Mùa Hè Mang Tên Em - Nhậm Bằng Châu

Chương 13. Sinh nhật

Trần Mộng Dao ngồi trong Board Game Bar bấm điện thoại cả một giờ, có hơi bực mình.

Cô dành cả kỳ nghỉ hè để tham gia các lớp đào tạo năng khiếu ở Đông Châu, nếu như mẹ cô biết được cô trốn học hai ngày, chắc chắn mẹ cô lại châm chọc cô lãng phí tiền bạc, không có chí tiến thủ, kết quả lại bị người ta đối xử lạnh nhạt?

Chu Ứng Tường tích cực chi trả toàn bộ chi phí đi lại mời cô đến đây, nửa tiếng trước còn bảo cô chờ thêm năm phút nữa, cuối cùng cậu ta lại chơi giờ dây thun, cứ thế mà bỏ mặc cô chờ ở đây.

Trần Mộng Dao xách túi lên chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên cửa phòng bao mở ra, một nhóm nam sinh ồn ào đi vào.

"Ôi, đại mỹ nữ, đã lâu không gặp? Gặp cậu còn khó hơn cả minh tinh!" Ngô Bằng Trình chào hỏi trước.

Trực giác của con gái rất chính xác, nhất là khi đứng trước vấn đề "Ai thích mình, ai ghét mình", cực kỳ nhạy cảm.

Cô nhìn ra được Ngô Bằng Trình không ưa mình, cô cười nửa miệng rồi trả lời một câu: "Ừ."

Chu Ứng Tường đứng ra giảng hòa, "Ngồi xuống đi, ông chủ, lên vài món trước nhé?"

"Không thành vấn đề!"

Mọi người ổn định chỗ ngồi, tự giác nhường chỗ chính giữa cho nhân vật chính, Trần Mộng Dao ngồi xuống bên cạnh Trương Thụ, hai người bốn mắt nhìn nhau, cô lên tiếng chào hỏi: "A Thụ, hôm nay là sinh nhật cậu, sinh nhật vui vẻ nhé."

Vốn trong khung cảnh lãng mạn như này, mọi người phải hú hét thêm dầu vào lửa, nhưng bởi vì câu nói của Trương Thụ, không ai dám lên tiếng nữa, trong phòng bao bỗng nhiên yên tĩnh đến lạ.

Trương Thụ lười biếng dựa vào ghế, vẻ mặt thản nhiên: "Có vui hay không thì phải xem tối nay thắng được bao nhiêu tiền."

Không liên quan đến cậu. 

Sắc mặt Trần Mộng Dao khó coi hẳn.

Nhiều người đang ở đây, vậy mà hôm nay Trương Thụ lại thờ ơ lạnh lùng như thế.

Ý tứ của cô với Trương Thụ cũng khá phức tạp. Cô biết mình thích cậu, nhưng cô tuyệt đối sẽ không ở bên cậu.

Trương Thụ không chu cấp cho cô nổi, cậu cũng sẽ không móc hết tiền trong túi ra để chu cấp cho cô.

Cô đối với Trương Thụ chỉ là mập mờ, tiến thêm một bước cũng không được mà lùi lại một bước cũng không xong, nhưng nếu như cậu yêu đương với người khác, cô lại tức chết.

Về điểm này, cô cảm thấy mình với Trương Thụ vô cùng ăn ý --

Trương Thụ cũng thích cô, nhưng cậu cũng không muốn ở bên cô. Bởi vì cậu biết thứ cô cần là gì, mà những thứ này cậu lại chẳng cho cô nổi. Một người kiêu ngạo như cậu, một khi gặp phải chuyện rối rắm thế này cũng sẽ có những lúc nóng lạnh thất thường.

Hôm nay chắc lại chọc trúng vào điểm nhạy cảm của cậu rồi.

Cô cũng lười dỗ cậu, dù sao bọn con trai xấu tính như thế, càng dỗ cậu ta, cậu ta lại càng lạnh nhạt, đợi cậu ta bình tĩnh xong lại đâu vào đấy.

Chu Ứng Tường chính một ví dụ, ở bên cạnh nịnh nọt nhiều năm như vậy, Trương Thụ có bao giờ xem trọng cậu ta chưa?

Trần Mộng Dao rất hiểu kiểu người như Chu Ứng Tường, mấy tên nhà giàu mới nổi này luôn cần cảm giác tồn tại, cậu ta cảm thấy chơi cùng Trương Thụ thì rất có mặt mũi.

Từ khi còn học cấp hai đã như vậy rồi.

Có vài người trời sinh được nhiều người yêu quý, trong đám đông thì cũng có người tình nguyện nghe theo, không ai có thể lý giải được cái loại thiên phú trời ban này, chắc hẳn từ nhỏ Trương Thụ đã là nổi bật trong đám bạn cùng trang lứa rồi nhỉ.
Thời cấp hai, Trương Thụ nổi bật hơn bây giờ rất nhiều, cậu xuất hiện ở đâu thì ở đó lại có thêm một nhóm người bên cạnh, khuôn mặt đẹp trai, dáng người cao ráo, mặc dù phong cách ăn mặc bình thường nhưng nhìn vào rất có khí chất, không hề giống người sống trong thị trấn nhỏ một chút nào.

Trần Mộng Dao cũng thường xuyên bị người khác nói, "Không giống người sống trong thị trấn nhỏ". Hay nói cách khác, hai người bọn họ giống nhau, đều cùng là một kiểu người: Kiểu người sinh ra không phải để làm nền cho người khác.

Cho nên mặc dù không học cùng lớp, Trần Mộng Dao từ lâu đã biết đến Trương Thụ, chỉ là hai người bọn họ chưa từng xuất hiện cùng nhau.

Cô cảm thấy khá ngạc nhiên khi biết Trương Thụ có thể vào Phụ trung, nhìn cậu giống người học để lên lớp, không hề giống người ham học một chút nào.
Khi mới vào lớp mười, vào một buổi tối huấn luyện quân sự, cô đã hát một bài hát đồng dao lúc đốt lửa trại, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào cô, trong đó có Trương Thụ. Sau khi kết thúc, cô còn gặp cậu dưới tán cây trong bãi tập.

Đến bây giờ cô vẫn nhớ câu nói đầu tiên mà cậu nói với cô.

"Trần Mộng Dao? Cậu hát cho tớ nghe thêm một bài nữa được không?"

Cậu xem cô là ca sĩ hát rong đấy à?

Nhưng nếu đổi lại đây là người khác, đến nhìn cô còn không thèm nhìn.

Mà cậu lại gọi tên cô một cách tự nhiên như vậy, chắc là cậu biết đến cô lâu rồi nhỉ?

Không biết trời xui đất khiến thế nào, cô hỏi: "Hát bài gì?"

"Bài hát vừa nãy, cậu hát lại một lần đi."

Cái bài hát cũ xì này chẳng có mấy người từng nghe qua, nhưng cô lại rất thích, vậy nên đây là kiểu đồng điệu về tâm hồn mà người ta hay nói đến đúng không.
Cách bắt chuyện của cậu rất thông minh.

Thông minh hơn những người vừa gặp đã xin số điện thoại nhiều.

Thứ khiến Trương Thụ trở nên thu hút chính là trí thông minh của cậu.

Bây giờ cậu bốc trúng lá bài hoàng đế, bài không đẹp, từ lúc bắt đầu đã bị chèn ép, cậu cũng không vội, chờ đến thời cơ đại sát tứ phương.

Không thể không nói, ở phương diện này, ánh mắt mang vẻ lười biếng nhưng trên thực tế lại vô cùng giảo hoạt kia của Trương Thụ thật sự rất quyến rũ.

Cậu không hút thuốc, chỉ ngậm một cây kẹo mυ"ŧ, nhưng so với mấy người đang phì phèo khói thuốc bên cạnh thì nhìn cậu có phong thái hơn nhiều.

Đôi khi, Trần Mộng Dao thật sự rất muốn bày tỏ hết với cậu.

-

"A Thụ, tớ thấy năm nay cậu nhận được không ít quà nhỉ, có những gì vậy, nói ra cho bọn tớ ngưỡng mộ với nào?" Đang chơi bài nhưng Hầu Tuấn Kỳ vẫn trêu cậu.
Trương Thụ ném bài ra, cậu thản nhiên trả lời: "Vẫn chưa xem."

Chu Ứng Tường hỏi: "Thật à? Nhận được bao nhiêu vậy?"

Hầu Tuấn Kỳ nói: "Buổi sáng vài món, buổi chiều vài món, buổi tối lại nhận thêm vài món, nhận quà hai ngày, cỡ nào cũng phải mười mấy món? Năm nay nhiều quà hơn mọi năm nhỉ, A Thụ?"

Trương Thụ nhún vai, cậu cũng thấy khó hiểu, mấy năm trước chỉ nhận được vài ba món, không nhiều như năm nay.

Dù sao thì cũng nhờ vào đại ơn đại đức của cô bạn cùng bàn, cậu đã trở thành chàng trai si tình một lòng theo đuổi hoa khôi.

Ngô Bằng Trình nói: "Còn không phải là vì cậu ta được hạng nhất trong kì thi chung, bây giờ đừng nói mấy người ở trường mình, các trường khác cũng vậy, làm gì có cô bạn lớp mười hai nào mà không biết đến cậu ta? Đến cả trường nghề cũng có fans của cậu."
"Thật hay giả thế, " Lưu Hội An còn khịa thêm, "Thi tốt một chút thôi mà có mị lực thế sao?"

"Thế thì cậu phải hỏi bọn con gái, " Chu Ứng Tường nhìn người mà mình mời tới, có thế nào thì cũng phải chăm sóc người ta một chút, "Mộng Dao, cậu nói xem?"

Trần Mộng Dao cầm bài lên, chậm rãi nói: "Thi tốt chỉ được 110 thôi, đẹp trai rồi mà còn thi tốt nữa thì mới được 10010, đẹp trai thi tốt cộng thêm vài tài lẻ khác thì có thể được 10086."

"Ha ha ha ha ha ha ha ha "

"Trâu bò quá nhỉ!"

"Con gái các cậu tính toán thật đấy."

Cả phòng cười ồ lên, bầu không khí dần dần trở nên hài hòa.

Ngay cả người không mang biểu cảm gì trên mặt như Trương Thụ, cận cắn cây kẹo mυ"ŧ rồi khẽ nhếch mép. 

Những dịp như thế này, Trần Mộng Dao chưa bao giờ chơi đến mức quá đà, cô rất biết cách đảo khách thành chủ, thu hút sự chú ý của mọi người.
Được một lúc, cũng đã qua mấy lượt chơi bài, chủ đề này cuối cùng cũng kết thúc, Ngô Bằng Trình lại lên tiếng hỏi: "Vậy còn cậu thì sao, đại mỹ nữ, cậu tặng gì vậy? Đến tay không à?"

Trần Mộng Dao suýt chút nữa đạp vào ghế cậu ta, ngoài mặt không hề tỏ ra tức giận, cô chống cằm, chậm rãi nói: "Tớ có mặt ở đây có tính không? Còn bắt tặng cái khác nữa thì có phải hơi ép buộc quá rồi không?"

Vốn dĩ cô cũng không định tặng, sao mà lại so cô với mấy cô bạn thầm mến cậu được? Sao cô lại có thể chủ động đi lấy lòng người khác như thế được.

Vừa nói xong, cô âm thầm quan sát Trương Thụ.

Cậu tập trung chơi bài, cắn cây kẹo mυ"ŧ đang ngậm trong miệng, cậu lẩm bẩm nói "Thắng rồi!", sau đó ném hết mấy quân bài trong tay ra, tiện tay lấy cây kẹo mυ"ŧ xuống, ngả người dựa vào ghế, cánh tay dài của cậu tùy tiện ném cây kẹo vào thùng rác cách đó không xa.
Một loạt động tác liền mạch, mắt vẫn nhìn thẳng.

Cậu lại thắng rồi.

Những người thua cuộc không ngừng gào thét, ngay lập tức quên mất mấy lời Trần Mộng Dao vừa nói.

"Không chơi nữa, " Trương Thụ đứng dậy, cậu lấy đống thẻ đặt cược trong hộc bàn ra đếm, "Hôm nay dừng tại đây."

Chu Ứng Tường vội vàng ngăn cậu lại: "Đừng mà A Thụ, bây giờ mới hai giờ, vẫn còn sớm mà?"

Trương Thụ đưa tay ra hiệu với Chu Ứng Tường, ý bảo cậu ta đừng ồn ào nữa, sau đó tiếp tục đếm thẻ, đếm xong thì cậu ném lên bàn, "43 tấm, cậu tự tính đi, được bao nhiêu thì chuyển vào Alipay cho tớ."

"Được, nhưng mà chơi thêm một lúc nữa đi." Hàn Tiếu vẫn chưa thỏa mãn.

"Đúng vậy, khó khăn lắm mới gặp mặt."

Trương Thụ nói: "Không chơi nữa, chị tớ gửi tin nhắn đến bảo đang ở nhà chờ tớ."
Hầu Tuấn Kỳ vừa nghe được câu này, xem ra A Thụ đã làm hòa với chị rồi, cậu lên tiếng đồng ý: "Vậy cậu về nhanh đi, chuyện này quan trọng."

Chu Ứng Tường cũng không cố chấp giữ người nữa, cậu bảo ông chủ mang bánh đã chuẩn bị sẵn lên.

Mặc dù Trương Thụ độc mồm độc miệng, nhưng cậu rất ít khi khiến người khác mất mặt, đến cũng đã đến rồi, ngồi thêm một lúc nữa cũng không sao.

Chu Ứng Tường rất biết cách đốt cháy bầu không khí, vừa đốt nến xong cậu ta đã Trần Mộng Dao về phía trước, "Bắt đầu đi, đại minh tinh."

"Happy birthday to you , happy birthday to you..."

Trần Mộng Dao có vẻ ngoài trong trẻo xinh xắn, giọng lúc nói chuyện thì giống ngự tỷ, lúc cất tiếng hát thì mang chất giọng khói ấm áp, có trầm có bổng, phù hợp với các bài hát đồng dao.

Bài hát Chúc mừng sinh nhật do cô hát, không quá đỗi vui vẻ hoạt bát, thiên về lãng mạn nhiều hơn, mang cảm giác đắm mình vào trong câu chuyện.
Vì thế không ai lên tiếng phá hỏng bầu không khí, cả nhóm chỉ nhẹ nhàng vỗ tay, nhìn cô hát.

Dưới ánh nến lung linh, ánh mắt Trương Thụ dần trở nên thâm trầm, giống với ánh mắt đêm lửa trại hôm đó.

Trần Mộng Dao thật sự không muốn kết thúc bài hát.

"HAPPY BIRTHDAY TO YOU..."

Một khúc cuối cùng, cô lại chúc mừng cậu thêm lần nữa: "Sinh nhật vui vẻ nhé, A Thụ."

"Ước đi, ước đi!" Hầu Tuấn Kỳ nhắc nhở.

Trương Thụ không hề chắp hai tay, cũng không hề nhắm mắt, cậu cũng không giấu giếm gì, cậu nói "Vậy thì ước năm nay trôi qua nhanh một chút, nhanh chóng trở thành người lớn", sau đó cậu cúi người thổi tắt nến.

"Sinh nhật vui vẻ!" Mọi người vỗ tay hoan hô.

Dưới ánh đèn sáng trưng, mọi người cùng nhau chia bánh.

Trương Thụ ăn được hai miếng, cậu khoác balo lên vai, "Tối nay cảm ơn mọi người nhiều, về thôi."
Chu Ứng Tường vội vàng nói: "Hẹn lần sau nhé."

"Để sau đi, " Trương Thụ không bàn thêm, cậu quay đầu hỏi Trần Mộng Dao: "Cậu đến đây bằng gì?"

Trần Mộng Dao nhún vai: "Chu Ứng Tường đón tớ đến."

Trương Thụ dặn dò Chu Ứng Tường: "Cậu mời đến thì cậu đưa về."

"Đương nhiên, đảm bảo an toàn về đến nhà." Chu Ứng Tường trả lời.

Trương Thụ nói: "Mọi người cũng giải tán đi, tớ về đây."

"Sinh nhật vui vẻ nhé, A Thụ!"

"Sinh nhật vui vẻ!" Mấy người bọn họ nhìn về phía bóng lưng của Trương Thụ, lên tiếng.

Trương Thụ không quay đầu lại, cậu phất phất tay.

Ánh đèn ban đêm kéo dài chiếc bóng của thiếu niên mười bảy tuổi.

-

Trương Thụ đi rồi mới nhớ đến xe cậu đang đậu ở nhà xe ở trường, cậu cũng lười về đó lấy xe nên đi bộ về nhà.

Nhà ở Văn Bác Uyển là Trương Tô Cẩn thuê, do gần khu trường học nên giá nhà vô cùng đắt đỏ, bán cơm cả đời cũng không mua nổi.
Ngay cả tiền thuê thôi cũng đã không rẻ rồi.

Vì để cậu được đến trường, chị cậu đã làm việc rất chăm chỉ.

Đèn trong nhà vẫn mở, Trương Thụ lên tiếng: "Chị!"

Trương Tô Cẩn bê một cái bánh ngọt từ trong phòng bếp đi ra, sau khi hai người cãi nhau cũng đã mấy ngày không gặp, bây giờ có hơi mất tự nhiên.

"Đón sinh nhật mà không biết cười một cái à?" Trương Tô Cẩn để bánh kem lên chiếc bàn nhỏ, vỗ mông Trương Thụ một cái.

Trương Thụ xoa xoa mông: "Em lớn từng này rồi mà chị vẫn đánh đòn! Em thấy chị không phải không muốn gả cho người khác, do không ai thèm lấy thì có!"

Có câu nói đùa này của Trương Thụ, cậu đã thỏa hiệp rồi.

Trương Tô Cẩn sao mà không hiểu, cô thở dài nói: "Đúng thế! Em nói đúng, nhưng không ai thèm lấy thì sao, chị muốn gả đi bao giờ?"

"Nếu không ai cần chị, vậy thì em cố gắng chăm sóc chị thêm một năm nữa nậy, " Trương Thụ dối lòng, "Hôm nay em tròn mười bảy, tính luôn cả tuổi mụ là mười tám rồi, ngày này năm sau em đã trưởng thành rồi, nếu chị còn không gả đi được, có thể em cũng không cần chị nữa đâu."
Sang năm cậu đã trưởng thành, sẽ không còn là gánh nặng của bất kỳ ai nữa.

Chị có thể yên tâm mà lập gia đình.

Trương Tô Cẩn nhìn chằm chằm Trương Thụ ròi mỉm cười, khuôn mặt tràn đầy sức sống thế mà lại có ánh mắt yêu thương không hợp lứa tuổi, "Được, chờ em đủ mười tám chị sẽ lập gia đình."

Trương Thụ: "Vậy bây giờ chị có thể yêu đương được rồi."

Trương Tô Cẩn nói: " Được."

Trương Thụ nói: "Ai đổi ý là chó con!"

Trương Tô Cẩn gật đầu: "Ừ, là chó con!"

"Chị, chị hát một bài chúc mừng sinh nhật em đi?" .

Nụ cười trên mặt Trương Tô Cẩn tắt đi, cô từ chối: "Không hát."

"Nhưng chị gửi tin nhắn gọi em về mà, chỉ hát một câu thôi?" Trương Thụ chắp hai tay, giống như chú chó nhỏ đang đòi ăn, "Một câu thôi!"

Trương Tô Cẩn vẫn kiên trì: "Không hát!"

Trương Thụ bó tay.
Nhiều năm như vậy rồi, cậu chỉ từng nghe qua video Trương Tô Cẩn hát, chị ấy ôm cây đàn guitar trước ngực, ngón tay mảnh khảnh cầm microphone, tiếng hát du dương, ánh mắt tràn đầy sức sống khiến cho người người u mê mà đắm chìm vào.

Đây mới thật sự là Trương Tô Cẩn, là cuộc đời mà đại mỹ nhân như Trương Tô Cẩn nên có.

Cậu ăn hết miếng bánh kem kia, sau đó lên tiếng hỏi: "Trưa mai ăn gì thế? Có cánh gà coca không?"

Trương Tô Cẩn dọn hộp bánh ngọt đi, sau đó lau bàn trà, ở góc độ mà Trương Thụ không nhìn thấy, chị khẽ cười một tiếng, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Không được chọn, chị nấu cái gì thì ăn cái đó."

Trương Thụ: "Hơ -.-."

Không biết mỗi ngày chị đều làm món cánh gà coca mà cậu thích nhất cho ai ăn, cậu không đến, người khác ăn đến phát ngán, dịch vụ chăm sóc bữa trưa sắp phá sản rồi.