, đáng sợ là kẻ biết dùng những kẻ mạnh, những kẻ biết thao túng tâm lý kẻ biết nắm giữ tâm lý người khác đến mức người đó bán mạng vì kẻ đó. Kẻ đó mới chính là kẻ đáng sợ.
Nếu nói thiếu niên kia chỉ mạnh thì không hẳn đúng vì thiếu niên kia là người chẳng phải mình đồng da sắt gì mà đối chọi lại súng đạn nhưng ít nhất thì bị đánh cũng có thể đánh trả, 1 cân 100 cũng dư sức. 

Thiếu niên đúng hết là có sức mạnh lẫn biết thao túng tâm lý. Nam nhân cá chắc chẳng ai trong xóm của thiếu niên biết thiếu niên có sức mạnh nghịch thiên và nội tâm khó lường như vậy. Thiếu niên luôn trưng ra bộ mặt ngoan ngoãn vâng lời và tốt bụng, là anh hùng của bao đứa trẻ và là đứa bé nhận được biết bao nhiêu cảm tình từ người xung quanh. Họ vẫn chỉ nghĩ, đứa trẻ này thật sự tốt và đáng yêu. Vậy nên ai nào biết đằng sau những nụ cười đó là sự tàn nhẫn chỉ dành cho ác quỷ. Ai biết rằng phút trước thiếu niên còn đưa tay ra cứu người làm người ta cảm động không thôi phút sao lại ra tay tàn nhẫn xé nát con mồi khiến ai cũng phải sợ hãi.
Mà những kẻ được thiếu niên cứu thì cũng chẳng may mắn gì, bị chính thiếu niên câu mất hồn vía chỉ biết vâng lời, tâm trí lúc nào cũng nâng thiếu niên lên hàng đầu mà bảo vệ tựa như thịt ở đầu tim đυ.ng đến là đau sót. Ví như kẻ thuộc hạ thân cận kia của thiếu niên, vì thiếu niên mà việc gì cũng dám làm cả đời như quyết tâm bảo vệ thiếu niên, tận tâm tận tuỵ như một con chó. 

Nói thật chứ chẳng đùa nam nhân to lớn gã cũng rất sợ thiếu niên dù biết cả hai là cùng thuyền nhưng cảm giác lúc nào cũng bị một con rắn lớn ẩn nấp trong bóng tối dòm ngó giám sát từng nhất cử nhất động xem ra cũng chẳng thoải mái cho lắm, nhưng thà hơn là hôm đó lên bàn thờ ngồi ngắm gà khoả thân.

"Nhiều kẻ muốn cản đường tao lắm nhỉ?" 

Thiếu niên im lặng nãy giờ lên tiếng đôi mắt thiếu niên vẫn nhắm liền không động. 
Lời nói thiếu niên kéo nam nhân đang ngồi thẫn thờ ra khỏi mớ suy nghĩ, cũng thật là...

"Ai có gan đó vật boss?" 

Nhanh chóng đáp lại lời thiếu niên, nam nhân đôi mắt âm trầm xung quanh tràn đầy tử khí phát ra, tay nắm chặt đến nỗi rõ đường gân xanh trên bàn tay to lớn, tay kia bóp chiếc điện thoại như muốn bóp nát nó.

Ai muốn cản đường Boss của gã, gã sẽ gϊếŧ hết chúng nó! 

Dù rất sợ thiếu niên nhưng đời này nam nhân gã nguyện trung thành với người này rồi không phải muốn nói sợ là không quan tâm không trung thành thì chắc gã bị gϊếŧ từ đời nào rồi. Kẻ nào  muốn cản đường của thiếu niên kia thì cả cuộc đời này đừng hòng yên ổn với gã. Ha ha, nam nhân kia nghĩ những kẻ kia bán mạng cho thiếu niên, gã cũng như những kẻ đó thôi, chó chê mèo lắm lông mà.

"Một kẻ." 
Đôi mắt thiếu niên mở ra, vẫn là màu xanh dương đó nhưng nó lại âm trầm đến lạ, trong đó không lấy nỗi một tia sáng tựa như là đôi mắt của người mù chẳng nhìn được thế gian này. 

Bỗng đâu trong đó hiện lên một tia hoài niệm, thiếu niên thở dài rồi nói tiếp.

"Đáng sợ." 

Khung cảnh hiện lên trong đầu thiếu niên, thiếu niên lúc này đang nằm trên giường bệnh nhìn đăm đăm trần nhà trắng bóc quạt máy trên đó quay quay chẳng thể thấy rõ cánh quạt và chẳng biết nó quay đến đâu.

"Con ả đó... Nó đẩy nhanh thời gian nên dẫn đến sự việc này. Nếu lúc nó mày không đi ngang qua thì e rằng..." 

Một giọng nói âm trầm vang lên trong không chỉ có một người, đó lại chẳng phải từ chiếc điện thoại trên bàn hay sau cánh cửa. 

"Nếu tao không vô tình đi ngang thì thằng Kokonoi đó sẽ chết phải không?" 
Giọng thiếu niên hơi khàn vì vừa thức dậy sau một ngày chui ra từ đám cháy nên chưa có uống nước cổ họng hơi khàn nhưng thiếu niên vẫn mặc kệ cảm giác bức rức kia mà vẫn nằm đó. Thật ra là vì cả cơ thể thiếu niên điều mất hết sức lực lại thêm lười biếng chẳng muốn ngồi dậy rót nước.

"Ừm đúng rồi..." 

"Đáng lẽ theo như những gì tao biết thì các đường thế giới kia người chết chính là chị gái Inui - Inui Akane chứ không phải là Kokonoi Hajime." 

1535 từ