[Kookmin ver] Màu cồn

Chương 18. Thăm dò

Tác giả: tomyalllove

Phía sau truyền tới rất nhiều tiếng động, gần như ngay lập tức có người tiến ra mở cổng. Bà cụ dáng người hơi thấp, mái tóc bạc trắng búi gọn gàng sau đầu, gương mặt đã xuất hiện những nếp nhăn xô lại với nhau. Bà nhìn hai người trước mặt bằng ánh mắt dò xét, đôi tay sạm nắng vẫn đặt trên cổng.

"Cho hỏi hai cậu tìm ai?"

"Bà ơi, con là Chính Quốc đây."

Nét hoan hỉ dần xuất hiện trên mặt bà, Điền Chính Quốc đỡ lấy bà cụ đang ngắm nghía anh một lượt, đôi mắt dịu hiền như nhìn đứa cháu xa nhà đã lâu.

"Chính Quốc hả con, lâu lắm rồi mới trở về." - Bà nhìn kĩ anh, đứa trẻ bồng bột năm hai mươi tuổi giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều. "Cậu bé kia là ai vậy con?"

"Em ấy là Phác Trí Mân."

Phác Trí Mân lễ phép cúi người chào bà, nói lại tên mình một lần nữa. Đứa nhỏ này thoạt nhìn qua không giống bạn bè Điền Chính Quốc nổi loạn ngày đó, dáng vẻ ngại ngùng rất đáng yêu. Bất quá bà không hỏi, chuyện gì cũng có nguyên nhân khó nói đằng sau.

Cậu dắt tay bà đi vào trong. Điền Chính Quốc cho xe đậu vào sân, thời buổi trộm cướp lộng hành một cái móc áo còn lấy huống gì chiếc xe xích lô. Đã thuê xe của người khác là phải có trách nhiệm.

Khoảng sân rộng dẫn vào gian nhà được lợp bằng ngói đỏ, các trụ nhà bằng gỗ tròn láng o vững vàng chống đỡ cả căn nhà. Phác Trí Mân bây giờ mới quan sát kĩ, nơi này có rất nhiều chó, bọn nó quấn quít lấy bà cụ thành một binh đoàn nhỏ. Hai người lạ mặt xuất hiện khiến bọn nó sủa ầm ĩ, Phác Trí Mân đứng ra sau bà, ngày nhỏ cậu bị chó cắn nên đứng trước nhiều chó như vậy khiến cậu vô cùng sợ hãi.

"Các con còn sủa được như này là nhờ người đó đấy." - Bà xoa đầu một bé chó lông vàng, các bé khác thấy vậy cũng nhao nhao đòi xoa đầu.

Điền Chính Quốc bị bao vây bởi đội quân sủa liên hồi vẫn bình thản như không đi vào. Giữa vòng vây toàn chó là chó anh vẫn không tỏ ra hoảng hốt, Phác Trí Mân đối với Điền Chính Quốc tăng thêm một phần ngưỡng mộ.

"Em sợ chó." - Đợi Điền Chính Quốc đứng trước mặt cậu mới chuyển qua bám lấy anh, cả người đứng sát vào anh.

Điền Chính Quốc đứng che cho cậu, để Phác Trí Mân ngồi ở phía trong bàn ghế đá mới ngồi xuống. Cậu cứ nhìn dưới chân mãi, cứ có chú chó nào đi lại cậu đều hoảng hốt co chân lên. Điền Chính Quốc thấy vậy đem hai chân Phác Trí Mân gác qua chân mình, hành động vô cùng dứt khoát trong khi miệng vẫn hỏi thăm bà cụ.

Qua lời bà kể Phác Trí Mân mới biết trước đây bà là người nhận nuôi các chú chó lang thang không nơi nương tựa, hoặc bị vứt bỏ sau sinh. May mắn gặp được Điền Chính Quốc lúc đi học thường đến giúp bà, đến khi anh ra nước ngoài vẫn đều đặn gửi tiền hỗ trợ. Dù là giống loài gì, mỗi sinh mạng trên thế gian đều đáng được trân trọng.

Ngoài bà còn có bốn người khác tình nguyện đến chăm các em, từ việc vệ sinh chỗ ở đến tắm táp, mái ấm nhỏ giúp các chú chó không phải chịu mưa rét thấu xương, hay bị bắt đến lò mổ khi đi lang thang trên đường.

Bà trò chuyện với Điền Chính Quốc rất nhiều, anh lẳng lặng lắng nghe. Phác Trí Mân thi thoảng lén nhìn anh, bắt gặp anh cũng nhìn cậu, ngại ngùng dời mắt đi chỗ khác.

Sợ Phác Trí Mân ngồi lâu tê chân, cộng thêm mấy vết bầm trên đầu gối, Điền Chính Quốc nhẹ nhàng xoa chân cho cậu. Phác Trí Mân cả người căng cứng, trong lòng khẩn trương nhưng vẫn ngồi im không dám nhúc nhích.

Suốt buổi cậu không rời Điền Chính Quốc nửa bước. Anh đi thay dĩa ăn cho chó cậu liền giúp anh, đến khi thấy anh cầm xẻng chuẩn bị dọn đống tinh hoa của đám chó mới hoảng hồn ngăn lại.
"Cái này cậu để em làm được rồi ạ."

Đường đường là cậu Cả con ông Hội đồng ai lại đi dọn phân chó.

"Em lại kia ngồi nghỉ đi, để tôi." - Phác Trí Mân bám thì vui thật, nhưng Điền Chính Quốc lo cậu mệt mới ngậm ngùi bảo cậu đi ngồi. Phác Trí Mân sợ chó nào dám đi lung tung, đứng cách Điền Chính Quốc nhưng không xa mấy, chỉ cần anh gọi liền xách bao tải chạy tới.

Điền Chính Quốc tay áo xắn quá nửa, mỗi động tác đều ẩn hiện đường cơ nơi cánh tay rắn rỏi. Từng giọt mồ hôi giữa cái nắng kết đọng lăn trên đường hàm bén ngót, nặng trĩu rơi xuống đất. Phác Trí Mân như bị mê hoặc, ngẩn ngơ nhìn theo, một cậu Điền gần gũi không bề thế đang ở trước mặt cậu.

Hai người ngồi ở thềm, Điền Chính Quốc rót cho cậu một ly nước mát, đợi cậu uống xong mới lấy ly khác cho mình. Dòng nước mát lạnh chảy trong cuống họng làm dịu đi cơn khát, cơn gió như biết ý hiu hiu thổi để lại cảm giác sảng khoái.
Một chú chó con lông đen, ở cổ lông lại trắng như mặc yếm, đôi tai cụp xuống vẫy đuôi đi về phía hai người. Điền Chính Quốc búng búng tay, chó con không sợ người lạ đứng im để anh xoa đầu. Điền Chính Quốc bắt nó lên, để cạnh Phác Trí Mân.

"Thử xem."

Phác Trí Mân tần ngần nhìn chó con nhỏ xíu vẫy đuôi, nhận được ánh mắt khích lệ nơi Điền Chính Quốc, cậu cắn môi nhắm chặt mắt rụt rè đưa tay ra. Cảm nhận được thứ ươn ướt chạm vào tay, Phác Trí Mân mở mắt thì thấy chó con đang liếʍ tay mình, đôi mắt tròn xoe của nó ngước lên nhìn cậu. Hoá ra chó không đáng sợ như cậu nghĩ, chỉ vì một vết cắn ở tuổi thơ lại trở thành bóng ma trong mình. Phác Trí Mân xoa đầu chó con thật nhẹ nhàng, bộ lông mịn màng khiến tâm tình trở nên thư giãn, cậu mỉm cười với chú chó.
"Nếu em thích sau này chúng ta sẽ nhận nuôi một đứa." - Điền Chính Quốc thăm dò, ý tứ so với câu nói hoàn toàn khác, ai ngờ Phác Trí Mân ngây thơ liền vui vẻ gật đầu không biết mình bị lừa vào tròng.

Bà cụ tiễn hai người ra cổng, một chiếc xe đã đợi sẵn bên ngoài. Phác Trí Mân chưa kịp hỏi thì Điền Chính Quốc đã lên tiếng trước.

"Lát chủ của nó sẽ tìm tới để lấy thôi." - Điền Chính Quốc đã tính cả, chu đáo đưa địa chỉ cho Kim Thạc Trân tới lấy xe. Hơn nữa hắn không mong muốn Phác Trí Mân phải dang mình trong cái nắng gắt như thế này.

Điền Chính Quốc cũng không làm khó Phác Trí Mân, để cậu xuống ở cổng. Phác Trí Mân về đúng thời gian nghỉ trưa nên tay chân không phải tất bật với công việc. Trước hết cậu đi tìm Mẫn Doãn Kỳ, cả đêm qua cậu ngủ ở phòng Điền Chính Quốc, thằng bé không thấy cậu đâu sẽ lo sốt vó lên mất.
Xem ra Phác Trí Mân lo lắng uổng công rồi, Mẫn Doãn Kỳ nghe tiếng cũng không thèm mở mắt, chỉ ừ một tiếng đáp lại. Vụ việc của Phác Trí Mân cậu đã nghe qua, lúc đó cậu theo hầu Điền Túc bên ngoài, khi về nghe Điền Quang Anh kể Phác Trí Mân được cậu Cả đưa đi mới an tâm thở ra.

"Em không phản ứng mạnh mẽ hơn chút được hả? Anh biến mất cả đêm đấy." - Phác Trí Mân chống hông nhìn đứa em đang ngồi dựa lưng vào góc tường nhắm mắt.

"Ngạc nhiên ghê." - Mẫn Doãn Kỳ đang liu thiu ngủ thì bị phá, dẩu môi làu bàu. "Anh thì hay rồi, biến mất ở đâu không nói lại biến mất ở phòng cậu Cả."

Phác Trí Mân xông tới bụm miệng Mẫn Doãn Kỳ, biết vậy không nên nói với nó.

Tại căn cứ bí mật nơi gốc cây đỗ quyên, Điền Quang Anh cùng Phác Trí Mân cắm cúi viết viết bài. Điền Chính Quốc dạy cậu ghép vần, Phác Trí Mân chậm chậm đánh vần theo, mỗi lần hoàn thành một chữ cậu thấy rất có thành tựu.
Điền Quang Anh mỗi lần nghe Phác Trí Mân đọc sai thì cười ha hả. Điền Chính Quốc viết lên giấy một từ tiếng Anh trời ơi đất hỡi bắt Điền Quang Anh đọc, nó ấp úng mãi không biết đọc như thế nào. Đến khi nghe phát âm của Điền Quang Anh anh mới tặng cho nó một cái cười khẩy, sai bét nhè. Từ đó nó chưa thấy bao giờ kia mà, Điền Quang Anh muốn kháng nghị nhưng không dám, đành ngậm mồm nghe Phác Trí Mân ê a đánh vần tiếp.

Mẫn Doãn Kỳ cũng được gia nhập vào đội ngũ học sinh của Điền Chính Quốc, cực kì chăm chú viết chữ đến môi cũng bặm cả lại. Nét chữ cực kì có khí phách, chữ nào chữ nấy khổng lồ sải cánh trên nền giấy trắng tinh.

"Chữ quá xấu, cậu cần phải rèn thêm nhiều mới khá lên được." - Nhận xét vô cùng thẳng thắn.

"Để anh viết mẫu cho em nha, hồi đó cậu Điền cũng viết mẫu cho anh." - Phác Trí Mân hiện tại chữ viết có thể coi là tròn vành rõ nét, nhổm dậy định cầm tay dạy Mẫn Doãn Kỳ.
Điền Chính Quốc ngồi một bên hắng giọng, ánh mắt đảo qua người Mẫn Doãn Kỳ, ngón tay theo tiết tấu nhịp nhịp xuống bàn.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Mẫn Doãn Kỳ dõng dạc tuyên bố không cần Phác Trí Mân viết mẫu cũng có thể luyện ra chữ viết rồng bay phượng múa. Trong lòng đem Điền Chính Quốc ra chọc quê, cậu đây ngày xưa còn được Phác Trí Mân ru ngủ nhé.

"Doãn Kỳ năm ngày nữa chữ nghĩa phải cải thiện biết chưa?" - Điền Chính Quốc hài lòng, nếu lúc nãy cậu để Phác Trí Mân cầm tay viết mẫu thì không cần bàn đến năm ngày, ngay ngày hôm sau chữ liền phải từ giun thành rồng.

Mẫn Doãn Kỳ đá chân Điền Quang Anh dưới gầm bàn, chớp chớp mắt ra hiệu. Điền Quang Anh bắt được tín hiệu, gác bút lại, hai tay nắm chặt để hẳn lên bàn.

"Hôm nay một bạn ở trường nói thích em. Em hỏi tại sao, bạn ấy nói vì em cười đẹp." - Điền Quang Anh quay sang Phác Trí Mân. "Nếu mà thích người ta chỉ vì cười đẹp thì anh Trí Mân chắc được nhiều người thích lắm. Có ai nói thích anh chưa?"
Mặc kệ Phác Trí Mân vẫn ngơ ngác, Mẫn Doãn Kỳ chỉ chờ có vậy nhanh nhảu bổ sung giúp.

"Mấy dì ở chợ chờ có dịp là mang anh ấy đi làm rể liền, anh ấy là con cưng của mấy dì đấy."

"Ôi chắc anh sẽ làm ông chủ một tiệm rau nhỉ, hoặc là tiệm trái cây." - Sợ thì sợ nhưng nhìn Điền Chính Quốc biểu tình cứng ngắc nó liền cười thích chí.

Cậu Cả đối xử với Phác Trí Mân đặc biệt như thế vẫn không chịu nói rõ tâm tư, thôi thì cứ để Mẫn Doãn Kỳ khích một chút vậy.

Phác Trí Mân thiếu điều muốn bịt mồm hai đứa lại, trợn mắt đủ kiểu nhưng vẫn vô dụng, Mẫn Doãn Kỳ và Điền Quang Anh vẫn thao thao bất tuyệt. Lo lắng Điền Chính Quốc sẽ hiểu lầm, cậu định quay ra giải thích đó chỉ là ý của các dì chứ bản thân chưa từng hứa hôn với ai thì Điền Chính Quốc đã mở miệng.
"So với làm ông chủ tiệm trái cây hay sạp rau củ thì làm ông chủ xưởng vải không phải tốt hơn sao?"

Một lời Điền Chính Quốc nói ra làm không gian ngưng đọng, Mẫn Doãn Kỳ bụm miệng quay sang nhìn Điền Quang Anh cũng há hốc mồm, rồi cả hai hướng mắt về Điền Chính Quốc đang dịu dàng nhìn Phác Trí Mân mặt đỏ bừng bừng cúi đầu nhìn cuốn vở.

"Đúng không?"