[Kookmin ver] Màu cồn

Chương 13. Nhớ

Tác giả: tomyalllove

Kim Nam Tuấn cố nén cười nhìn Điền Chính Quốc ngồi đối diện một người đàn ông tóc có phần điểm bạc. Ngoại trừ đường nét khuôn mặt cùng cách biệt tuổi tác thì hai mái đầu một bạc tự nhiên một bạc nhân tạo khiến nét mặt Kim Nam Tuấn không khỏi vặn vẹo.

"Kim thiếu gia đây không thoải mái chỗ nào sao?" - Hoàng Việt Tân nở một nụ cười tiêu chuẩn đậm chất thương mại.

"Ngược lại tôi còn hết sức cảm kích quý ngài đây đã đề nghị hợp tác, có lẽ chúng tôi không phụ khoảng thời gian qua hành thiện tích đức rồi." - Kim Nam Tuấn đối với những lời khách sáo đã quá quen, không vòng vo trực tiếp kéo câu chuyện vào chủ đề chính, thái độ thay đổi xoành xoạch làm người ta không nắm bắt kịp.

"Tuổi trẻ các cậu rất thẳng thắn. Được rồi, mong muốn của tôi chỉ cần được hợp tác, lợi nhuận lần đầu tuỳ ý thuận theo bên các cậu đưa ra." - Hoàng Việt Tân vẫn bày ra bộ dáng ung dung như đang nói chuyện với trẻ con.

"Nếu ngài đây đã có lòng như vậy, lợi nhuận lần đầu coi như chút quà mọn ra mắt tất cả người làm ở công xưởng đi. Tôi nghĩ với tính cách của ngài sẽ không để tâm chút tiền như muối bỏ bể này đâu, nhỉ?"

Hoàng Việt Tân không ngờ Điền Chính Quốc chẳng hề khách khí, ngoài mặt có vẻ đang đề cao địa vị bên ông nhưng thực chất muốn chuyến hợp tác lần này toàn bộ lợi nhuận đều về tay xưởng buôn. Từ đầu Hoàng Việt Tân là người đề xuất luật trước, chỉ là có hơi ngoài ý muốn bị chính lời nói của mình bán đi.

Không thể trông mặt mà bắt hình dong, ông nhất thời bị tuổi tác người đối diện che mắt mà đánh giá sai. Điền Chính Quốc quả thật rất có thiên phú trong việc làm ăn.

"Cậu Điền cũng thật biết đùa. Bất quá lão già này sẽ chấp thuận, chúng ta không hẳn chỉ là hợp tác làm ăn, rất có thể sau này hai nhà có thể tiến tới một mối quan hệ khác thì sao? Cuộc đời là một chiếc hộp bất ngờ mà." - Hoàng Việt Tân sảng khoái cười, cầm ly trà lên nhấp một ngụm.

Điền Chính Quốc gật đầu, nét cười nhàn nhạt hiện hữu trên đôi môi mỏng. Nói vài câu khách sáo rồi rút hợp đồng đã chuẩn bị đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt lão.

Kim Nam Tuấn kín đáo trợn mắt liếc Điền Chính Quốc. Trước khi đến đây còn dặn hắn chuẩn bị hai bản hợp đồng y đúc, chỉ khác ở chỗ lợi nhuận hai bên. Có điều so với tờ hợp đồng đoạt hết tiền lời này thì tờ lúc đầu phía Hoàng Việt Tân cũng chẳng kiếm được bao nhiêu. Điền Chính Quốc đúng là gian thương trong gian thương.

Hoàng Việt Tân xem xét kĩ bản hợp đồng được biên soạn tỉ mỉ đến từng chi tiết, đôi tay nhuốm biết bao "máu" hơi run cầm bút kí tên. Coi như lần này thả con tép bắt con tôm vậy.

Hoàn thành mục đích, hai người theo lễ chào tạm biệt Hoàng Việt Tân. Một người ăn vận lịch sự từ đầu vẫn không lên tiếng cạnh Hoàng Việt Tân đứng lên tiễn hai người ra cổng.

"Rất cảm ơn đã đồng ý hợp tác, anh Điền."

"Cậu là..."

"Hoàng Thanh Dương."

Không khí trên xe trầm mặc, Kim Nam Tuấn thoát vai trở về bộ dáng cợt nhả thường ngày.

"Không nhìn ra mày lại là người thủ đoạn như vậy nha. Vậy mà lúc trước cử tưởng cậu Điền một thân đạo mạo nghiêm chỉnh làm ăn được lòng người chứ."

"Cơ hội trước mắt không tận dụng thì có lỗi với bề trên quá." - Điền Chính Quốc thích đùa nhưng Kim Nam Tuấn chỉ xì một cái.

"Lúc nãy tao cứ tưởng mày là con lão ta nhờ vào quả đầu độc đáo của mày đấy." - Kim Nam Tuấn châm chọc, nhìn mặt Điền Chính Quốc đen thui thì cười lớn đến mức ầm ĩ cả xe.

Điền Chính Quốc lúc dừng đèn đỏ đưa tay mở kính xe, giọng cười Kim Nam Tuấn giữa ngã tư vang lên thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt tò mò nhìn qua.

"Trời đất! Mày không những thủ đoạn còn vô cùng độc ác. Ôi hình tượng tao cất công gây dựng đã sụp đổ ở nơi này mất rồi." - Kim Nam Tuấn lấy tay che mặt, chừa mỗi con mắt liếc Điền Chính Quốc như muốn đem ngưới đá khỏi xe.
Những ngày trôi qua Điền Chính Quốc chỉ ngủ rất ít, thời gian đều tập trung xử lí công việc của hơn một tuần rút còn một nửa. Dù thân thể không biểu tình rõ ràng nhưng hai vệt mờ mờ dưới mắt cũng đủ thấy hắn mệt mỏi ra sao.

"Không mấy khi rảnh rỗi, hay là đi vòng vòng xem chỗ này có gì hay ho không?" - Kim Nam Tuấn hứng thú quan sát phong cảnh mới mẻ bên ngoài, trong đầu nghĩ sẵn đầu tiên nên đi đâu.

"Để lần khác đi, bây giờ trở về."

"Về?" - Kim Nam Tuấn thiếu điều làm tài xế giật mình. "Mày đã có lỗi với bề trên vì không biết tận dụng cơ hội nghỉ ngơi."

"Đầu đâu có nóng đâu nhỉ?" - Kim Nam Tuấn sấn tới sờ trán Điền Chính Quốc.

"Không có gì, chỉ là nhớ nhà rồi." - Điền Chính Quốc nhắm mắt, giọng nói mang theo tâm tư.

.

"Để đó em làm cho." - Mẫn Doãn Kỳ cướp lấy chậu đồ trên tay Phác Trí Mân đi đến sào, phẩy phẩy tay. "Anh đừng ra nắng, vẫn chưa khỏi bệnh đâu đấy."
Phác Trí Mân ngồi trong bóng mát mỉm cười nhìn Mẫn Doãn Kỳ phơi quần áo. Ngày hôm đó bị đánh thừa sống thiếu chết, vẫn là có Mẫn Doãn Kỳ cậu mới gượng dậy được. Đứa trẻ này thức dậy sớm hơn bình thường làm bớt việc của mình, mỗi lần thấy cậu đυ.ng tay vào việc gì lại lừ mắt. Đến cả việc đi chợ, sơ chế nguyên liệu cũng một công Mẫn Doãn Kỳ làm, Phác Trí Mân chỉ cần đứng bếp nấu nướng.

"Cảm ơn Doãn Kỳ!"

"Không có gì, anh mà ốm em lại phải chăm anh." - Mẫn Doãn Kỳ cứng miệng nói, giả vờ không quan tâm xoay người vắt khăn lên sào.

Phác Trí Mân cười lớn càng làm Mẫn Doãn Kỳ ngại hơn. Biết điểm yếu của Mẫn Doãn Kỳ là mấy lời mùi mẫn, Phác Trí Mân làm mặt đáng yêu kèm theo giọng mũi léo nhéo không ngừng.

"Anh vẫn còn sung sức quá ha." - Mẫn Doãn Kỳ quơ cái áo làm nước vẩy tung toé.
"Lưng anh còn đau lắm." - Phác Trí Mân mếu máo.

Nhờ bôi thuốc của Điền Minh Tuấn cho nên vết thương trên mặt có phần mờ đi, nhưng nhìn kĩ thì khoé miệng và trán vẫn còn ẩn vết bầm. Lưng càng không phải nói, chỉ cần cử động nhẹ liền đau, cơ hồ miệng vết thương như muốn nứt ra, đến mặc áo còn khó khăn. Những chỗ khác bị quần áo che đi nên Mẫn Doãn Kỳ không nhìn thấy, không thì lại mít ướt khóc lóc một trận.

"Anh nhớ chưa, có gì thì gọi em." - Mẫn Doãn Kỳ làm mặt dữ cầm chậu đi mất.

Mẫn Doãn Kỳ vừa đi khỏi Phác Trí Mân liền thả lỏng, cậu không muốn Mẫn Doãn Kỳ lo lắng nên bên ngoài cười nói vô tư, thật ra cơ thể khắp nơi toàn vết thương, hành Phác Trí Mân khóc không ra nước mắt.

Cậu đi ra khu cây cảnh bắt đầu tỉa lá, tuy Điền Quang Anh chưa đi học về nhưng Phác Trí Mân vẫn cảnh giác, đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Không phải nói em đi tưới cây là em liền đi tưới cây.

Giọng nói của Điền Chính Quốc bỗng xuất hiện trong đầu Phác Trí Mân. Nghĩ tới đây cậu nhìn xuống cổ tay, chỉ có chiếc vòng này là minh chứng cho sự tồn tại của anh. Cậu sợ tất cả chỉ là một giấc mơ, sợ Điền Chính Quốc sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Lắc đầu gạt những suy nghĩ vớ vẩn chạy loạn trong tâm trí, Phác Trí Mân chậm rì rì cầm kéo cắt lá.

"Phác Trí Mân."

Điền Cẩm Tú nhìn một lượt từ đầu đến chân cậu, tầm mắt hơi dừng ở cổ tay nhưng nhanh chóng dời đi.

"Rảnh rỗi quá nhỉ? Đi ra đây tao bảo việc cho mà làm."

Sân sau là một nong lớn đựng đầy loại quả vàng nâu mà Phác Trí Mân chưa nhìn thấy bao giờ. Điền Cẩm Tú mỗi lần đứng trước mặt cậu lại tỏ ra cực kì ghét bỏ, nay thêm sự kiện liên quan đến Điền Chính Quốc, thái độ Điền Cẩm Tú đối với Phác Trí Mân càng trở nên kém đến cực điểm.
"Mày, tách vỏ lấy hạt ra cho tao. Nhớ là phải dùng tay, làm bể hạt là không xong đâu nghe chưa?" - Điền Cẩm Tú nhất quyết phải làm khó cậu mới hả hê, mua về đầy quả óc chó bắt Phác Trí Mân tay không bóc vỏ. "Trước buổi chiều mang lên phòng cho tao."

Phác Trí Mân thở dài nhìn Điền Cẩm Tú bỏ đi, cúi người bê cái nong ra sau gốc cây sen đất. Cúi người cố khuỵu gối, Phác Trí Mân chống tay lên thân cây làm điểm tựa khó khăn ngồi xuống.

Quả óc chó cầm trên tay rất chắc chắn, vỏ ngoài vàng nâu cứng ngắc gõ xuống đất kêu bộp bộp giòn giã. Phác Trí Mân dùng hai ngón tay cái bóp chặt nhưng vẫn không suy suyển. Cậu lấy hòn đá cẩn thận đập vài cái mà quả óc chó cứ trơ ra.

Sau một hồi loay hoay Phác Trí Mân cũng tìm ra cách. Đầu tiên lấy đá gõ chóp quả, khi xuất hiện vết nứt nhỏ thì dùng đầu ngón tay tách ra. Trước đó cậu nghĩ vỏ cứng như vậy đập cũng chẳng hư hại gì đâu, đến lúc thử lỡ tay đập tan nát cả hạt bên trong mới từ bỏ. Biện pháp này tuy an toàn hơn, nhưng đổi lại các đầu ngón tay La Tại Dân dần dần đỏ lên, vỏ cứng sần sùi ma sát làm da thịt cậu trầy xước, xung quanh đốt tay thứ nhất cơ hồ đã có máu vương ra.
Phác Trí Mân mới tách chưa được một nửa tay đã đau không chịu được. Cậu thấy hai tay mình loang lổ máu liền hốt hoảng lau đi, sợ sẽ bị dây vào hạt. Đống vỏ sắc lẻm được gom ngay ngắn thành một ụ, trong lọ thuỷ tinh là những hạt óc chó nâu nhạt thơm nhè nhẹ.

Kiên trì suốt mấy tiếng cũng tách xong. Phác Trí Mân xoa bóp đôi chân tê rần, vạt áo thấm đẫm một mảng đỏ đã hơi khô lại. Cậu giơ hai bàn tay lên trước mặt, tự cười chế nhạo mình. Cả người cậu bây giờ không còn chỗ nào lành lặn cả.

Phác Trí Mân dọn dẹp hết vỏ, cầm lọ hạt lén lút đi vào bếp, sợ gặp phải Mẫn Doãn Kỳ. Dòng nước mát lạnh chảy ra từ vòi nước rửa trôi những vệt máu, cảm giác bị nước dội trúng miệng vết thương xót đến tận tim gan.

"Vì mày mà tao phải hi sinh, sống có ích tí nhé, đừng phụ lòng tao." - Phác Trí Mân nói với lọ hạt rồi cầm lấy đi tìm Điền Cẩm Tú.
Điền Cẩm Tú khoanh tay trước ngực nhìn Phác Trí Mân chìa lọ hạt ra, khoé miệng nhếch lên một độ cong đẹp đẽ.

"Mày làm đúng lời tao dặn chứ?"

Phác Trí Mân gật đầu. Điền Cẩm Tú nhìn đôi tay loang lổ trầy xước cũng đủ hiểu, còn cố tình hỏi vặn lại để thị uy.

Đối với một tên người làm vừa thấp hèn vừa ôm mộng giàu sang thì không đáng phải nhân từ.

Mẫn Doãn Kỳ cả người run run kiềm nén tức giận, răng nghiến ken kén nhìn Phác Trí Mân đang cười ngu ngơ trước mặt.

"Anh còn dám nói là sơ suất? Anh nhìn đi, có còn là tay người nữa không?"

"Thôi mà, đâu phải anh bị thương lần đầu."

"Anh chẳng bao giờ lo cho bản thân mình cả. Có bị gì thì anh đau chứ ai chịu thay anh?" - Mẫn Doãn Kỳ đâu phải kẻ ngốc, liên tiếp rước vào tai hoạ thì chỉ có chọc phải ai thôi.

Đúng nhỉ, tự làm tự chịu. Ai có thể thay cậu gánh nỗi đau này ngoài chính bản thân chứ?
Mẫn Doãn Kỳ xem ra giận Phác Trí Mân thật rồi. Ngoại trừ vẫn làm việc đỡ cậu nhưng tuyệt nhiên không chịu hé nửa lời, vẫn giữ nguyên bộ mặt hờn dỗi cho cậu xem. Đến cả đi tụ họp với Điền Quang Anh còn chẳng thèm rủ cậu nữa mà.

Điền phủ đất rộng người đông, nhưng Phác Trí Mân vẫn không quá thân thiết với ai ngoài Mẫn Doãn Kỳ. Phần vì cả hai gần tuổi nhau, hơn nữa lúc mới vào Điền phủ, Mẫn Doãn Kỳ nhỏ hơn cậu hai tuổi lại dạy cho cậu quy tắc sống ở đây, vô số lần giúp cậu tránh được sai sót không đáng có. Đối với Phác Trí Mân, Mẫn Doãn Kỳ không đơn giản là bạn bè, Mẫn Doãn Kỳ là gia đình, người thân không máu mủ ruột rà duy nhất của cậu trên cõi đời này.

Điền Chính Quốc về đến nhà trời đã tối hẳn, cửa chính Điền phủ cũng đóng lại, im lìm. Ngồi xe mười mấy tiếng đồng hồ làm cơ thể như cứng lại mất hết cảm giác, đầu nghĩ trước tiên cứ về phòng nghỉ ngơi nhưng chân lại hướng về phía nhà bếp mà đi thẳng.
Không biết giờ này Phác Trí Mân đã ngủ chưa?

Đột nhiên có một bóng người kéo tay Điền Chính Quốc ra sau tường. Chậm chút là người kia đã bị Điền Chính Quốc cho ăn đấm, may mà kịp lên tiếng.

"Là em, Doãn Kỳ đây." - Mẫn Doãn Kỳ vừa thấy mái đầu trắng liền biết ngay là Điền Chính Quốc về, lớn gan chạy tới kéo tay anh, còn xém chút bị đánh.

"Có chuyện gì?" - Điền Chính Quốc bình thường khó gần, cộng thêm mệt mỏi lại càng đáng sợ hơn.

Mẫn Doãn Kỳ nuốt nước bọt, đắn đo xem việc sắp tới cậu làm là đúng hay sai, chần chừ mãi mới lên tiếng.

"Em không có ý định nhiều chuyện, nhưng anh Trí Mân mấy ngày qua cứ bị thương mãi, em có khuyên thế nào cũng không chịu nói." - Mẫn Doãn Kỳ trộm quan sát vẻ mặt của Điền Chính Quốc, thấy anh không khó chịu thì lá gan lại nở ra một chút, nói gần như chất vấn. "Trước đây anh Trí Mân thỉnh thoảng làm sai cũng bị đòn, mà từ khi quen cậu em thấy tần suất anh ấy gặp xui xẻo ngày càng nhiều. Nếu cậu không giúp anh ấy được thì em, với tư cách là em trai Phác Trí Mân sẽ không đồng ý việc cậu gần gũi với anh ấy đâu."
"Nói xong chưa?"

Mẫn Doãn Kỳ hùng hồn tuyên bố, trái tim kiên định lúc đầu chỉ vì ba chữ của Điền Chính Quốc lại chùng xuống.

"Em nói xong rồi thưa cậu."

"Nói xong rồi thì đi ngủ đi." - Điền Chính Quốc ra lệnh đuổi người, Mẫn Doãn Kỳ chỉ đợi có vậy nhanh chân co giò chạy mất.

Điền Chính Quốc nhìn theo cậu trai cao lớn chạy trối chết. Mẫn Doãn Kỳ, sau này có thể sẽ làm được việc lớn.

Căn bếp tối không có đèn, nương nhờ vào chút ánh trăng chiếu rọi làm nguồn sáng, Phác Trí Mân không ngủ được, ngồi ở đây ngắm trời đêm. Cậu giơ tay lên, so sánh ngôi sao bạc trên cổ tay với các vì tinh tú nhấp nháy trên bầu trời qua khung cửa sổ.

Thật đẹp.

"Trí Mân."

Phác Trí Mân sửng sốt xoay người lại, giọng nói này cậu không lẫn đi đâu được, giọng nói vẫn luôn vang trong đầu cậu từng phút từng giây.
"Tôi về rồi."

Cậu về rồi.

Điền Chính Quốc ba bước làm hai đi về phía cậu, nương theo ánh trăng ngắm nghía khuôn mặt đã sớm khắc sâu vào tâm khảm, kiềm chế xúc động muốn hôn cậu.

"Nhớ tôi không?" - Điền Chính Quốc nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt như rót mật nhìn Phác Trí Mân.

Phác Trí Mân mím môi, Điền Chính Quốc ở gần như vậy cậu thấy đầu nóng sắp bốc khói. Đối với câu hỏi kia Phác Trí Mân quyết định im lặng không trả lời.

Mà thứ Điền Chính Quốc không thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn đối với Phác Trí Mân, vô cùng muốn nghe đáp án từ cậu nên tiếp tục lặp lại câu hỏi.

Phác Trí Mân xấu hổ mắt dán chặt xuống nền nhà, tay nắm chặt ống quần, đôi môi hơi hé nhưng vẫn không phát ra âm thanh.

"Hửm?" - Điền Chính Quốc cúi người ngang tầm mắt Phác Trí Mân, miệng hơi nhếch lên.
"Nhớ." - Sau khi đại chiến tư tưởng Phác Trí Mân rốt cuộc mở miệng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

"Tôi cũng vậy, nhớ em."

Điền Chính Quốc ôm lấy Phác Trí Mân trong sự bàng hoàng của cậu. Một tay anh đỡ eo, một tay đặt ở đầu cậu, Điền Chính Quốc gục đầu lên vai Phác Trí Mân, giọng nói đầy từ tính vang lên sát bên tai khiến cậu đỏ mặt không thôi.

Hai người dưới ánh trăng ôm nhau, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của đối phương truyền tới.

Điền Chính Quốc ôm đủ liền buông Phác Trí Mân ra, kéo cậu lại ghế ngồi xuống, vẻ mặt thản nhiên như chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Lúc nãy Mẫn Doãn Kỳ nhảy ra hù doạ, tôi có hơi sợ nên cần người để ôm."

"À..." - Phác Trí Mân gật gù tin vào lí do cực kì nhảm nhí của Điền Chính Quốc.

Cậu bị anh nhìn đến mất tự nhiên, thấp thỏm dời mắt đi lung tung. Rõ ràng nhớ anh như vậy, đến khi gặp lại không biết nên nói gì.
"Trí Mân." - Điền Chính Quốc ngồi sát lại, gương mặt trở nên nghiêm túc, vén mái tóc cậu. "Trán em làm sao vậy?"

Phác Trí Mân giật mình gạt tay Điền Chính Quốc ra, đưa tay cào cào lại mái tóc muốn che đi vết bầm ở trán. Giấu đầu lòi đuôi, tuy ánh sáng không đạt tiêu chuẩn nhưng Điền Chính Quốc vẫn nhìn ra vết thương trên tay cậu.

"Nếu em không chịu nói, tôi sẽ tự mình tìm hiểu. Em nên nhớ Điền Chính Quốc tôi đối với mấy việc này chỉ như ăn một cái bánh thôi."

Phác Trí Mân đối với bộ dáng kinh khủng của Điền Chính Quốc hiện tại cực kì sợ hãi. Biểu tình rối rắm như tơ vò, xoắn thành một đống rối tinh rối mù.

"Tại sao lại để bị thương?" - Anh biết đã làm cậu sợ, giọng nói đã dịu đi nhưng vẫn kiên trì muốn biết lí do.

Phác Trí Mân không muốn Điền Chính Quốc điều tra sau lưng mình nên cẩn thận lựa lời nhẹ nhất có thể nói với Điền Chính Quốc. Chung quy lại ý mà Phác Trí Mân muốn truyền đạt là do bản thân bất cẩn nên mới thành ra như vậy.
Điền Chính Quốc trầm mặc không nói đứng dậy rời đi, Phác Trí Mân vành mắt đỏ hoe lo sợ Điền Chính Quốc chê mình vô dụng. Không lâu sau Điền Chính Quốc trở lại với thùng dụng cụ y tế trên tay.

Anh vén tóc cậu sang một bên, lấy tuýp thuốc thoa lên tay, nhẹ nhàng bôi lên trán cậu. Ánh mắt Điền Chính Quốc dừng ở khoé môi Phác Trí Mân, vết bầm chướng mắt đó không nên xuất hiện trên đôi môi ấy.

Điền Chính Quốc nhỏ cồn sát trùng lên tay Phác Trí Mân, cậu hơi giật tay lại.

"Cố chịu một chút."

Anh lau sạch tay cậu, gỡ băng ra quấn lên từng đầu ngón tay Phác Trí Mân. Coi tay cậu như bảo vật, vô cùng nâng niu. Bên này Phác Trí Mân sớm đã bị sự dịu dàng của anh làm cảm động, trừ ba, mẹ, Mẫn Doãn Kỳ, Điền Chính Quốc là người thứ tư chịu ngồi đây giúp cậu băng bó.

"Vén áo lên." - Cậu Điền lạnh lùng ra lệnh, không cho Phác Trí Mân cự tuyệt.
Ánh trăng đã làm giảm bớt phần nào rõ ràng. Mẫn Doãn Kỳ đến nói tình trạng của cậu, đến khi tận mắt nhìn thấy những gì cậu phải chịu đựng, Điền Chính Quốc thấy tim nhói lên, ngột ngạt như bị ai bóp lấy.

Chất thuốc lành lạnh tiếp xúc làm Phác Trí Mân hơi rùng mình. Vết thương hở khi chạm vào vẫn đau như vậy, nơi ngón tay Điền Chính Quốc lướt qua cậu dường như cảm nhận được hơi ấm vô hình, từng chút từng chút len lỏi vào ngóc ngách sâu nhất trong tâm hồn.

"Ngủ đi, ngày mai không cần pha cafe, theo tôi đến một nơi." - Điền Chính Quốc dịu dàng xoa đầu Phác Trí Mân, chờ cậu rời đi mới trở về phòng.