[BHTT][EDIT][HOÀN] TÌNH NHÂN CUỐI TUẦN PHẦN II

Chương 25: Vợ à, nên về nhà rồi!

Có vẻ tôi và Thu Kỳ không thích hợp cho việc lái xe suốt đêm, dù sao chúng tôi cũng là 'phái yếu', làm sao có thể chịu nổi việc lắc lư cả ngày đêm trên xe ~ Cho nên, tôi ngủ một giấc đến không biết trời trăng mây gió gì, đến lúc tỉnh dậy, trong phòng yên tĩnh có chút đáng sợ, tôi đá chăn ra, không khí lạnh ập đến khiến tôi rùng mình, tôi lấy tay xoa mặt vài cái cho tỉnh hẳn, tôi khẽ gọi: "Thu Vô Danh... Thu Vô Danh...."

Nhìn quanh phòng không thấy Thu Kỳ đâu cả, tôi cầm hộp thuốc lá đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra với tiếng xèo xèo dễ chịu, tạm thời không thích ứng với ánh sáng bên ngoài, tôi híp mắt lại để làm dịu đi đôi mắt, cũng không biết nhóc con này đi đâu rồi, tôi cầm điện thoại lên, chẳng hề có một tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ, nhìn xem thời gian, má ơi! Hơn 2 giờ chiều rồi, xem ra giấc ngủ này là đủ rồi.

Một tiếng bíp vang lên, cửa được mở ra, trong tay còn xách hộp đồ ăn đóng gói, mang theo khí lạnh bên ngoài vào, "Ô kìa, con ỉn chết tiệt, dậy rồi à?"

Tôi dập tàn thuốc, bâng quơ hỏi: "Cô đi đâu vậy?"

"Cô có biết cô ngủ say thế nào không hả? Kêu gọi thế nào cũng không dậy! Tôi còn tưởng đâu cô chết rồi...."

"Này! Có thể nào nói lời hay ý đẹp được không?"

"Ờ, cho cô hộp cơm chiên nóng hổi, ăn ngon lắm đó!"

Khuôn mặt tươi cười của Thu Kỳ khá dễ thương, cô ấy một tay đưa cơm một tay đưa ra làm dáng vẻ xin tiền bo, tôi lấy trong ví ra một tấm thẻ đưa cho cô ấy: "Trong đó là tiền tiêu vặt tôi dành dụm suốt mấy năm nay, cũng không thể ăn chờ ăn trực chỗ cô suốt được, không cần nghĩ nhiều, số tiền trong đó cũng không nhiều lắm."

Thu Kỳ chán ghét hất tay tôi ra: "Chậc chậc chậc chậc, tôi có thiếu thứ gì không?"

"Cũng không thể bắt cô trả suốt được."

"Thôi đi, coi như là có duyên với nhau, chút ân huệ nhỏ này, để đổi lấy sự cảm động của cô...."

"Tôi đi tắm đây, xong rồi mới ăn."

"Mau lên, cơm chiên ăn ngon như vậy, để lâu sẽ mất ngon!"

Tôi bước vào phòng tắm, để vòi hoa sen làm ướt tóc, giơ tay lên vuốt mặt, mệt mỏi nhắm mắt lại, tại sao ngủ một giấc lâu như vậy vẫn cảm thấy mệt chứ? Lúc này, Thu Kỳ cách một cánh cửa gõ cửa nói: "Điện thoại của tôi hết bị tự tắt máy rồi, tôi đang vội kiểm tra tình hình giao thông, dùng điện thoại của cô được chứ?"

"À! Mật khẩu là 1010, cô dùng đi ~ mà đợi đã, cô định hôm nay sẽ tiếp tục hành trình sao?"

"Bớt nói nhảm đi! Hôm nay nhất định phải rời đi, chứ không sao tôi lại cần kiểm tra tình hình giao thông chứ?"

".... Thật phục cô! Vồ vập như vội đi đầu thai vậy!"

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo sạch sẽ, tôi nóng lòng muốn mở hộp cơm vẫn còn bốc khói, Thu Kỳ ném điện thoại đi và nhìn tôi đầy mong đợi, tôi múc một miếng cơm chiên và chậm rãi ăn.

"Thế nào, thế nào? Ăn ngon chứ!"

"Ừ! Cũng ngon đó!"

"Tôi nói rồi mà! Tôi ăn tận hai phần lận đó...."

"Khụ khụ khụ khụ..."

Tôi bị lời nói của Thu Kỳ trêu chọc đến mức ho khan, Thu Kỳ vội vàng đưa nước khoáng: "Ăn cơm thôi mà cũng sặc, cô nói xem...."

"Khụ... cô... khụ.. khụ khụ... như quỷ chết đói... khụ..."

"Được rồi, được rồi, bị sặc còn muốn nói!"

Thu Kỳ vỗ vỗ lưng tôi, mặt thì cười tươi như hoa, tôi liếc mắt: "Khụ...khụ... khụ... Cô ăn nhiều như thế, không sợ bội thực chết à!"

————————————————————————————————————————
"Chị rất muốn ăn đồ em nấu~ mấy món ăn bên này nuốt không trôi...."

"Vậy đành phải để vợ chịu ấm ức rồi, chắc chắn sẽ gầy thêm nữa. Ừ... Vậy chị muốn ăn gì đây? Khi nào chị về, em sẽ nấu hết mấy cái đó cho chị ăn...."

"Cái gì cũng được, miễn là em nấu~"

Tôi đang ngồi trong phòng làm việc, ngăn tủ chất đầy ảnh chụp, tôi dựa vào ghế xoay, một tay cầm điện thoại di động, giọng điệu của Phoebe khiến tôi yên lòng, mấy ngày nay tâm trạng cô ấy đặc biệt tốt, cho nên chúng tôi nói chuyện với nhau khá thoải mái, cô ấy nói chuyện mang theo chút làm nũng, tôi quay đầu đóng ngăn tủ lại.

"Em có muốn nghe tin tốt không?"

"Tin gì tốt?"

"Em đoán thử xem~"

"Vợ yêu của em sắp về rồi à~"

"Đột nhiên, không muốn nói cho em biết nữa~"

"A!!! Tốt thế nào?"

"Nói chung chỉ là một bất ngờ nho nhỏ~"
"Vợ ơi, em nhớ vợ lắm, mau về với em đi!"

"Ngoan ngoãn chờ chị về.... Đến lúc đó, bổn cung sẽ thị tẩm ngươi~"

Hiếm khi nào, Phoebe nói lời hóm hỉnh như vậy, tôi vui tươi cười: "Điện hạ, thần thϊếp sẽ chiếu cố ngài thật tốt~"

"Chậc chậc, mới thế mà đã vui rồi sao~ Mau hôn bổn cung một cái đi, bổn cung phải cúp máy rồi~"

Có phải người phụ nữ này, dạo gần đây xem phim cổ trang cung đấu gì đó không? Bị nhiễm rất nặng! Cái này làm tôi có chút dở khóc dở cười, tôi không còn cách nào khác đành cúi sát vào điện thoại: "Hôn! Moaz!"

Và thế là, tôi đều đặn nhận được ảnh của Quan Thư Quân mỗi ngày, đồng thời tôi thường xuyên nói chuyện điện thoại với Phoebe, tôi sống trong sự dằn vặt của sự nghi ngờ và chờ đợi, tôi bắt đầu trở nên tê liệt. Tôi mạnh mẽ, đủ tin tưởng, nhưng không có sự đồng hành của cô ấy, tôi gần như bị khuất phục trước những phương pháp ghê tởm của Quan Thư Quân...
Ngày 10 tháng 10 đối với tôi là một ngày tốt lành, dù sao thì ngày hôm nay mấy chục năm trước, vất vả lắm mới bò ra khỏi bụng mẹ! Tôi dọn sạch sẽ cái ổ của mình, đến 10 giờ lái xe ra khỏi nhà, đến khu mua sắm của Kiệt Thế Trác Tuyệt mua ít đồ. Bạn bè và Soso đã gửi tin nhắn chúc mừng sinh tôi vào sáng sớm, còn kèm theo 1 làn sóng lì xì ở WeChat, heheheeee! Nói thật thì tôi là người rất dễ hài lòng.

Bởi vì rơi vào ngày trong tuần, bạn bè tôi ai cũng bận công việc, giờ cũng đã lập gia đình, cho nên khó mà tập trung mọi người lại với nhau, vì thế, tôi quyết định hoãn bữa tiệc chúc mừng sinh nhật tôi lại, nhưng mà việc mua nguyên liệu nấu ăn thì vẫn phải làm. Bấm ngón tay tính toán, chỉ vài ngày nữa là Phoebe sẽ về, tôi phải chất đầy đồ ăn vào cái tủ lạnh lớn ở biệt thự mới được, vội vàng chuẩn bị xong hết mọi thứ để đáp ứng nhu cầu của vị hoàng đế vợ yêu nhà tôi!
Chiếc xe đẩy chất đầy nguyên liệu tươi ngon, tôi hài lòng thanh toán tiền rồi đi về nhà, ngồi trên xe, bật chút nhạc để bớt nhàm chán, thế mà lại làm tôi có hứng thú thong dong ngắm cảnh biển bên ngoài, tôi chầm chậm lái xe về nhà, dì đến dọn dẹp đã đứng ở cửa chờ tôi.

Cuối cùng, chúng tôi vừa nói vừa cười bước vào cái sân vườn lớn, chà, mới có mấy ngày thôi mà đã quên mất khung cảnh xanh tươi của khu vườn này, chỉ còn lại sự hoang tàn, biết giải thích thế nào với Phoebe đây! Tôi xách túi đồ ăn đi vào trong nhà bếp, phân loại từng thứ rồi bỏ vào trong tủ lạnh, lúc này có tiếng tin nhắn từ WeChat, tôi nghiêng đầu nhìn tin nhắn, thấy tin nhắn của thư ký Đỗ.

'Phi Phàm, chúng tôi vừa mới lên máy bay, có lẽ 3 giờ hoặc 4 giờ chiều sẽ đáp, nghe Lam đổng bảo hôm nay không trở về công ty, tôi tiếc lộ tin tức mới nhất cho cô đó, cần một bữa trà chiều như lần trước.'
'Thần phù hộ, lần sau lại làm thêm món ngon cho cô nha!"

'Được!'

Vứt điện thoại sang một bên, tôi mừng rỡ lắc đầu, thực đơn trong đầu tôi đang lật giở cả trang giấy, nấu cái gì bây giờ, Phoebe rất thích đồ ăn thanh đạm, hôm nay vừa hay mới mua một con cá bơn, vốn dĩ là mua vào ngày sinh nhật để cho có cảm giác nghi lễ.

Vừa hay, có thể nấu cho vợ yêu ăn! Làm thêm gà hầm, lần trước Phoebe ăn nói rất ngon, có hương vị Tân Cương, làm thêm ít sườn heo tẩm bột hấp, rất thơm ngon! Hầm một nồi canh xương ống với bắp, món dành cho người già, bồi bổ thêm canxi~ Nghĩ tới đó, tôi xắn tay áo vào bếp.

Sau khi chuẩn bị nguyên liệu xong, tôi nhìn đồng hồ thấy thời gian còn sớm, không biết vì lý do gì mà hôm nay tôi muốn uống cùng Phoebe thật say, không cần phải nói mấy lời âu yếm gì hết, chỉ cần tâm sự để cả hai cùng thoải mái thả lỏng với nhau. Đúng vậy, thế giới này đừng mong quấy rầy tôi với vợ yêu hâm nóng tình cảm nhé!
Tôi cầm một chai rượu vang đặt vào trong phòng ngủ, sẵn tiện đặt luôn một bó hoa hồng. Trông cách tạo bầu không khí này có vẻ lỗi thời, nhưng mà lần nào cũng tạo điểm. Tạo không khí lãng mạn sau những ngày xa vắng nhau, làm sao có thể thiếu rượu và hoa được chứ, lỗ thời thì cứ lỗ thời, hiệu quả là được!

Bận rộn lên, thời gian sẽ trôi nhanh, chớp mắt đã bốn giờ chiều, chuông cửa vang lên, tôi vô thức chạy vội ra vườn, hóa ra là giao hoa, cho dù có tốn kém cũng vui, tôi ôm bó hoa chạy lên lầu, rải một ít cánh hoa lên giường, cũng rải một ít trong bồn tắm, để gia tăng thêm cảm giác tình thú~ Hihi! Không thể bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào!