[Kookmin ver] Màu cồn

Chương 40. Lựa chọn của em

Tác giả: tomyalllove

"Sao không phản bác? Điền Chính Quốc hùng hồn lúc nãy đâu mất rồi?" - Điền Cẩm Tú cười trong chua chát, anh lại vì một đứa người làm thấp kém chấp nhận bị kéo chân sau.

Ông Điền và Điền Chính Quốc có một điểm chung, tinh thần cứng rắn khiến người khác phải nhún nhường và sự cố chấp không ai bì kịp. Mỗi người nhịn một chút nhà yên cửa ấm, nhưng một khi cả hai đã cố chấp với ý định của bản thân thì cần phải xem bên nào có thể kiên cường trụ lại lâu hơn sẽ là người chiến thắng.

"Những lời đó là bịa đặt, nói đi Điền Chính Quốc." - Ánh mắt ông tìm kiếm vài tia hy vọng , làm gì có chuyện một gã đàn ông trưởng thành sắp đầu ba lại vướng vào những chuyện hoang đường, nhưng đáp án từ Điền Chính Quốc như một tiếng súng đanh nổ vang bên tai ông.

"Con thích Phác Trí Mân, không, con yêu em ấy..."

Âm thanh lanh lảnh trong không gian im lặng càng làm không khí trở nên nặng nề, đã rất lâu từ khi Điền Chính Quốc còn nhỏ, đây là lần đầu ông đánh Điền Chính Quốc trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy. Ông không thể bình tĩnh nổi bởi câu nói thích đàn ông của con mình, ông cứ nghĩ nó sẽ như bao người khác, lấy vợ sinh con, sống một cuộc đời như bao người bình thường chứ không phải nhất thời ham vui đâm đầu vào nếm trái cấm.

"Mày," - Ông Điền tức giận chỉ vào mặt Điền Chính Quốc, cố giữ cho mình chút nhân nhượng cuối cùng. "Đừng để ba phải xen vào, nhanh chóng cắt đứt với nó và trở lại là chính bản thân mình đi."

Chuyện này Điền Chính Quốc cũng đã lường trước, anh đã suy nghĩ rất nhiều trước khi phanh phui mọi âm mưu của Điền Cẩm Tú, đồng nghĩa với mối quan hệ lén lút của mình và Phác Trí Mân cũng sẽ bại lộ. Điền Chính Quốc không chắc liệu còn bí mật nào bị che giấu phía sau hay tất cả chỉ có thế, anh định chờ thêm một thời gian để tìm hiểu sâu hơn chân tướng nhưng đối mặt với giọt nước mắt của Phác Trí Mân, Điền Chính Quốc không đành lòng để người anh yêu phải chịu thêm bất cứ uất ức nào.

"Con vẫn là Điền Chính Quốc, vẫn là con của ba và mẹ, dù ba có bắt ép hay cố tình chia rẽ con và em ấy cũng không có kết quả đâu." - Điền Chính Quốc trước mặt mọi người nói rõ, ngầm khẳng định sẽ bảo vệ tình yêu này đến cùng. "Tình yêu này bị cấm đoán là do giới tính ư? Tại sao nam và nữ yêu nhau lại được tung hô ủng hộ, trong khi yêu đồng giới lại phải giấu diếm, chui rúc trong xã hội rộng lớn không có ngày công khai?"

Từ chuyện học hành tiếp quản xưởng buôn đến sang Tây du học đều là một tay ông Điền dàn xếp, Điền Chính Quốc luôn gật đầu đáp ứng ông, nay lại vì Phác Trí Mân cãi lại lời ba mình.

"Hồ đồ! Một là mày bỏ nó, hai là nhà họ Điền này từ mày."

Chẳng ai trong nhà lên tiếng khuyên can, tính tình ông Điền bọn họ rõ hơn ai, sợ rằng lòng tốt lúc này lại phản tác dụng. Đôi mắt sâu thẳm của Điền Chính Quốc được thừa hưởng từ bà Cả, bà nhìn anh thoáng nét buồn bã, tầm mắt nhanh chóng dời sang hướng khác để không ai thấy nước mắt đang dâng lên trong hốc mắt bà.

"Con không còn là đứa trẻ lên năm phải răm rắp nghe theo sắp xếp của ba nữa, đã đến lúc con phải sống cho bản thân mình." - Điền Chính Quốc quỳ xuống, đôi mắt kiên định nhìn thẳng ông Điền không chút sợ hãi. "Con sẽ không bao giờ chọn phương án cùng Phác Trí Mân sống ở nơi khác, như thế chẳng khác gì kẻ chịu tù đày. Con sẽ làm bất cứ điều gì để em được chấp nhận, chúng con sẽ quang minh chính đại ở bên nhau. Đừng bao giờ có ý định sẽ tổn thương Phác Trí Mân, con chỉ muốn yên ổn chăm sóc cho em ấy, con xin thề với họ Điền mình đang mang, rằng sẽ không để yên cho ai có ý định tồi tệ nào với Phác Trí Mân." - Điền Chính Quốc nói một hơi dài, mặc kệ ngăn cấm từ ông Điền, nhưng sâu trong thâm tâm anh thực sự mong muốn nhận được lời chúc phúc từ ông.

Cậu Cả có địa vị cao trong xã hội giờ lại quỳ gối vì một kẻ hèn kém không có gì trong tay, nếu có thì họa chăng đó chỉ là tình yêu bị người đời khinh miệt mà thôi.
"Ông bà Điền." - Phác Trí Mân lấy hết can đảm bước vào trong sự ngạc nhiên của Điền Chính Quốc, quỳ xuống cạnh anh, nhẹ nhàng luồn ngón tay nắm lấy tay anh. "Cậu Điền không sai, có sai là do con đã rung động, con không kiềm lòng được trước vẻ dịu dàng mà cậu nhìn con, cách cậu quan tâm con mỗi lúc con gặp rắc rối."

Phác Trí Mân nói bằng giọng run run, cậu căm ghét sự sợ hãi của mình hiện tại, nhưng lại không muốn Điền Chính Quốc phải chống chọi một mình.

Anh đã vì em hi sinh nhiều như vậy, lần này hãy để em bảo vệ anh, cùng anh đón nhận khó khăn ập tới.

"Con biết mình là kẻ hầu người hạ không hơn không kém, nhưng tình cảm của con đối với cậu Điền là từ tận trái tim. Con không có quyền cướp cậu Điền khỏi ông bà, dù vậy xin ông bà hãy đồng ý cho chúng con bên nhau. Con thực sự yêu Điền Chính Quốc." - Đấu tranh vì tình yêu của bản thân, Phác Trí Mân làm được rồi.
Nếu lời Điền Chính Quốc mang nặng sự vững chắc cùng cứng rắn, thì Phác Trí Mân có phần mềm mỏng và chân thành. Chung quy lại cũng chỉ vì một mục tiêu, cầu xin sự chấp thuận của ông bà Điền.

Điền Chính Quốc siết tay Phác Trí Mân, trước mắt anh không còn là chàng trai rụt rè lần đầu anh gặp, trong mắt cậu giờ đây tràn ngập kiên cường. Phác Trí Mân thực sự muốn chịu trách nhiệm với tình yêu này đến cùng với Điền Chính Quốc.

Vẻ mặt Điền Chính Quốc trông bình thản như đang tán gẫu nhưng Kim Nam Tuấn nhận ra mọi nét tinh vi trên gương mặt đó, từng thớ cảm xúc lằn gợn co giật. Điền Chính Quốc đang sợ, sợ sẽ không giữ được Phác Trí Mân. Hắn nhìn Kim Thạc Trân, cả hai không nói lời nào, bọn họ bất hạnh vì không có được lời chúc phúc từ người thân nhưng lại nhẹ nhàng ở bên nhau. Trong khốn đốn sẽ tìm được đường ra, họ tin chắc Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân cũng sẽ có một hướng rẽ hạnh phúc trên con đường cắm đầy gai nhọn.
"Yêu nhau, để rồi thiên hạ phỉ nhổ, bêu rếu khắp nơi chúng mày mới vừa lòng đúng chứ?" - Hai người yêu nhau là thật, lời ông Điền cũng là thật, liệu chúng có xác định cả đời sẽ nghe lời bàn tán chê cười của người khác được mãi không? Cả thanh danh mặt mũi nhà họ Điền, ông Điền phải có nghĩa vụ duy trì tốt những gì tổ tiên để lại. "Ba không muốn nói lại lần hai, chấm dứt chuyện này trước khi quá muộn. Phác Trí Mân, nếu con yêu Điền Chính Quốc hãy để nó tiếp tục sống cuộc sống của nó khi chưa gặp con, đó mới là tốt cho nó."

Những lời ông Điền nói Phác Trí Mân vô số lần nghĩ qua, nếu như anh không gặp cậu có lẽ nào giờ đây đã cùng một tiểu thư danh giá đài cát kết hôn, vang danh trong sự nghiệp ở xưởng buôn Điền phủ và những đứa con trong mơ. Phác Trí Mân dao động, nhưng ánh mắt với giọng nói chân tình lúc anh ngỏ lời yêu, khi anh tìm kiếm niềm tin nơi cậu khiến Phác Trí Mân do dự.
"Con còn không biết điểm dừng e rằng ba không thể nhẹ tay với Phác Trí Mân được nữa." - Ông biết Điền Chính Quốc không sợ gì, nên chỉ có thể lấy Phác Trí Mân ra uy hϊếp.

"Xin đừng khiến con phải trở mặt với người."

Phác Trí Mân cúi đầu, cắn chặt đôi môi muốn bật máu. Cậu không muốn thấy Điền Chính Quốc chống đối ba mình vì cậu, anh định làm gì cậu chẳng hề biết, Phác Trí Mân không thể là nguyên nhân khiến gia đình Điền Chính Quốc rạn nứt. Cậu hối hận rồi.

"Cậu Điền ơi, cậu sẽ cho em một danh phận hay em phải nấp sau bóng của một vị phu nhân chính thất nào đó, suốt đời là một tên tình nhân trong bóng tối ạ? Em không thể để mình là cái bóng của bất kì ai, em muốn em là người duy nhất bên cạnh cậu đến khi chúng mình già đi, nhưng có vẻ điều này khó quá." - Phác Trí Mân nói trong tiếng nấc, cậu khóc lớn, bàn tay không ngừng quệt nước mắt tuôn ra, mặc cho Điền Chính Quốc giữ tay cậu lại.
Phác Trí Mân cảm nhận được thứ gì âm ấm nhỏ xuống tay, theo cánh tay trượt xuống. Cậu đờ đẫn nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu của Điền Chính Quốc, anh đang khóc.

"Trí Mân, em đã hứa sẽ cùng tôi đấu tranh mà? Những lời kia không thể làm gì tôi, nhưng một câu của em có thể đẩy tôi xuống vực, dừng lại đi em." - Điền Chính Quốc quỳ thấp người xuống đỡ lấy vai Phác Trí Mân , cậu vì những lời dối trá tự rạch nát lòng mình, tiếp đến là anh.

"Em xin lỗi Chính Quốc, xin lỗi cậu rất nhiều."

Ông Điền có chút mủi lòng, nhưng thứ tình cảm này lẽ ra không nên xuất hiện. Thà đau ngắn hơn đau dài, thời gian trôi sẽ khiến bọn chúng quên đi. Tuổi trẻ ai cũng có lúc dại dột, nên bỏ qua mới phải, chấp làm gì thiếu niên.

.

Điền Chính Quốc ngày thường ít khi vui vẻ, sau buổi tối hôm đó còn trở nên trầm hơn. Anh như một cái máy lao vào làm việc quên ăn quên ngủ, dường như ăn và ngủ chỉ là việc cỏn con để duy trì sự sống. Anh không mượn rượu để quên những lời đắng cay Phác Trí Mân nói, Điền Chính Quốc không muốn phải quên đi bất cứ kí ức nào về cậu, dù nó có đau khổ thế nào đi nữa.
Phác Trí Mân không còn ở Điền phủ, cũng phải, chuyện đã vỡ lở đến mức này cậu cũng chẳng thể mặt dày mà ở lại. Phác Trí Mân không họ hàng thân thích, hoang mang không chốn nương thân.

Kim Nam Tuấn hết lời chèo kéo, năn nỉ ỉ ôi mới miễn cưỡng bắt được Phác Trí Mân về nhà mình. Mỗi ngày cứ cách năm phút hắn lại nghe Điền Chính Quốc hỏi thăm Phác Trí Mân, rồi lại điên cuồng làm việc như sắp chết tới nơi, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời hắn nói. Kim Nam Tuấn phải mạo danh Phác Trí Mân, mắng Điền Chính Quốc anh mới chịu thôi khùng điên, nhưng chỉ hiệu quả không đến hai tiếng.

Mẫn Doãn Kỳ thương Phác Trí Mân, cậu không thể giúp anh. Chỗ nằm kế bên cậu dư một cái gối, đến khi giở gối ra mới thấy một tờ giấy gấp lại làm đôi, bên ngoài có tên của Điền Chính Quốc.
"Sau này em muốn cùng cậu Điền đi dạo bờ hồ, dắt theo một chú chó, ba đứa mình như vậy cũng giống một gia đình nhỏ đúng không? Em còn muốn đi thăm bà, muốn ngồi thuyền cùng cậu, em nhớ Chính Quốc lắm."

Điền Chính Quốc mở tờ giấy Mẫn Doãn Kỳ đưa, cẩn thận nhìn ngắm nét chữ mềm mại uyển chuyển được viết ngay ngắn, coi như bảo vật mà nâng niu. Anh vuốt lên mặt giấy, tưởng tượng ra hình ảnh Phác Trí Mân vừa viết những dòng này vừa tủm tỉm cười, lòng Điền Chính Quốc lại nhói lên.

"Nhưng Trí Mân đã bỏ anh rồi."

.

"Sao? Cậu nói Điền Chính Quốc sắp đi xem mắt ai?" - Kim Nam Tuấn hét toáng lên, lại bị Kim Thạc Trân bịt mồm.

"Anh nói nhỏ chút đi, tôi có chở một tiểu thư kia vô tình nghe loáng thoáng được cậu Cả Điền chuẩn bị đi xem mắt."

Kim Nam Tuấn không hiểu nổi, Điền Chính Quốc đã suy sụp đến độ nào hay ông Điền lại mang Phác Trí Mân ra làm tấm khiên cho lòng tự tôn ích kỉ của mình, bắt anh phải đi xem mắt. Còn Phác Trí Mân, mỗi ngày chỉ biết ngồi trong phòng nhìn tấm hình hai người chụp cùng nhau rồi lén lau nước mắt, dù trước mặt luôn cười nói vui vẻ với Kim Nam Tuấn nhưng cậu cũng không chống đỡ nổi nữa rồi.