Nhìn lên trời đi! (2022)

Chương 3: Bói toán

Gần tới giờ học chiều, Hữu Trung mới vác cái thây vào lớp, mặt thì cười toe toét hớn hở như vừa đón tết, ngồi vào bàn còn kéo ghế mạnh bạo muốn lệch cả bàn đi. Dương Nhiên đang để quyển truyện tựa cạnh bàn, tay cầm rất lỏng nên bàn vừa lệch đi thì cuốn truyện cũng rớt xuống đất. Dương Nhiên vừa nhặt quyển truyện lên vừa đánh vào gáy bạn mình một cái.

"Đau!" Nó la lên, "Mày ganh tị à?"

"Ganh tị con khỉ." Cậu nói, "Vui thế à?"

"Vui chứ, tuy còn có hai đứa kia đi cùng cản trở nhưng mà cũng được." Hữu Trung nói, "Có điều tụi nó ai cũng nhắc tới mày, chắc tại bọn mình hay đi chung nên thấy tao đi một mình bị lạ. Ấy, hay là bọn nó để ý mày nhỉ?"

Dương Nhiên hừ một tiếng, cười cười không nói gì.

Hữu Trung hích vai Dương Nhiên một cái, kéo ghế lại gần cậu, nhỏ giọng nói: "Bạn Nhiên à, có đang để ý ai không?"

"Không có." Dương Nhiên nhướn mày, số lần hỏi câu này của thằng Trung cũng không ít, câu trả lời không có của Dương Nhiên cũng vẫn luôn như thế, vậy mà nó hứng lên là cứ hỏi miết, "Tao không có hứng thú với mấy chuyện này."

"Tao biết mày hứng thú cái gì. Tiền đúng không?"

Dương Nhiên cười cười, giở cuốn truyện ra xem tiếp.

"Mà cũng đúng nhỉ, có tiền bao giờ cũng có lợi." Hữu Trung đưa tay lên huơ huơ, "Kiểu như vẩy tay mấy cái là con gái tự động bu tới."

"Mày nghĩ con gái nông cạn, ngu ngốc như mày hả?" Dương Nhiên nhìn cậu ta.

"Tao nói thế thôi. Một túp lều tranh, hai trái tim vàng mới là chân ái." Hữu Trung nói, nó liếc mắt qua bàn cô bạn mắt to kia, sau đó cười nói.

"Nói linh ta linh tinh." Dương Nhiên bật cười, lại vỗ sau ót nó một cái, "Mày không nghĩ cái gì khác ngoài tán gái à?"

"Mày đừng có tưởng tao chơi với mày là không dám đánh mày đấy nhá." Nó đưa tay che sau gáy, giơ tay muốn trả thù lại cậu, "Ờ mà này, tối nay mày có ra quảng trường không?"

"Không." Dương Nhiên thuận miệng hỏi, "Hôm qua quán ăn đóng cửa, hôm nay có người xin nghĩ cho nên tao tới làm luôn. Mày muốn ra quảng trường chơi à?"

"Hỏi thế thôi chứ tao đâu có đi được. Sắp thi học kì rồi nên mẹ tao cứ để ý tao miết." Hữu Trung thở dài nói, đưa ngón tay lên đếm, "Tính ra còn gần cả tháng mới thi mà mẹ tao ngày nào cũng lôi tao ra ôn bài."

"Chứ còn sao nữa, thả mày ra là đi net, mẹ mày không lo mới lạ." Dương Nhiên nói.

Tháng sau là thi học kì, thi xong tầm một tháng nữa là nghỉ hè, nghỉ hè xong là lên cấp hai. Dương Nhiên vẫn có cảm giác rất mơ hồ không rõ, cậu nhét quyển truyện vào hộc bàn, suy nghĩ một chút mới hỏi Hữu Trung.

"Mày tính vào trường cấp hai nào?"

"Đương nhiên là cái trường liên thông trường tiểu học mình rồi." Hữu Trung đáp, sau đó lại nhìn Dương Nhiên chằm chằm, "Mày cũng đi đúng không?"

Dương Nhiên thở dài: "Tao còn phân vân lắm, chưa biết. Bà nói là tao phải tốt nghiệp cấp hai thì mới được đi học nghề."

"Bà nói đúng mà, mày còn phân vân gì nữa." Hữu Trung choàng vai cậu, nói, "Hay mày sợ không đủ tiền đóng để đi học?"

Dương Nhiên sờ mặt mình, gạt tay thằng bạn ra: "Chắc là thế."

"Thường là đóng tiền theo học kì, tao nghe anh trong xóm tao nói không nhiều lắm đâu." Thằng Trung lại kéo cậu lại, "Đi học với tao đi, tao không muốn học một mình đâu."

Dương Nhiên không nói gì, lúc này giáo viên cũng bước vào nên cả hai không nói chuyện nữa.

Buổi tối mẹ không có nhà, Dương Nhiên mới đi lấy cái túi nhỏ để trong góc tủ bếp để bỏ chút tiền vào. Dương Nhiên hay để tiền tiết kiệm tích ở đây, mẹ thì không hay vào bếp làm đồ ăn, có thì cũng không dùng mấy dụng cụ để ở tủ trên tường nên sẽ không biết có túi tiền nằm ở đó. Nếu bình thường thì cậu cũng không muốn giấu mẹ số tiền nhỏ này, chỉ là trước đây có mấy lần mẹ cậu cứ lấy tiền đi liên tục không rõ làm gì, mà lấy xong cũng chẳng nói năng gì, đi mấy ngày liền mới về. Lúc đi làm về cũng chỉ mua vài đồ về làm mấy món giản dị, còn lại chẳng để ý gì tới cậu, hôm nào vui vẻ lắm thì mua được cho cậu mấy viên kẹo.
Dù có chút đồng cảm với tình cảnh của mẹ, nhưng việc của mẹ làm cậu khó mà chấp nhận được. Cho nên Dương Nhiên cũng phải tự thủ cho mình trước một khoản phòng trường hợp bất đắc dĩ nào đó xảy ra, nếu không có tiền đóng nốt phần nợ còn lại trong trường, thì khỏi phải nghĩ tới việc học cấp hai nữa, tới cái bằng cấp một còn không được nhận.

Chuẩn bị xong, Dương Nhiên đi ra khỏi nhà, chạy bộ tới khu quảng trường. Từ khu tập thể tới đó cũng khá xa, nhưng tiện thể chạy bộ tập thể dục một chút cũng được. Càng quen đường dần thì sẽ không còn thấy xa nữa.

Dương Nhiên may mắn được quán ăn mở cách đây ba tháng cho nhận vào làm. Đương nhiên cũng chỉ làm phục vụ, không thể làm ở vị trí cao hơn. Quán ăn cũng nhỏ, so ra thì cũng không lớn hơn phòng thuê của cậu cho lắm, có thể vì thế nên yêu cầu tuyển người cũng không cao. Trong quán chỉ có sáu bàn lớn trải vuông góc hai bên tường cùng với một bàn dài ngay quầy gọi món, có thể ngồi trên ghế con ở đó mà ăn luôn. Từ phòng bếp đem đồ ăn ra ngoài chẳng có bao xa, Dương Nhiên làm cũng thạo việc, có đôi khi đầu bếp đang rối tung rối mù lên trong phòng bếp cũng réo cậu tới giúp đỡ được.
Chủ quán cũng là đầu bếp chính, Dương Nhiên hay gọi là cô Trúc, cô cũng bảo mọi người ở đây gọi mình như thế. Ngày thường tính tình cũng tốt lắm, bởi vì nhân viên không nhiều cho nên có hôm còn mua nước đãi mọi người. Nhưng trong lúc làm việc với chảo lửa thì không khác gì bà la sát, ai cũng không dám làm hỏng việc.

Quán sáu giờ tối mới mở cửa, Dương Nhiên đi học xong là phải chạy qua đó chuẩn bị đồ ăn trước cho quán mở cửa. Lịch của cậu làm cũng chia theo ngày, vốn là muốn làm hết cả tuần nhưng chủ quán thấy cậu còn nhỏ, lại còn đi học nên không muốn làm ảnh hưởng quá trình học tập của cậu.

Ngày thường quán khá đông, nếu không có chỗ ngồi thì còn mua phần mang về. Điều đó đồng nghĩa với việc phòng bếp cũng làm liên tục, cho nên có khi không chỉ có chủ quán dễ cáu giận, phụ bếp cũng có thể chửi tục luôn. Khu vực phòng bếp rất nóng, lửa trên bếp thì hầu như lúc nào cũng mở để chiên xào đồ ăn liên tục cho nên đầu ai cũng bốc lửa.
Chỉ có ba người làm phục vụ, mấy ngày Dương Nhiên không tới thì hai người kia vẫn làm, hôm nay thì có một người nghỉ mất, nếu chỉ để một mình chị gái kia phục vụ cho cả quán thì sẽ không chịu nổi. Cả một buổi tối chỉ đi đi lại lại, lau hết bàn này tới bàn kia, xui xẻo hơn thì bị phụ bếp đi ngang qua giận cá mắng người.

Tầm mười một giờ, quán mới đóng cửa, lúc này mọi người mới coi như được giải thoát.

Giờ này mà mẹ không có nhà thì tức là sẽ không về nhà, Dương Nhiên không thấy đôi giày của mẹ trên sàn. Cậu đi vào nhà lấy quần áo rồi chạy đi tắm, sẵn tiện giặt luôn quần áo của mình. Bởi vì đi ra vào phòng bếp liên tục, cả người cậu cũng bám mùi dầu và mồ hôi, cậu ngồi chà xát cái áo của mình tới khi bay mùi mới thôi. Giặt áo xong mới tắm rửa rồi vắt áo đem vào trong nhà phơi, bật quần gần đó để hong khô.
Mấy hôm đi làm ở quán ăn, Dương Nhiên thường ăn nhanh cái gì đó rồi mới qua làm, có điều mỗi lần về tới nhà là lại thấy đói nữa. Bà nói là vì tuổi cậu đang là tuổi trưởng thành, cần ăn nhiều nên dễ đói, đói mà nhịn ăn thì không chịu nổi, hiện tại cũng không tới mức phải nhịn ăn qua ngày khốn khổ như thế cho nên lần nào đói, Dương Nhiên cũng nấu chút gì đó ăn.

Trong tuần thường sẽ trôi qua như thế, học xong chạy đi làm, xong thì về nhà tắm rửa, làm bài tập gì đó. Hôm nào rảnh, Dương Nhiên thích đi dạo một vòng khu quảng trường, nhất là vào cuối tuần có nhiều hoạt động thú vị ở đó.

Cuối tuần thì Hữu Trung không bị mẹ ép học nữa, hoặc là tự trốn ra ngoài chơi, nó chạy tới khu nhà cậu để réo cậu ta quảng trường chơi.

Khu quảng trường rất lớn, buổi tối cũng có khá nhiều người đi đi lại lại trên đường, dù sao cũng nằm trên tuyến đường chính có người đi qua. Khu vực này còn rẽ sang tận ba nhánh đường khác, trong đó có một còn đường cực kì vắng vẻ, bởi vì chưa được quy hoạch nên toàn là đất trống, buổi sáng thì còn làm thành một cái đường chợ được nhưng tối đến thì chẳng mấy ai tới đó, vì nơi nào vắng quá thì càng sợ.
Cuối tuần hay có một ông già không rõ danh tính xuất hiện ở gần sân khấu tồi tàn của quảng trường, mang theo túi đồ lớn, cũng cứ ngồi đúng vị trí gần bậc thang sân khấu.

Mỗi lần tới đây, Dương Nhiên sẽ ngó sáng quán cơm mình làm một chút rồi mới chạy vào trong quảng trường tới chỗ ông già kia xem. Tới đây cuối tuần chủ yếu cũng chỉ để xem ông già đấy giải trí, bởi vì ông ta diễn ảo thuật. Xung quanh ông ta lúc nào cũng có một đống người chăm chú nhìn mọi thứ ông ta làm. Thật ra ông ta cũng chỉ có bấy nhiêu đó trò ảo thuật, coi mãi cũng sẽ chán, cho nên thứ vốn giữ chân mọi người lại là vì bói toán.

Dương Nhiên vốn không quan tâm mấy trò bói định mệnh gì gì đó, nghe rất vô căn cứ, cậu thà coi đi coi lại mấy trò ảo thuật thì hay hơn. Có điều những người ở đây cực kì thích nghe ông ta bói, ông ta có thể nói ra bất kì điều gì mà chẳng ai biết có xác thực được hay không. Nhưng nhiều người xem trong thời gian dài như thế thì chắc là cũng có tin tưởng mới xem.
"Sắp tới có thể cô sẽ gặp được đối tượng mới trên đường tình duyên." Ông già nhìn tay của cô gái trước mặt, sau đó lấy từ đâu ra bộ bài mới toanh lên xốc, "Bây giờ để xem xem người ta có hợp với cô không nhé."

"Ôi vãi, ông già đó có trò mới nữa kìa." Hữu Trung nói, "Tính bói bằng bộ bài đó hả?"

Ông ta xáo bài, trộn qua trộn lại một hồi thì rớt ra một lá, ông ta cầm xem xong thì cười tươi, nói: "Chà, có lẽ là không hợp lắm. Có thể cô và người kia vẫn sẽ có một thời gian tìm hiểu vui vẻ, về sau như thế nào thì tôi không dám chắc."

Ông già kia còn nói cái gì đó Dương Nhiên nghe không rõ nữa, chỉ nghe tiếng mấy người xung quanh nhao nhao lên. Thằng Trung cũng vỗ tay mấy cái, quay qua nói với cậu: "Hay tao cũng xem nhỉ? Thấy cũng hay ho."

"Mày tính để mấy cái lá bài đó quyết định vận mệnh của mày à?" Dương Nhiên nhếch miệng cười.
"Xem vui thôi mà, tao thèm tin mấy cái này à?" Thằng Trung nói.

"Thế xem đi." Dương Nhiên bật cười, dù trong lòng không tin nhưng vẫn tò mò muốn nhìn ông già kia bói toán.

Còn phải đợi xem qua hai người nữa, Hữu Trung mới có cơ hội chen chân lên để ông già kia xem bói cho.

"Muốn xem gì?" Ông già kia nhìn cậu, nói.

"Ông xem được cái gì?" Hữu Trung hỏi.

"Cái nào cũng xem được." Ông ta nói, chỉ vào trong cái nón trên bàn mình, "Bỏ một đồng vào đây đã. Rồi đưa tay trái ra."

Thằng Trung bỏ tiền vào trong nón, sau đó đưa tay ra trên cái thùng giấy trước mặt, vừa nói: "Coi đường tình duyên cho cháu trước đi."

Ông già kia đưa mắt nhìn cậu: "Mới bây lớn mà đã yêu đương rồi à? Học hành chưa tới đâu hết này."

Nói xong ông ta còn chọt vào lòng bàn tay thằng Trung: "Không chú tâm thì sắp tới kết quả không như mong muốn đâu đấy nhé. Có muốn bị mẹ đánh đòn không?"
Dương Nhiên ngồi ở kế bên nghe thấy liền ôm bụng cười ngặt nghẻo. Hữu Trung thì ngược lại không vui chút nào, cậu ta cau có: "Cháu cũng không bảo ông coi chuyện học hành, cháu muốn coi đường tình duyên mà."

"Rồi, tình duyện chứ gì." Ông già tiếp tục nhìn lòng bàn tay cậu ta, lại thở dài, "Thôi thì ông khuyên mày chú tâm học đi, đường tình duyên cũng bất ổn lắm."

"Gì cơ?" Hữu Trung ngạc nhiên nói, cũng nhìn vào tay mình dù chẳng thể nhìn ra được cái gì, "Ông đừng có cố tình nói sai đấy."

"Nói sai thì ông được cái gì?" Ông già kia nói, buông tay nó ra, bắt đầu xào bài, "Để ông xem xem mày có vớt vát được gì không. Muốn xem thì bỏ một đồng nữa vào."

Hữu Trung ném thêm một đồng xu vào nón, nhìn chòng chọc vào bộ bài trên tay ông ta, lá bài nào đó rớt ra thì hai con mắt của cậu ta cũng sẽ rớt ra theo.
Lúc ông ta ném một cái lá ra, nó liền hỏi: "Như thế này có nghĩa là gì?"

"Hấp tấp thật đấy." Ông già kia ngược lại rất bình thản, nói, "Đại khái cháu cứ bình tĩnh đã, không được vội vàng quá. Phải kiên nhẫn thì mới có kết quả tốt."

"Ông đang nói về tình duyên hay là học tập vậy?" Hữu Trung khó hiểu.

"Đương nhiên là học tập, đường tình duyên năm nay của chú mày nát bét rồi." Ông già kia xếp lại bộ bài, gõ lên thùng giấy, "Đừng hi vọng quá, kết quả như thế nào cũng không được để mình buồn, nhớ là mình có bạn bè xung quanh, còn cả tương lai."

"...Lần này là tình duyên hay học tập?" Nó lại hỏi.

"Tình duyên." Ông già gõ vào tay nó một cái, "Hết rồi. Đi ra cho người khác xem. Trẻ con không cần xem bói toán nhiều.

"Cái đệt! Ông coi cái kiểu gì đấy?" Hữu Trung nói, "Cháu chưa nhận được câu trả lời thỏa đáng mà."
"Với cái giá này, ông chỉ coi được cho mày tới đó thôi." Ông già cười cười.

"Thật tình!" Hữu Trung đứng phắt dậy, quay qua nhìn Dương Nhiên, "Đi thôi mày."

"Ừ, ừ, đi." Dương Nhiên ngồi cười từ nãy giờ vẫn chưa ngừng được, đứng lên rồi còn cười hi hi mấy cái.

"Mày vui lắm hả? Thằng khốn nạn này." Hữu Trung cau có nói.

Dương Nhiên nhịn cười, lúc rời đi thì phát hiện ông già kia cứ nhìn mình chằm chằm. Cậu bỏ tay ra khỏi miệng mình, hắng giọng một cái, tính rời đi thì đột nhiên ông già kia nói.

"Cả cháu cũng thế. Dù có chuyện gì xảy ra, hãy kiên định một chút, đừng để bị lung lay. Chuyện đâu sẽ vào đó thôi."

Dương Nhiên ngạc nhiên nhìn ông, đứng sững ra mấy giây cũng không biết nói cái gì.

Ông già kia lại nói, lần này thì cười với cậu: "Cũng đừng lo lắng, cái gì có xấu cũng sẽ có tốt. xem như đó là món quà đi."
Dương Nhiên không hiểu gì hết, cậu bỏ tay vào túi quần lục lọi: "Cháu không tính nhờ ông coi bói."

"Thuận miệng nói thế thôi, đừng để tâm. Ông không lấy tiền." Ông già phất tay với cậu, quay đầu tiếp tục việc mình đang làm.

Dương Nhiên cũng không muốn nói gì thêm, cậu đi ra ngoài tới chỗ Hữu Trung, nhìn thấy vẻ cau có của cậu ta, Dương Nhiên lại ôm bụng cười.

"Mày đi ra đây, tao với mày đánh ba hiệp." Thằng Trung liếc nhìn cậu, nó xoắn tay áo lên, "Đánh nhau diễn trò có khi người ta còn cho tiền, tiền tao lấy hết, mày không có phần."

"Tao đã nói gì đâu nào?" Dương Nhiên cười cười, "Hồi đầu mày cũng bảo sẽ không tin. Không tin thì bực mình làm gì?"

"Dù có không thực đi nữa thì ai nghe thế mà không tức chứ?" Hữu Trung nói, bước ra xa mấy bước, "Đi mua gì uống đi, khô cổ muốn chết. Mà khi nãy ông ta nói cái gì với mày vậy?"
Dương Nhiên đi cùng cậu ta, ngẫm lại rồi lắc đầu: "Không có gì."

Dương Nhiên không tin bói toán, nhưng khi nãy ông ta nói như thế thật sự chạm tới cái gì đó trong cậu. Đúng như thằng Trung nói, không tin thì không tin, có điều nghe xong thì kiểu gì cũng sẽ để ý nó ít nhiều. Cậu thì không rõ chuyện ông ta nói là như thế nào, hãy kiên định đi, liệu sẽ có chuyện gì xấu xảy ra à?

"Ê, mày uống cái gì?" Hữu Trung đứng nhìn mấy thứ đủ màu trước quầy nước, hỏi Dương Nhiên.

"Mày uống gì thì gọi hai cái đi." Dương Nhiên đưa tiền cho nó rồi xoay người nhìn ra ngoài, tự dưng bị ông già kia làm phân tâm không tập trung được cái gì.

Mua nước xong, cả hai ngồi trên băng ghế thong dong nhìn trời nhìn đất. Thằng Trung ngồi đung đưa chân trên băng ghế, nhìn về phía con đường vắng kia, nó nói: "Mày nghĩ xem liệu trong đó có câu chuyện uẩn khúc nào không?"
"Uẩn khúc gì?" Dương Nhiên nhai đầu ống hút, khó hiểu nhìn thằng bạn mình.

"Chứ mày nói xem, làm sao mà lại có một khu không ai dám đi vào buổi tối như vậy chứ." Thằng Trung nói, giọng cũng trầm hẳn đi, "Có khi nào là vì có gì đó...không thể để người thường..."

"Mẹ nó, mày hết chuyện để khơi rồi hả?" Dương Nhiên rùng mình, lui ra gần mép ghế cách xa cậu bạn ra, "Quan trọng là không có tiền khai quật thôi, thử khu đó được để ý xem, kiểu gì cũng được phát triển. Buổi sáng vẫn là một khu chợ mà."

"Mày biến chuyện kinh dị của tao thành cái chuyện làm ăn gì đó rồi." Thằng Trung chậc lưỡi, xua tay với Dương Nhiên, "Mà hôm trước nghe ba tao nói hình như có nghe tiếng người la lên ở trong đó đấy."

Dương Nhiên chợt nhớ anh Hiền Minh cũng từng nhắc tới chuyện này, cậu nói: "Trong đó nhiều khi cũng có người sống, suy nghĩ nhiều làm gì."
"Mà la lớn thế thì chắc gặp chuyện rồi, nghe sợ thật đấy." Hữu Trung nói, "Giáp đường đấy là cái xưởng gỗ, ai trực đêm ở đó đều nghe thấy được."

Dương Nhiên không nói gì, cậu thật sự không thích nghe mấy câu chuyện dọa người này. Cái thứ nhất là vì ngoài khơi nỗi sợ trong người ra thì chẳng còn giúp ích được cái gì khác, cái thứ hai không kém phần quan trọng là đa phần buổi tối cậu ở nhà chỉ có một mình. Đáng lí ra thời gian ở nhà một mình từ đó giờ trôi qua rất bình thường, cho tới khi cậu biết tới mấy cái khái niệm kinh dị đáng ghét này.

Nhưng đúng là gần đây có mấy chuyện hơi kì quái bắt nguồn từ cái khu vực đó vào ban đêm. Một người nói thì không sao, nhiều người nói thì đúng là ghê thật.

"Này đừng nhìn chằm chằm vào nó chứ." Thằng Trung đột nhiên đẩy Dương Nhiên, "Mày không biết là nhìn vào chỗ đó càng nhiều thì sẽ có người đi theo mày không?"
"Ai theo tao cơ?" Dương Nhiên cau mày.

"Mmmmmm...." Thằng Trung kéo dài giọng ra, đẩy đẩy lông mày ra dấu hiệu cho cậu.

"Đệt! Mày biến về nhà liền đi." Dương Nhiên đẩy cậu ta ra, nhảy xuống ghế đi về phía trước, "Nói một tiếng nữa là tao với mày đánh nhau ở đây làm trò vui cho người khác xem đấy."

"Ấy, ấy, xin lỗi mà." Hữu Trung cười ngặt nghẽo đi theo cậu.

Hai đứa cũng chỉ đi lòng vòng thêm một tí thì tạm biệt nhau ở ngả rẽ cách đó không xa, dù sao ngày mai cũng đi học, giờ này về là vừa rồi. Dương Nhiên bắt đầu đi bộ về nhà. Thời tiết đã bắt đầu ấm lên, có buổi đã trở nên nóng cực kì, bây giờ ra đường cũng không ai ăn mặc trùm kín mít như tháng trước nữa.

Đi được một đoạn ngắn, cậu bắt đầu cảm thấy có gì đó kì kì. Dương Nhiên cố đi thêm một chút thì dừng chân, quay ngoắt đầu lại rất nhanh, nhưng hầu như người trên đường đều đang đi ngược hướng với cậu, không có ai đi theo hướng của cậu hết. Hay là đang lẩn trổn ở đâu đó?
Dương Nhiên cho là mình suy nghĩ quá, nhưng càng đi cậu lại càng cảm nhận rõ rệt có người đi theo mình, nhưng quay đầu lại vẫn chẳng thấy ai.

Tất cả là tại mày! Thằng chó Trung chết tiệt!

Trong đầu lại nghĩ tới mấy lời ông thầy bói nói, có khi nào chuyện xấu gì đó là chuyện này không? Tới nhanh vậy sao? Bị như vậy thì kiên định kiểu gì?

Đi trên đường có người thì lá gan Dương Nhiên còn ổn, cho tới khi gần tới khu tập thể, lá gan tự dưng lại bé tẹo đi. Dương Nhiên đành phải cắn răng đi đường vòng, nghĩ là nếu chạy ra lại quảng trường có vẻ ổn. Đi nãy giờ cậu cũng đoán chắc chắn có người đi theo mình thật rồi, là người thật chứ không phải thứ gì đó, chỉ không biết tại sao lại đi theo mình, cậu thì không muốn bị biết đường về nhà.

Người này đi còn không có tiếng bước chân nữa, nếu không phải khi nãy Dương Nhiên không cố tình liếc nhìn thấy có cái bóng đằng sau mình thì cũng không biết có người theo.
Người này cũng khôn thật, còn cố tình không để cái bóng mình bị đẩy lên tới tầm nhìn của cậu để bị phát hiện. Dương Nhiên bỏ tay vào túi quần, mình không mang nhiều tiền, nếu bị cướp thì mặc kệ vậy. Cậu vừa đi vừa liếc nhìn trên mặt đất, suy tính tìm cái gì đó để làm vật tấn công.

Ngay khi cậu nhìn thấy một cục đá ở dưới đất, cậu nhanh chóng nhào tới lụm lên, sau đó quay người lại muốn ném viên đá về phía người kia. Cái cậu không ngờ là cái tên đi theo mình nãy giờ giấu cái bóng của mình đi không phải là vì khôn khéo, mà vốn dĩ là cái bóng quá nhỏ để chạy được lên tới chỗ cậu. Ở chỗ đông người thì nó còn lẩn trổn được, đi tới chỗ vắng chỉ còn đèn đường thì ngay cả cái bóng nhỏ cũng không giấu được.

Chỉ là một thằng nhóc, lại còn là thằng nhóc chết nhát hôm nọ nữa. Thằng nhỏ mà ăn của cậu nửa ổ bánh mì. Dương Nhiên vừa nhìn thấy nó thì cũng được gỡ đi tảng đá nặng nề trong lòng, còn nó vừa thấy Dương Nhiên quay người lại đã lùi ra sau mấy bước suýt vấp té, nhìn kĩ viên đá trên tay Dương Nhiên, nó ôm cột điện ở phía sau để núp.
Dương Nhiên ngây người ra, cảm giác tim cũng rớt bịch bịch xuống đất, nhìn rõ được không có ai khác ngoài thằng nhóc kia rồi, cậu mới ném cục đá trên tay mình xuống đất.

Thằng nhỏ kia vẫn nhìn cậu chằm chằm, thấy cậu bỏ đá xuống rồi mới chịu buông cây cột điện ra nhưng vẫn dè chừng nhìn cậu.

"Muốn gì hả?" Dương Nhiên nhíu mày, nhìn nó, "Mày đi theo tao à?"

Thằng nhóc không nói gì, lấm la lấm lét đi lại mấy bước rồi khựng lại, sau đó lại đi tiếp, xong lại khựng. Cái điệu bộ bước một bước dài mười năm của nó làm Dương Nhiên khó chịu, cậu không có kiên nhẫn chờ nó cho lắm, tính quay người đi thì thằng nhỏ kia nhanh chóng chạy tới, nhìn có vẻ rất vội vàng như sợ cậu đi mất, lúc cậu quay lại thì nó đứng thẳng người, cách cậu chỉ có vài bước.

"Ô hô, thú vị ghê. Nhóc chơi năm mười à?" Dương Nhiên nhếch miệng cười nhìn nó, đứng từ trên đây thấy rất rõ mảng hói nhỏ trên đầu của thằng nhóc kia, gần đó cũng toàn mấy cọng lỏm chỏm trông rất kì quặc, cũng có hơi ghê ghê vì còn nổi đỏ cả lên.
Thằng nhỏ nhìn cậu một hồi rồi mới móc túi lấy ra hai đồng xu bạc nhỏ xíu, đưa lên cho cậu. Dương Nhiên mở to mắt, ngạc nhiên nhìn nó. Sao thằng nhỏ ăn xin trông còn bần cùng hơn cả cậu lại đưa cho cậu hai đồng xu. Bám theo cả buổi chỉ để đưa mình cái này?

"Cái gì thế?" Dương Nhiên hỏi.

Thằng nhỏ chỉ giương đôi mắt to nhìn cậu, không hề nói gì, cũng không đổi tư thế.

Dương Nhiên nghĩ một chút rồi ngồi xổm xuống để ngang tầm mắt với nó. Nó vẫn bộ dạng như cũ, quần áo thì rách rưới, người ngợm bẩn không chịu được, nhìn xấu hoắc. Chỉ duy nhất có đôi mắt to và sáng quắc nhìn có cảm tình một chút, trông cũng rất tội nghiệp, nhìn giống như chó con bị bỏ hoang ngoài đường không ai quan tâm nên đang nhìn mình cầu xin vậy.

"Tại sao lại đưa tiền cho tao?" Dương Nhiên hỏi nó.
Thằng nhỏ im lặng, vẫn kiên trì đứng yên một chỗ.

"Có biết nói không?" Dương Nhiên nghiêng đầu.

Thằng nhỏ theo phản xạ rụt tay lại, sau đó lại đưa hai đồng xu ra.

Dương Nhiên gãi đầu, chẳng hiểu cái gì. Cậu chỉ vào đồng xu rồi chỉ vào mình, thằng nhỏ gật đầu hai cái. Ngẫm một hồi cậu lại nhớ ra cái gì đó, à một tiếng: "Muốn trả tiền bánh mì à?"

Mắt thằng nhóc có mở to hơn một chút nhưng không trả lời, cậu lại phải đưa chỉ vào thằng nhỏ, rồi đưa tay chỉ vào miệng mình, thằng nhỏ sững người một tí rồi lại gật đầu.

Dương Nhiên cười ha ha: "Vậy mà cũng hiểu, tài thật đấy."

Sau đó cậu chỉ vào tay nó: "Hai xu nhỏ này còn mua không được miếng chả lụa trong ổ bánh mì đó nữa."

Thằng nhỏ hơi khép mắt lại, trông càng tội nghiệp hơn, tay cũng hơi khép về. Lúc đó Dương Nhiên có xúc cảm muốn xoa đầu nó một cái nhưng nghĩ lại làm hành động gì cũng bị nó né đi nên thôi, với cả cậu không muốn đυ.ng cái đầu trông ghẻ ghẻ kia của nó. Nhưng dù gì nó cũng có ý tốt, nhìn nó như thế tự dưng thấy mình như tội đồ vậy.
"Thôi, giữ tiền đi." Dương Nhiên đứng dậy, "Có bấy nhiêu đó không lẽ lại đi tính toán với nhóc."

Thằng nhỏ nắm chặt hai xu trong tay, không có động thái gì khác. Dương Nhiên cũng không quan tâm tới nó nữa, xoay người đi được mấy bước mới sực nhớ mình đang ở đường vòng, đành phải quay lại đường cũ để trở về. Thằng nhỏ ngơ ngác nhìn theo Dương Nhiên, đợi tới khi Dương Nhiên rẽ đi mất ở phía đầu đường, nó mới hốt hoảng chạy theo sau.

Dương Nhiên nghe tiếng động phía sau nên quay lại, thằng nhỏ vẫn cầm hai xu trên tay, mở to mắt nhìn cậu. Dương Nhiên mặc kệ nó, lại đi về phía trước, lúc quay lại vẫn thấy bộ dạng đáng thương đó của nó.

"Đừng có đi theo tao nữa." Dương Nhiên cau mày, "Tao đã nói là không nhận tiền mà."

Không biết thằng nhóc có hiểu hay không, chỉ đứng ngờ nghệch ra đó. Lúc cậu quay lại lần nữa, nó vẫn đang đi theo.
"Đi đi!" Dương Nhiên chỉ thẳng tay về sau, khó chịu quát lên, "Lì thế không biết!"

Lúc này thằng nhóc kia mới giật mình, ánh mắt nó hơi dao động. Đứng thêm mấy giây nữa, nó mới quay người bỏ chạy đi mất. Dương Nhiên đi một đoạn rồi quay lại cũng không thấy ai nữa thì mới đi thẳng về nhà.