[Kookmin ver] Màu cồn

Chương 24. Bí mật

Tác giả: tomyalllove

Mẫn Doãn Kỳ lóng ngóng theo chân Điền Chính Quốc bước vào căn phòng toàn giấy tờ sổ sách, chồng nào chồng nấy xếp gọn gàng sau ô tủ kính, chỉ có bàn hơi bừa bộn bởi vài tập tài liệu còn chưa cả gấp lại. Vừa xong buổi học Điền Chính Quốc bảo cậu đi nhưng không nói là đi đâu, lúc đến nơi dựa vào trí thông minh nên mới biết là xưởng buôn nhà họ Điền.

Cái nắng lúc chiều mới là gay gắt nhất mà căn phòng không bị nhiệt hun nóng mấy, cảm giác như thời gian trong đây đã là lúc chập choạng tối. Toàn bộ căn phòng trừ tủ lớn xếp giấy, bàn làm việc, một bộ bàn ghế tiếp khách thì không còn gì. Điền Chính Quốc theo chủ nghĩa đơn giản, ngoại trừ những thứ cần thiết còn lại đều không ngó tới.

"Ngồi đó chờ." - Điền Chính Quốc viết mấy chữ vào tập tài liệu bìa nâu, mặt không ngẩng cứ thế nói với Mẫn Doãn Kỳ.

Mẫn Doãn Kỳ vâng dạ ngồi xuống cái ghế dài có lót đệm. Lưng cậu thẳng tắp, hai tay đặt trên gối nhìn qua cứ tưởng pho tượng biết thở.

Trong phòng ngoài tiếng kim đồng hồ đuổi nhau thì không còn tiếng động nào khác. Điền Chính Quốc vẫn chăm chú vào công việc, lông mày cũng không nhấc một cái, khi bút tra vào nắp cũng vừa lúc cửa phòng mở ra.

"Mày còn chưa phê xong hợp đồng là tao sống chết ngay tại đây với mày." - Kim Nam Tuấn lớn tiếng xông vào, vẫn là tác phong hấp tấp nóng nảy không lẫn đi đâu được. Hợp đồng xuất hàng với Hoàng Việt Tân nằm xếp xó, hắn biết Điền Chính Quốc cân nhắc lâu như vậy hẳn đang đan lưới bắt cá lớn. Cứ đều đặn hai ba ngày lại sẽ có tên thiếu gia nhã nhặn phong tình trưng ra nụ cười thương mại mà Kim Nam Tuấn nhìn đã chán ngấy đến giục hắn vấn đề hợp đồng.

Muốn giục thì đi mà giục Điền Chính Quốc kia kìa.

Thấy Điền Chính Quốc nhướng mày cầm tập tài liệu Kim Nam Tuấn mới hừ một cái, tầm mắt lia phải đứa nhóc đang ngồi trên ghế ngủ há mồm.

"Người mày nói" - Kim Nam Tuấn chỉ tay. "Là thằng nhóc kia?"

Điền Chính Quốc gật đầu.

Hắn muốn thử bồi dưỡng Mẫn Doãn Kỳ một lần. Nếu đúng thật cậu sáng dạ thì sau này xưởng buôn sẽ càng có lợi, còn không thì coi như học hỏi thêm chút kiến thức bên ngoài.

"Ê nhóc" - Kim Nam Tuấn lớn tiếng gọi, âm lượng to đến độ Điền Chính Quốc phải trợn mắt.

Lần cuối cùng Kim Nam Tuấn gọi kiểu đó là lúc hai đứa leo tường trốn học đi chơi. Kim Nam Tuấn nói muốn đi chỗ nào yên bình, tự thuê hẳn một cái xe kéo vì lý do đi riêng sẽ mất vui. Thành ra trong lúc học sinh vẫn rong ruổi với lời giảng của thầy cô thì trên đường tòi ra hai đứa học sinh hì hục thay phiên nhau kéo xe, đến đồng ruộng mênh mông chọc mấy đứa nhóc đang chăn trâu.

Mẫn Doãn Kỳ tay chân dài ngoằng đang thả lỏng nhanh chóng vào tư thế, cặp mắt dáo dác tìm âm thanh vừa phát ra.

"Nhìn cái gì? Còn không mau tới gọi một tiếng thầy." - Kim Nam Tuấn khoanh tay, mặt vênh lên.

"Trước tiên học mấy thứ cơ bản, rồi sau này theo đó mà nâng cấp lên." - Điền Chính Quốc đã hỏi trước ý kiến của Kim Nam Tuấn, hắn cũng sảng khoái đồng ý.

Mẫn Doãn Kỳ trong lòng khẩn trương, không tin nổi có ngày mình được đi học. Cậu đứng trước mặt Kim Nam Tuấn, hết sức lễ phép khoanh tay, trịnh trọng cúi người chào.

"Mẫn Doãn Kỳ chào thầy."

"Chào trò." - Kim Nam Tuấn cười ha ha. Từ nay hắn sẽ là giáo viên, một giáo viên cực kì tâm huyết với học trò của mình.

"Chuẩn bị đi được chưa?" - Nhìn đồng hồ đeo trên tay, Kim Nam Tuấn phẩy tay áo toan bước ra ngoài thì bị gọi lại.
"Đợi tao tiếp xong vị khách này đã."

Kim Nam Tuấn nhăn mặt, định hỏi giờ này còn ai ở xưởng buôn nhưng có tiếng gõ cửa vang lên. Đều đặn hai tiếng trầm đυ.c trên cửa gỗ rồi im bặt, Kim Nam Tuấn dùng khẩu hình bảo Mẫn Doãn Kỳ đi mở cửa.

Gã thợ máy hơi ngạc nhiên khi thấy Điền Chính Quốc thong thả ngồi trên ghế. Không phải nói mấy ngày tới cậu Điền sẽ không ghé xưởng buôn, thay vào đó là cậu Kim mới là người thay mặt giám sát sao? Hắn sa đoạ cờ bạc lại vẫn không mảy may lo sợ, chỉ cần hắn gỡ đi con ốc bé tí trong máy thì tiền lại rủng rỉnh vào tay hắn.

"Chào cậu Điền, cậu Kim." - A Lâm khom người, bỏ qua Mẫn Doãn Kỳ đứng ngay bên cạnh. "Cậu Kim gọi tôi có chuyện gì không ạ?"

Kim Nam Tuấn nhíu mày, hắn có hơi quên trước quên sau thật nhưng đời nào lại quên hẹn.
"Tôi gọi cậu làm gì? Hôm nay máy lại trục trặc đã sửa xong chưa?"

"Sao ạ?" - Rõ ràng tên tổ trưởng mặt hóp nói cậu Kim muốn gặp hắn sau giờ tan làm. Nghe đề cập tới việc chính thì mặt A Lâm hơi sượng đi, rất nhanh lấy lại vẻ tự nhiên. "Máy móc đã được sửa xong, duy chỉ còn một cái trong cùng có lẽ phải cần chút thời gian vì nó hỏng hóc hơi nặng."

"Cần bao lâu?" - Điền Chính Quốc mở miệng, hai tay đan vào nhau lười biếng chống dưới cằm.

"Chắc là hơi lâu, cậu yên tâm tôi sẽ cố gắng hết sức, đó là nghĩa vụ và công việc của tôi."

"Vậy à?" - Ghế bị đẩy ra, Điền Chính Quốc từ từ đi tới bàn cho khách, lấy từ trong túi quần Âu một con ốc xoắn nhỏ như hạt đậu đặt lên bàn.

"Lắp cái này vào thì có vận hành ngay được không?"

A Lâm sắc mặt chuyển biến chết trân nhìn con ốc trên bàn. Bảo sao hắn tìm không thấy, hoá ra là Điền Chính Quốc đã lấy đi trước.
"Tôi không bạc đãi nhân công để rồi bây giờ nuôi ong tay áo, bị chính người làm bày trò phá hoại." - Tin tức cậu Điền không đến xưởng buôn là do Điền Chính Quốc truyền ra, anh muốn A Lâm phải gỡ bỏ phòng bị, có thế hắn mới có thể bắt được quả tang. Điền Chính Quốc không biết gì về máy móc không có nghĩa anh không biết bỏ tiền ra thuê một người am hiểu về gỡ rối.

"Tôi cho cậu hai phút."

A Lâm cảm thấy lưỡi xoắn vào nhau, chuyện vỡ lở đến nước này còn biện hộ được gì nữa, chi bằng hắn cầu xin chút thương hại sau cuối.

"Cậu Điền cao quý xin đừng chấp nhất tôi, thật lòng tôi không muốn gây ra rắc rối cho xưởng buôn. Tôi chỉ muốn kiếm ít tiền về nuôi mẹ già bệnh đau ở nhà mới làm ra loại chuyện không đáng tha thứ này, mong cậu rộng lòng bỏ qua cho tôi, tôi xin cảm kích cậu rất nhiều."
"Quỳ gì chúng tôi, mẹ cậu mới là người cậu cần phải quỳ lạy kia kìa. Dập đầu đến nát cái trán của cậu cũng không rửa hết tội." - Kim Nam Tuấn quát lớn, hắn có tự mình điều tra thông tin A Lâm vì trong hồ sơ có vài mục gần như để trống. Đúng thật hắn có mẹ già bệnh đau, nhưng mẹ hắn đã chết cách đây bốn tháng, nguyên nhân không phải bệnh tật mà là chết vì đói.

"Một khắc máy móc trục trặc đã làm chậm trễ không biết bao nhiêu là việc, tiền thuê nhân công, tiền sửa máy, đủ để cậu làm việc cả đời bù lại đấy." - Điền Chính Quốc đều đều nói. "Một là làm việc, hai là tôi sẽ kiện cậu cho cậu ở tù rục xương. Cậu chọn đi."

Tuy lần này hơi lỗ vốn nhưng ít nhất Điền Chính Quốc lại nhặt được một đầu lao động trọn đời. Tính ra cũng không lỗ mấy.
Mẫn Doãn Kỳ lâu nay hưởng ké Phác Trí Mân sống cùng một cậu Điền lành tính hiền hoà đã quen, chứng kiến cậu Điền mặt mày lãnh đạm đem người về làm không công cả đời làm cậu há hốc mồm. Mẫn Doãn Kỳ nhủ thầm trong bụng sau này phải ăn nói cẩn thận hơn, cậu không muốn phải làm người ở cả đời đâu.

Đáp lại Kim Nam Tuấn giơ ngón cái tán thưởng, Điền Chính Quốc chỉ nhún vai đi về bàn làm việc cầm tập tài liệu bìa nâu lên.

"Tiếp xong khách, giờ đi bắt cá."

Bộ đồ vải thô trên người Mẫn Doãn Kỳ đã được thay bằng sơ mi quần tây. Kim Nam Tuấn gật gù, dáng người cũng không đến nỗi nào, chỉ là nét mặt vẫn còn rất non, về cả tuổi đời lẫn trải nghiệm.

"Anh ơi, giờ chúng ta đi bắt cá thật ạ?" - Mẫn Doãn Kỳ che miệng hỏi nhỏ Kim Nam Tuấn để không bị Điền Chính Quốc đang lái xe nghe thấy.
"Đúng rồi, cá này vừa to vừa béo nên nhóc phải cố kéo biết chưa?" - Kim Nam Tuấn xì một cái, tự dưng muốn trêu đứa nhỏ này. "Lần sau nhớ gọi là thầy."

Một bữa tiệc các danh gia vọng tộc gặp gỡ giao lưu, để tìm nơi gửi gắm cho đứa con gái vàng ngọc hay rước vợ cho đứa con trai quý tử. Trong căn phòng tường vàng thảm đỏ xa hoa đầy rẫy các bộ lễ phục thi nhau khoe sắc, váy áo lụa là cùng các tiếng cười gia giáo khe khẽ. Điền Chính Quốc theo lời ông Điền đến, không kiếm vợ thì kiếm tiền, hắn soạn hợp đồng chỉ cần chờ Hoàng Việt Tân kí vào là xong.

"Chính Quốc tới rồi kìa ông." - Bà Tư gọi tên hắn thật tự nhiên để biểu thị cho những người đang đứng gần đó, rằng mẹ thứ vẫn có thể thân thiết với con chồng.

"Con tới hơi trễ." - Điền Chính Quốc chào ông Điền xong  gật đầu nhẹ với bà Tư. Dù sao đang ở bên ngoài cũng nên giữ gìn chút mặt mũi cho ông. Kim Nam Tuấn bắt tay ông Điền hỏi han, cười nói vô cùng thoải mái.
Điền Cẩm Tú thấy Mẫn Doãn Kỳ ăn mặc không giống ngày thường thì khó chịu, khi thấy Điền Chính Quốc lại gần nháy mắt trở thành bộ dáng thục nữ ngại ngùng. Cô lén liếc Điền Chính Quốc, sơ mi đen đơn giản cùng hai cúc áo không cài hoà hợp với màu tóc nổi bật, dưới ánh đèn anh như một vị thần đọng lại nơi đôi mắt Điền Cẩm Tú.

"Mẹ Tư đã bảo dẫn chị Hai đi cùng mà ông Điền nhất nhất cứ phải là mẹ mới được đó. Thật là, dù sao cũng là vợ Cả thì những buổi tiệc như này nên xuất hiện mới phải, người ta nhìn vào cứ tưởng mẹ là vợ Cả thì toi." - Bà Tư cười giả lả phe phẩy bộ móng, lời nói thốt ra chứa bao nhiêu là dã tâm.

"Tưởng với thật là hai khía cạnh khác nhau hoàn toàn. Có tham gia hay không thì địa vị cũng sẽ không thay đổi đâu mẹ Tư." - Điền Chính Quốc ăn miếng trả miếng, thuận tay lấy ly rượu trên khay.
"Con ở lại với Chính Quốc, ba và mẹ đi chào hỏi vài người đã." - Điền Cẩm Tú gật đầu với ông Điền, bà Tư trước khi đi còn liếc xéo Điền Chính Quốc một cái.

"Hai anh đã ăn gì chưa? Ở đây có đồ ăn nhẹ đây, ăn tạm cho đỡ đói nha." - Điền Cẩm Tú lấy dĩa sứ trên bàn định gắp đồ nhưng Điền Chính Quốc từ chối. Không bỏ cuộc, cô cầm ly rượu đưa tới trước mặt Điền Chính Quốc, anh không muốn dây dưa nên cầm lấy, ngón tay bị chiếc găng lụa trên tay Điền Cẩm Tú lướt qua làm anh nhíu mày.

"Anh Điền đây rồi, em cứ tìm anh mãi." - Hoàng Thanh Dương với ly rượu trên tay sành điệu đi tới bên cạnh khoác eo Điền Cẩm Tú, hắn gật đầu với Kim Nam Tuấn, liếc một lượt Mẫn Doãn Kỳ như đang phỏng đoán thân thế người này.

Điền Cẩm Tú khó chịu gạt tay Hoàng Thanh Dương trên người mình xuống, trừng mắt cảnh cáo mới đi tới khoác tay Điền Chính Quốc.
Lông mày Điền Chính Quốc hơi nhíu lại nhưng vẫn không gạt tay Điền Cẩm Tú quá lộ liễu. Anh quay sang Mẫn Doãn Kỳ lấy tập tài liệu, thuận thế rút tay ra khỏi bộ móng đang đặt trên người mình.

"Hợp đồng tôi đã soạn xong, hôm nay ông Hoàng không đến để xem qua sao?"

"Ba tôi giao toàn quyền cho tôi chuyến hàng lần này, anh không cần lo." - Hoàng Thanh Dương nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, thả chậm lời nói một cách điềm tĩnh.

"Vậy thì tốt quá, mời cậu Hoàng xem."

Sau khi Điền Chính Quốc bắt đầu quăng lưới Kim Nam Tuấn đã kéo Mẫn Doãn Kỳ đi tham quan. Miệng vừa nói tay vừa gắp thức ăn vào dĩa đi tìm chỗ ngồi, vẫn thao thao bất tuyệt không có dấu hiệu dừng.

"Kĩ năng dũng nĩa cơ bản." - Kim Nam Tuấn cầm nĩa xoay một đũa mì ống tròn ụ, dễ dàng cho vào dĩa. "Làm thử đi."

Hắn cầm ly rượu nhàn nhã uống nhìn Mẫn Doãn Kỳ chật vật với mấy cọng mì. Thức ăn sẵn trên muỗng còn không tự đút vào miệng được.
"Anh uống ít thôi không cậu Cả lại vứt anh lên xe xích lô như hôm đó bây giờ." - Mẫn Doãn Kỳ có lòng tốt nhắc nhở lại bị đá chân dưới gầm bàn.

"Đừng có nhắc tới xích lô trước mặt anh." - Kim Nam Tuấn nổi cáu, không muốn nhắc đến chuyện xấu hổ đó tí nào. "Đã bảo gọi là thầy!"

Điền Chính Quốc đạt được mục đích liền xin phép ra về. Điền Cẩm Tú nằng nặc theo anh xuống dưới để tiễn, cô muốn cắt cái đuôi tên Hoàng Thanh Dương cứ lởn vởn quanh mình.

Lúc sắp bước vào trong cô thấy mẹ mình lén la lén lút nhìn trước ngó sau rồi rời đi. Bản tính tò mò trỗi dậy, Điền Cẩm Tú nhẹ nhàng bám theo bà Tư đến con hẻm nhỏ tối.

Đèn đường không chiếu tới nơi bà Tư đứng, nhưng ở đó chắc chắn có người khác. Điền Cẩm Tú cố nhìn, chỉ thấy một bóng người thấp tè mặc đồ lùng thùng bị mẹ cô che gần hết mặt.
"Ông đã nói đây là lần cuối sao cứ đeo bám theo tôi mãi vậy?" - Giọng nói bà Tư dù đè nén vẫn nghe ra sự gay gắt, Điền Cẩm Tú giật mình nấp vào khi bà Tư xoay người nhìn ra sau.

"Bà sẽ tin cái lần cuối của tôi à?" - Gã đàn ông cười khùng khục. "Nếu tôi đứng trước mặt ông Điền vạch trần đứa con gái đó không phải là con ông ta mà là con tôi thì sẽ thế nào nhỉ?"