[Kookmin ver] Màu cồn

Chương 4. Nơi không thuộc về

Tác giả: tomyalllove

Điền Cẩm Tú khoanh tay trước ngực đi loanh quanh, cặp mắt sắc như dạo cạo liếc dọc liếc ngang, thấy một tên người làm liền gọi giật lại.

"Phác Trí Mân đâu?"

Tên người làm đáp ngắn gọn rồi vội vàng đi mất.

"Phác Trí Mân!" – Điền Cẩm Tú gào lên.

Phác Trí Mân chưa thấy người đã thấy nghe tiếng, vâng dạ rồi ngóc đầu lên từ dưới bàn. Cậu đang gọt vỏ khoai tây, trượt tay làm nó lăn xuống bàn nên mới phải chui vào nhặt.

"Bẩn chết được." – Điền Cẩm Tú nhìn gương mặt lem than của Phác Trí Mân, rít qua kẽ răng. Cô cất cao giọng, nói như ra lệnh. "Hôm nay mày ra phố hầu tao thưởng tiệc trà."

"Nhưng mà em còn phải nấu cơm ạ, hay là cô bảo Mẫn Doãn Kỳ..."

"Đến lượt mày dạy tao phải làm thế nào chắc?" – Điền Cẩm Tú tức giận cắt ngang lời cậu, quát tháo ầm khắp căn bếp.

Người trong bếp ai nấy đều chuyên tâm làm việc của mình, lo sợ sẽ trở thành mục tiêu của cô Năm. Điền Cẩm Tú không tiếc lời chửi Phác Trí Mân, gương mặt xinh đẹp cũng đang đỏ lên.

"Việc bếp núc không phải lo, bây giờ việc của mày là rửa mặt cho sạch sẽ rồi đi hầu tao."

"Vâng ạ." – Phác Trí Mân chắc mẩm Điền Cẩm Tú đã nói với bà Tư nên cậu mới được thư thả như vậy.

Bà Tư luôn khuyến khích Điền Cẩm Tú đến những buổi tiệc trà sang trọng để tìm một đứa con rể môn đăng hộ đối làm bà nở mày nở mặt.

Cô Năm Điền Cẩm Tú sinh ra đã ở sẵn vạch đích về cả gia thế và nhan sắc, vì thế mà tính tình cũng huênh hoang. Cậy con ông Hội đồng quyền cao chức trọng mà chèn ép những người yếu thế hơn, nhưng đối với các mối quan hệ có tiềm năng về sau thì như biến thành một con người khác, đúng chất một cô tiểu thư danh gia vọng tộc tài sắc vẹn toàn.

"Sao còn đứng đây?" – Điền Cẩm Tú nhăn mặt nhìn Phác Trí Mân vẫn lễ phép nắm hai tay đứng đó.

"Cô bảo em theo hầu cô mà." – Phác Trí Mân mịt mù không hiểu.

"À quên nói, tao không có thói quen cho người làm đi cùng xe, bẩn lắm." – Điền Cẩm Tú hơi vươn người về phía trước, thả chậm câu nói.

Phác Trí Mân không để ý đến những lời nhục mạ của Điền Cẩm Tú, dù sao từ nhỏ cậu cũng đã nghe nhiều đến nỗi nhàm tai rồi.

"Tự gọi xích lô mà đi, hoặc mày có thể chọn đi bộ."

Con phố chuyên tiếp đón các ông bà tai to mặt lớn, thiếu gia tiểu thư danh môn khuê các đâu phải nói đi bộ là đi. Bình thường Phác Trí Mân đi chợ đã tốn gần mười lăm phút, huống gì con phố đó xa gấp mấy lần như vậy.

"Nhưng mà em không có tiền để gọi xích lô ạ." - Phác Trí Mân hơi ngước mắt lên, nói nhỏ xíu trong cổ họng.

"Sao? Thường ngày mày đi chợ chắc hẳn còn dư để bỏ túi riêng, giờ lấy ra một ít tiêu thì như nào." – Điền Cẩm Tú nhếch môi châm chọc, khoái trá nhìn Phác Trí Mân nắm chặt góc áo.

"Nhanh lên, bây giờ tao phải đi trang điểm." – Nói xong liền xoay người đi mất.

Phác Trí Mân bứt tóc bứt tai, tiền đi chợ cậu không hề giữ túi riêng. Gọi xích lô thì không có tiền, mà đi bộ sẽ không kịp với ô tô, thể nào cũng bị lôi ra làm cái cớ để bị trách phạt.

Suy nghĩ gần nửa ngày trời, mỗi khắc trôi qua đều khiến Phác Trí Mân lo như đốt lửa. Cậu đi đi lại lại trước cổng lớn, mỗi lần có chiếc ô tô nào chạy qua Phác Trí Mân đều nấp vào bên trụ cổng cao ngất, không rõ đang sợ hãi điều gì.

Khu đất nhà ông Hội đồng nằm ở vị trí phải gọi là lí tưởng. Không nằm ở trung tâm thành phố náo nhiệt xe cộ đầy khói bụi, xung quanh còn đảm bảo riêng tư, cây xanh bóng mát rợp trời, nhưng vẫn không cách quá xa nơi phồn hoa nhộn nhịp. Thỉnh thoảng sẽ có vài chiếc xích lô đi ngang qua đây thử vận may khi các cô cậu nhà giàu muốn đổi gió. Chàng thanh niên lái xích lô mừng như bắt được vàng khi thấy có người đứng ở cửa lớn cao sang vẫy tay, anh hí hửng đạp xe tới.
"Thiếu gia muốn đi đâu ạ? Tôi đảm bảo cậu sẽ hài lòng với kĩ thuật đánh xe chuyên nghiệp của tôi." – Thanh niên niềm nở nói một tràng, chu đáo mang thang ba bậc để sẵn ngay đầu xe.

"Tôi không phải thiếu gia gì đâu." – Phác Trí Mân lúng túng gãi đầu. "Chỉ là tôi muốn đi nhờ cậu đến phố huyện thôi."

Thanh niên nghe vậy nụ cười liền tắt ngúm. Nhìn kĩ lại thì ngoài gương mặt trắng trẻo xinh trai đậm chất nhà giàu thì trang phục có vẻ không được hợp cho lắm, đã vậy còn dám mở miệng xin đi nhờ, có phải rảnh quá không có gì làm không.

"Nè chàng đẹp trai, cậu có biết mình đang nói gì không vậy?"

"Tôi muốn đi nhờ đến phố huyện. Nếu cậu thấy phiền thì để tôi, tôi sẽ lái." – Phác Trí Mân nắm hai tay thanh niên nọ, giọng nói hết sức thành khẩn.

Thanh niên đạp xích lô có hơi do dự. Không hiểu sao nhìn vào ánh mắt Phác Trí Mân liền không nỡ nói ra câu từ chối.
"Thỉnh thoảng thử cảm giác làm nhà giàu cũng không tệ." – Nghĩ nghĩ một hồi thanh niên cũng cho ra quyết định.

Phác Trí Mân mừng rỡ cảm ơn rối rít, lóng ngóng đi đến chỗ tay lái. Xích lô là dạng có tán che phía trên, hai bên đồ để tay được bọc lại cẩn thận. Dưới yên còn được lót một tấm đệm êm ái, ngay cả chỗ để chân cũng rộng rãi có thể mang theo một em cún to.

"Rồi đi đi. Nhớ đi sát đường đừng đâm vào xe người khác, tôi còn phải dựa vào nó để kiếm cơm đấy." – Thanh niên ngả người tựa lưng ra sau, vỗ vỗ vào tay vịn.

Phác Trí Mân nuốt ực một cái, chân trên bàn đạp bắt đầu dùng sức.

Sao không thấy nhúc nhích gì nhỉ?

Phác Trí Mân nắm chặt tay cầm, cố hết sức đạp xuống, chiếc xe chậm chậm di chuyển trong sự vui mừng của cậu.

Lần đầu đạp xích lô đối với Phác Trí Mân là một trải nghiệm mới mẻ nhưng không kém phần tốn sức. Cậu dùng hết sức bình sinh, cong mông lên đạp, mồ hôi trên trán cũng rịn ra. Thanh niên kia có vẻ rất cảm động vì lần đầu tiên thử cảm giác đi xích lô mà không cầm lái. Lúc đầu chưa quen nên có chút khó khăn, một lúc sau lấy được đà thì sức nặng cũng bớt đi. Bánh xe lăn đều đều đưa Phác Trí Mân đi xa hơn, đi qua những nơi sầm uất hoa lệ, nơi vĩnh viễn không thuộc về Phác Trí Mân.
"Cậu có thiên phú đấy, sau này bị đuổi có thể đạp xích lô như tôi cũng kiếm được tiền." – Thanh niên hào sảng vỗ vai Phác Trí Mân. Mắt hắn nhìn đông nhìn tây khắp nơi, chưa bao giờ hắn và con xe của hắn được đáp ở nơi lộng lẫy như thế này.

"Hôm nay không có cậu chắc tôi tiêu rồi. Cảm ơn cậu nhé." – Phác Trí Mân cười toe.

Thanh niên đạp xích lô nghêu ngao hát vài câu yêu đời, đạp xe ngày càng xa tầm mắt. Hình ảnh chiếc xích lô đen bình dị dần mờ nhạt trước những chiếc ô tô sang trọng rồi mất hút.

Phác Trí Mân đứng trước tòa nhà kiểu Tây ba tầng nguy nga. Giữa dòng người váy áo lụa là, Phác Trí Mân cảm thấy một sự lạc lõng không tên. Cậu đi lùi về phía tường, tránh xa cửa lớn, cố gắng hết sức giảm đi sự tồn tại của bản thân.

"Đã nói không cần đi theo tôi rồi mà." – Vị tiểu thư mái tóc đen dài cáu kỉnh mắng tên trông có vẻ là quản gia, xách chiếc váy hồng bồng bềnh như lụa đi thẳng.
Phác Trí Mân lặng lẽ theo dõi, tên quản gia đúng là lì ghê, đã bảo không muốn vẫn bám theo tò tò. Phác Trí Mân dẩu môi, phải chi Điền Cẩm Tú đuổi cậu như thế này thì tốt. Thà hầu Điền Quang Anh học bài còn hơn ở cái nơi phố thị đèn màu này.

Tiểu thư váy hồng hiên ngang bước đi, bước chân nàng mạnh mẽ sải dài, không may đạp phải tà váy khiến cơ thể mất thăng bằng ngã về trước. Phác Trí Mân giật mình theo phản xạ vươn tay ra đỡ lấy cô. Vị tiểu thư kinh ngạc nhìn Phác Trí Mân không chớp mắt đến khi Phác Trí Mân giúp cô đứng thẳng dậy.

"Cảm ơn." – Nàng ta đáp cụt lủn, xoay người giấu đi đôi gò má ửng hồng.

Phác Trí Mân cười cười bảo không có gì. Trông thấy chiếc ô tô đen bóng quen thuộc xuất hiện, Phác Trí Mân nhanh nhẹn chạy đến mở cửa. Điền Cẩm Tú một thân váy trắng bước ra, trên đầu còn điểm thêm cái nón lông vũ càng tôn lên khí chất của cô.
Đủ loại ánh mắt dán lên người Điền Cẩm Tú. Ngưỡng mộ, ganh ghét, yêu thích, đều có đủ.

Suốt bữa tiệc Phác Trí Mân chỉ yên lặng cúi đầu đứng bên Điền Cẩm Tú nghe cô vui vẻ trò chuyện với những người bạn cao quý. Một Điền Cẩm Tú tao nhã, thanh thoát rất tròn vai khi xuất hiện ở những nơi thế này.

Phác Trí Mân nhìn điểm tâm trên bàn, bánh mì cong cong thơm mùi tỏi là lần đầu cậu được thấy, trước đây cậu chỉ thấy bánh mì suôn dài. Còn có rau và các loại hạt, trái cây được trộn chung với nhau mà không cần nấu chín, và vài cái bánh tròn tròn đủ màu sắc. Vị tiểu thư váy hồng lúc nãy cũng có mặt. Phác Trí Mân cảm thấy ánh mắt cô nhìn mình có hơi kì quái, cứ nhìn rồi lại thôi, thậm thụt như đang đi ăn trộm vậy.

Cuộc nói chuyện dài đằng đẵng, toàn xoay quanh mấy việc của các tiểu thư tuổi mới lớn. Phác Trí Mân bị Điền Cẩm Tú đuổi ra ngoài, cậu tìm chỗ nào đó ngồi xuống, ngắm nhìn ánh đèn lộng lẫy choáng ngợp của cảnh đêm.
"Đẹp quá." – Khung cảnh được phản chiếu qua ánh mắt lấp lánh như sao của Phác Trí Mân.

Nhìn các bé cầm cái kẹo bông to đùng, Phác Trí Mân cũng muốn ăn thử. Cậu thở dài, tiếp tục đem những hình ảnh đẹp đẽ khắc ghi vào đầu.

Điền Cẩm Tú tươi cười vẫy tay với đám người, ung dung đi ra xe được mở sẵn cửa.

"Mày đừng hòng được ngồi cùng xe với tao, đứa người làm kém cỏi." – Cô nói với Phác Trí Mân rồi bảo lái xe đi mất.

Phác Trí Mân thở dài, bây giờ cậu đành phải đi bộ về nhà, coi như tập thể dục giãn gân giãn cốt. Nhưng Phác Trí Mân nhanh chóng hối hận, muốn về Điền phủ phải đi qua con đường tối đen không có đèn, đã thế hai bên đường toàn là cây cỏ, côn trùng kêu ầm ĩ vô cùng kinh dị.

Phác Trí Mân nhắm mắt run rẩy bước đi, lòng thầm nhủ sắp đến nơi rồi. Gió thổi mà mồ hôi của Phác Trí Mân vẫn tuôn như suối, âm thanh xào xào của cỏ động trong đêm làm cậu sợ hãi. Lấy tay tự ôm lấy chính mình, cắn răng bước tiếp, Phác Trí Mân đã rơm rớm nước mắt.
Ánh đèn chói mắt từ sau rọi đến làm Phác Trí Mân mừng húm, vốn định nương theo lúc còn đèn thì vắt chân lên cổ chạy mà không ngờ chiếc xe ngừng lại.

Ông trời đang thương xót cho cậu sao?

"Trí Mân?"

Kính xe hạ xuống, bên trong là Điền Chính Quốc.

Phác Trí Mân trố mắt nhìn, liền định thần lại cúi người chào một tiếng "cậu Điền".

Điền Chính Quốc cau mày nhìn Phác Trí Mân lễ nghĩa, đôi mắt nheo lại.

"Lên xe."

"Dạ không cần đâu ạ, đi một chút nữa là đến rồi. Với cả, em sẽ làm bẩn xe của cậu mất." – Phác Trí Mân xoắn xuýt xua xua tay, lắc đầu liên tục. Cậu không có quyền ngồi ngang hàng với người trong nhà họ Điền.

Điền Chính Quốc không nói hai lời, trực tiếp bước xuống đẩy Phác Trí Mân vào trong xe, ra lệnh lái xe về.

Phác Trí Mân nhấp nhổm không yên, cậu sợ giày cậu sẽ làm bẩn xe Điền Chính Quốc nên cố hết sức không để chúng chạm sàn xe. Điền Chính Quốc liếc thấy Phác Trí Mân ngồi im thin thít, cả người co rúm lại, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối.
"Tối vậy rồi em còn đi đâu?"

Phác Trí Mân trong lòng kêu trời một tiếng, thà đừng nói chuyện còn hơn.

"Em... em đi lên phố đưa đồ ạ." – Phác Trí Mân bịa ra một lí do, cậu không muốn nói cho người khác biết tình cảnh của mình. Chí ít là với người không thân thiết.

Điền Chính Quốc nhìn cậu một lúc, không hỏi gì thêm. Phác Trí Mân thấp thỏm sợ bị vạch trần, trống ngực đập thình thịch, tay chân vì vậy mà run lẩy bẩy.

"Trí Mân." – Điền Chính Quốc trầm giọng nói. Làm Phác Trí Mân giật bắn, đầu cúi gằm nhìn tấm thảm dưới sàn xe.

"Đặt chân xuống."

Điền Chính Quốc từ đầu đã chú ý đôi chân lơ lửng của Phác Trí Mân, anh muốn cậu tự giác để chân bình thường nhưng con người này vẫn cắn răng ngang bướng giơ chân lên, mặc kệ đôi chân đã mỏi đến mức run rẩy. Cái tư tưởng sợ làm bẩn xe của cậu làm Điền Chính Quốc thấy khó chịu.
Phác Trí Mân làm theo, khoảnh khắc chân chạm đất cậu thở ra một hơi đầy thỏa mãn. Chỉ một lát xe đã dừng trước cửa Điền phủ, Phác Trí Mân định mở cửa xe nhưng có làm sao vẫn không mở được.

"Ngồi yên." – Điền Chính Quốc ra lệnh. "Cửa này nếu không vào trong thì không mở được."

Cổng lớn Điền phủ được mở ra, chiếc ô tô từ từ lăn bánh qua hàng cây cảnh dài ngoằng, đỗ trước cửa. Điền Chính Quốc ấn cái nút ở chốt cầm tay, nắm vào, hơi giật vào trong rồi nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài trước cái nhìn của Phác Trí Mân.

Gì mà cửa tự động chứ, đúng là lừa con nít.

Phác Trí Mân bắt chước Điền Chính Quốc, cũng ấn nút rồi đẩy cửa, có vẻ không được trơn tru cho lắm.

Điền Chính Quốc kiên nhẫn đứng ngoài chờ, ánh mắt sít sao nhìn người trong xe.

Phác Trí Mân mím môi, nhớ lại thứ tự động tác của Điền Chính Quốc, chậm chậm làm theo. Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra mà không cần tốn sức.
Điền Chính Quốc đưa mắt nhìn Phác Trí Mân, nhàn nhạt nói.

"Bài học đầu tiên, mở cửa xe."