[Kookmin ver] Màu cồn

Chương 41. Định kiến

Tác giả: tomyalllove

Từng đợt mộng mị lần lượt đuổi theo Phác Trí Mân mỗi đêm, bắt đầu bằng những hình ảnh như chốn lạc cảnh thiên đường và kết thúc bằng hàng tá nỗi đau xuyên xé. Ngày trước thức giấc ở giường cây thô cứng cũng không khổ sở bằng lúc này, nằm trên chăn êm nệm ấm nhà Kim Nam Tuấn nhưng lòng cậu vẫn hướng về căn phòng nơi có anh.

Phác Trí Mân ngồi chống cằm bên bệ cửa sổ, từng cụm mây phiêu bồng trên nền trời xanh làm tâm tình cậu tạm lắng xuống. Nhớ về những câu chuyện cổ tích ngày xưa mẹ kể, công chúa sẽ cùng hoàng tử sánh bước bên nhau dù muôn vàn chông gai vây lối, hay nàng Lọ Lem nhếch nhác vẫn có thể hạnh phúc bên chàng hoàng tử của mình, Phác Trí Mân lại chạnh lòng.

Điền Chính Quốc là hoàng tử, nhưng mình nào phải công chúa để cùng anh đan tay đến bạc đầu.

Chẳng có phép màu nào xuất hiện cứu lấy một linh hồn đang dần sứt mẻ. Phượng hoàng khép cánh trên cây ngô đồng, Phác Trí Mân biết phận mình như chú chim nhỏ chỉ có thể đậu trên cây bắp đầy những râu mướt vàng chờ ngày bị đốn hạ.

Dòng suy nghĩ Phác Trí Mân miên man về ngày đầu gặp anh. Lời truyền miệng của đa số người về một cậu Cả Điền khó ở, chơi bời khiến cậu có chút dè chừng, thậm chí còn suýt ghét anh, thế mà ông trời lại trêu ngươi, run rủi cho họ cái tình để rồi quẩn quanh trong bi ai. Nếu ngày đó Phác Trí Mân từ chối anh, có lẽ đã không đau đến mức này.

"Phác Trí Mân!" - Không phải lần đầu Kim Nam Tuấn vừa la lớn vừa mở cửa phòng chạy vào, lại cười giả lả khi trông thấy bộ dạng thót tim của Phác Trí Mân. "Xem tôi có gì cho cậu nè."

Kim Nam Tuấn vừa dứt lời thì Điền Quang Anh từ sau cửa nhảy ra, hai người đứng song song nhau giữ nguyên nụ cười tiêu chuẩn nhìn Phác Trí Mân mắt tròn mắt dẹt.

"Hôm nay đến mang cho anh ít sách vở với cả mấy đồ vật linh tinh," - Điền Quang Anh mở khóa cặp đổ đầy đồ ra giường, xém chút sẩy miệng khai ra toàn bộ đều là Điền Chính Quốc nhét vào cặp, đầy hự bắt nó đem giao cho Phác Trí Mân.

"Này là sách vở bút viết, thuốc bôi ngoài da khi bị côn trùng đốt, còn có cả thuốc bổ giúp cải thiện giấc ngủ." - Mớ hỗn độn nhanh chóng được Điền Quang Anh phân ra ba ụ nhỏ trông gọn gàng hơn hẳn lúc ban đầu.

"Nhà anh làm gì có côn trùng." - Kim Nam Tuấn bĩu môi, có phải Điền Chính Quốc quá xem thường người sợ côn trùng là hắn rồi không.

"Cứ cho là không có nhưng chú đâu thể cản người ta quan tâm nhau."

"Đã bảo gọi bằng anh, chú cái gì mà chú. Anh đây là chú thì Điền Chính Quốc lên chức ông mất xác rồi."

Phác Trí Mân nhanh chóng chú ý chiếc hộp hình chữ nhật bọc vải nhung đen, cậu mở nó ra, bên trong là một cây bút máy bạc. Đầu nắp đính một hình ngôi sao, kéo dài theo đó là từng dải chấm tròn lấp lánh mỗi khi thay đổi góc nhìn, chính giữa thân bút là tên cậu, dòng chữ Phác Trí Mân khắc chìm hằn vào vỏ kim loại mát lạnh gợi lên cảm xúc chân thật.

"Thương tặng Phác Trí Mân, hãy dùng nó viết ra những gì em muốn bằng chính con chữ của em."

Điền Chính Quốc mua nó đánh dấu việc dạy chữ cho Phác Trí Mân, xóa đi nỗi khao khát khi nhìn người khác quen thuộc với các kí tự. Phác Trí Mân cũng như bao người khác, đều có quyền rong ruổi trên những con chữ tuyệt vời. Giờ đây cậu đã có thể tự mình đọc viết, không còn cần anh ở bên dõi theo từng li từng tí, đã đến lúc cây bút này được trao cho cậu như một phần thưởng tốt nghiệp.

Phác Trí Mân cất bút vào hộp, cậu sẽ không dùng nó để viết, món đồ quý giá như thế này chỉ nên nhìn ngắm, và hoài niệm. Nét chữ mạnh mẽ phóng khoáng của Điền Chính Quốc quá đẹp như tô điểm cho mảnh giấy cứng mang màu thời gian, Phác Trí Mân cẩn thận nhét vào ví, đằng sau tấm hình của hai người.
"Tôi xuống bếp nấu gì cho hai người ăn đã nhé." - Phác Trí Mân bật cười khi bụng Điền Quang Anh reo lên, nó ôm bụng liếc Kim Nam Tuấn trêu nó.

Kim Nam Tuấn là kiểu người nhanh gọn, mỗi ngày không ăn ngoài cũng mua gì về ăn, bếp núc để cho có chứ chẳng động. Phác Trí Mân lục tung hết bếp cũng chỉ có gạo và vài ba lọ gia vị đơn giản, gãi gãi đầu rồi quyết định nấu cháo gà, nhưng trước tiên phải ra chợ mua thêm nguyên liệu.

Kim Nam Tuấn bảo lái xe đưa đi thì Phác Trí Mân nói không cần, đường chợ hẹp đi xe rất bất tiện, với cả từ đó tới giờ cậu đi bộ đã quen rồi. Điền Quang Anh nằng nặc đòi đi theo, đội cái nón lá bên cạnh xem Phác Trí Mân chọn gà, nó giơ chân dứ dứ làm bọn gà vỗ cánh loạn lên, bị cô bán hàng lườm cho còn chưa chịu thôi. Tất cả đồ mua được Phác Trí Mân cho vào cái giỏ, đi đến đầu chợ chợt nhớ ra quên mua chanh, bảo Điền Quang Anh đứng trông giỏ còn mình quay ngược vào chợ.
Điền Quang Anh đứng sát vào một hàng vàng mã, Phác Trí Mân vừa đi chưa bao lâu đã ngóng trước ngóng sau, cái đầu đinh cứ chốc chốc lại nhìn về trong chợ. Nó nhìn vào bộ đồ giấy cúng được gia công đầy đủ các dụng cụ, nhìn trúng cái nhẫn giấy bèn xòe bàn tay lên so, đúng là tỉ mỉ.

"Bà thấy thằng nhóc vừa vào chợ không? Nghe nói bị đuổi khỏi Điền phủ."

"Hình như là léng phéng gì đó với con cái ông Hội đồng Điền."

"Thật à? Đúng là nghèo mà thích trèo cao, dễ gì con gái người ta đã để ý."

Hai bà cô mua chè ở hàng kế bên cứ xì xầm to nhỏ, Điền Quang Anh nghe hết, nhưng nó mặc kệ, lớn rồi không được hỗn láo, không lại bị bạn cùng bàn chọc là trẻ trâu.

"Ôi bà chưa biết gì ư? Được con gái thì đã hay, đằng này là nó qua lại với cậu Cả Điền."

"Trơ trẽn đến thế là cùng, con tôi mà như thế tôi đánh gãy chân."
"Hai bà kia!" - Điền Quang Anh hét toáng lên làm hai bà cô giật mình, bà cô áo tím đánh rơi cả bịch chè xuống đất. "Bà nói ai trơ trẽn?"

Bà cô áo tím toan dạy cho Điền Quang Anh một bài học thì bị bà cô quần hoa túm lại vì bà biết đứa nhóc trông có vẻ bất trị này là ai.

"Xin lỗi đi!" - Điền Quang Anh hai tay gồng lên xách giỏ đồ ăn, không nhân nhượng trừng mắt, nó không thể nhịn khi có người nói xấu Phác Trí Mân và anh hai nó.

"Tại sao tao phải xin lỗi, mày không thấy hai thằng đàn ông yêu nhau là ghê tởm lắm à?" - Ở nơi chợ búa ồn ào, tiếng cãi vã bên này đã thu hút sự chú ý của người qua đường, bọn họ bắt đầu bàn tán về câu nói của bà cô áo tím. Bà ta thấy dư luận có vẻ ủng hộ mình nên sẵn đà lấn tới, buông những lời công kích cay độc. "Đàn ông phải lấy vợ sinh con mới hợp với thuần phong mỹ tục, không ai lại rồ lên chọn một người đồng giới, đó là bệnh."
"Có bà mới bệnh." - Điền Quang Anh gân cổ lên cãi, mặt đỏ như gà chọi.

"Bà làm sao ấy, chắc không phải cậu Cả Điền đâu. Hôm nay cậu Cả Điền đi xem mắt cơ mà, tin tức loan đầy đường rồi." - Một cô gái tóc tết hai bên nói xen vào, việc những người như Điền Chính Quốc làm gì ra sao là chủ đề không thể thiếu của các cô gái thích mộng mơ.

"Được rồi thiếu gia, đi về tôi nấu cháo cho cậu ăn." - Phác Trí Mân như có như không với những lời mỉa mai, băng qua đám đông bỏ chanh vừa mua được vào giỏ, nắm tay dắt Điền Quang Anh rời khỏi.

Đuôi mắt Phác Trí Mân cụp xuống, đau đớn không giấu được tuôn ra qua đôi mắt hạnh, sự cay độc của miệng lưỡi người đời đúng là đáng sợ.

.

Điền Chính Quốc ngả người ra ghế dựa, đôi mắt mệt mỏi vì hàng tá dãy số vô định nhìn về phía trước, giữa ban trưa nhưng căn phòng lại u tối hệt cõi lòng anh. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Điền Chính Quốc không buồn nhìn, trực tiếp trả lời.
"Sao lại để phòng ốc tối đen thế kia?" - Bà Cả nhăn mặt đi tới giở rèm ra, ánh nắng xuyên qua kính soi rọi khắp căn phòng.

Con trai bà nhiều năm không yêu đương, bà cũng vô số lần đề cập tới nhưng Điền Chính Quốc một hai tìm lý do thoái thác, đến khi nghe chính miệng Điền Chính Quốc nói ra đối tượng trong lòng bà đã thất vọng. Bà rất quý Phác Trí Mân, coi cậu như con trong nhà mà dạy bảo, không ngờ lại bị đứa con trai của mình nhìn trúng.

"Con có gì muốn nói với mẹ không?"

"Mẹ muốn con nói gì đây? Hỏi mẹ và ba có hài lòng với biểu hiện của con không à?"

Bà đứng đó nhìn Điền Chính Quốc, người vì gồng gánh sự nghiệp gia đình phải xa xứ bảy năm, một mình ở nơi đất khách quê người không ai nương tựa, giờ đây ngồi trước mặt bà với những chuỗi cười cay đắng.
"Con nghĩ hai đứa yêu nhau kín lắm à?" - Bà vẫn im lặng đứng đó, khoanh tay trước ngực nghiêng đầu hỏi Điền Chính Quốc. "Con có biết đôi mắt là thứ chân thật nhất, cho dù miệng có nói ra những lời dối lòng đi chăng nữa thì đôi mắt sẽ thể hiện tất cả cảm xúc của con người. Ánh mắt khi con nhìn thằng bé Mân không chút giấu diếm kiêng dè, con nghĩ mẹ ngốc đến độ không nhìn ra ý tứ đằng sau cái nhìn đó sao."

Điền Chính Quốc sửng sốt, ra là mẹ anh có để ý, ra là mẹ anh không hề ngăn cấm hai người đến với nhau. Từ trước đến nay việc chấp nhận người đồng tính rất ít, huống hồ con mình lại nằm trong trường hợp đó, bà Cả phải có tấm lòng bao dung đủ lớn mới có thể đồng thuận cho Điền Chính Quốc.

"Không thể là ai khác ngoài thằng bé hả con?" - Dù biết chắc đáp án nhưng bà vẫn muốn hỏi lại, chí ít bà cũng nghe được Điền Chính Quốc xác nhận, và hiểu rõ những gì anh đang làm.
"Chỉ có thể là Phác Trí Mân."

.

Nhà hàng sang trọng lấy màu sắc chủ đạo là tông nâu ấm, tập trung vào ánh sáng và những lẵng hoa lớn trang trí trải dài. Đa phần nơi này sẽ thích hợp để làm ăn xã giao, hội họp bạn bè người thân, và cả những cuộc se duyên của các bậc đi trước. Điền Chính Quốc mặc áo sơ mi trắng quần tây, áo khoác ngoài vắt gọn gàng sau ghế, dưới cằm lún phún râu, mái tóc sáng màu phóng túng không theo trật tự nào.

Xem mắt nhưng không có một bó hoa hay món quà nào nhằm gây ấn tượng, nếu đối phương thực sự muốn có lẽ Điền Chính Quốc sẽ lấy đại một cành hoa cắm trong bình pha lê trước mặt ra tặng. Bàn ăn hai người có đủ cả nến và hoa, vô cùng hợp lí cho một buổi gặp mặt lần đầu, Điền Chính Quốc nhìn ra cửa sổ, không để tâm đến người đang dần tiến về phía bàn.
Dù có là ai cũng chẳng còn quan trọng nữa.

"Chào anh, tôi là đối tượng xem mắt ngày hôm nay."

"Xin chào," - Điền Chính Quốc quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn người đứng trước mặt. "Sao lại là cô?"

Triệu Vĩ Diệp mặc một bộ váy trắng suông làm tôn lên nét dịu dàng của người thiếu nữ đôi mươi, cô không đợi Điền Chính Quốc trực tiếp kéo ghế ra ngồi xuống. Triệu Vĩ Diệp hồn nhiên gọi người bồi bàn, gọi vài món ăn, xong xuôi mới cất lời.

"Anh đừng hiểu lầm, tôi được người ta nhờ mới tới đây thôi." - Cớ sự ở Điền phủ ngoài những người có mặt ngày hôm đó gần như không ai biết, kể cả Triệu Vĩ Diệp có được Điền Minh Tuấn kể lại cũng chỉ là chuyện mối quan hệ của Phác Trí Mân và Điền Chính Quốc đã bại lộ.

Ông Điền một mực muốn Điền Chính Quốc trở nên biết điều, cố tình nhắm vào Phác Trí Mân gây sức ép, tìm cho Điền Chính Quốc một tiểu thư danh môn khuê các tính chuyện yêu đương. Điền Minh Tuấn đi trước một bước, gặp mặt vị tiểu thư nọ lòng vòng một hồi, cuối cùng chuyển thành Triệu Vĩ Diệp đi xem mắt Điền Chính Quốc.
"Anh xem lại bộ dạng của anh đi, có làm bản thân tơi tả ra sao người ta vẫn thích anh thôi." - Triệu Vĩ Diệp xoắn mì, vô cùng thục nữ ăn uống nhẹ nhàng, tiếp đến đẩy dĩa tôm tới cho Điền Chính Quốc, đôi mắt nháy nháy về một hướng. "Anh lột vỏ tôm cho tôi đi, tay đang đeo găng không tiện cho lắm."

Điền Chính Quốc hiểu ý, khuôn mặt cũng bớt u ám hơn lúc đầu, lột vỏ tôm bỏ vào trong dĩa đưa cho Triệu Vĩ Diệp.

"Không được ăn, tôi muốn Phác Trí Mân là người đầu tiên ăn tôm tôi lột."

Triệu Vĩ Diệp nhún vai, miệng vẫn tươi cười với Điền Chính Quốc, thi thoảng ngại ngùng đưa tay che mặt, tất cả đều thể hiện cho tai mắt của ông Điền xem. Hai người dùng xong bữa, thanh toán xong cùng nhau ra ngoài, người đàn ông lạ mặt thấy thế cũng đứng lên theo. Triệu Vĩ Diệp khoác tay Điền Chính Quốc, tựa đầu vào vai anh nói nhỏ.
"Hai người chắc còn hơn như này rồi chứ gì, chịu khó chút nha anh Cả."

Triệu Vĩ Diệp lên xe Điền Chính Quốc, xe lăn bánh thì cô cũng rũ vai xuống, nhập vai khó hơn cô tưởng. Tài xế ấy vậy mà đổi thành Điền Minh Tuấn, qua gương chiếu hậu gật đầu với Điền Chính Quốc. Họ dừng xe trước một cửa hàng bán hoa, Điền Chính Quốc bước vào lại trở ra với bó hoa cát cánh điểm xuyến thêm vài nhành cỏ đồng tiền, lam tím đan xen vàng lục, giản dị nhưng chân thành.

.

Điền Quang Anh ngáp một cái rõ to, nó đã ở đây từ sáng, phải đối phó với chú Kim làm nó tốn sức nên ăn xong cháo nó liền ở lì trong phòng Phác Trí Mân không chịu ra. Phác Trí Mân đang cặm cụi viết gì đó bằng cây bút chì cụt ngủn, gió thổi nhè nhẹ làm đôi mắt Điền Quang Anh nặng trĩu, sắp chìm vào giấc ngủ trưa đã lâu không có thì tiếng gõ cửa làm nó giật thót. Điền Quang Anh giẫm chân bình bịch lên sàn xuống giường mở cửa, nó ú ớ nhìn người trước mặt rồi biến mất hút sau tiếng khóa cửa.
Phác Trí Mân tập trung vẽ tranh, cậu đang phác họa lại hình ảnh Điền Chính Quốc bằng từng nét chì ngoằn ngoèo, không để ý người đứng sau lưng đang cố không nhào tới ôm hôn mình.

"Mắt tôi làm gì to như vậy."

Tay Phác Trí Mân run rẩy đánh rơi bút chì lên giấy, mặc kệ bức tranh không có gì cố định bị gió thổi bay xuống đất. Cậu đứng phắt dậy, há hốc nhìn Điền Chính Quốc bằng xương bằng thịt đứng ngay trước mặt, không còn là ảo ảnh tan biến mỗi khi Phác Trí Mân muốn chạm vào.

"Em... cậu Điền sao lại ở đây, em nghĩ chúng ta đã kết thúc rồi." - Hàng ngàn lời yêu nghẹn nơi cổ họng nhưng không thể nói ra, lại buông một câu không tim không phổi.

"Là em đơn phương chấm dứt, tôi chưa hề đồng ý dù chỉ một lần. Không sao hết, mỗi lần em muốn kết thúc tôi lại sẽ theo đuổi em thêm một lần, bắt đầu lại mối quan hệ với em." - Điền Chính Quốc chìa bó hoa ra cho Phác Trí Mân, tiến gần hơn về phía cậu. "Tặng em loài hoa cát cánh, mong rằng tình yêu của chúng ta sẽ vĩnh hằng như ý nghĩa của nó."
Phác Trí Mân cầm lấy bó hoa, ngón tay vô tình đυ.ng trúng tay Điền Chính Quốc. Cậu thấy sống mũi cay cay, có lẽ là do mùi hoa thơm nồng, hoặc mùi vị ngọt ngào của tình yêu, hốc mắt từng ấy ngày tưởng chừng đã khô, lại vì sự xuất hiện đột ngột của anh mà rơi lệ. Miệng có nói từ bỏ bao nhiêu lần, chỉ cần Điền Chính Quốc đứng trước mặt, Phác Trí Mân chỉ muốn bất chấp tất cả để bên anh.

"Tôi nhớ em."

Điền Chính Quốc kéo Phác Trí Mân vào một nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng mơn trớn cánh môi khô khốc của Phác Trí Mân. Phác Trí Mân quàng tay ôm cổ Điền Chính Quốc, cả người dựa vào anh như cây tầm gửi, cùng anh lạc lối trong bể trầm mê sau những ngày xa cách.