[AllTake] Phản diện giả anh hùng

Chương 36

cre ảnh: anne_Treve on twt

Truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên keochanh7749 tại truyenwki.com.

Vừa ra chơi cậu cùng Kakuchou đi tìm Akkun trong sự khó chịu của Kakuchou. Haha, cũng trẻ con quá. 

Lúc này lớp cậu ra chơi sớm hơn bên Akkun một chút khi cậu đến cũng chẳng ngờ thấy được một cảnh tưởng hết sức kinh khủng. 

Lớp Akkun cũng ra chơi sớm, điều đó sẽ rất là vui cho các bạn trong lớp họ nhưng... Trước mắt cậu là một đứa trẻ ngồi trên người Akkun dùng hết sức bình sinh đấm vào mặt cậu ấy, đến nỗi khuôn mặt Akkun đã sưng và tím lên hết một mảng. 

"Tao đánh mày đấy, trường này làm gì được tao?" 

"Hả?" 

"Sao cơ? Nhà tao có tiền, bố mẹ tao thương tao nhất nhà, mày là cái thá gì mà dám dạy dỗ tao hả?" 

Đứa trẻ điên cuồng đánh vào mặt Akkun hung hăng lên tiếng, những đứa trẻ xung quanh vì sợ hãi mà chẳng dám di chuyển dù một tí. Căn phòng học này lại là ở cuối dãy nên không có giáo viên đi ngang qua nên chẳng ai can. Với lại theo lời nói của đứa trẻ thì nó là một tiểu thiếu gia hung hăng nhà có tiền có quyền dường như quan hệ cao rộng lắm. 

Takemichi chẳng hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao, cũng chẳng biết ai đúng ai sai, đứa trẻ đang đánh bạn cậu là dạng gì. Cậu chỉ biết - người của cậu đang bị đánh và cậu đang có mặt tại đó. 

Khốn kiếp! 

Cậu chạy đến dùng lực vào đôi chân mà đánh văng tên đang đánh Akkun khiến nó văng vào tường, lưng đập mạnh đến nỗi đó đau đớn hét lên những tiếng thất thanh. 

Cậu đỡ lấy Akkun xem xét tình hình của thằng nhóc sau đó nhờ Kakuchou - người cao hơn cậu và Akkun vác thằng nhóc đến phòng y tế xem sao. Còn hiện trường nơi đây để cậu giải quyết. 

Kakuchou dù muốn ở lại nhưng thấy Akkun chảy máu không phải ít thì cũng rõ hiện tại nên nghe lời cậu vác Akkun đến phòng y tế, trước khi đi còn nhìn Takemichi đang đứng đó, tay cậu ấy đang nắm rất chặt có vẻ rất giận dữ.

Kakuchou chưa từng thấy cậu như vậy trước đây có chút bất ngờ nhưng vẫn cố gạt bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu mà chuyên chú đưa người bị thương.

Sau khi Kakuchou rời đi, cậu vẫn đứng đó, không nói đôi mắt không tia sáng nhìn thằng nhóc đang đau đớn quằn quại nằm đó. 

"Những đứa không liên quan. Cút!" 

Cậu lên giọng ra lệnh cho mấy đứa trẻ đang sợ hãi không biết nên làm gì đi ra ngoài. Tụi nó cũng nhanh chóng ùa ra ngoài còn có chút gấp gáp sợ hãi không nói nên lời. 

Có đứa còn quá sợ hãi với cái áp lực vô hình mà cậu ta ra oà khóc nức nở lên, có đứa còn giữ được tỉnh táo chạy đi mách giáo viên, có đứa thì lo lắng nhưng cũng tò mò mà len lút nhìn vào từ cửa sổ. 

"Mày đánh nó?" 

"Dĩ nhiên rồi nhỉ? Chính tao thấy mày đánh nó mà." 

Cậu giẫm lên giày thể thao bước đến từng bước nhẹ nhàng không phát ra tiếng động tựa như quỷ đi từ dưới địa ngục lên không âm thanh. 

Trước mắt thằng nhóc đang bê bết hít từng ngụm khí lạnh một cách nặng nề kia, cậu cứ như là tử thần đến đòi mạng nó. Đôi mắt nó nhoè đi vì khóc, toàn thân nó chẳng có một chút sức lực vì cơn đau cứ ập đến liên hồi. Nó hửi được mùi máu tanh nồng, vị mặn trong khoang miệng. Sợ hãi mà cố dùng chút sức lực thu người về theo bản năng. 

Nó lúc này ước gì có bố mẹ ở đây, nhất định bố mẹ sẽ bảo vệ nó và nó sẽ đánh tên nhóc kia chứ không phải vào tình thế chật vật thế này. 

Nó là đại thiếu gia, là con cưng của nhà nó. Nhà nó làm bất động sản, cha nó chơi cổ phiếu, mẹ là người phụ nữ giàu sang nên nó luôn kiêu ngạo vì nó có quyền như vậy. Nhưng việc cướp đi một mạng người hay đánh người khác thì nó không có quyền đó. 

Nhưng không sao, nhà nó có tiền, nó có thể. Nó luôn nghĩ như vậy. Vì xung quanh nó mọi người điều nịnh bợ nó chỉ vì một chứ "tiền" mà thôi. Có tiền nó muốn mua gì mà chẳng được, có tiền nó thể trở nên cao quý bao nhiêu mà không được? Có gì mà tiền không làm được? 
Chỉ cần sau khi nó đánh người, cha mẹ nó sẽ đến trường và quyên góp hay cho trường này một con số nào đó thì mọi chuyện sẽ cứ như chưa từng xảy ra. Mọi việc thật đơn giản, nó hiểu rõ vì từ khi còn nhỏ nó đã sống như vậy. 

Nhưng hôm nay lại có một đứa dám đánh vào nó, thằng đó khiến nó có cảm giác không chút nào gọi là an toàn cả.

"Sao? Mày muốn biện minh cái gì không?" 

"Akkun từ khi còn nhỏ đã yếu ớt, cậu ấy rất hay bị bệnh cơ thể rất yếu." (Đây là mình nói Akkun chứ không phải Takuya, mình không nhầm lẫn hai người đó đâu chỉ là thiết lập thôi.)

"Mày đánh cậu ấy như vậy lỡ như cậu ấy chết thì sao? Thì sao hả?" 

"Mày đền cậu ấy cho tao sao? Mày đền nổi không?" 

Dĩ nhiên mày đền làm sao mà nổi. Cậu ấy rất quan trọng với tao. Là một người bạn từ nhỏ đến lớn của tao là thủ lĩnh của "Bộ Ngũ Sơ trung Mizo", là người cùng tao chiến đấu trên rất nhiều 'chiến trường' là người tao hâm mộ về ý chí kiên cường. Cậu ta rất quý bạn bè, là một người sẵn sàng ngồi tù để bạn bè thoát khỏi cảnh bị bắt làm nô ɭệ. 
Mày làm sao mà có thể, bằng cậu ấy? 

"ư... Hức... t-tha th-a ta-o l-àm ơn, th-a tha t-ao..." 

Nó rung rẩy lí nhí nói, nó thực muốn chạy thật nhanh về nhà và khóc bên vòng tay của bố mẹ. Bây giờ nó không cần trả thù nữa, nó sợ hãi quá rồi. 

"Lúc mày đánh cậu ấy sao mày không dừng lại đi?" 

"Hay là bây giờ tao gϊếŧ mày rồi nhét cọc tiền cho bố mẹ mày và cái trường này cũng được đi?" 

Takemichi không biết hiện tại cậu đang làm gì nữa, cậu đang mất kiểm soát phải không? Chắc rồi. Cậu đang rất tức giận, sự tức giận đó xâm lấn lí trí làm cho cậu mất đi tỉnh táo hiện tại cậu chỉ làm theo bản năng của mình. 

"hức.. t-tao tao s-sai r-rồi, t-tao tao kh-không k-hông c-có c-có nê-n A!!!" 

Nó vừa cầu xin vừa sợ hãi thì cậu đáng một cái vào khuôn mặt ướŧ áŧ của nó một cái thật mạnh.
"Mày biết sai mà sao vẫn làm?" 

"Hay là mày cố tình?" 

"Không có luật cấm mày không được sai. Nhưng cuộc đời ngắn ngủi không đủ dài cho mày sai mãi." 

Cậu nói xong liền dùng hai tay đấm thằng vào mặt nó đầy sỉ nhục, nó đau đớn mới đầu còn thét lên vài tiếng chói tai nhưng hồi sau đến sức để hét đau đớn cũng chẳng còn, nó đã bất tỉnh nhưng cậu vẫn cứ đấm tiếp đấm liên tục. 

"Này em kia! Dừng lại cho tôi!" 

Một giáo viên bước vào tiếp đó là những giáo viên khác.

Ồ đến rồi à? Đến để xem kịch hay hốt xác của nó? 

Cậu nhìn bọn họ một cái rồi dừng lại. Toàn những kẻ trên lớp giảng đạp lý cho học sinh nhưng bên trong lại lấm lem màu dơ bẩn.

Hah, cậu cũng như bọn chúng mà nhỉ? Đánh giá nhau làm gì để cho nó sai càng thêm sai? 

Nhưng cậu thuộc loại khác, là nhân vật phản diện chính chứ không phải kẻ qua đường làm đá lót chân như bọn này. 
Sau đó cậu đi theo đội ngũ giáo viên. Cậu không biết mình sẽ đi đâu nữa, nhưng chắc sẽ có bánh và trà nhỉ? Cậu ước gì trong tay mình có một bao thuốcm, cậu sẽ châm lửa và hút một hơi thật sâu sau đó sẽ thưởng thức bánh và trà. 

Bỗng nhiên tầm mắt cậu dừng trên một người. Là ai nhỉ? Quen quá... Nhưng cậu không nhớ rõ. Ơ mà khoang cậu đang làm gì ở đây? Bọn người cao lớn dáng vẻ chững chạc này là ai? 

A, đó là Kakuchou. Thằng nhóc thẫn thờ lo lắng nhìn cậu bị dẫn đi một cách bất lực nhưng không thể làm gì cả. Nó cảm thấy bản thân lúc này thật vô dụng, vô dụng như lúc nó bị đánh tại công viên chẳng thể phản kháng. 

"B-Bakamichi..." 

Kakuchou dơ tay lên muốn chạm vào cậu nhưng cậu lại đáp lại. 

"Tao ổn, mày đừng lo." 

Rồi cậu nhanh chóng đi lướt qua Kakuchou một cách từ tốn nhưng lại quá đỗi nhanh đối với nó. 
Kakuchou dùng ánh mắt luyến tiếc và lo lắng nhìn cậu. Phải làm sao đây? Làm sao mới tốt đây?

(1593 từ)