[Kookmin ver] Màu cồn

Chương 12. Nỗi đau

Tác giả: tomyalllove

Phác Trí Mân thức dậy rất sớm để pha cafe cho Điền Chính Quốc, nhưng đáp lại cậu không phải dáng vẻ lười biếng vừa thức dậy của anh mà là cánh cửa phòng im ắng lạnh ngắt. Có vẻ Phác Trí Mân đã chậm một bước để nói lời tạm biệt.

Phác Trí Mân lủi thủi xuống bếp dọn dẹp, ly cafe đặt ở một góc như có như không thu hút sự chú ý của cậu. Nhìn ly cafe dần nguội đi, Phác Trí Mân cầm lấy đưa lên miệng uống. Chất lỏng đắng chát chảy qua cuống họng làm cậu nhăn mặt, không hiểu Điền Chính Quốc thích ở chỗ nào.

Trời còn chưa sáng hẳn, trong nhà lác đác vài người đã lục tục thức dậy. Ai cũng có công việc cần làm ở Điền phủ rộng lớn, vì không có nơi nào để đi và cần miếng cơm bỏ bụng, hay bán sức lao động để trả nợ cho gia đình mà tìm đến. Phác Trí Mân vừa vặn có đủ những yếu tố thích hợp để ở lại nơi đây, có lẽ chừng vài năm nữa cậu có thể bắt đầu một cuộc sống của riêng mình, hoặc cả đời vẫn sẽ làm con nợ.

Cố gắng dùng sự bận rộn để xua đi cảm giác kì lạ trong lòng, mấy suy nghĩ vẩn vơ cứ xuất hiện trong đầu cậu.

"Điên mất thôi." - Phác Trí Mân tự gõ đầu mình, hít sâu một hơi tiếp tục cầm chổi quét sân.

Đứng dưới gốc cây xoài, lần đầu cậu gặp Điền Chính Quốc không thể mất mặt hơn. Ấn tượng ghét bỏ người ta lúc đầu cũng bốc hơi không còn sót lại chút nào, gì mà cậu Cả nhà họ Điền ăn chơi, Phác Trí Mân thấy cậu Điền đối xử rất tốt với mình, hơn nữa còn đồng ý dạy cậu học chữ.

Nhắc đến học chữ Phác Trí Mân liền lẩm nhẩm lại trong đầu, biết Điền Chính Quốc bận rộn nên cậu luôn cố gắng tiếp thu để anh không phải mất thời gian giải thích nhiều lần.

Đối với sự nỗ lực của cậu Điền Chính Quốc vừa tự hào vừa có hơi phiền lòng. Đôi lúc anh muốn người kia tới tìm mình vì một chút tư tình chứ không phải vì công việc cần làm, cảm thấy nếu không chủ động đứng trước mặt Phác Trí Mân có khi cậu cũng không chịu mở miệng nói với anh một câu nào.

Điền Chính Quốc ngay trong đêm đã cùng Kim Nam Tuấn lên đường. Từ lúc đề xuất làm ăn với nhà họ Kim, công xưởng bớt đi được vài mối chỉ thích chèn ép kiếm lời. Điền Chính Quốc không vì bên đó đề cập thâm tình cùng ông Điền hợp tác đã lâu, thẳng tay chấm dứt không kèm theo giải thích. Nếu nói ông Điền đặt tình cảm trong công việc, thì thứ Điền Chính Quốc quan tâm là kết quả cuối cùng. Nhờ màn gϊếŧ gà doạ khỉ của Điền Chính Quốc, vài người có dấu hiệu trục lợi cũng trở nên ngoan ngoãn biết điều.

Vì họ cần Điền Chính Quốc.

"Cafe sáng."

Điền Chính Quốc gấp lại giấy tờ, nhận lấy ly cafe Kim Nam Tuấn đưa tới.

"Hơi ngọt."

Kim Nam Tuấn vẫn chưa thôi tức Điền Chính Quốc coi mình như cu li, thích canh lúc hắn ngủ lại lên cơn hết nhờ làm việc này đến bắt làm việc kia. Người ta nói trời đánh tránh bữa ăn, còn Kim Nam Tuấn gắt ngủ sẽ đánh người, trừ Điền Chính Quốc.

"Mày có còn lương tâm không, khen một chút thì chết ai? Ông đây đi ăn sáng không quên mua đồ về mà xem xem, mày còn chê ỏng chê eo. Biết thế khỏi mua, vừa tốn tiền vừa bị tổn thương." - Kim Nam Tuấn gào mệt tiếp tục hút ly nước ép rột rột.

"Chê ỏng chê eo là từ dành riêng cho mày thôi. Ăn trứng không ăn lòng đỏ, thịt gà thì chỉ ăn mỗi da." - Mới tiện mồm nhận xét mà đã bị lải nhải một trận, Điền Chính Quốc ấy vậy vẫn cầm cafe uống.

Lãng phí là không tốt.

"Đó là khẩu vị của riêng tao." - Kim Nam Tuấn vứt ly nước sạch trơn vào thùng rác, bắt tay vào xem sổ sách.

"Trước khi mày về thì lão già đó rất để ý chuyện phân chia lợi nhuận, không lí nào chỉ vì muốn kết giao hảo liền chịu thiệt về mình như vậy?" - Kim Nam Tuấn ngoắc bút thành một vòng tròn ở dãy số, khôi phục dáng vẻ một người làm ăn nên có.
Điền Chính Quốc đăm chiêu nhìn vào bức thư kiểu cách hẹn gặp mặt trên bàn, bên dưới đề tên Hoàng Việt Tân.

"Cứ gặp xem thế nào." - Điền Chính Quốc trầm trầm lên tiếng, giọng nói không nghe ra cảm xúc.

.

Phác Trí Mân đúng giờ xách giỏ đi chợ. Các dì ở chợ vẫn không giảm bớt yêu thích dành cho cậu, thường xuyên hỏi thăm, còn dúi thêm cho cậu ít rau. Đứa trẻ vừa ngoan ngoãn lại xinh xắn thế ai mà không thích. Phác Trí Mân được các dì hỏi làm con rể chỉ biết ngại ngùng gãi đầu cười cười.

Phía trước có một nhóm người mặt mày hung dữ đi tới, ai cũng tránh xa. Thường những tên này hay lấy việc sinh sự làm thú vui, đen đủi hôm nay bọn chúng lại nhắm tới Phác Trí Mân.

Một tên tóc tai bờm xờm cố ý va vào Phác Trí Mân, mặc cho cậu có xin lỗi ra sao vẫn không có ý định bỏ qua.
"Ái chà đảm đang nhỉ, đi chợ luôn cơ." - Gã cười nhăn nhở nhìn Phác Trí Mân túm chặt quai giỏ.

"Tôi... tôi la lên đấy." - Cậu cố bày ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã căng thẳng đến mức đổ mồ hôi.

Bọn họ cười ầm lên trước lời đe doạ của Phác Trí Mân.

"Cứ mặc sức la hét cũng không ai giúp mày đâu."

Cậu nhìn những người đang đứng xem kịch hay với gương mặt không thể lãnh cảm hơn. Ai nấy đều không muốn vướng vào rắc rối nên né tránh ánh mắt của cậu, thế giới này là không có tình người như vậy sao?

Phác Trí Mân lách qua gã tóc bù xù, hắn giữ khuỷu tay cậu nhưng bị hất ra. Có vẻ do dồn nén trong lòng nên Phác Trí Mân không ngờ lực đạo lại mạnh như vậy, tên đó bị đẩy ngã lăn ra đất.

"Mày dám!" - Hắn mặt mũi đỏ gay sấn tới vung tát vào má cậu, bỏng rát. Hai bên đường có người ré lên khe khẽ khi thấy máu từ khoé miệng Phác Trí Mân chảy ra.
Phác Trí Mân mắt mở lớn ngồi dưới đất, giỏ thức ăn tuột khỏi tay văng lăn lóc rau củ. Cậu hoảng hốt bò tới nhặt từng món bỏ lại vào giỏ. Đột nhiên một đôi chân chắn trước mặt Phác Trí Mân, tên có vết sẹo dài ở má ngồi xổm ngang tầm với cậu, chậc chậc vài tiếng.

"Mặt mũi cũng sáng sủa lắm chứ. Thế nào, đi theo bọn tao chắc sẽ tuyệt hơn cả đời cúi đầu làm người hầu kẻ hạ đấy." - Hắn vươn tay quẹt vệt máu ở khoé môi cậu rồi cho ngón tay vào miệng mυ"ŧ, khuôn mặt làm người ta chán ghét đến cực điểm.

Tuyệt cái con khỉ!

Phác Trí Mân nhân lúc gã đang cùng đám đàn em ngoạc mồm ra cười, nhanh tay cầm củ cà rốt chọc thẳng vào mồm gã, loạng choạng ngồi dậy chạy thoát thân.

Gã đàn ông bị tập kích bất ngờ không kịp trở tay, cà rốt đâm sâu tới cuống họng khiến hắn mắt trợn trắng nôn khan. Vết sẹo nơi gương mặt nở ra giật giật vài cái, hắn giận dữ ra lệnh cho đám tay sai bắt lấy cậu.
Phác Trí Mân thân cô thế cô làm sao thoát được đám người chuyên cướp bóc làm nghề nuôi thân. Cậu bị tên xỏ khuyên đầy tai túm được đạp ngã xuống đường, ba tên khác cũng nhào tới liên tục đá vào người cậu.

Cầu cứu ư? Cầu cứu ai bây giờ?

Đầu óc Phác Trí Mân bị đánh đến mơ hồ, từng cái đá giáng xuống đau đớn còn hơn búa tạ, mà đám người mang tiếng là đồng loại kia vẫn vô cảm đứng đấy. Hình ảnh Điền Chính Quốc chăm chú đeo vòng tay cho cậu đột nhiên xuất hiện, Phác Trí Mân nghĩ mình sắp chết, cậu còn chưa được gặp Điền Chính Quốc kia mà.

Tên mặt sẹo túm tóc cậu giật ngược lên, bàn tay thô to chai sần không thương tiếc tát liền hai cái vào mặt Phác Trí Mân.

Trời đất quay cuồng, Phác Trí Mân mình mẩy đầy vết thương nằm đó. Nước mắt đã trào ra ướt đẫm gương mặt xinh đẹp, cậu không muốn tỏ ra đáng thương, nhưng tình cảnh bây giờ của cậu chưa đủ đáng thương hay sao?
"Cậu Điền ơi..." - Nhất thời trong đầu bật ra cái tên của Điền Chính Quốc, Phác Trí Mân khẽ gọi rồi ngất đi.

.

Phác Trí Mân giật mình tỉnh lại, cơn đau khắp người lan ra như sự khẳng định đây không phải một giấc mơ. Xung quanh mát mẻ thoang thoảng hương hoa oải hương nhàn nhạt thay cho không khí bức bối nóng nực lúc giao mùa.

"Cậu tỉnh rồi." - Triệu Vĩ Diệp nét mặt giãn ra. Cô thầm cảm ơn trời vì lúc nãy đã không thờ ơ trước đám đông đang bu đen bu đỏ.

"Cô là Vĩ Diệp... Tôi còn sống ư?" - Phác Trí Mân mở miệng nói chuyện thôi cũng thấy đau.

"Nói linh tinh gì đấy, cậu không chết được đâu." - Triệu Vĩ Diệp sốt sắng, giọng nói nhỏ dần, thanh âm như nuốt lại vào trong lòng. "Tôi còn chưa bày tỏ, ai cho cậu chết."

"Giỏ thức ăn của tôi đâu?" - Phác Trí Mân ngồi dậy quá nhanh nên bị động đau đến nhăn mặt nhưng vẫn một mực tìm kiếm.
"Mấy thứ cũ bị dập nát hết rồi. Tôi đã bảo người dựa theo đó mua lại giống hệt, đảm bảo không thiếu thứ gì." - Triệu Vĩ Diệp còn gật đầu vô cùng chắc chắn.

Lúc này Phác Trí Mân mới thở phào, nhận ra đang ngồi trong xe, hơn nữa mặt mũi hình như cũng đã được cô nàng bôi thuốc cho.

"Cậu làm sao ra nông nỗi này? Lúc tôi thấy cậu thì cậu còn ngất xỉu nữa."

"Lỡ chọc giận người ta ấy mà."

Phác Trí Mân cố kéo khoé môi đau rát thành nụ cười. Vẫn là câu nói cũ, cậu không muốn ai can thiệp quá sâu vào cuộc sống của mình.

"Cảm ơn Vĩ Diệp tiểu thư đã giúp đỡ."

"Đừng làm vậy với tôi." - Triệu Vĩ Diệp lắc đầu nguầy nguậy khi Phác Trí Mân cúi đầu cảm ơn, đôi mắt linh lợi chớp chớp. "Nếu cậu muốn trả ơn thì sau này gọi tôi là Vĩ Diệp thôi, cấm gọi tiểu thư này tiểu thư nọ nữa."
"Được không?" - Cô hạ giọng nũng nịu, Phác Trí Mân bất đắc dĩ đành đồng ý.

Triệu Vĩ Diệp cứ khăng khăng đòi đưa Phác Trí Mân tới tận nhà, phải nói hết lời cô mới chịu dừng ở đầu đường cho. Gói cơn đau nén chặt trong lòng, cậu xách giỏ thức ăn bước đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Trước cổng là Mẫn Doãn Kỳ có vẻ rất lo lắng, chốc chốc lại hướng ánh mắt ra đường như đang tìm ai. Đôi tay nắm chặt vào nhau, đi đi lại lại hết sức nôn nóng.

"Em đang chờ ai hả?" - Phác Trí Mân lấy hơi nói thật to và dõng dạc. Mẫn Doãn Kỳ thấy cậu liền mừng như bắt được vàng, vội vàng chạy tới, gấp đến độ nói năng lộn xộn nhưng vẫn nhìn ra dấu vết trên mặt Phác Trí Mân.

"Mặt anh bị làm sao đấy? Ai đánh anh?" - Mẫn Doãn Kỳ gần như hét lên, liên tục nắm vai cậu lật qua lật lại xem xét.
"Xô xát nhỏ thôi mà, không đáng lo đâu." - Phác Trí Mân chọn nói sự thật, có điều mức độ nghiêm trọng đã được nói giảm đi nhiều lần.

Mẫn Doãn Kỳ nhíu chặt mày, tay nắm lấy tay Phác Trí Mân, giọng nói như sắp khóc đến nơi.

"Anh ơi, ông Điền đang nổi giận ghê lắm. Anh đi đâu sao không nói với em? Lúc sắp cơm mới biết là chưa có ai nấu..."

Những lời của Mẫn Doãn Kỳ như tai nọ xỏ tai kia, Phác Trí Mân căn bản không nghe vào được gì nữa. Lần đầu tiên trong đời cậu không hoàn thành chức trách của một tên tôi tớ.

Ông Điền vô cùng không vừa lòng Phác Trí Mân dám lơ là công việc, cộng thêm ba cái miệng độc địa của mẹ con bà Tư cứ thêm mắm dặm muối bên tai, Phác Trí Mân chính thức bị phạt đánh. Bà Ba cùng Điền Minh Tuấn có khuyên can bao nhiêu cũng không thể làm ông Điền suy suyển chỉ một chút.
"Vào trong thôi." - Ông trời đã gọi thì trốn tránh có ích gì chứ, chạy trời không khỏi nắng.

Phác Trí Mân quỳ ở sân sau cắn răng chịu đựng từng roi quất vào lưng. Cậu đã xin đừng đánh vào mông vì ngày mai còn phải làm việc, sợ cứ vậy mà đánh thêm e rằng đôi chân này sẽ không nhấc lên nổi.

Ngọn roi nhỏ vun vυ"t trong không khí hằn lên lưng cậu như xé rách da thịt. Tấm áo mỏng manh theo từng nhát vụt xuống rách toạc ra, từng lằn dài đỏ chót in trên tấm lưng gầy gò của cậu.

Mỗi roi vụt xuống đều khiến Phác Trí Mân đau đến mức rụt cả người lại. Bàn tay vô tình chạm phải mặt ngôi sao bạc lành lạnh trên cổ tay, cậu Điền đã nói nó sẽ mang lại may mắn, cậu tin cậu Điền của cậu. Phác Trí Mân cắn chặt môi đến tứa máu, nước mắt không chịu nổi đau đớn đã lăn thành từng giọt, trượt từ gò má nhợt nhạt xuống cằm, nặng trĩu lóng lánh rơi xuống đất.
Điền Cẩm Tú mặt vô biểu tình, nhìn đủ thì xoay người rời đi từ góc ngoặt. Nếu ngay từ đầu chịu yên phận làm đứa người ở biết điều sống cuộc sống vốn có của mình thì cô đã không phải làm đến mức này.

Đêm đó Phác Trí Mân lên cơn sốt, Mẫn Doãn Kỳ cuống cuồng hết thay khăn chườm trán lại lau mồ hôi cho Phác Trí Mân. Cậu nằm sấp để tránh vết thương trên lưng, Mẫn Doãn Kỳ xót anh đến mếu máo, phải dỗ mãi mới chịu im lặng một chút.

Mẫn Doãn Kỳ loay hoay đổ đống thuốc Điền Minh Tuấn mua, lấy viên thuốc hạ sốt cho Phác Trí Mân uống.

"Anh cố chịu đau chút nha, bôi vào sẽ không đau nữa."

Phác Trí Mân cắn vỏ gối để Mẫn Doãn Kỳ bôi thuốc sát trùng giúp mình. Từng lằn roi dài in hằn trên lưng hẵng còn rướm máu tiếp xúc với cồn như thiêu cháy da thịt. Lúc nhỏ Phác Trí Mân rất sợ đau, nhưng trải qua nhiều lần cậu đã không còn sợ như ngày bé, tuy vậy nỗi đau vẫn chân thực như vậy, khiến Phác Trí Mân nhận ra địa vị thấp kém của bản thân trong xã hội này.
Phác Trí Mân thϊếp đi trong cơn mệt mỏi, cậu mơ một giấc mơ. Cậu thấy ba mẹ đang mỉm cưởi rất tươi trước ánh hào quang vàng nhạt. Phác Trí Mân khóc nức nở chạy theo cầu xin hai người hãy đến và mang cậu theo, nhưng dù chạy mãi chạy mãi vẫn không thể đuổi kịp.

Ngay cả ba mẹ cũng không cần cậu rồi.

Không gian tối đen đặc quánh bao trùm Phác Trí Mân, lạnh lẽo thấu xương. Cậu kiệt sức nằm xuống, ở nơi này cậu không còn cảm nhận cái đau từ những trận đòn liên tiếp nữa. Có lẽ nơi này chính là nơi thích hợp nhất của Phác Trí Mân.

Trong lúc mê man cậu nghe có ai đó gọi tên mình, đều đều trầm ấm. Giọng nói bên tai ngày một rõ ràng, mang theo rất nhiều ánh sáng đến xua tan màn đêm tuyệt vọng.

Trời cao cử người đến đón mình đấy ư?