Mùa Hè Mang Tên Em - Nhậm Bằng Châu

Chương 4. Thiêu thân

Các tiết học buổi tối ở phụ trung đều là tiết tự học, chủ nhiệm thay phiên nhau giữ lớp, hai chiếc bàn ngoài hành lang là chỗ ngồi cho giáo viên chủ nhiệm, học sinh có thể ra ngoài đặt câu hỏi mà không làm phiền các bạn trong lớp. Nhà trường cũng nghiêm cấm giáo viên chiếm dụng thời gian tự học buổi tối để dạy học.

Nhưng mà, Tân Tiểu Hòa có nói, mỗi lần thi thử xong, một số giáo viên len lén lấy giờ tự học buổi tối giảng bài thi, Vương Duy là một trong số đó.

Lớp tự học buổi tối có ba tiết, học sinh ngoại trú học đến tiết hai, chín giờ rưỡi có thể về nhà, dĩ nhiên cũng có thể lựa chọn không về, học sinh nội trú thì phải ở lại đến hết tiết ba, mười giờ rưỡi thì mới được về.

Mới vừa tựu trường cũng không có bài tập gì nhiều, hôm nay vừa hết tiết hai toàn bộ học sinh đều được thả về.

Tân Tiểu Hòa đã hẹn bạn cùng phòng học xong sẽ đến cửa Bắc ăn khuya, mấy người bọn họ còn nhiệt tình mời Thịnh Hạ cùng đi.

Cửa bắc là một cánh cổng nhỏ, đối diện với Văn Bác Uyển, chính là tiểu khu hôm trước Thịnh Hạ đi đường tắt rồi bị tai nạn xe, sau đó cô cũng không đi qua nữa, cũng thành thật mà đi quanh cổng Nam đại.

"Đi cửa Bắc không chỉ để ăn khuya, là văn hóa của phụ trung, tớ đưa cậu đi cảm nhận một chút!" Tân Tiểu Hòa nói.

Nhưng mà Vương Liên Hoa biết giờ học buổi tối hôm nay đã đổi thời gian, nếu trở về quá muộn cô chắc chắn sẽ bị hỏi.

Hơn nữa, lá gan của Thịnh Hạ cũng không lớn, lúc này vừa mới tan học nên trên đường vẫn còn có các bạn học khác, trễ một chút nữa thì lại vắng vẻ, nghĩ đến lát nữa một mình lái xe trên đường, trong lòng Thịnh Hạ có chút hốt hoảng.

Mặc dù học chủ nghĩa Mác-Lenin, nhưng trong đầu cô vẫn xuất hiện những thứ tâm linh.

Thịnh Hạ khéo léo từ chối Tân Tiểu Hòa, còn đồng ý lần sau sau khi xin phép lại cùng đi.

-

Thịnh Hạ vừa bước một chân vào trong nhà, thấy Vương Liên Hoa đã đón Ngô Thu Tuyền cùng Trịnh Đông Ninh tan học cũng mới vừa đến nhà.

Thịnh Hạ đi học ở trường, hai cô em gái thi học lớp năng khiếu, theo lý thuyết thì bọn họ phải về sớm hơn cô.

Mẹ con bọn họ bốn người đứng ở chỗ thay giày chen chen lấn lấn.

Ngô Thu Tuyền thấy động tác bọn họ chậm chạp, bước chân trần vào nhà, đen mặt bước vào phòng mình, đóng sầm cửa lại.

Thịnh Hạ thấy vậy, mặc dù đã quen rồi, nhưng cô vẫn hỏi một chút: "A Tuyền sao vậy ạ?"

Vương Liên Hoa thở dài, cũng tức giận nói: "Còn không phải là do ba con sao, nói ngày mai sẽ đưa nó với Ninh Ninh ra ngoài ăn cơm, bây giờ lại lỡ hẹn."

Đây là trạng thái bình thường ở nhà cô, Thịnh Hạ cũng không nhiều lời nữa.

Trịnh Đông Ninh rõ ràng là không vui, nhưng trẻ nhỏ dễ dụ, trên đường đi Vương Lệ Hoa đã mua cho cô một bộ cọ vẽ mới nên cô liền chuyển sự chú ý, vừa vào phòng đã mở một cuốn sách tranh trên bàn thử màu sắc.

Bởi vì chuyện này, tâm trạng Vương Liên Hoa không tốt, cũng không có hỏi Thịnh Hạ ngày đầu tiên đi học cảm thấy thế nào, phần báo cáo về chuyện không vui cũng không buồn ở trường mà Thịnh Hạ chuẩn bị cũng không có chỗ phát huy.

Cả nhà lặng lẽ đi rửa mặt rồi ai về phòng nấy.

Thịnh Hạ tựa vào đầu giường, lấy điện thoại từ trong ngăn kéo ra sạc điện.

Điện thoại di động của cô là mẫu điện thoại mới nhất của Apple, Thịnh Minh Phong đã nhờ anh Lý mang đến, nói là lên lớp mười hai, thời kỳ mấu chốt, nếu có bất kỳ yêu cầu nào hoặc điều gì không muốn nói với mẹ mình, chỉ cần liên hệ với anh ấy, không nên quá cố gắng. Để đến được Rome, các trường đại học trọng điểm không phải là con đường duy nhất. Tài năng trời sinh ắt có chỗ dùng, không nên quá làm khó mình.
Vương Liên Hoa đến bây giờ vẫn chưa biết sự tồn tại của chiếc điện thoại này.

Thịnh Hạ đối với các sản phẩm điện tử này cũng không có hứng thú lắm, cô có một chiếc máy học sinh* vô dụng, bình thường ngoại trừ dùng để gọi cho Vương Liên Hoa cũng chưa có khác chỗ dùng, hơn nửa tháng không sạc điện cũng sẽ không tắt máy.

(*) Nguyên văn là 学生机, mình tìm thì thấy có cả điện thoại cả laptop, nhưng có vẻ tính năng đơn giản, giá thành cũng thấp, chắc là ít tính năng để trong học sinh dùng -.-

Sản phẩm điện tử được sử dụng phổ biến nhất của cô ấy chỉ là chiếc kindle mà Vương Liên Hoa mua cho cô.

Tính năng của chiếc điện thoại này có hơi quá mức cần thiết đối với cô.

Anh Lý cũng đăng ký cho cô một số điện thoại mới, cũng đăng ký WeChat cho cô. Chỉ có hai người trong WeChat, là anh Lý và Thịnh Minh Phong. Cô biết đây là ý gì.
Sau khi mở máy, cô do dự hồi lâu mở WeChat, chỉnh sửa một tin nhắn rồi gửi đi.

"Ba, em gái rất nhớ ba."

Khoảng nửa giờ sau, điện thoại cũng không có động tĩnh gì, Thịnh Hạ thở dài tắt đèn đi ngủ.

Cô mất ngủ, sau khi lật đi lật lại nhiều lần, Thịnh Hạ từ bỏ việc vật lộn trên giường, bò dậy học từ vựng.

Cô đã chuẩn bị bài cho từ vựng của Unit 1, đọc lại cả đêm cũng không có cảm giác gì, nhưng khi nhìn lại thì có vẻ như mọi thứ đều liên quan đến những gì cô đang nghĩ lúc này.

Administration cơ quan hành chính;

capture bắt giữ;

Fascinate khiến cho thần hồn điên đảo;

centre on đem người nào đó (chuyện gì đó) làm trung tâm hoặc tiêu điểm;

Send in gửi đưa nơi nào đó để xử lý...

Thịnh Minh Phong là một quan chức tốt, nhưng không có nghĩa là một người chồng tốt.

Vậy ông có phải là một người cha tốt không?
Thịnh Hạ không thể đánh giá.

-

Hôm sau, đúng như Thịnh Hạ dự đoán, cô dậy muộn, vội vàng đến trường mà không ăn sáng, thời gian có hạn, cô chọn đi đường tắt từ Văn Bác Uyển, cô nhìn thấy một chiếc xe đạp leo núi quen thuộc đang chạy ra từ tầng dưới của ngôi nhà cao tầng nhỏ.

Thiếu niên hôm nay mặc đồng phục học sinh, chân dài, bộ đồng phục học sinh có vẻ khá vừa vặn với cậu, hai màu xanh trắng trẻ trung dưới ánh mặt trời mọc.

Tốc độ của cậu rất nhanh, gió thổi bộ đồng phục học sinh của cậu phồng lên, xe quay đầu đổi hướng gió, đồng phục thu lại, dính sát vào tấm lưng gầy của cậu.

Chiếc xe đạp leo núi cùng chiếc xe điện nhỏ lần lượt tiến vào cổng phía bắc, một trước một sau đi vào bãi đậu xe.

Nhà xe vẫn chật chội như cũ, bọn họ đậu xe cách xa nhau.
Sau đó thiếu niên cùng cô gái một trước một sau bước vào phòng học lớp 6.

Trương Thụ sau khi ngồi xuống mới phát hiện sau lưng còn có người khác, khi cô đi ngang qua, một luồng gió mang theo một luồng hương thơm, hương thơm này theo cậu suốt cả một đoạn đường.

Tầm mắt cậu rơi vào bộ đồ thể thao trống rỗng của cô, phần thân trên vẫn vừa vặn, chiếc quần đủ rộng để quấn lấy người cô.

Hầu Tuấn Kỳ nói cũng không tệ, gầy thành như vậy, đi bộ không có tiếng, không phải nữ quỷ thì là cái gì.

Chuông vào tiết buổi sáng vang lên vài giây sau khi Thịnh Hạ ngồi vào chỗ ngồi, cô vỗ vỗ ngực, tim cô vừa mới treo lơ lửng, ngày đầu tiên đi học cô gần như đã đến muộn.

Tân Tiểu Hòa đang chuyên chú chuẩn bị bài vật lý, Thịnh Hạ thấy có chút xấu hổ, người khác thành tích tốt như vậy mà còn chăm chỉ nghiêm túc, cô cứ như một chú chim ngốc chỉ biết nhào đầu về phía trước.
"Chào buổi sáng Hạ Hạ!" Tân Tiểu Hòa chào hỏi cô, "Cậu hơn Trương Thụ điểm này, cậu chính xác hơn cậu ấy."

"Tối hôm qua tớ ngủ không ngon, sáng nay dậy trễ."

"Ha ha, vừa mới chuyển trường nên kích động sao?"

"Cũng có thể, " Thịnh Hạ nhẹ nhàng nói, "Cậu mấy giờ đến lớp?"

Tân Tiểu Hòa nói: "Sáu giờ rưỡi."

Nỗi xấu hổ của Thịnh Hạ ngày càng dâng lên, mặc dù nói rằng học sinh nội trú thường đến sớm hơn học sinh ngoại trú, có thể lúc trước ở nhị trung cô cũng ở nội trú, bảy giờ rưỡi đến lớp, trong lớp cũng chỉ có một vài người.

"Đến sớm thật." Cô cảm khái.

Tân Tiểu Hòa nói: "Ở nội trú đều như vậy, kí túc xá bọn tớ năm giờ đã đến rồi."

Vào buổi sáng sớm của ngày đầu tiên đi học, cảm giác bị áp bách đập vào mặt, Thịnh Ha cảm thấy mình như một con thiêu thân rơi vào vũ trụ Godzilla. 
Tiết đầu hôm nay học môn ngữ văn, trước giờ đọc buổi sáng, Phó Tiệp, giáo viên ngữ văn bọn họ muốn chọn đại biểu môn học mới.

Vài người xung phong giơ tay, Thịnh Hạ hơi kinh ngạc. Ở nhị trung, đại biểu môn học không khác nào lao động khổ sai, không ai muốn làm, lần nào cũng phải được giáo viên "bổ nhiệm".

"Còn có ai tranh cử không?" Phó Tiệp đột nhiên chuyển sự chú ý về phía hàng ghế sau: "Bạn học mới, em có muốn tham gia bầu cử không?" 

Lần này mọi người đang nhìn lại.

Phó Tiệp giới thiệu nói: "Bạn học Thịnh Hạ đứng thứ 4 toàn thành phố trong kỳ thi ngữ văn, phần viết văn đạt điểm tuyệt đối, các em nên học hỏi thêm bạn ấy."

Hầu Tuấn Kỳ đang ngồi ở phía trước, chợt xoay người, bàn của Thịnh Hạ rung chuyển.

Hai mắt cậu ta sáng lên, nói: "Lợi hại như vậy sao Tiểu Thịnh Hạ, tranh cử đi! Tớ bỏ phiếu cho cậu!"
Thịnh Hạ đang sắp xếp lại đồ dụng, đột nhiên bị gọi, tay cô dừng lại, cô nhận thấy gần như cả lớp đều đang nhìn mình, không khống chế được hai tai cô đỏ lên.

Da cô trắng mịn, hai tai đỏ lên nhìn rất rõ ràng.

Cô lắc đầu: "Không được."

Âm lượng này, nếu không phải là nhìn khẩu hình, Phó Tiệp, người đang đứng trên bục giảng, hoàn toàn không thể nghe thấy.

Phó Tiệp nhướng mày nhìn có chút tiếc nuối, sau đó gật đầu, "Được rồi, các bạn trong lớp tranh cử, đứng lên giới thiệu vài câu đi."

Chẳng qua là cô chỉ trả lời Hầu Tuấn Kỳ, nếu giáo viên đã nghe được, cô cũng không nói lại lần nữa.

Hầu Tuấn Kỳ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ tiếc nuối than thở, "Ài... Vốn cho là có thể bớt được chút bài tập hàng tuần."

Thịnh Hạ cúi đầu xuống, lộ ra vành tai nhỏ đang đỏ bừng.
Lần này, hầu như cả lớp đều chú ý: Bạn học mới này da mặt mỏng thật.

Còn bị ba người không dễ chọc nhất bao vây.

Tân Tiểu Hòa, Hầu Tuấn Kỳ, Trương Thụ.