[Kookmin ver] Màu cồn

Chương 3. Có trộm

Tác giả: tomyalllove

Ông cha nhà họ Điền mấy đời trước là điền chủ, đất đai bạt ngàn, nhưng đến đời ông cố Điền Chính Quốc mới chính thức phất lên thành phú hộ nhờ vào cho thuê ruộng đất. Mãi sau này ông Điền lập thêm xưởng buôn thì nhà họ Điền càng trở nên giàu có, ăn mặc dư dả. Mà việc Điền Chính Quốc sang Tây để học thêm kiến thức về quản lí xưởng buôn cũng là kế hoạch của ông Điền.

Điền Chính Quốc xuất cảnh ra nước ngoài năm anh tròn hai mươi tuổi, nói đi là đi một mạch liền bảy năm. Điền Chính Quốc thời gian đầu ở Tây có chút khó khăn vì bất đồng ngôn ngữ, văn hoá, nhưng cũng rất nhanh thích ứng với môi trường mới. Tuy học tập ở đất nước xa lạ, vậy mà Điền Chính Quốc vẫn không hề tỏ ra yếu kém, ngược lại còn được rất nhiều cô gái, chàng trai phương Tây yêu thích.

Ông Điền tài nhiều mà trăng hoa, cưới tới ba bà vợ. Thường các bà mang kiếp chung chồng thì có ai ưa nhau bao giờ. Bà Cả tính tình cứng rắn cương quyết khó ai có thể lay động bà khi bà đã quyết định, tính cách khó gần của Điền Chính Quốc như đúc từ một khuôn của bà mà ra. Bà Ba ít thể hiện cảm xúc ra ngoài, vẫn giữ nét mặt hoà hoãn nước sông không phạm nước giếng, có một người con trai đủ để dựa dẫm. Còn bà Tư tâm cơ, suốt ngày vắt óc nghĩ cách lấy lòng ông Điền để ba đứa con bà lọt vào mắt xanh của ông. Đối với Điền Chính Quốc bà Tư tỏ ra rất ghen ghét. Bà ta trách mắng con mình không chịu học hạnh nghiêm chỉnh để được lòng ông Điền, cứ mải chơi rồi gia sản, sự nghiệp sớm muộn gì cũng vào tay Điền Chính Quốc.

Phác Trí Mân đứng sẵn ở cổng đợi Điền Quang Anh đi học về như thường lệ. Chiếc xe hơi đỗ xịch một cái là Điền Quang Anh liền mở cửa nhảy ào xuống, vứt cặp cho Phác Trí Mân cầm rồi chạy tót vào nhà.

"Để mẹ xem con trai của mẹ đi học có mệt không nào." - Bà Tư hôn vào má Điền Quang Anh, cầm vai nó xoay tới xoay lui kiểm tra.

"Hôm nay con đã đánh cho đứa kia một trận vì nó dám nói trống không với con." - Điền Quang Anh hếch mặt, lấy tay quệt ngang mũi ra vẻ tự hào lắm.

Phác Trí Mân nghe bà Tư khen Điền Quang Anh thì không hiểu nổi, ai nhà giàu cũng dạy con cái như vậy hay sao? Khuyến khích cổ vũ hành vi sai trái của một đứa nhóc, rồi sau này nó theo đà đó càng lấn tới. Mà Phác Trí Mân chỉ im lặng một bên chứ không hề dám lên tiếng.

"Mày đi hầu thiếu gia làm bài tập, trốn việc thì đừng trách."

Bà Tư liếc Phác Trí Mân, sắp đến giờ cậu phải nấu cơm mà bà ta còn giao thêm việc cho cậu. Phản đối cũng không được, mà theo hầu Điền Quang Anh học thì sẽ trễ giờ nấu cơm. Đằng nào thì Phác Trí Mân cũng rơi vào tình thế chuẩn bị ăn roi, cậu không hiểu tại sao bà Tư cứ thường xuyên nhắm vào mình.

Điền Quang Anh quăng giày rồi nhảy tót lên giường nằm, bộ dạng trông vô cùng lười biếng.

"Thiếu gia, bây giờ cậu phải đi làm bài tập kẻo bà la ạ." - Phác Trí Mân nhắc nhở, bày sách vở lên bàn.

"Anh dám ra lệnh cho tôi hả? Hay là anh giúp tôi làm đi." - Điền Quang Anh như vừa nghĩ ra sáng kiến, bật dậy chạy tới chỗ Phác Trí Mân, nhưng nhanh chóng ỉu xìu. "Bày sách mà cũng để ngược nữa, thật là không nhờ vả được gì mà."

Phác Trí Mân lúng túng gãi gãi đầu, từ nhỏ đến giờ cậu không được đến trường, mặt chữ ra sao cậu sao mà biết được. Mặc kệ Phác Trí Mân nài nỉ như nào Điền Quang Anh vẫn nhất quyết không chịu làm bài, nhìn trời nhìn mây rồi quay ra vẽ vời lung tung.

"Thiếu gia có muốn thử thay đổi phong cảnh để tập trung hơn không ạ?" - Phác Trí Mân cúi người xuống hỏi, làm bộ ra vẻ huyền bí.
"Được á?" - Quả nhiên nó vẫn là đứa con nít dễ dụ.

"Thế là cậu không biết trong Điền phủ có người lợi hại rồi, người đó có thể làm ảo thuật, còn có thể hát hò nhảy múa nữa đấy."

.

Mẫn Doãn Kỳ trợn mắt đứng trước bàn học mà Phác Trí Mân dùng hai miếng cây chế thành, đang phơi củi liền bị Phác Trí Mân chạy tới bắt làm ảo thuật cho thiếu gia xem.

"Giúp anh đi anh không quên ơn em đâu, chỉ cần thiếu gia làm xong bài tập thôi." - Mẫn Doãn Kỳ mờ mịt nghe Phác Trí Mân tẩy não.

Phác Trí Mân vội vàng chạy vào trong bếp, bắt tay vào nấu cơm. Lúi cúi vật lộn mãi cũng kịp giờ, Phác Trí Mân thở ra một hơi. Bày thức ăn ra đĩa cho người làm mang lên xong xuôi, Phác Trí Mân không được nghỉ ngơi mà lao ra chỗ Điền Quang Anh, cậu lo Điền Quang Anh sẽ không chịu ngoan ngoãn, gây chuyện với Mẫn Doãn Kỳ.
Trái với lo sợ của Phác Trí Mân, Điền Quang Anh ngồi một bên ôm bụng cười đến vui vẻ. Mẫn Doãn Kỳ khổ sở vung tay vung chân nhảy nhót, thi thoảng chêm thêm vài câu thoại ngớ ngẩn.

"Thiếu gia đã làm bài xong chưa ạ?" - Thấy Phác Trí Mân xuất hiện, Mẫn Doãn Kỳ thầm cảm ơn ông trời.

"Xong lâu rồi, kìa anh nhảy tiếp cho tôi xem đi chứ."

Điền Quang Anh rất sáng dạ, chỉ cần chú ý tập trung thì làm bài rất nhanh. Cơ bản đứa nhỏ này ham chơi lười biếng thôi chứ không hề kém cỏi.

"Đã đến giờ dùng cơm rồi ạ, để hôm khác tôi lại nhảy cho cậu xem." - Mẫn Doãn Kỳ dỗ ngọt Điền Quang Anh, nó xụ mặt xuống nhưng vẫn gật đầu.

"Quang Anh, vào ăn cơm." - Cô Năm Điền Cẩm Tú đứng xa xa gọi lớn rồi quay ngoắt bỏ đi vào nhà.

"Anh nhớ đấy nha." - Điền Quang Anh cầm cuốn vở chạy ù đi, không quên vẫy tay với hai người.
"Xem việc tốt mà anh làm kìa." - Mẫn Doãn Kỳ lườm Phác Trí Mân.

"Thôi mà, em cũng làm tốt quá còn gì. Biết đâu thiếu gia mà thích em thì sau chỉ việc theo hầu thôi, khỏi làm việc nặng nữa." - Phác Trí Mân nhe răng cười, Mẫn Doãn Kỳ chỉ muốn đạp cho Phác Trí Mân một cái.

"Hầu thằng quỷ nhỏ đó á? Anh tự đi mà hầu." - Mẫn Doãn Kỳ vẫn còn lí trí, hạ thấp âm lượng. "Anh nợ em một lần đấy."

Đêm nay đến lượt Mẫn Doãn Kỳ canh chừng dưới nhà bếp. Nhà bếp là nơi chứa rất nhiều lương thực nên bà Cả đặc biệt dặn dò phải có người ở nhà bếp vào ban đêm. Phác Trí Mân bê rổ chén vừa rửa sau bữa tối để lên cái bàn gỗ, chén bát chất gần đầy bàn. Lúc trưa có hứa với Mẫn Doãn Kỳ nên đêm nay Phác Trí Mân là người ngủ dưới bếp.

Phác Trí Mân lấy khăn lau bát, lau được một nửa thì mi mắt cậu nặng trĩu, làm cách nào cũng không mở lên nổi, tự nhủ chợp mắt một lúc rồi dậy làm tiếp.
Cậu thấy mình đang đứng trước một bàn đầy bánh ngọt trên đồng cỏ xanh bát ngát. Mùi nắng nhè nhẹ hoà vào hương thơm ngọt của bánh toả ra như chữa lành tâm hồn của con người. Phác Trí Mân nhìn khối bánh mật ong trong tay mà không nỡ ăn, ánh mắt cậu cong lại lấp lánh. Lúc chuẩn bị há miệng cắn miếng bánh đầu tiên thì xung quanh Phác Trí Mân tối sầm lại, đất dưới chân nứt toác ra, kéo cậu xuống vực sâu đen hun hút.

Phác Trí Mân bừng tỉnh, ngồi một lúc mới hoàn hồn. Cậu chép miệng tiếc rẻ chiếc bánh khi nãy, cầm khăn lên tiếp tục lau bát.

Tiếng bước chân nhè nhẹ làm Phác Trí Mân hơi giật mình, đã giờ này rồi còn ai xuất hiện ở đây nữa, chỉ có thể là ăn trộm. Phác Trí Mân nhẹ nhàng đứng dậy trốn ra sau góc tường, tay nắm chắc cây chổi chờ đợi.

Bóng người không nhanh không chậm tiến vào nhà bếp, mây che khuất ánh trăng nên không nhìn rõ, Phác Trí Mân hối hận vì lúc nãy không nên tắt đèn sớm.
Lấy hết can đảm tích luỹ 20 năm trời ra, Phác Trí Mân từ từ tiếp cận bóng người, giơ cây chổi lên đập vào người kia. Đến khi Phác Trí Mân mở mắt ra nhìn kĩ người đó thì nghĩ đời cậu đến đây là chấm hết. Tán chổi vàng nằm yên vị trên mái tóc bạch kim, Điền Chính Quốc sửng sốt nhìn Phác Trí Mân.

"Cậu Điền, em không cố ý đánh cậu đâu, em tưởng cậu là trộm nên em..." - Phác Trí Mân vội vàng thu tay lại, cuống quýt xin lỗi Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc thấy buồn cười nhưng giả vờ nghiêm nghị nhìn Phác Trí Mân đang cúi đầu ngoan ngoãn như chú thỏ con.

"Em đánh tôi đau như vậy, hẳn là nên để tôi đánh lại chứ hả?"

"Có thể đánh chỗ khác ngoài mông không ạ?" - Phác Trí Mân lí nhí nói, cứ tưởng hôm nay sẽ bình yên nhưng vẫn phải bị đánh như thường, đúng là ba mươi chưa phải là Tết.
Điền Chính Quốc nhíu mày giơ tay lên, Phác Trí Mân nhắm mắt chờ đợi bàn tay kia hạ xuống. Cậu Điền sẽ đánh ở đâu nhỉ? Chắc là ở mặt rồi.

Chờ mãi không thấy động tĩnh gì, hé mắt ra xem thì thấy Điền Chính Quốc đang nhìn cậu cười. Ánh mắt Điền Chính Quốc cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, đường nét gương mặt nhu hoà hơn hẳn so với trí tưởng tượng của Phác Trí Mân.

"Nấu cho tôi cái gì đó ăn được đi." - Điền Chính Quốc đặt nhẹ tay lêи đỉиɦ đầu Phác Trí Mân rồi bỏ ra ngoài ngồi.

Phác Trí Mân vẫn chưa hoàn hồn, đứng chôn chân tại chỗ.

Điền Chính Quốc từ trưa theo ông Điền đến xưởng buôn tìm hiểu về hệ thống vận hành, gặp gỡ vài người ở xưởng, lòng vòng cũng mất một buổi. Sau đó Điền Chính Quốc không theo ông Điền về nhà mà đi gặp một người bạn, ăn uống qua loa rồi mới về nhà. Anh cảm thấy không đói mấy nên bỏ bữa tối, ai ngờ đến nửa đêm bụng đánh trống biểu tình nên đành xuống bếp kiếm cái gì nấu tạm, lúc ở bên Tây Điền Chính Quốc cũng biết nấu nướng chút ít, ai ngờ vừa mò xuống bếp liền bị đập cho một chổi.
Phác Trí Mân nấu một dĩa mì xào cùng với rau và ít thịt, rắc thêm ít hành tím phi vàng lên trên, sau cùng rưới thêm nước sốt, mang lên cho Điền Chính Quốc.

"Chỗ chén này em chưa lau xong, cậu có muốn em mang lên nhà trên cho cậu không ạ?" - Phác Trí Mân thấy Điền Chính Quốc ngồi ở bàn chén thì lên tiếng hỏi.

"Không cần đâu, đặt xuống đây cho tôi được rồi."

Thành ra dưới bếp có một người ngồi ăn và một người lau chén.

Phác Trí Mân cố gắng tập trung lau đám chén trước mặt. Thường ngày có lau mãi cũng chẳng thấy vơi mà hôm nay mới lau có một chút đã sắp hết rồi. Phác Trí Mân thả chậm tốc độ, chùi thật kĩ từng nơi trên chén, chùi đến khi cái chén sứ bóng loáng có thể soi gương còn chưa có ý định dừng.

"Sao giờ này còn chưa ngủ?" - Điền Chính Quốc cất tiếng, gác đũa lên dĩa mì được xử lí sạch sẽ.
Nãy giờ không gian im lặng, Điền Chính Quốc tự dưng hỏi làm Phác Trí Mân suýt đánh rơi cái chén trong tay.

"Em lau chén xong liền ngủ ngay đây thưa cậu."

"Ừ đi ngủ đi, cảm ơn em về bữa tối." - Điền Chính Quốc vẫn nhìn Phác Trí Mân chằm chằm làm cậu tay chân luống cuống không biết đặt ở đâu.

"Đó là công việc của em, cậu không cần phải cảm ơn em đâu ạ."

Điền Chính Quốc đứng dậy rời đi, Phác Trí Mân rốt cuộc cũng có thể thở phào.

"À còn nữa," - Điền Chính Quốc chợt xoay người lại.

"Ngủ ngon."