[Kookmin ver] Màu cồn

Chương 15. Kẹo đường

Tác giả: tomyalllove

"Cậu cho em xuống ở cổng đi ạ."

Điền Chính Quốc từ sớm đã đưa cậu ra ngoài, nấu cơm quét sân gì đó căn bản không phải làm. Điền phủ mỗi người đều có công việc nhất định, nếu được phân phó mới cần thực hiện. Phác Trí Mân cả ngày không làm gì hẳn công việc của cậu đã được giao lại cho người khác. Bây giờ lại từ trên xe anh bước ra, sợ là sẽ trở thành tiêu điểm bàn tán.

"Em chắc không?" - Điền Chính Quốc bảo tài xế dừng xe, nhận được cái gật đầu chắc nịch của Phác Trí Mân thì lập tức vươn tay mở cửa.

"Vào thôi, tôi đi với em."

Phác Trí Mân khóc không ra nước mắt nhìn Điền Chính Quốc đứng chờ. Mục đích của cậu là muốn tránh anh, bây giờ thành ra hai người cùng sóng vai đi vào cổng.

Vầng sáng dần tắt đi, cái bóng dưới chân cũng biến mất lúc trời tàn. Hai người đạp trên nền đá lót sân, băng qua dàn cây cảnh đẹp mắt tiến vào sân trong. Những tán cây xào xạc, mái tóc đen mềm của Phác Trí Mân bị gió thổi bay tán loạn. Điền Chính Quốc chỉnh lại lọn tóc vểnh ra sau cho cậu, bàn tay bị xúc cảm êm ái từ mái tóc lôi kéo xoa xoa đầu Phác Trí Mân đang xấu hổ cúi mặt.

"Vào sắc thuốc uống trước đi, tôi xong việc sẽ trở lại bôi thuốc cho em và hướng dẫn cách uống thuốc viên."

"Cậu bận mà nên đừng lo cho em, em bảo Doãn Kỳ bôi thuốc giúp..."

"Doãn Kỳ còn nhiều việc cần làm, để tôi giúp em." - Điền Chính Quốc trưng ra bộ mặt thản nhiên, thái độ có vẻ như đang xin ý kiến nhưng lại không cho người khác từ chối.

"Vâng. Vậy... cậu cứ từ từ làm việc, em chờ cậu." - Câu sau của Phác Trí Mân nói cực nhỏ như không muốn Điền Chính Quốc nghe thấy. Nói xong liền dùng tốc độ chậm chạm chạy trối chết.

Điền Chính Quốc làm sao có thể không nghe, từng lời nói từ miệng Phác Trí Mân ý tứ rõ ràng sẽ chờ anh. Trong lòng được rắc một tầng mật dày, thấy cậu Cả tủm tỉm cười đi quanh nhà khiến đám người làm lại có thêm chủ đề bàn tán trong giờ cơm.

Phác Trí Mân nấp vào tường ló đầu ra ở góc ngoặt, thấy Điền Chính Quốc đi khuất mới nuốt nước bọt. Lúc nói ra mấy từ kia Phác Trí Mân muốn cắn lưỡi, sợ cậu Điền sẽ thấy mình kì lạ.

"Anh!" - Mẫn Doãn Kỳ vỗ vai Phác Trí Mân, đưa mắt nhìn theo hướng Phác Trí Mân đang nhìn. "Đằng đó ngoài mấy cái cây thì không còn ai hết á."

Phác Trí Mân hoảng sợ nhảy dựng lên. Gần đây tần số giật mình của cậu ngày càng dày đặc, cứ đà này trái tim nhỏ bé sẽ không chịu nổi mất.

"Lần sau em có thể đi mạnh chân lên được không? Anh không chết vì bị đánh mà bị em doạ chết đấy." - Cậu tét bốp vào vai Mẫn Doãn Kỳ.

"Tại anh chăm chú quá mới không để ý em tới gần, giờ còn đánh em nữa." - Mẫn Doãn Kỳ ai ui ôm chặt chỗ vừa bị Phác Trí Mân phát qua, thấy Phác Trí Mân hừ một tiếng mới cười cười lấy lòng. "Thích nhé, hôm nay được ra ngoài chơi. Nhất anh của em."

Mẫn Doãn Kỳ miệng không ngừng kêu ca bị cậu Năm sai vặt sắp điên rồi, cả người cao nghều rũ xuống lững thững bước đi trông rất tội nghiệp.

"Cái đó là cái gì vậy anh?" - Cậu chỉ vào túi đồ được gói trong giấy vàng sậm trên tay Phác Trí Mân.

"Cái này là thuốc." - Nhìn lại nhớ tới vị bác sĩ thích đùa, Phác Trí Mân chột dạ định giấu ra sau nhưng túi thuốc hơi to, với cả Mẫn Doãn Kỳ sẽ không dễ dàng cho qua.

"À thuốc cậu Cả mua cho." - Mẫn Doãn Kỳ nhướng nhướng mày sáp lại gần Phác Trí Mân che miệng cười cười.

"Hôm nay em nhiễu sự thế không biết." - Phác Trí Mân lảng tránh lách người đi vào bếp làm Mẫn Doãn Kỳ í ới bám theo.

Phác Trí Mân xé lớp giấy lấy ra một gói thuốc Đông y được buộc dây ngay ngắn. Dùng củi Mẫn Doãn Kỳ ôm tới, bắt nồi thuốc lên đun cạn bốn nước theo lời Kim Thái Hanh. Phác Trí Mân sợ cạn nước cháy nồi sẽ hỏng mẻ thuốc, rút dép làm ghế kê dưới mông ngồi hẳn bên bếp củi.
Ngót nghét gần hai tiếng mới sắc ra được một bát thuốc nhỏ, chân Phác Trí Mân sớm đã tê cứng, mặt đỏ gay vì nhiệt. Mùi thuốc Đông y đậm đà cuộn từng làn hơi nóng bay lên tản trong không khí, hương thảo mộc thơm nồng thoang thoảng nơi đầu mũi, hít một hơi liền tưởng tượng ra được một thảo nguyên rộng lớn thực vật tốt tươi.

Phác Trí Mân bưng chén thuốc đặt lên bàn trong nhà bếp, cẩn thận đậy lại mới đi dọn dẹp bếp lò.

Điền Túc nhón chân mò xuống bếp, hết giở tủ lại ngó trên bếp xem còn gì bỏ bụng không. Suốt từ chiều mải chơi bên ngoài nên muộn giờ cơm, hắn cũng không có ý định muốn ăn sau, vì theo Điền Túc ăn sau chẳng khác gì đám người làm thấp kém, phải chờ đến khi người làm đi ngủ hết mới lò dò xuống.

"Cậu cần tìm gì ạ? Em tìm giúp cậu." - Phác Trí Mân trong tay cầm cái nồi nấu thuốc được rửa sạch sẽ, bất thình lình lên tiếng làm Điền Túc đánh rơi cái nắp nồi leng keng.
"Mày sao còn chưa ngủ?" - Hắn chột dạ gắt lên, ngó quanh quất xem còn ai nhìn thấy hắn gắp thịt trong nồi hay không.

"Em ngủ dưới bếp ạ."

Phác Trí Mân lau sạch sẽ rồi mắc nồi lên ngay ngắn, hai tay nắm lại với nhau đứng trước mặt Điền Túc.

"Nấu cho tao bữa cơm." - Điền Túc tay đút túi quần tây còn chưa thay ra, hất mặt về bếp. "Lúc bày biện nhớ cho mỗi thứ một ít vào dĩa mới giống nhà hàng sang trọng, hiểu chưa?"

Điền Túc là một người theo đuổi sự hoàn hảo nên vô cùng để ý tiểu tiết. Hơn nữa còn mắc bệnh công tử, lúc nào cũng tỏ ra thật hiểu biết. Hắn thấy tay Phác Trí Mân bị thương, ý định muốn chỉnh cậu nổi lên, cố tình bày ra thật nhiều chén dĩa để Phác Trí Mân rửa. Điền Túc cười thầm trong bụng, vết thương đυ.ng nước thì cảm giác ra sao nhỉ?

Phác Trí Mân dùng chút ít nguyên liệu nấu một bữa cơm đơn giản. Theo ý Điền Túc mỗi dĩa chỉ bày một ít, mang lên bàn trước con mắt xăm soi của hắn. Điền Túc ăn hết một dĩa lại bắt cậu mang lên dĩa khác, tuyệt nhiên không dùng lại dĩa cũ. Phác Trí Mân bị bắt đi tới đi lui, chân đã mỏi nhừ vẫn không dám ngồi, lẳng lặng đứng một bên.
Đến khi Điền Túc ăn xong thì chén dĩa chất đầy bồn rửa. Phác Trí Mân thở dài thu dọn bàn, lấy khăn lau qua rồi chuẩn bị rửa bát. Việc này hoàn toàn có thể đợi trời sáng sẽ có người làm, nhưng cậu không muốn đùn đẩy cho người khác, huống gì việc đã ở trước mắt.

"Em muốn rửa bát hả? Vết thương trên tay em vẫn nên hạn chế tiếp xúc với nước thì hơn. Ít nhất cho đến khi kết vảy." - Điền Minh Tuấn thình lình xuất hiện ngăn lại đôi tay sắp nhúng vào nước của Phác Trí Mân. Anh muốn tìm cậu hỏi han tình hình sức khoẻ nhưng Mẫn Doãn Kỳ nói cậu từ sáng đã ra ngoài, nên chỉ có thể chờ đến tối.

"Em không sao đâu, vết thương như kiến cắn thôi mà."

Mặc cho Phác Trí Mân nói ra sao Điền Mình Tuấn vẫn đẩy cậu sang một bên, xắn tay áo lên mở vòi nước, tạo bọt xà bông bắt đầu rửa bát.
"Cậu biết rửa bát ạ?" - Phác Trí Mân kinh ngạc không thôi, thiếu gia từ nhỏ cơm bưng nước nước rót giờ đang ở trong nhà bếp rửa bát.

"Em đừng xem thường cậu chứ." - Điền Minh Tuấn cười với cậu, hành động trong không giống người mới rửa bát lần đầu.

Điền Chính Quốc nhìn đồng hồ, gác lại công việc dở dang xuống bếp tìm Phác Trí Mân. Lúc chiều quên dặn cậu không cần nấu bằng bếp củi, cứ trực tiếp dùng bếp ga. Anh biết Phác Trí Mân thà chịu khổ ngồi thổi lửa chứ nhất quyết không để bản thân thảnh thơi chút ít.

Anh sợ Phác Trí Mân không chịu được vị đắng của thuốc, chu đáo cầm theo vài viên kẹo đường để sẵn trong túi áo. Tâm tình vui vẻ vì lời nói chờ đợi của Phác Trí Mân nhanh chóng bị thổi bay mất, Điền Chính Quốc nhăn mày đứng sau cột nhà lớn nhìn Phác Trí Mân đang cười nói với Điền Minh Tuấn.
Khung cảnh hoà hợp trước mặt làm Điền Chính Quốc ngứa mắt. Điền Minh Tuấn rửa bát, Phác Trí Mân lau bát, còn Điền Chính Quốc trong lòng ngày càng chua. Xem ra số kẹo anh cất công mang xuống đã đến lúc cần dùng tới.

Điền Chính Quốc hung hăng xé toạc vỏ kẹo, cho kẹo vào miệng, bàn tay nắm chặt vỏ nhăn nhúm không còn nhìn ra hình thù. Anh cười khẩy một cái, xoay người bỏ ra ngoài.

Phác Trí Mân cảm thấy có gì đó không đúng, quay lại phía sau nhìn không thấy ai mới tiếp tục lau bát.

Điền Chính Quốc máu nóng chạy khắp người xách rìu ra gốc cây sen đất. Từng nhát từng nhát bổ vào thân cây vang lên âm thanh trầm đυ.c, mỗi lần bổ xuống mái tóc theo lực mà lung lay. Trên mặt Điền Chính Quốc hoàn toàn không biểu lộ một cảm xúc gì, dùng thái độ lạnh nhạt chặt cây. Bộ dạng này mà để người làm trong phủ nhìn thấy không biết có còn ai dám xuất hiện trước mặt Điền Chính Quốc không.
Hai mươi bảy năm cuộc đời chưa bao giờ Điền Chính Quốc thấy tức giận như hiện tại. Cho dù ngày nhỏ món đồ chơi yêu thích nhất bị làm hư, hay mọi người có loan tin đồn ác ý đi chăng nữa anh vẫn lãnh đạm đối diện. Đến khi thấy Phác Trí Mân cười nói cùng người khác, Điền Chính Quốc tự nhận bản thân giỏi kiềm chế cảm xúc liền cuống lên, hậm hực đi đốn cây.

Thân cây to lớn khuyết mất một mảng, gỗ cây tưa ra nhọn hoắt. Điền Chính Quốc hít một hơi không khí ban đêm, giải toả xong mới ngồi xổm xuống lấy mặt rìu mài đi dằm gỗ, sợ có ai va trúng lại bị thương.

"Em cảm ơn cậu rất nhiều ạ." - Phác Trí Mân đưa khăn cho Điền Minh Tuấn lau tay, áy náy cảm ơn.

"Hai ngày tới đừng rửa bát."

"Trí Mân."

Điền Chính Quốc lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi tay muốn xoa đầu Phác Trí Mân, đôi mắt hẹp dài nheo lại tỏ vẻ không còn kiên nhẫn.
Điền Minh Tuấn thu lại tay, lơ đi Điền Chính Quốc, dặn dò Phác Trí Mân thêm hai câu rồi rời đi.

Lúc đi sượt qua Điền Chính Quốc, Điền Minh Tuấn nhìn thấy lấp ló trên cổ anh là sợi dây chuyền hình ngôi sao, bên ngoài ngôi sao được bao bọc bởi một vòng tròn. Điền Minh Tuấn gật đầu chào, tầm mắt hạ xuống trở về phòng.

"Còn chưa uống thuốc?" - Điền Chính Quốc phá tan sự im lặng, chỉ vào chén thuốc đậy ngay ngắn trong góc bàn.

Phác Trí Mân "A" một tiếng, vội vàng mở nắp chén thuốc, may vẫn chưa nguội. Cậu kề chén bên miệng nhưng vẫn chưa uống, mùi thuốc Đông y làm cậu không thích. Lén nhìn Điền Chính Quốc một cái mới nhắm chặt mắt uống. Vị đắng lan khắp khoang miệng, đến cả mũi cũng tràn ngập hương thảo mộc.

"Cho em." - Anh lấy viên kẹo đặt vào tay cậu. Điền Chính Quốc trong lòng có tức giận thế nào nhưng khi thấy Phác Trí Mân mím môi chịu đắng tim lại mềm ra, toàn bộ khó chịu đều bay hết sạch.
Viên kẹo đường vàng óng thơm mùi mật ong ngòn ngọt tan ra trong miệng. Dư vị đắng ngắt dần được thay thế bằng hương vị ngọt ngào vương vấn nơi đầu lưỡi, Phác Trí Mân nghĩ đây chắc là viên kẹo ngon nhất mà cậu từng ăn.

"Lại đây ngồi." - Điền Chính Quốc vẫy tay ra hiệu cậu ngồi xuống, toàn bộ thuốc viên đều được đặt ở trên bàn.

Anh lấy giấy màu xanh da trời, vàng và đen tượng trưng cho ba buổi trong ngày, phòng cậu sẽ nhầm lẫn nên đã chuẩn bị sẵn hết. Chu đáo kiểm tra trí nhớ của Phác Trí Mân mấy lần mới hài lòng gật đầu.

"Không được sợ đắng mà bỏ uống thuốc biết chưa? Tôi sẽ nhờ Doãn Kỳ giám sát em." - Điền Chính Quốc nghiêm giọng nhắc nhở, trên tay cầm sẵn tuýp thuốc. "Bôi thuốc xong thì đi ngủ."

Cả ngày đi khắp nơi, bụi bẩn trong không khí cũng bám vào tay. Điền Chính Quốc khử trùng qua một lượt, dùng bông thấm đi vết bọt trắng do cồn tạo nên.
"Đau à? Thế mà lúc nãy có người nào nói chỉ như kiến cắn." - Điền Chính Quốc ngước mắt nhìn Phác Trí Mân đang cắn môi, hơi cúi đầu thổi nhè nhẹ vào ngón tay cậu.

Phác Trí Mân im lặng không nói, lâu lâu lại lén quan sát Điền Chính Quốc. Dáng vẻ ân cần của anh khi bôi thuốc cho cậu, nụ cười mặt trăng lưỡi liềm cùng giọng nói trầm thấp cứ quẩn quanh trong tâm trí Phác Trí Mân, hợp sức làm tim cậu đập tưng bừng.

"Có nghe không?" - Điền Chính Quốc xoa đầu Phác Trí Mân đang nhìn mình không chớp mắt, đuôi mắt anh cong lại rộ lên ý cười.

"Mắt cười mặt trăng..." - Phác Trí Mân lẩm bẩm, biết mình nói hớ bèn sửa lại. "Vâng em có nghe ạ."

Phác Trí Mân hoàn hồn, ngượng ngùng vì bị bắt được lúc nhìn trộm anh. Điền Chính Quốc nhẹ nhàng bôi thuốc cho cậu, đến cả mấy vết bầm ở chân cũng không bỏ sót.
"Làm sao đây, khi tôi thấy em cười nói với người khác chỗ này liền khó chịu." - Điền Chính Quốc cầm tay Phác Trí Mân đặt ở ngực trái của mình, thâm tình nói. "Tôi bị bệnh rồi, mà bệnh này của tôi bác sĩ Kim cũng bó tay, chỉ em mới chữa được thôi."