[Kookmin ver] Màu cồn

Chương 27. Đề nghị

Tác giả: tomyalllove

Mẫn Doãn Kỳ từ khi được Điền Chính Quốc trao cơ hội luôn cố gắng không dám lơ là một phút. Cậu định khi xong nợ với Điền phủ mới tìm một cái nghề học để nuôi thân, chỉ là không ngờ mọi việc xảy đến cứ như một giấc mơ. Điền Chính Quốc cũng nói rõ, đây không phải học không công, tiền sẽ được khấu trừ vào lương làm ở xưởng buôn. Nợ được trả nhanh hay chậm là phụ thuộc vào khả năng của Mẫn Doãn Kỳ.

Đống củi ở sân sau vẫn một tay Mẫn Doãn Kỳ chẻ. Thiếu đi một lao động ắt hẳn đã có phân công, cậu sợ việc này sẽ vào tay Phác Trí Mân nên mới làm. Bình thường anh đã đủ nhiều việc, hơn nữa từ nhỏ đến giờ vẫn chưa thực sự chẻ củi lần nào, Mẫn Doãn Kỳ lo đông lo tây mình không túc trực ở Điền phủ như trước thì hai anh em lấy ai dựa dẫm vào nhau.

"Mân dựa dẫm vào nhóc à? Nghe gắn bó đấy, nhưng có Điền Chính Quốc chống lưng thì oai hơn nhiều." - Quả thật Kim Nam Tuấn bắt rất đúng trọng điểm, duy chỉ có một lỗi nhỏ mà Mẫn Doãn Kỳ không định chỉ ra, sau phải để hắn từ từ trải nghiệm.

Cứ đúng giờ cậu đi bộ ra đầu đường đứng tầm hai phút sẽ đợi được Kim Nam Tuấn ngồi nghiêm nghị ở ghế sau, vẫn là cặp kính râm làm người ta khó mà nắm bắt. Nhưng chỉ đáng sợ mấy ngày đầu, Mẫn Doãn Kỳ giờ đây biết tỏng sau lớp kính kia là sâu ngủ Kim Nam Tuấn.

Điền Chính Quốc cũng nói sơ tính tình thất thường của Kim Nam Tuấn, có điều Mẫn Doãn Kỳ không ngờ nó lại thất thường như vậy.

"Nhìn gì? Nhanh đi vào nhà đi." - Kim Nam Tuấn xua tay.

"Hôm nay anh có định vào gặp cậu Cả không ạ?" - Tay Mẫn Doãn Kỳ quơ quơ như muốn diễn giải.

"Không." - Kim Nam Tuấn tỉnh bơ trả lời.

"Xe đi mất rồi sao anh về? Không lẽ anh đi bộ?" - Dạo này cứ tới giờ thả Mẫn Doãn Kỳ về Kim Nam Tuấn cũng xuống theo, đứng đợi người sắp khuất sau con hẻm mới lén lút rời đi. Hôm nay không hỏi cho ra ngô ra khoai thì Mẫn Doãn Kỳ sẽ tiếp tục hỏi khi nào chịu nói mới thôi.

"Sao nay nhóc lắm chuyện thế hả?" - Kim Nam Tuấn gắt, thấy không ăn thua đành thở dài. "Thôi được rồi, nói thì nói. Chả là mấy nay đi khám bác sĩ bảo cần vận động thân thể nên mới muốn đi bộ cho khoẻ người."

"Xe chờ ở gần đây thôi đã được chưa?"

Mẫn Doãn Kỳ ồ lên, ra là nghe lời bác sĩ dặn.

Kim Nam Tuấn nhếch môi nhìn đứa nhóc đi xa, phải ăn thêm mấy quả lừa mới khôn ra với đời được. Cả ngày chạy tới chạy lui ở xưởng buôn cũng tính là vận động rồi, xe đợi gì đó là giả hết, có Kim Nam Tuấn đợi xe mới là thật.

"Doãn Kỳ." - Phác Trí Mân nấp sau gốc cọ nhỏ giọng gọi.

"Ôi anh ơi, anh thương em thì đừng mỗi ngày đều ra đây đứng đợi em nữa." - Mẫn Đoan Kỳ thành tâm nắm hai tay Phác Trí Mân, Điền Chính Quốc ngoài mặt không nói nhưng lâu lâu cậu Cả vẫn "hỏi thăm" làm cậu nhóc sợ run.

"Còn hơn một tiếng mới tới giờ cơm, anh sợ em học về đói nên để cho em." - Phác Trí Mân ừ cho qua chuyện, cầm gói bánh nhỏ bằng hai ngón tay đưa cho Mẫn Doãn Kỳ.

"Không mấy em bảo anh này, anh đem cái này tặng cho cậu Cả đi." - Mẫn Doãn Kỳ búng tay, muốn nhét gói bánh lại tay Phác Trí Mân.

"Em cứ ăn đi, cậu Điền ăn rồi. Bánh này là cậu mua."

"À." - Mẫn Doãn Kỳ gật gù, lật qua lật lại gói bánh nhìn chăm chú. Từ nhỏ giờ cậu mới ăn bánh được gói bằng lá chứ chưa được thử loại bánh gói trong bao bì bắt mắt như vậy. Như nhớ ra chuyện gì, Mẫn Doãn Kỳ bĩu môi nhìn Phác Trí Mân, dài giọng. "À..."
Hoá ra cậu Cả hôm nay không thấy bóng dáng ở xưởng buôn, thì ra là ở nhà chơi với Phác Trí Mân.

Điền Chính Quốc hắt hơi một cái, trời hôm nay đâu có lạnh, cửa sổ xe đóng kín đến gió không lọt vào nổi thì sao lại bị cảm được?

Sắp tới có một đợt xuất hàng nên anh phải ở lại xưởng muộn để kiểm tra, đảm bảo chuyến hàng luôn trong trạng thái an toàn tuyệt đối. Về đến nhà vẫn có hàng tá giấy tờ tìm đến chờ đợi anh xem qua. Đôi mắt Điền Chính Quốc hiện rõ mệt mỏi, dưới mắt còn xuất hiện quầng thâm mờ mờ.

"Trước cổng có người thưa cậu." - Gã tài xế thả chậm tốc độ chờ Điền Chính Quốc lên tiếng.

Điền Chính Quốc chậm chậm mở mắt. Từ xa có thể nhìn ra là một người đàn ông và một người phụ nữ.

"Dừng xe."

Người đàn ông kéo người phụ nữ đứng sang một bên, hai tay nắm lại để phía trước. Bọn họ đến đây để gặp ông Điền nhưng mãi vẫn không lấy được can đảm ấn chuông cửa. Nhìn người với mái tóc nổi bật bước xuống xe, hai người mấp máy môi muốn nói rồi lại thôi.
"Tôi là Điền Chính Quốc, xin hỏi hai người cần gì?"

Bây giờ anh mới nhìn rõ hơn diện mạo hai người. Người đàn ông gương mặt vuông vức mang theo nét khắc khổ, vầng trán nhăn lại thành những vệt sâu, tấm áo đang mặc lem luốc đất bẩn, ống quần hơi dính bùn xăn lên nửa ống chân. Bên cạnh là người phụ nữ mặc bộ đồ vải thô trông có tươm tất hơn, mái tóc được búi gọn sau gáy, lúc trẻ hẳn người này cũng là một thiếu nữ xinh đẹp. Thời gian và cuộc sống đã in hằn lên hai mảnh đời bộ dáng lam lũ bần cùng.

"Cậu Điền, hôm nay vợ chồng tôi cả gan tìm đến tận đây là muốn xin cậu cho chúng tôi nộp tiền thuê ruộng trễ vài ngày. Trong nhà chúng tôi chỉ còn chút tiền để mua thức ăn qua ngày, nếu không thì tất cả chỗ tiền này tôi xin nộp trước, tôi đi vay được sẽ lập tức đến nộp số còn lại. Xin cậu đừng thu lại ruộng, cả nhà tôi đều trông chờ vào đợt lúa lần này để không chết đói. Mong cậu Điền thương tình, chúng tôi quỳ lạy cậu." - Người đàn ông nói một hồi dài như sợ Điền Chính Quốc không đồng ý, cùng vợ quỳ xuống.
"Hai người không cần làm vậy." - Điền Chính Quốc không kịp cản, đỡ hai người đứng dậy rồi khom người trả lễ trước con mắt kinh ngạc của cặp vợ chồng.

"Hai người nói vay tiền để trả, tôi tự hỏi nếu có tiền trả lãi thì thà nộp luôn tiền đất phải gọn hơn không?"

"Chúng tôi..." - Người chồng không biết phải đáp lời như thế nào. Điền Chính Quốc nói đúng, e rằng tiền lãi sẽ đè bẹp cả nhà họ.

"Chỉ xin cậu đừng thu lại đất, chúng tôi chắc chắn sẽ trả đủ tiền." - Người vợ khẳng định, nhưng có mạnh mẽ đến đâu vẫn là một người phụ nữ, đôi mắt nhuốm đậm cực khổ đã đỏ lên.

Điền Chính Quốc cau mày, có lần đầu sẽ có lần hai. Phá lệ cho một người những người khác sẽ có cái cớ vin vào, về sau sẽ tự gây ra bất lợi cho bản thân. Nhưng Điền Chính Quốc không thể thấy khó bỏ mặc, anh giả vờ đắn đo rồi nói.
"Thế này đi, đúng ngày này tháng sau tự tôi sẽ tới nhà các người thu tiền." - Điền Chính Quốc hỏi tên họ, địa chỉ nhà một lượt mới mỉm cười. "Chuẩn bị đủ tiền đất một tháng, tháng này coi như không có."

"Chuyện này là bí mật, sau mà có thêm người chặn đường tôi đòi miễn tiền thuê đất thì tôi phải thu đất lại thôi." - Điền Chính Quốc bổ sung.

Cặp vợ chồng mắt mở to hết cỡ, vui mừng cúi người cảm ơn. Cậu Cả khó tính ăn chơi trong mắt đa số người thì ra toàn là tin đồn nhảm.

Điền Chính Quốc thả người trên ghế bành, anh định nằm nghỉ ngơi chút ai ngờ ngủ quên đến tận giờ cơm. Tai nghe tiếng gõ cửa phòng mà mắt vẫn đang đánh nhau chưa chịu mở, anh nghe loáng thoáng hình như có người gọi xuống dùng cơm tối. Điền Chính Quốc muốn lên tiếng đuổi người thì giọng nói lần nữa vọng vào.
"Cậu ơi là em."

Là Phác Trí Mân.

"Em vào đi."

Phác Trí Mân nhẹ nhàng mở cửa, nói lại. "Ông bà gọi cậu xuống ăn tối ạ."

"Em đóng cửa rồi lại đây." - Điền Chính Quốc vẫy tay.

Phác Trí Mân làm theo lời anh, cậu đứng nhìn Điền Chính Quốc nhắm mắt trên ghế bành. Vừa muốn mở miệng gọi thì Điền Chính Quốc đột nhiên chồm người lên kéo tay cậu.

Phác Trí Mân cảm thấy chân không chạm đất, hoàn hồn lại mới biết mình đang ngồi trên đùi Điền Chính Quốc, hơn nữa cả người còn dựa hẳn vào anh, tư thế vô cùng thân mật. Phác Trí Mân giãy người muốn đứng dậy bị Điền Chính Quốc vòng tay giữ chặt eo, anh gục đầu lên vai cậu lầm bầm.

"Mười phút nữa gọi tôi."

Hơi thở Điền Chính Quốc phả vào cổ làm Phác Trí Mân xấu hổ, cả người ngồi đó để Điền Chính Quốc ôm cứng. Tay cậu không biết nên đặt ở đâu mới phải, lơ lửng được chút đã mỏi nhừ. Thấy Điền Chính Quốc không động đậy, Phác Trí Mân lén lút hạ tay xuống nắm lấy bàn tay ôm eo mình.
Ở chỗ tầm mắt Phác Trí Mân không nhìn tới, khoé miệng Điền Chính Quốc đã cong lên một độ cong đẹp mắt.

Cả căn phòng im lặng đến nỗi Phác Trí Mân có thể nghe rõ mồn một nhịp tim mạnh mẽ của anh. Bất giác trái tim trong l*иg ngực không tự chủ lại đập mạnh hơn, cậu sợ anh sẽ tỉnh giấc bởi nhịp tim của mình mất.

"Cậu ơi." - Phác Trí Mân nhỏ giọng gọi, xuống muộn sẽ bị trách phạt.

Điền Chính Quốc ừ một tiếng. "Em gọi tôi là gì?"

"Cậu ơi."

Điền Chính Quốc lắc đầu, tóc anh cọ vào cổ làm cậu nhột. Một cái hôn nhẹ đáp trên cần cổ Phác Trí Mân, mắt anh nhìn chằm chằm vào trái cổ xinh đẹp của cậu, giọng trầm hơn hẳn.

"Gọi Chính Quốc, chỉ tên tôi thôi."

Phác Trí Mân. "..."

"Chính Quốc ơi..." - Tiếng nói nhỏ xíu giữa gian phòng im lặng như được phóng đại. Phác Trí Mân nghe tiếng Điền Chính Quốc hít khí, tay cũng hơi siết lấy eo cậu.
Lỡ đâm lao thì theo lao.

Điền Chính Quốc suýt nữa làm trò xấu xa với Phác Trí Mân, may anh vẫn còn tỉnh táo.

"Sau này lúc không có ai em chỉ được gọi tên tôi thôi, gọi sai sẽ bị phạt." - Anh để Phác Trí Mân đứng dậy, nhìn cậu tai đỏ ửng gật đầu mới thả cậu đi.

"Làm gì lâu quá vậy? Cả nhà ăn sắp xong rồi mới xuống." - Ông Điền hỏi.

"Con ngủ quên." - Điền Chính Quốc nhận chén cơm mới được xới vẫn còn bốc khói thơm phức.

"Lúc nãy thằng Phác Trí Mân chạy trối chết chắc là chọc anh giận nên bị mắng đúng không?" - Điền Túc cười ha ha, thấy không có ai hưởng ứng mới cười thêm hai tiếng rồi thôi.

Điền Quang Anh bĩu môi với Điền Túc, gác đũa lên chén. "Con ăn xong rồi ạ." Đoạn nó chạy mất.

"Chính Quốc bận rộn quá, lâu lắm rồi chúng ta mới được cùng con ăn bữa cơm gia đình." - Bà Tư xun xoe với tay lấy đĩa rau củ, cố tình đẩy dĩa cá lại gần Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc không quan tâm, vâng vâng dạ dạ xử lí chén cơm. Không thích cá cỡ nào đi nữa vẫn là đồ do Phác Trí Mân nấu ra, nên Điền Chính Quốc không chê.

Điền Cẩm Tú nôn khan, vành mắt hơi hồng lên.

"Đã bảo đừng cho gừng vẫn cứ cho."

Phác Trí Mân với Mẫn Doãn Kỳ tách đám người làm ra ngoài thềm ăn cơm. Bát cơm của Mẫn Doãn Kỳ đã vơi hơn nửa mà Phác Trí Mân vẫn cầm đũa ngồi im thin thít.

Ngày đó mới biết yêu không nói, bây giờ yêu vào rồi còn ngồi ngây ra đó làm gì không biết.

"Anh có định ăn cơm không?" - Mẫn Doãn Kỳ ngừng nhai, đá chân Phác Trí Mân.

"Có, có ăn." - Phác Trí Mân như mới trở về từ cõi mơ, vội vàng cầm đũa lùa cơm.

"Anh ăn chậm thôi." - Cho một đống cơm vào miệng để rồi sặc, thật không hiểu nổi.

"Hello." - Điền Quang Anh chạy tới ngồi xổm trước mặt hai người, vừa hay chứng kiến cảnh Phác Trí Mân sặc cơm.
"Tôi hiểu cậu nói, nghĩa là xin chào chứ gì." - Mẫn Doãn Kỳ mỗi ngày đều nghe Kim Nam Tuấn nói từ này thành quen, cậu thấy tiếng Anh nói như hát, rất hay.

Điền Quang Anh ồ lên, giơ ngón cái với Mẫn Doãn Kỳ.

"Lúc nãy anh có làm gì mờ ám trên phòng anh hai không đó?" - Điền Quang Anh nheo mắt, tay sờ sờ cằm dò xét.

"Làm gì có!" - Phác Trí Mân có tật giật mình, nhận ra phản ứng hơi quá thì im lặng ăn cơm.

Mẫn Doãn Kỳ và Điền Quang Anh nhìn nhau cười cười, trời đánh tránh bữa ăn, mà Phác Trí Mân phải vừa ăn vừa nghe hai đứa nhỏ nói gà con thành phượng hoàng, cỏ dại thành bông hoa.

"Nói nhỏ chút đi!" - Phác Trí Mân thấp thỏm sợ có ai nghe, chẳng bù cho hai đứa kia vẫn ăn ý chọc ghẹo cậu.

"Điền Quang Anh, năm phút nữa anh lên kiểm tra xem dạo này học hành ra sao." - Điền Chính Quốc lù lù xuất hiện, Điền Quang Anh hét toáng lên vì giật mình rồi đứng dậy chạy biến. "Còn Doãn Kỳ..."
"Em đi nhổ cỏ." - Không đợi Điền Chính Quốc nói hết câu Mẫn Doãn Kỳ đã cầm hai chén cơm lủi vào bếp.

"Ở đây có người." - Phác Trí Mân đứng phắt dậy không cho Điền Chính Quốc ngồi xuống.

"Tôi nói với em một câu rồi đi ngay." - Điền Chính Quốc vươn tay lấy đi hạt cơm còn dính dưới cằm Phác Trí Mân.

"Ngủ với tôi đi."

Phác Trí Mân mở to mắt, xua tay lắc đầu nguầy nguậy. "Không... không được đâu, không thể ngủ..."

"Em đang nghĩ gì trong đầu vậy?" - Điền Chính Quốc bật cười nhìn người trước mặt đã thành con thỏ luộc. "Chỗ em ngủ giường cứng không thoải mái nên tôi mới bảo em chuyển lên ngủ cùng tôi."

Điền Chính Quốc vẻ mặt bình thản vô cùng đứng đắn, bày ra bộ dáng muốn giúp người lại bị hiểu lầm thành kẻ xấu. Phác Trí Mân xấu hổ thiếu điều muốn tự đào hố chui xuống.
"Không cần đâu ạ, em ở quen rồi."

"Hoặc em tự lên, hoặc tôi mang em lên."