[Kookmin ver] Màu cồn

Chương 14. Ngoại lệ

Tác giả: tomyalllove

Phác Trí Mân ngơ ngác nhìn căn nhà hai tầng rộng lớn đề chữ phòng khám tư nhân mạ vàng, mờ mịt theo chân Điền Chính Quốc vào trong.

Nói là phòng khám tư nhân nhưng thực chất còn đầy đủ tiện nghi hơn cả bệnh viện. Chất lượng dịch vụ không những vô cùng tốt, thêm vào đó đội ngũ nơi đây tay nghề còn rất cao. Xét trên tất cả các phương diện có thể nói là vẹn toàn, vì đối tượng họ nhắm đến không phải dân đen làm việc bạt mạng ngoài kia mà là những người có quyền có thế.

Sàn nhà dưới chân như lót gương, phản chiếu ánh đèn hơ vàng dịu mắt. Cô gái đội chiếc mũ vải trắng lệch trên đầu đứng sau bệ gỗ, niềm nở nhưng không quá xởi lởi, đầu hơi nghiêng tạo cảm giác cực kì nhã nhặn.

"Xin hỏi ngài có hẹn trước không?"

"Tôi là Điền Chính Quốc, có đặt lịch khám với bác sĩ Kim lúc tám giờ sáng nay."  - Tối qua lúc anh đặt lưng xuống giường cứ nghĩ về vết thương trên lưng Phác Trí Mân. Nào thì ngủ với tư thế úp sấp mãi có khó chịu không? Giường chỗ cậu nằm không phải là cứng như khúc cây chứ? Và ti tỉ các vấn đề khác.

"Ngài Điền hẹn khám tổng quát đúng không ạ? Mời ngài vào phòng số 12." - Cô gái phụ trách lật sổ hẹn kiểm tra, xác nhận xong xuôi mới hướng bàn tay về dãy hành lang chỉ đường.

Phác Trí Mân vẫn không nói lời nào, yên lặng đi phía sau Điền Chính Quốc. Con số 12 cách điệu nằm trên cánh cửa gỗ trơn toát lên vẻ thời thượng khó hình dung, nó như đang kiêu hãnh nói với người đối diện bên trong chính là con đường thoát khỏi đau đớn mà cuộc sống mang lại.

"Sợ à?" - Thấy Phác Trí Mân cứ nắm chặt góc áo, khuôn mặt cũng thể hiện rõ căng thẳng, Điền Chính Quốc xoa đầu cậu trấn an. "Không phải ăn thịt em đâu, chỉ là khám tổng quát thôi."

Điền Chính Quốc bật cười khi Phác Trí Mân mở to đôi mắt nhìn anh, môi hơi cong xuống như trẻ con bị chọc sắp khóc. Vậy mà khi tay cầm lành lạnh vặn xuống, nụ cười trên môi anh vụt tắt như người vừa nãy cười thành tiếng kia không phải Điền Chính Quốc.

Người bên trong nghe cửa gõ hai cái liền lấy đôi chân gác trên bàn xuống, trở về tư thế lưng thẳng tắp. Húng hắng cho giọng nói trở nên thật oai nghiêm mới mời vào.

"Cậu Điền đúng giờ quá." - Hắn đẩy gọng kính, đứng lên lấy áo bác sĩ khoác vào. "Cậu hãy trình bày triệu chứng cho tôi nghe xem còn cứu được không?"

"Không phải tôi, người này mới cần được khám. Mong bác sĩ Kim tận tình giúp đỡ." - Điền Chính Quốc tránh qua làm Phác Trí Mân không còn chỗ nấp, cậu biết anh đưa cậu đến đây thì thà ở nhà nấu ăn còn hơn.

Bác sĩ Kim tức Kim Thái Hanh học nghề ở xứ sở sương mù nổi tiếng mát tay, nhờ vớt được những ca tưởng chừng hết hi vọng trở về dương gian nên tiếng thơm theo gió ngày càng lan xa. Tay nghề tốt nhưng tính tình lại quái gở, suốt ngày treo trên mình bộ dáng cà lơ phất phơ trông không có tí gì để người khác tin tưởng. Đặc biệt khó hẹn, trừ trường hợp khẩn cấp thì hắn đều dựa vào ấn tượng để làm việc. Điền Chính Quốc đã gây ấn tượng sâu sắc cho hắn vì cái tên độc đáo, nửa đêm gọi thẳng đến số điện thoại riêng để hẹn khám với thù lao cao ngất ngưỡng.

Kim Thái Hanh nhíu mày quan sát Phác Trí Mân, chậc chậc vài tiếng. "Cậu trai này còn trẻ mà đã mắc bệnh nặng, thật tội nghiệp."

Phác Trí Mân nghi ngờ người này có đúng là bác sĩ hay không. Bác sĩ trong tưởng tượng của cậu là người hiền từ mang đôi cánh trách nhiệm trên vai, nhưng người này cứ như mấy ông chú độc mồm độc miệng.

"Em ấy bị thương phần mềm, nhưng vẫn cứ khám lại cho chắc." - Điền Chính Quốc đối với vị bác sĩ này lịch sự mười phần. Kim Nam Tuấn đã thề son sắt với hắn người này chính là lương y như từ mẫu mà ai cũng muốn được gặp lúc hiểm nghèo.

"Vì ai đến gặp tôi không bệnh tim cũng bệnh phổi, còn có người toàn thân máu me tưởng sắp tắt thở rồi cơ." - Kim Thái Hanh nhún vai, bệnh nghề nghiệp ăn sâu vào máu. Hắn đi tới ấn nút khởi động thiết bị, ngồi vào vị trí lạnh giọng ra lệnh với Phác Trí Mân.
"Cởϊ qυầи áo ra."

Phác Trí Mân mắt trừng hết cỡ, trừ lúc nhỏ tắm mưa thì không nói, bây giờ bắt cậu cởϊ qυầи áo trước mắt người khác còn đáng sợ hơn bị ăn roi. Cậu ngước mắt nhìn Điền Chính Quốc, hay bây giờ đi về có được không?

"Đùa cậu chút cho thư giãn ấy mà, nằm lên đây đi." - Kim Thái Hanh cười ha ha, bả vai run run theo tiết tấu giọng cười, chỉ tay về cái trông giống giường nhưng hẹp hơn.

Phác Trí Mân thở phào, chậm rì rì đi đến ngồi lên giường. Điền Chính Quốc cũng đi tới đỡ lấy lưng cậu nhẹ nhàng hạ xuống, tránh cho vết thương bị tác động mạnh. Đến khi máy móc bắt đầu di chuyển, Phác Trí Mân đã nằm yên trong buồng khám anh vẫn đứng đó dõi theo cậu.

Nằm trong không gian nhỏ hẹp, Phác Trí Mân bắt đầu đưa đầu óc dạo chơi. Cậu buồn phiền vì thứ cảm xúc không tên dành cho Điền Chính Quốc một, thì càng mông lung về thái độ anh dành cho cậu mười. Nó làm cậu sinh ra ảo tưởng, để rồi nhen nhóm một niềm hi vọng mỏng manh, chạm nhẹ sẽ như bọt nước tan ra, trắng xoá. Hoặc có lẽ ông trời chỉ gửi anh xuống để thương hại cậu, đơn giản vậy thôi.
Tiếng máy tích một cái, giường từ từ được đưa ra. Mặc kệ Điền Chính Quốc vẫn sốt sắng dìu dắt bệnh nhân, Kim Thái Hanh lại chăm chú vào hàng đống chữ trên máy tính, không đến một phút liền ấn nút in.

"Chúc mừng cậu Điền, người tình bé nhỏ của cậu toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào đáng lo ngại." - Kim Thái Hanh cầm tờ kết quả vẫy vẫy rồi xoạt một cái đưa tới trước mặt Điền Chính Quốc.

Phác Trí Mân mặt đỏ như nhỏ máu khi nghe danh xưng kì lạ kia phát ra từ miệng Kim Thái Hanh.

"Em ấy còn hơn cả người tình." - Điền Chính Quốc lầm bầm rất nhỏ, thoạt nghe thoáng qua như đang trầm tư.

"Còn xem các vết thương ngoài da nữa là được. Giờ thì mời cậu ra ngoài, tôi phải đảm bảo riêng tư cho bệnh nhân." - Kim Thái Hanh thẳng tay đuổi người, đóng sầm cánh cửa.
Điền Chính Quốc ngồi xuống băng ghế dài ngoài hành lang chờ đợi. Thỉnh thoảng có vài cô gái đi ngang qua không ngừng liếc trộm, nhưng chỉ dám dừng ở đó chứ không dám tiến tới làm quen vì bộ dáng xa cách của anh.

Điện thoại rung lên, Điền Chính Quốc mở ra xem. Trên màn hình là tin nhắn của Kim Nam Tuấn "Cá đã lọt lưới, đang chờ ngư dân đến phân loại", kèm theo biểu tượng mặt cười. Điền Chính Quốc gõ gõ lên bàn phím rồi ấn gửi, vừa đúng lúc Kim Thái Hanh đẩy cửa gọi vào.

"Tuy vết thương ở lưng không nghiêm trọng nhưng xử lí không tốt có thể sẽ để lại sẹo. Tôi kê cho cậu thuốc viên, thuốc đông y, và cả thuốc bôi ngoài nữa. Cứ làm đúng theo lời tôi cậu không những khoẻ mạnh mà còn thay da đổi thịt trắng trẻo đáng yêu."

Nghiêm túc chưa được nửa câu lại ngựa quen đường cũ giở giọng cợt nhả. Điền Chính Quốc ánh mắt sắp phóng ra dao khi nghĩ tới cảnh tên bác sĩ này vừa xem bệnh vừa trêu đùa Phác Trí Mân.
"Nhớ bôi thuốc đều đặn, mấy vết bầm ở chân cậu hơi nặng" - Kim Thái Hanh ghi ghi chép chép, chữ loằng ngoằng đưa đơn thuốc cho Điền Chính Quốc. "Nhìn tôi cái gì? Đi thanh toán rồi mời về cho."

Cậu định len lén ghi nhớ rồi sau này trả lại anh, nhưng có cố nhìn thế nào cũng không thấy giá tiền do Điền Chính Quốc đứng che hết tầm mắt.

"Cậu ơi, chi phí toàn bộ hết bao nhiêu vậy ạ? Cậu nói cho em biết để sau này em trả lại cho cậu." - Phác Trí Mân ôm đống thuốc ngồi trên xe, ấp úng hỏi.

"Không nói." - Điền Chính Quốc nhất quyết bảo mật, sợ cậu khi biết chính xác số tiền sẽ đau lòng không dám uống thuốc mất.

"Đừng lo gì hết, em hồi phục tốt là tôi vui rồi."

Điền Chính Quốc mang Phác Trí Mân đi ăn ở một nhà hàng gia đình. Thời tiết tương đối dễ chịu nên hai người không vào trong mà ngồi bên ngoài. Khách cũng không đông lắm, đa phần mọi người đều ở bên trong, thành ra bên ngoài chỉ có vài bàn là có người.
Điền Chính Quốc cầm tay Phác Trí Mân từ lúc vừa bước vào, cậu có rụt tay lại cũng không được nên xấu hổ để anh dắt đi.

Cách Phác Trí Mân không đầy hai cái bàn chẳng phải những tên hôm trước đánh cậu hay sao? Vết sẹo dữ tợn trên mặt, mái tóc bờm xờm, gương mặt khi chúng hung hăng đá vào người cậu, tất cả như mới hôm qua lần nữa hiện lên trước mắt Phác Trí Mân.

Phác Trí Mân vô thức nắm chặt tay Điền Chính Quốc, cố gắng cúi đầu thật thấp mong bọn chúng không nhận ra cậu. Gã mặt sẹo vô tình chạm mắt với Phác Trí Mân, tim cậu nảy lên một cái, nhưng chắc hắn không nhớ nổi một người trong vô số nạn nhân của hắn đâu.

Dù cho đã ngồi yên xuống ghế Phác Trí Mân tay vẫn chảy mồ hôi. Bàn cậu ngồi chỉ cách bọn chúng một cái bàn khác, đến khi Điền Chính Quốc gọi tên cậu chắc chắn bọn chúng sẽ nhận ra.
"Em sao vậy?" - Điền Chính Quốc lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của cậu.

"Em không sao thưa cậu." - Phác Trí Mân cố để giọng nói phát ra vừa đủ nghe, xen lẫn trong đó một chút run rẩy khó phát hiện.

"Tóc em mắc lá cây này." - Điền Chính Quốc chồm tới nhặt cái lá tự bịa ra trên đầu cậu, khuôn mặt góc cạnh như tượng tạc nhu hoà trìu mến, nhưng bàn tay vừa vuốt xong tóc Phác Trí Mân chỉ thẳng về nơi bọn mặt sẹo ngồi như tuyên án tử.

"Hết chưa ạ?"

"Một cái cũng không sót."

Kim Nam Tuấn đeo kính râm chống cằm, vắt chéo chân ngồi cách đó không xa nhìn đứa bạn lãnh đạm trong chuyện tình cảm xoa đầu người ta hết sức dịu dàng.

Chắc kiếp trước Kim Nam Tuấn mắc nợ Điền Chính Quốc nên kiếp này đầu thai vào làm chân sai vặt để trả nợ. Không khi nào chịu để yên cho hắn quá mấy ngày. Tác phẩm hôm nay cũng là do một tay Điền Chính Quốc sắp đặt. Bảo Kim Nam Tuấn đem hết đám du côn xã hội của phố này lại một chỗ chẳng biết để làm gì, đến khi Điền Chính Quốc nói cần số điện thoại của Kim Thái Hanh hắn mới lờ mờ đoán ra. Có điều ngoài dự tính người kia thế mà lại là nam.
Chủ quán thấy một tốp gần hai ba chục người ăn mặc phong cách đại ca bước vào quán thì kêu trời muốn treo bảng miễn tiếp khách. Kim Nam Tuấn tiêu sái tháo kính râm, trưng ra dáng vẻ người đàn ông thành thục bao toàn bộ khu vực phía ngoài. Thành ra trong mắt chủ quán Kim Nam Tuấn nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh tối cao của đám người lưu manh này.

Mà đám người Điền Chính Quốc vừa tuyên án tử sớm đã nhấp nhổm mông như có lửa. Bọn chúng cũng chỉ vì đồng tiền nên làm theo sai bảo, đánh Phác Trí Mân hoàn toàn không phải chủ đích của bọn hắn. Nếu biết sớm tên mặt thư sinh kia có chỗ dựa to như vậy thì thù lao có trả gấp đôi bọn chúng cũng không làm.

Điền Chính Quốc gọi hai phần bít-tết, thịt viên sốt cà chua, bánh mì bơ tỏi, và hoa quả dùng để tráng miệng. Phác Trí Mân chăm chú nhìn bàn đồ ăn đầy màu sắc, hương thơm ngào ngạt không ngừng tấn công khứu giác làm bụng phát ra âm thanh biểu tình.
Phác Trí Mân học theo cách Điền Chính Quốc cầm dao và nĩa, cắm vào miếng thịt cố định rồi cắt nhưng không được trơn tru cho lắm, day mãi không đứt. Điền Chính Quốc đợi Phác Trí Mân thành công cắt ra miếng thịt đầu tiên mới đổi phần đã cắt sang cho cậu, bản thân lấy phần bít-tết có hơi tan nát do va chạm dao nĩa quá độ.

Cậu ngại ngùng nhận lấy phần thịt từ Điền Chính Quốc bắt đầu ăn. Hương vị thơm ngon mới mẻ khiến vành mắt Phác Trí Mân nóng lên, vừa nhai vừa nén nước mắt.

"Nhớ chừa bụng ăn thêm hoa quả, mấy vết bầm sẽ nhanh hết thôi." - Khi ăn cơm Điền Chính Quốc rất ít khi mở miệng, ấy mà lại dịu dàng nhắc nhở cậu.

Quy tắc dù có cứng nhắc cách mấy, đến một ngày nào đó, vì một nguyên do nào đó cũng trở thành ngoại lệ duy nhất.