[Kookmin ver] Màu cồn

Chương 26. Bắt đầu từ đổ vỡ

Tác giả: tomyalllove

Điền Quang Anh hậm hực đóng sập cửa phòng, tức tối quẳng cặp sách lên bàn rồi đứng im như phỗng. Cặp mắt ngây thơ nhìn đăm đăm bức tường treo đầy tem mà nó sưu tập hoặc đi xin xỏ mới có, vụ việc lúc chiều trở lại tâm trí làm Điền Quang Anh tức đến nỗi giẫm chân bình bịch xuống sàn.

Thầy cô trong trường rất mừng khi thấy Điền Quang Anh không bắt nạt bạn học nữa, nếu có thì cũng không đến lượt bọn họ mở miệng quở trách. Vuốt mặt phải nể mũi, chỉ vì muốn thể hiện tinh thần mãnh liệt của nghề nghiệp mà gây thù với nhà họ Điền thì thà nhường một bước, giải quyết cho tốt sẽ không có vấn đề.

Không một đứa học sinh nào trong trường dám lại gần Điền Quang Anh, phần sợ bị đánh, phần vì được người thân căn dặn đừng rước thêm hoạ về nhà. Đám con nhà chức quyền ngứa mắt Điền Quang Anh, hùng hổ đòi đánh nhau một một so tài, kết quả bị đánh tới ôm cặp chạy biến. Thấy không khả quan, bọn nó đổi sang chiến thuật dựa vào số lượng, hẹn Điền Quang Anh tan học đấu lại. Điền Quang Anh ngoài miệng đồng ý xong xuôi thì đủng đỉnh đi báo thầy cô.

Đám con nhà chức quyền cay cú nói Điền Quang Anh là đồ bị cô lập, nó độp lại ngay, là nó cô lập cả trường chứ không ai có thể cô lập nổi nó.

Cứ ngỡ sẽ sống trong giang sơn của riêng mình đến hết thời đi học, thế mà hôm nay nó lại bị một đứa đầu tóc xoăn tít nói ghét trước mặt. Điều làm nó tức là hai đứa chưa từng tiếp xúc với nhau dù là chung lớp, vậy mà lại dám chỉ thẳng mặt Điền Quang Anh nói nó dữ hơn chúa rừng xanh.

"Im đi đồ con gấu không biết điều."

Điền Quang Anh đáp lại. Còn vì sao là gấu thì do nó thấy đứa đấy giống con gấu màu nâu.

Điền Quang Anh là tên gọi ở nhà, đến trường nó có cái tên dài hơn.

Điền Quang Anh Vũ.

Có điều ngoài thầy cô chẳng ai ở Điền phủ gọi nó bằng cái tên đó.

Điền Quang Anh lấy một miếng dưa hấu trong dĩa cắn một miếng to. Vị dưa mát ngọt cũng không gây nổi sự chú ý, trong đầu Điền Quang Anh bây giờ toàn suy nghĩ cách trả đũa con gấu kia.

Cầm dĩa dưa hấu sạch trơn xuống dưới nhà, Điền Quang Anh lượn qua chỗ chẻ củi không thấy Mẫn Doãn Kỳ mới đi vào bếp.

"Sao cậu không để tôi lên lấy?" - Phác Trí Mân tay vẫn đang cầm muôi múc canh bị tiếng thảy đồ vào bồn rửa làm giật mình, quay lại thì thấy cậu chủ nhỏ mặt mày hằm hằm đứng khoanh tay trước ngực.

"Tôi hỏi anh, nếu có người tự dưng chỉ vào mặt nói ghét anh thì anh sẽ làm gì?" - Kèm theo là động tác giơ ngón trỏ chỉ vào tô canh mới múc ra.

"Nếu là tôi thì" - Phác Trí Mân dừng lại động tác, nghiêm túc nghĩ nghĩ. "Tôi sẽ mặc kệ, vì tôi không nghĩ mình đã làm gì sai để bị nói như vậy. Lời nói của người lạ là vô giá trị mà."

Mưa dầm thấm đất, có cơ hội vẫn nên cải cách tư tưởng cho mầm non tương lai.

"Anh hiền quá, là tôi thì tôi sẽ cho một trận." - Điền Quang Anh một câu liền dập tắt nhiệt huyết của Phác Trí Mân, đúng là đứa trẻ khó bảo.

"Cậu mà đánh người ta thì tôi..."

"Thì sao?" - Điền Quang Anh khoái chí cười nhìn Phác Trí Mân đang không biết nói gì.

"Tôi mách cậu Điền." - Phác Trí Mân mỉm cười, mà theo Điền Quang Anh đó là nụ cười của quyền lực.

Nụ cười trên mặt Điền Quang Anh tắt ngúm, rõ ràng nó sợ Điền Chính Quốc nhưng vẫn mạnh miệng.

"Anh dám hù tôi."

Phác Trí Mân cũng không khác Điền Quang Anh là mấy, rõ ràng không dám mách Điền Chính Quốc thật vẫn cứ nói.

"Điền Quang Anh rửa tay chuẩn bị lên nhà ăn cơm con." - Bà Tư lên phòng tìm không thấy, hỏi người làm mới biết Điền Quang Anh ở dưới bếp. Bà liếc Phác Trí Mân nắm hai tay đứng một bên, cao giọng. "Người ở nên biết thân biết phận, để ý kĩ địa vị của mình ở đâu rồi hãy lên tiếng dạy bảo."

"Lần sau không được chơi với đứa người ở thấp kém này, con sẽ bị lây cái thói chợ búa biết chưa?" - Nói xong thì kéo tay Điền Quang Anh đi mất.
Từng món ba mặn một xào một canh lần lượt được bày lên. Ông Điền đi xuống ngồi vào ghế chủ vị, cả nhà đã có mặt đầy đủ, chỉ còn thiếu Điền Chính Quốc và Điền Minh Tuấn.

"Ăn cơm đi."

Sau câu nói của ông Điền cũng chỉ là tiếng chén đũa va chạm, không ai nói câu nào. Điền Cẩm Tú gắp một miếng cá vàng hươm ở phần lườn vào bát rồi nhăn mặt chọc chọc miếng cá, bà Tư vội đỡ lời trước cho cô.

"Con bé không ăn được gừng, ông nhìn xem trong này có biết bao nhiêu là gừng cơ chứ."

"Ăn thử xem có làm sao đâu. Cứ khó chiều sau này về nhà chồng thì sao?"

Điền Cẩm Tú từ khi biết cô không phải con ruột ông Điền thì biểu cảm không còn tự nhiên khi đối diện với ông. Cô vâng dạ cho qua rồi máy móc gắp mấy hạt cơm đưa lên miệng.

"Chính Quốc bận rộn quá, ở nước ngoài thì không nói, về nhà rồi thì phải ngồi xuống ăn bữa cơm gia đình đông đủ chứ." - Bà Tư gắp cho Điền Quang Anh viên thịt thấm đẫm sốt, ra vẻ như vô tình trách móc.
"Nó lớn rồi tự khắc biết hành xử. Cảm ơn em đã nhắc nhở." - Khoé môi bà Cả cong rất nhẹ, không hề có ý muốn cười.

Bà Tư nào chịu thua, không nói vấn đề này thì nói vấn đề khác. Người ngoài nhìn vào chắc sẽ hiểu lầm bà thân thiện, chứ không lãnh đạm như bà Cả hay trầm lắng như bà Ba.

"Ông biết thằng Doãn Kỳ hay chẻ củi ở sân sau không?"

"Em nói Mẫn Doãn Kỳ à? Thằng bé được việc lắm." - Bà Ba vô cùng hài lòng về sự siêng năng và thật thà của Mẫn Doãn Kỳ. Đã vậy còn lễ phép, một điều đáng quý với người nhẹ nhàng như bà.

"Đúng vậy." - Bà Tư quay sang ông Điền. "Ông có nhớ cái thằng đi cùng Chính Quốc ở buổi tiệc hôm đó không? Người làm nhà chúng ta đấy."

Dĩ nhiên bà không đề cập tới Kim Nam Tuấn.

"Tôi chỉ lo Chính Quốc tốt bụng quá để người dưng lợi dụng trục lợi cho bản thân. Thử nghĩ xem một đứa người làm không học vấn thì sao có thể xuất hiện ở những nơi sang trọng như thế được?"
"Doãn Kỳ biết viết chữ, còn biết đọc nữa." - Thấy ai cũng nhìn mình, Điền Quang Anh bổ sung. "Là anh hai dạy."

Bà Cả hơi ngẩng đầu nhìn Điền Quang Anh.

"Con nói ai cơ?" - Mặc kệ bà Tư hỏi, Điền Quang Anh giả điếc gắp thêm miếng thịt.

"Không có chuyện đó đâu, là em suy diễn quá thôi."

"Nếu là do Chính Quốc chủ động thì em không có gì phải lo nữa rồi." - Bà Tư tiếp tục khi ông Lý vẫn không có biểu hiện gì. "Em không tưởng tượng được người khó gần như Chính Quốc lại để mắt tới một đứa mờ nhạt như vậy. Hoặc là Chính Quốc đang muốn tự mình nâng đỡ để tạo dựng vây cánh..."

"Nói đủ rồi." - Ông Điền gắt khiến bà Tư giật mình.

Lần nào cũng là Điền Chính Quốc. Bà Tư không cam tâm, không lẽ hai đứa con trai của bà không thể so được một Điền Chính Quốc ư?

Phác Trí Mân ngồi ở thềm, lấy cái ví Điền Chính Quốc cho mở ra xem. Cậu không tin được một người kém cỏi như mình lại có thể ở bên người ưu tú như anh. Phác Trí Mân vô thức nở nụ cười theo hai người trong ảnh, cẩn thận sờ tay lên gương mặt Điền Chính Quốc.
"Có người thật ở đây em có muốn sờ thử không?" - Điền Chính Quốc từ xa đã thấy cậu, còn chăm chú tới mức anh tới ngồi cạnh cũng không phát hiện ra.

"Cậu về sớm vậy?" - Phác Trí Mân hốt hoảng ngồi dịch ra một khoảng, nhìn trước nhìn sau như sợ bị phát hiện. "Doãn Kỳ không về cùng cậu ạ?"

"Mẫn Doãn Kỳ không có việc gì đâu."

Ở nơi Phác Trí Mân không nhìn thấy, Mẫn Doãn Kỳ bị Kim Nam Tuấn biến thành máy đọc báo tự động, hắn nói đọc nhiều vừa nhớ mặt chữ vừa đẩy nhanh tốc độ.

"Em xem cái gì đó? Cho tôi xem với." - Điền Chính Quốc muốn trêu Phác Trí Mân, cậu càng dịch người ra anh lại càng nhích sát vào.

"Em xem ảnh." - Phác Trí Mân có hơi xấu hổ thú nhận, nói vậy khác nào đang ngầm biểu thị cậu nhớ anh.

"Ảnh ai?"

"Ảnh chúng ta."

Điền Chính Quốc kiềm chế xúc cảm muốn hôn lên đôi má phồng phồng, nắm tay Phác Trí Mân đứng dậy.
"Tôi đưa em tới một nơi."

Anh đưa cậu đến nhà hàng hôm đón sinh nhật, nơi đây vẫn khoác lên mình vẻ xa hoa trong ánh đèn chùm nhạt màu, có điều người ngồi đối diện lại là Triệu Vĩ Diệp và Điền Minh Tuấn.

Chào hỏi xong Phác Trí Mân khó hiểu nhìn Điền Chính Quốc, đợi hai người kia hoàn tất việc gọi món anh mới nói.

"Lần trước nói mời Vĩ Diệp tiểu thư bữa cơm để cảm ơn tôi còn chưa thực hiện được, hôm nay là lời cảm ơn chính thức của tôi gửi đến cô đã quan tâm Trí Mân. Và chú Ba." - Điền Chính Quốc cười cười, diệt cỏ tận gốc, đem hai người có ý đồ với Trí Mân của anh lại một chỗ nhìn cho rõ để biết khó mà lui, đảm bảo không một tàn lửa nào có thể nhen nhóm.

"Vậy tôi không khách sáo đâu đấy." - Triệu Vĩ Diệp sau khi bị người yêu của người trong mộng mạnh mẽ từ chối thì buồn bã đi lang thang, cứ vậy lần nữa đυ.ng trúng Điền Minh Tuấn ở tiệm bán hoạ cụ.
Nhìn cách Điền Chính Quốc hướng dẫn cậu dùng khăn ăn, ánh mắt ngập tràn quan tâm mỗi khi hướng về cậu, còn có sợi dây chuyền chói mắt trên cổ hai người, Điền Minh Tuấn biết mình đã thua Điền Chính Quốc từ khi bắt đầu.

Phác Trí Mân thấy áy náy với Điền Minh Tuấn, nhưng khi nghe Triệu Vĩ Diệp nói hai người đang tìm hiểu nhau thì tảng đá trong lòng mới buông đi, từ tận đáy lòng cầu mong hai người sẽ hạnh phúc.

Hai trái tim tan vỡ gặp được nhau, hà cớ gì không cho nhau một cơ hội để hàn gắn từ một vết thương đồng điệu? Dẫu biết sẽ rất khó xảy ra phép màu, nhưng cứ thử đi và chấp nhận, rằng đã đến lúc thật sự phải buông tay.