[AllTake] Phản diện giả anh hùng

Chương 43

author keochanh7749

"Vậy sao?" Kakuchou cầm lấy bàn tay nhỏ của Takemichi. Takemichi mày có thật sự lo lắng cho tao hay không? 

"Takemichi, mày quay về quá khứ tại sao không cứu lấy bố mẹ tao?" Kakuchou đứng dậy cậu ta từ trên cao nhìn xuống Takemichi bằng góc nhìn này cậu ta có thể quan sát toàn bộ biểu cảm trong đôi mắt đấy của cậu. 

!!! 

Như một tiếng sét đánh ngang tai, Takemichi không ngờ được bản thân sẽ nhận được câu hỏi như vậy? Kakuchou tại sao? 

"Ka-Kakuchou mày đang nói cái quái gì vậy?" Takemichi khó chịu hét lớn, ánh mắt tránh né và khuôn mặt tái đi. Cậu đứng dậy cả cơ thể hơi rung rẩy lùi ra đằng sau. 

"Mày ghét tao nên mới làm vậy sao?" Kakuchou nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu kéo cậu lại gần mình. Đôi mắt Kakuchou mở to một bên là đỏ và một bên là đen trông chẳng khác nào ác quỷ. Kakuchou bây giờ thật sự rất tức giận hắn muốn biết lí do lí do tại sao cậu lại làm vậy? 

"Kh-không Kakuchou, mày-" Takemichi hoang mang, cậu ước rằng đây là một cơn ác mộng để vậy khi cậu tỉnh lại Kakuchou chẳng biết gì cả nhưng cơn đau từ cổ nơi Kakuchou nắm lấy khiến cậu nhận thức được đây là thực tại. Nó thật tàn nhẫn. 

"Takemichi đừng chối nữa tao biết cả rồi. Vì tao cũng giống như mày." Kakuchou dữ tợn nói, hắn không ngừng nắm chặt cổ tay cậu. Trong mắt hắn là sự điên cuồng. Một con quái vật trong thân hình một đứa trẻ. 

"Kakuchou mày cũng... " Takemichi hỗn loạn trong đầu cậu bây giờ điều trống rỗng cậu không muốn tin đây là sự thật nhưng cũng đành phải chấp nhận nó trong tuyệt vọng. 

Thứ cậu sợ nhất đã xảy ra, Kakuchou sẽ hận cậu mất. Phải làm sao phải làm sao đây? Làm thế nào mới tốt đây? Takemichi điên cuồng suy nghĩ muốn tìm ra cách giải quyết nhưng hỡi ơi tinh thần của cậu càng lúc càng tồi tệ. 

"Takemichi nhìn tao này, nhìn tao. Có phải mày cảm thấy áy náy với tao đúng không? Vậy thì hãy nói đi tại sao mày lại làm vậy với gia đình tao? Tại sao mày lại khiến tao lần nữa trở thành trẻ mồ côi?" Hắn kéo sát cậu lại những lời nói cứ vang bên tai cậu khiến đầu cậu choáng váng, hoàn toàn không muốn đối mặt với những lời nói này.

Chẳng nghe được câu trả lời mình muốn Kakuchou nhìn Takemichi đang hoảng loạn, hắn bỗng chốc không muốn như vậy nữa, không muốn cậu sợ hãi hắn cũng không muốn cậu tránh né hắn.

Không rõ tại sao hắn cứ muốn khóc, muốn tuông toàn bộ những suy nghĩ oán trách thật sự của mình muốn cậu bên cạnh hắn. Tại sao chứ? Hắn hận cậu mà rõ ràng nên như vậy.

"Kakuchou, xin lỗi, tao xin lỗi mày. Mày hận tao cũng được nhưng làm ơn, đừng khóc mà. Là tao có lỗi tao xin lỗi mày." Cậu nhìn thấy người vốn nên khóc là mình nhưng lại là Kakuchou, khoé mắt cậu ấy đỏ ửng những giọt nước mắt rơi xuống từng giọt lại từng giọt. Cậu vừa xót vừa đau nhanh chóng lau đi.

Thà hận cậu đi còn hơn chịu đựng trong lòng rồi khóc nó khiến cậu đau gấp trăm lần.

"Takemichi... Tao rất muốn hận mày, khi mà tao tỉnh lại trong bệnh viện nhận tin ba mẹ chết tao thật sự đã muốn gϊếŧ chết mày. Ý nghĩ đó cứ đeo bám tao cho đến ngày diễn ra tang lễ, tao nghĩ mày sẽ đến nhưng rồi mày không đến lúc đó lòng tao lại rất hục hẫn tao nghĩ vì không thể gϊếŧ được mày. Nhưng rồi ngay khi hôm nay tao gặp được mày tao lại nhận ra đó không phải vì hận mà là vì tao thất vọng khi mày không bên cạnh tao lúc tao suy sụp nhất." Tao chỉ muốn hỏi mày vậy thôi, nhưng nếu mày không muốn trả lời cũng chẳng sao vì đó chẳng phải mấu chốt.

"Tao mặc kệ những gì mày làm với gia đình tao, tao biết mày như thế nào mà. Nếu có cách thứ hai mày nhất định sẽ chọn nó chứ không phải như vậy. Tao biết mày làm vậy vì muốn tao bên cạnh Izana, mày cũng vì tương lai." 
"Mày thà để tao hận mày chứ mày không muốn tương lai nó lại bị huỷ hoại. Đừng lo lắng tao sẽ không ghét mày đâu. Mày vẫn mãi là anh hùng nhỏ của tao mà." Kakuchou nắm lấy tay cậu đặt một nụ hôn nhẹ nơi mu bàn tay. Hắn cười một nụ cười chân thành.

"Kakuchou tại sao...?" Takemichi không hiểu hay có thể cậu không muốn hiểu, có phải hay không là thứ cậu đang nghĩ đến. Thứ tình cảm đối với cậu đó là điều cấm kị. Là một người dưới sự hậu thuẫn của Ác quỷ thì đó là một điều không nên có. Yêu? Cảm xúc đã bị cướp đi ngay từ khi cậu cùng Morui lập khế ước.

"Bakamichi... mày ngốc thật đó. Một người có thể tha thứ cho mày sau việc mày đã làm ngoại trừ điều đó ra thì còn cái gì? Bakamichi tao vẫn luôn yêu mày. Yêu mày nhiều lắm." Kakuchou dùng ánh mắt trìu mến nhìn cậu, ánh mắt đó thật quen thuộc không bây giờ nó còn chất chứa rõ rệt sự tình cảm ngọt ngào kia.
"Kh-không, không thể được!" Nhưng tiếc thay, tình cảm kia cậu không thể nhận được và cũng chẳng thể trao đi được. Khuôn mặt cậu tái đi khi nghe lời tỏ tình của Kakuchou.

"Takemichi tao biết mày sẽ chưa chấp nhận nó ngay được nhưng đừng chối bỏ nó." Kakuchou có vẻ đã nghĩ sai. Dù sao thì Takemichi trước kia là trai thẳng có người yêu đàng hoàng đó lại là một cô gái xinh đẹp nên làm sao cậu ấy có thể chấp nhận hắn nhanh chóng được? Kakuchou đã nghĩ.

"Takemichi hay mày bên cạnh tao và Izana đi hãy bên cạnh bọn tao dù sao thì mày cũng đã gặp được Haitani rồi cơ mà." Hắn nói tiếp, giọng nói điều điều như chẳng hề quan trọng. Sau khi bình tĩnh lại hắn nhớ đến cậu là nhiều nhất và dĩ nhiên cũng nhớ nốt cái hình ảnh cậu cùng Haitani cùng nhau đi chơi trong trung tâm mua sắm. Vừa ghen vừa tức nhưng cậu có lẽ đang có kế hoạch nào đó.
Kakuchou cậu ấy làm sao biết được. Takemichi lùi lại vài bước nhìn Kakuchou với ánh mắt không thể tin được. 

"Đừng bất ngờ, chỉ là tình cơ mà thôi." Kakuchou kéo cậu lại tay đặt ở eo dường như không cho cậu có cơ hội lùi lại nữa.

"Tao... Không thể đồng ý được ít nhất là hiện tại." Bỏ qua những lời nói 'yêu' của Kakuchou Takemichi quay lại với vẻ bình tĩnh.

"Tại vì cái? Tại vì bọn Touman sao? Tại vì Manjiro sao? Tại sao lúc nào cũng là bọn hắn vậy? Mày có nhớ những đau khổ mày đã chịu đựng trước kia hay không? Tất cả là điều do bọn hắn gây nên! Bọn hắn đáng lẽ nên chịu đựng nó chứ không phải mày! Mày muốn bọn họ hạnh phúc còn tao và Izana còn Thiên Trúc thì sao? Mày xem bọn tao là gì? Rốt cuộc thì mày mãi mãi chỉ hướng về Touman, hướng về người mày ngưỡng mộ Manjiro mà thôi." Hắn ghen, hắn thừa nhận hắn ghen. Hắn ghen tị với Touman vì cậu luôn ở cạnh những kẻ đó trong lúc cậu bên cạnh bọn họ và cùng họ vui vẻ thì hắn cùng Thiên Trúc lại ở nơi vũng lầy đau khổ, cái hố bọn hắn ở sâu đến nỗi ngước lên chẳng thấy ánh nắng mặt trời xung quanh điều lạnh lẽo và cô độc. Nhưng hơn cả hắn ghen tị với Manjiro người mà Takemichi dường như rất yêu quý. Cậu ấy năm lần bảy lượt đối đầu với tất cả chỉ vì gã đó, cậu ấy bỏ mặc hôn lễ hạnh phúc của mọi người chỉ để tìm kiếm gã. Hơn hết, cậu ấy tàn nhẫn với bản thân sẵn sàng bước vào nơi đau khổ chỉ vì gã, tự tay cướp đi mạng sống của bạn bè mình chỉ vì họ cản cậu hoàn thành tâm nguyện của gã. Cuối cùng cậu cũng ra đi, lúc đó ánh mắt cậu là sự thoả mãn nhưng hình ảnh trong mắt cậu chính là gã ta.
Thử hỏi hắn yêu cậu vậy mà... Sao lại không có ghen tị được? 

"Không Kakuchou mày chẳng hiểu gì cả! Tao cũng muốn bọn mày hạnh phúc mà, tao cũng muốn Izana được yêu thương cơ mà." Takemichi giữ lấy tay Kakuchou hết lớn như muốn hắn tin lời cậu.

"Mày nói dối, mày đâu hề muốn đâu, mày chỉ muốn bọn họ-" Hắn tức giận hắn muốn cậu tránh xa bọn kia ra muốn chặt đi đôi cánh của cậu để cậu chỉ có thể bên cạnh hắn chứ không phải bay đi tìm bọn kia và gã. Lòng hắn thật sự rất đau khi nói những lời này. Hắn muốn nói tiếp nhưng hắn lại thấy cậu khóc, khoé mắt cậu tuôn rơi giọt lệ óng ánh.

"Làm ơn đừng nói nữa, đừng nói nữa mà Kakuchou." Takemichi ôm chặt lấy hắn không muốn hắn nói nữa. Những lời nói chất chứa sự ghen tị của hắn cứ như những mũi tên xoáy thẳng vào lòng cậu khiến cậu đau nhói.
Ba mẹ Kakuchou: Thằng con bất hiếu!!