[Kookmin ver] Màu cồn

Chương 5. Cafe

Tác giả: tomyalllove

Điền Chính Quốc ngủ thẳng từ tối, mở mắt ra đã thấy đồng hồ quả lắc trên tường chỉ mười giờ. Về nước cũng được vài ngày nhưng Điền Chính Quốc vẫn chưa quen với múi giờ, có hôm tỉnh lúc nửa đêm không có gì làm rồi ngồi thừ một chỗ trông như mấy ông chú sầu đời.

Day day trán đi tới kéo tấm rèm dày sụ, ánh sáng đột ngột rọi thẳng vào mắt làm Điền Chính Quốc hơi cau mày. Tầm nhìn từ căn phòng Điền Chính Quốc vừa vặn hướng ra vườn cây quý như vàng như bạc của ông Hội đồng, phía xa xa là dàn hoa leo khuất sau một gốc đỗ quyên rực rỡ.

Điền Chính Quốc đi đến cái bàn gỗ nhỏ cầm bịch cafe xay được Kim Nam Tuấn nhét cho tối hôm qua, còn chu đáo tặng kèm dụng cụ pha cafe. Gì mà biết anh thích uống cafe nên mới cất công tìm kiếm, còn không phải nhờ vả được hợp tác cho chuyến xuất cảng lần này hay sao.

Kim Nam Tuấn chơi với Điền Chính Quốc đủ lâu. Từ quá khứ oanh liệt Điền Chính Quốc tự tay cầm kéo cắt cho mình quả đầu gáo dừa đến khi Điền Chính Quốc trở thành người xuất chúng như hiện tại, đều có sự chứng kiến của Kim Nam Tuấn. Mà Kim Nam Tuấn với Điền Chính Quốc không giống nhau, nếu nói Điền Chính Quốc ngày nhỏ hoạt bát lớn lên lãnh đạm, thì Kim Nam Tuấn ngày nhỏ rộn ràng ồn ào bao nhiêu lớn lên vẫn là bộ dạng đó, chỉ là cao hơn rất nhiều thôi.

Mỗi sáng bên trời Tây đều uống cafe thành thói quen, khi về lại quên khuấy cho vào vali, thành ra mấy ngày nay không có cafe mà uống. Cũng may có Kim Nam Tuấn cất công dâng lên cho vài bịch, Điền Chính Quốc vẫn nhớ giọng nói đầy tự hào của Kim Nam Tuấn, tự khen mình đáo để chọn quà như thần.

Điền Chính Quốc dùng một tay cầm bộ pha cafe cùng bịch cafe đi xuống lầu, hướng thẳng về phía bếp.

Phác Trí Mân khom lưng cầm chổi quét đám lá cây rụng dưới sân, đang mùa thay lá nên sau một đêm là lá lại đầy đất. Đám "con cưng" to cao của ông Hội đồng bị Phác Trí Mân mắng thầm trong lòng, chúng nó mà biết mình bị Phác Trí Mân gọi là đầu trọc chắc tức đến gãy cành không chừng.

"Trí Mân."

Phác Trí Mân như bị phát hiện làm chuyện xấu, nhảy dựng lên quay ngoắt người ra sau thì thấy Điền Chính Quốc vẫn mặc đồ ngủ đang đứng nhìn cậu.

"Cậu Điền buổi sáng tốt lành."- Phác Trí Mân cúi người chào một cái đúng chuẩn.

"Đi theo tôi."

Đám người làm dưới bếp cả kinh nhìn cậu Cả khủng bố trong mắt bọn họ đang đứng khoanh tay chờ nước trong ấm sôi, bên cạnh là Phác Trí Mân vẫn còn cầm chổi quét sân.

"Đây là cafe, nhìn tôi làm rồi ghi nhớ. Cứ mỗi sáng em pha một ly rồi mang lên phòng cho tôi." – Điền Chính Quốc hài lòng nhìn Phác Trí Mân gật gật, vươn tay tắt bếp.

"Chỉ cần cho ba muỗng là được, em đổ nước vào khoảng chừng này rồi chờ."

Điền Chính Quốc cho bột cafe vào xi-lanh, đổ nước vào rồi nhấn chặt tấm lọc, từng giọt cafe đen sóng sánh từ từ rơi xuống. Phác Trí Mân cố gắng quan sát thật kĩ động tác của Điền Chính Quốc, chắc chắn không bỏ sót công đoạn nào.

"Món này gọi là gì ạ?" – Phác Trí Mân nhìn thứ chất lỏng đen đặc trong ly thủy tinh tò mò hỏi. Từ bé đến giờ đây là lần đầu cậu được thấy nước có màu, lại còn là màu đen.

"Đây là cafe, một loại nước uống." – Điền Chính Quốc giải thích.

"Cà phê?" – Đến tên cũng lạ nốt.

"Ừ. Em có biết nó được sản xuất như thế nào không?" – Điền Chính Quốc chợt nhớ tới lần đầu nghe về cách làm ra cafe chồn liền muốn trêu Phác Trí Mân.

"Em không biết thưa cậu." – Phác Trí Mân thành thật trả lời, còn chuẩn bị trí nhớ để tiếp thu lời của Điền Chính Quốc.
"Em biết con chồn chứ? Người ta cho nó ăn hạt cafe, chúng không thể tiêu hóa được mà sản phẩm cuối cùng khi ra ngoài vẫn là hạt cafe. Hạt đấy được mang đi rang, rồi xay lên, sau đó có thứ này." – Điền Chính Quốc nói một hơi.

Đám người làm tay làm việc mà tai họ dỏng lên cao hơn mấy mét, cậu Cả của bọn họ nói nhiều đến vậy sao?

Phác Trí Mân nghe xong mặt có hơi đần ra, con ngươi khẽ di chuyển. Bộ dáng ngốc nghếch đó lọt vào mắt Điền Chính Quốc lại thành ra vừa đáng yêu vừa buồn cười.

"Khi nào cạn nước thì lấy ra." – Điền Chính Quốc để lại một câu rồi đi thẳng, đám người làm thấy Điền Chính Quốc xuất hiện liền rối rít kháo nhau làm việc.

Phác Trí Mân chăm chú không dám lơ là, lẩm nhẩm lại cách pha cafe, đảm bảo ghi nhớ thật kĩ trong đầu. Phác Trí Mân lấy tay ấn ấn tấm lọc, cafe bị lực tác động liền chảy nhanh hơn. Cậu giật mình rút tay về, sợ làm hỏng. Thứ này trông lạ như vậy hẳn là rất đắt.
Nhìn ly cafe chậm rãi nhỏ giọt, Phác Trí Mân nghĩ nên quét xong nốt cái sân là vừa. Lập tức cậu chạy ra sân, dùng tốc độ cực nhanh gom lá thành một ụ trong góc tường, rồi lại dùng tốc độ cực nhanh chạy vào xem ly cafe.

Cả quá trình làm Phác Trí Mân mệt không kịp thở. Cafe ngừng nhỏ giọt, Phác Trí Mân nhấc xi-lanh ra, giở tấm lọc lên thì bột cafe mịn màng đã biến thành một khối đen thui. Cậu để qua một bên, chờ Điền Chính Quốc xuống, không dám tự ý làm bừa.

"Phác Trí Mân!" – Điền Túc gọi lớn, trên mặt không có nổi một nét nhu hòa.

"Cậu Tư gọi em." – Phác Trí Mân chưa kịp ra ngoài thì Điền Túc đã vào tận bếp.

"Hầm cho tao bát tổ yến rồi mang lên phòng, rõ chưa?" – Điền Túc chậc một tiếng, nhà bếp là nơi mà cậu rất ghét phải đặt chân vào.

"Vâng."

"Cái gì kia?" – Điền Túc liếc thấy ly cafe, hất mặt hỏi.
Phác Trí Mân nhất thời quên mất nó tên gọi là gì, nhớ lại những lời nói của Điền Chính Quốc văng vẳng trong đầu. Phác Trí Mân mất cả nửa ngày, thách thức sự kiên nhẫn có hạn của Điền Túc mới ấp úng nói.

"Là... là phân chồn thưa cậu."

"Cái gì?" – Điền Túc la lên làm Phác Trí Mân giật mình cúi đầu. "Mày chê ít việc nên tha cái của nợ này về nhà nghịch phải không?"

"Náo loạn đủ chưa?"

Điền Chính Quốc thay ra bộ đồ ngủ, cả người liền trở về bộ dáng lạnh lùng đáng sợ. Anh đứng đó đã một lúc, câu trả lời phân chồn của Phác Trí Mân suýt nữa làm Điền Chính Quốc bật cười.

"Là anh ạ." – Điền Túc nháy mắt trở thành con nhím bị nhổ hết gai, giọng nói nhỏ nhẹ hẳn đi.

Điền Chính Quốc không để ý Điền Túc, trực tiếp vòng qua đi về phía Phác Trí Mân.

"Thứ này không còn giá trị nữa, mang vứt đi."
Thì ra khối đen này bị luộc qua liền không dùng đến nữa.

Điền Chính Quốc thấy Phác Trí Mân vẫn nhìn ly cafe, liền đưa ra trước mặt cậu.

"Muốn thử không?"

"Dạ không em không dám ạ." – Phác Trí Mân hoảng sợ lắc đầu nguầy nguậy.

"Tôi cho phép."

Phác Trí Mân rụt rè nhận lấy ly cafe từ tay Điền Chính Quốc, đưa lên nhấp một ngụm nhỏ. Cả gương mặt cậu nhăn nhúm lại vì đắng, vị đắng xộc lên tận não làm cậu choáng váng.

"Ngon lắm ạ."

Điền Chính Quốc nhịn cười nhìn Phác Trí Mân gượng gạo trả lại ly cafe, muốn nói gì đó lại thôi.

"Nếu không có gì thì em xin phép đi trước." – Điền Túc khúm núm lên tiếng, ở người anh này tỏa ra một cảm giác khiến cậu thấy áp bức.

"Khoan đi đã. Hình như cậu mới ăn sáng nhỉ, giờ lại còn muốn thêm tổ yến, xem ra dạ dày cũng khá đấy."
Điền Túc nuốt khan một cái, trong lòng tức giận mang Điền Chính Quốc ra đánh nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười.

"Không cần nữa, em xin phép."

Coi như lần này Phác Trí Mân gặp may, lần sau thì không có chuyện tốt như vậy nữa đâu.

Điền Chính Quốc cũng rời đi ngay sau đó, hôm nay anh phải đi gặp Kim Nam Tuấn để bàn về chuyện hợp tác lần này.

Phác Trí Mân thở phào một hơi, cắp giỏ đựng đầy lá trà tươi ra phơi nắng. Cậu tỉ mỉ xếp lá trà lên cái nong tròn bằng tre, xếp đầy rồi mang chúng đặt dưới sân.

"Anh Trí Mân." – Mẫn Doãn Kỳ như bóng ma không một tiếng động đi đến đứng sau lưng Phác Trí Mân. "Em thấy hết rồi."

Phác Trí Mân giật mình lần thứ ba trong ngày, ôm lấy ngực hít thở, cứ tiếp tục như vậy không chết vì đau tim mới lạ.

"Thấy cái gì?" – Rõ ràng không làm gì sai mà Phác Trí Mân trong lòng cứ thấp thỏm.
"Thôi đi, hôm qua em thấy anh bước xuống xe cùng với cậu Điền..." – Mẫn Doãn Kỳ chưa dứt câu Phác Trí Mân liền ré lên, bịt mồm lôi ra sau gốc cây sen đất.

"Anh sao vậy, em chỉ muốn hỏi thử cảm giác được ngồi xe ra sao thôi mà." – Mẫn Doãn Kỳ khó hiểu, rồi đưa tay xoa cằm quét ánh mắt một lượt từ đầu đến chân Phác Trí Mân. "À, hay là anh sợ cậu Điền biết việc cậu cho anh đi nhờ bị truyền ra ngoài, rồi lại bị đánh nên mới thần bí như vậy hả?"

"Nói năng linh tinh gì đấy." – Phác Trí Mân gõ đầu Mẫn Doãn Kỳ.

"Sao anh đánh em?" – Mẫn Doãn Kỳ thê lương lên giọng, đổi lại thêm vài cái dứ dứ của Phác Trí Mân.

"Thế cảm giác ra sao hả anh?" – Ánh mắt Mẫn Doãn Kỳ nhìn cậu đầy chờ mong.

"Thì cũng êm, hơn xích lô."

"Chỉ vậy thôi á?"

"Cảm giác giống như trong mơ được cưỡi đám mây đi dạo vậy." – Phác Trí Mân chắc chắn sẽ không thể quên ngày Điền Chính Quốc chủ dộng cho cậu đi nhờ xe.
Mẫn Doãn Kỳ ngưỡng mộ nhìn Phác Trí Mân. Mơ ước của cậu là sớm trả hết nợ cho ông Hội đồng, sau đó sống một cuộc đời của chính mình, có một chiếc xe do bản thân nỗ lực kiếm được, một căn nhà nhỏ với một gia đình hạnh phúc. Có lẽ rất lâu sau Mẫn Doãn Kỳ mới thực hiện được điều ước này, nhưng cậu chỉ mới mười tám, con đường phía trước còn dài. Chỉ cần có đủ niềm tin thì ngay cả con tằm bé xíu vẫn có thể dệt nên tơ, cứ cố gắng, số phận sẽ không quay lưng.